Điều đáng tiếc duy nhất là những người đến mời cô khiêu vũ tướng mạo chẳng ra gì, biết làm thế nào được, chất lượng không ăn thua thì đành phải dựa vào số lượng thôi. Cô cố gắng thể hiện trình độ khiêu vũ của mình, đồng thời lại cố gắng để nụ cười của mình thật quyến rũ, thu hút được nhiều anh chàng đến mời nhảy hơn. Cô coi một cô gái mặc chiếc váy đỏ tươi là đối thủ cạnh tranh của mình, cô gái đó cũng có rất nhiều người mời nhảy. Cô đếm thầm và muốn xem ai nhận được nhiều lời mời hơn.
Ngải Mễ nhảy một hồi mà chẳng thấy anh chàng nào đẹp trai hơn Allan. So với đám con trai có mặt trong buổi khiêu vũ thì Tiểu Côn đã được coi là rất khá rồi, thế nên có khá nhiều cô gái liếc ngang liếc dọc anh chàng rồi bước đến bắt chuyện.
Ngải Mễ nghĩ, đúng là giữa bó đũa đành tìm một cột cờ, anh chàng Tiểu Côn như thế mà đã bị các cô nhìn chăm chăm như vậy, nếu Allan đến thì có khi bọn họ lại nuốt chửng anh ấy chứ chẳng chơi?
Rồi cô chợt nghĩ, sau này không được đưa Allan đến những buổi dạ hội như thế này, buổi dạ hội như thế nào cũng không nên cho đi, chỉ có thể nhốt anh ở nhà. Nói như thế thì dường như đồn thu thẩm đã trở thành mái nhà lý tưởng nhất của anh. Chỉ khi để anh ở trong đó thì anh mới không thể đi tán gái được, con gái cũng không thể theo anh, còn mình thì có thể đến các buổi dạ hội để làm điên đảo quần thần. Hiện tại cô rất hiểu đạo lý tại sao chỉ cho quan phóng hỏa, còn dân không được châm đèn, vì cảm giác ngang ngạnh, bá đạo đó tuyệt vời biết bao.
Cô nghĩ, Allan ở trong đồn thu thẩm vẫn không ổn lắm, vì mình cũng không được gặp anh ấy, tốt nhất là làm một đồn thu thẩm gia đình, giam anh ở trong nhà. Khi nào có dạ hội thì anh ở nhà đọc sách, Tiểu Côn đưa mình đến sàn nhảy, mình không phải lo Allan chạy theo các cô gái khác, trong khi lại có thể nhảy với rất nhiều anh, làm cho bọn họ hoa mắt, ngất ngây, như thế mới gọi là tuyệt cú mèo.
Cô đang cười thầm vì mô hình “đồn thu thẩm gia đình” thì một anh chàng lùn lùn bước đến mời cô nhảy. Cô không thích nhảy với người lùn cho lắm, cô cao 1m68, trong khi anh chàng này chỉ cao khoảng 1m72, cô đi giày cao gót, nhảy với anh chàng như thế này cảm giác như hai chiếc đũa ngoáy lộn trên sàn, không phân biệt được cao thấp thì còn ra thể thống gì nữa? Cô cảm thấy ít nhất bên nam phải cao hơn cô một cái đầu mới gọi là tạm ổn.
Nhưng lần này rất lạ, không có người thứ hai đến mời cô nhảy nữa, cô lại không muốn ngồi không, thế là đành miễn cưỡng nhảy với anh chàng kia.
Anh lùn nói: “Anh họ Trần, anh không nói em cũng biết anh là ai rồi.”
Ngải Mễ rất ghét kiểu ăn nói này nên đốp luôn: “Anh không nói thì làm sao tôi biết được? Tôi đâu phải thầy bói.”
Tiểu Trần liền cười hề hề: “Chậc, mồm mép cũng ra phết nhỉ. Em tên gì?”
“Quên rồi.”
“Hê, đến tên cũng không chịu nói hả? Anh thấy em xinh đẹp lắm, chắc tên là Tiểu Mỹ nhỉ?”
Ngải Mễ liền mỉa mai: “Hê, anh đoán chuẩn quá nhỉ?” Cô nghĩ, đúng là gặp một anh chàng đặc biệt, chưa nói đến việc quê mùa, xấu trai, ăn nói lại còn thô kệch hết chỗ nói.
Tiểu Trần không hề khách khí mà ôm chặt Ngải Mễ và nhảy rất nhiệt tình. Ngải Mễ ghét kiểu khiêu vũ huỳnh huỵnh thế này, quê không còn gì để nói. Anh ta lại ôm quá chặt, khiến cô phải lấy hết sức mới đẩy anh ta ra ngoài như thằng ốm đánh vật, nhưng Tiểu Trần vẫn ghé sát vào mặt cô, phả hơi thở vào mặt cô, lúc này cô mới tin là những anh chàng đáng ghét được viết trong tiểu thuyết là có thật, trước đây cô vẫn tưởng rằng tác giả tiện tay nên xây dựng mấy nhân vật nam đáng ghét để làm nền cho những nam chính khôi ngô, lịch thiệp, hóa ra là trong thực tế tồn tại những con người như thế, không được tận mắt chứng kiến thì suýt lại nghĩ tác giả bịa chuyện cho vui.
Cô lạnh lùng nói: “Có phải tôi đứng không vững đâu mà sao anh cứ phải túm chặt như vậy?”
Tiểu Trần ngẩn tò te một lát rồi mới hiểu ra vấn đề: “Hê, em nói chuyện chẳng khách khí gì cả, không thích đàn ông ôm thì em còn đến khiêu vũ làm gì?”
“Khiêu vũ cái gì? Có mà khiêu dâm thì có.” Cô hậm hực buông một câu rồi phẩy tay, ra khỏi sàn, bỏ mặc Tiểu Trần đứng trơ giữa sàn.
Không biết Tiểu Côn từ đâu đi ra, bước đến hỏi dồn dập: “Có chuyện gì vậy, chuyện gì thế?”
“Anh ta nhảy chẳng văn mình gì cả, em không thích nhảy với anh ta nữa.”
Tiểu Côn liền hỏi: “Em có biết cậu ấy là ai không?”
“Là ai? Chẳng lẽ là con trai ông Trần XX à?” Ngải Mễ buột miệng nói ra một cái tên thường gặp trên trang nhất báo.
“Em nói trúng rồi đấy, chính là con trai ông ta.”
Tiểu Mễ ngẩn người. “Con trai ông ấy mà như thế hả? Chẳng có phong độ gì cả, em thấy ông ấy trên tivi đâu có như thế nhỉ?”
Tiểu Côn nói: “Phong độ hay không thì anh không biết, anh chỉ có thể nói là nếu Thành Cương bị giam lâu trong đó thì em cũng đừng thắc mắc nhé!”
“Anh ta biết quan hệ của em và Thành Cương à?”
“Có gì là khó để biết điều này đâu, tìm hiểu là ra ngay thôi mà.”
Ngải Mễ sợ gã họ Trần kia gây khó dễ cho Allan nên vội nói: “Giờ làm thế nào?”
“Lát nữa xem xem có nhảy được với anh ta một điệu để cứu vãn tình hình không.”
Ngải Mễ hậm hực, quả thật là không nên la cà tới những chốn như thế này, thảo nào cổ nhân nói “gần vua như gần hổ”. Nếu không sợ Allan bị liên lụy thì hiện tại cô sẵn sàng nhổ vào mặt gã họ Trần kia. Mẹ kiếp, là cái thá gì chứ, chỉ cậy ông bố là Trần XX mà một tay che trời, thích ôm ai thì ôm phỏng? Đừng có nói là ông, kể cả bố ông ôm tôi thế này thì tôi cũng bỏ mặc cho đứng giữa sàn như thế.
Ngải Mễ chẳng còn đầu óc nào mà khiêu vũ nữa, chỉ muốn quay về, nhưng Tiểu Côn bảo cô đợi thêm lúc nữa, đợi Tiểu Trần quay lại, xem có cứu vãn được tình hình không. Một điều lạ là lúc này chẳng còn ai đến mới cô nhảy nữa, khiến cô nghi ngờ gã họ Trần kia đang đứng đằng sau giật dây, nhưng có lẽ không thể như thế được, vì gã họ Trần kia không có mặt ở sàn nhảy, kể cả có mặt thì trong thời gian ngắn, gã cũng không thể thông báo cho mọi người biết không được nhảy với cô như thế. Chỉ có thể nói là mọi người được chứng kiến cảnh tượng ban nãy nên đều không muốn làm phật ý gã, thế nên không nhảy với cô nữa. Cô bực bội nghĩ, xem ra quan phóng hỏa vì có nhiều thảo dân châm lửa cho anh ta. Chỉ cần không đốt nhà mình thì thảo dân rất sẵn lòng tiếp tay cho quan.
May mà Tiểu Côn vẫn ở bên cô, nếu không cô đã phải ngồi trơ mặt ra rồi. Ngải Mễ nhảy với Tiểu Côn với tâm trạng cảm kích, chỉ mong gã họ Trần kia quay lại sàn và mời cô nhảy lần nữa, như thế cô có thể cứu vãn tình hình. Nhưng giờ cô không dám chắc là gã họ Trần sẽ quay lại mời cô nữa, và cô thì lại càng không thể bước đến mời gã. Làm như thế không những không cứu vãn được tình hình, mà còn bị hắn coi thường. Cô chán chường nghĩ cùng là con ông cháu cha nhưng Tiểu Côn không biết hơn gã họ Trần kia bao nhiêu lần.
Nhảy được một lát thì đèn vụt tắt, chỉ có những bóng đèn nhỏ trên tường còn sáng. Tiểu Côn đặt hai tay cô lên vai anh, còn tay anh cũng đặt lên eo cô, mặt ghé sát vào mặt cô, nói: “Đây là điệu nhảy giáp mặt, hay còn gọi là điệu tối đèn, em đã nhảy bao giờ chưa?”
Ngải Mễ liền quay mặt đi, nói: “Chưa, sao tự nhiên lại giở trò này ra?”
Tiểu Côn nói nhỏ: “Em cứ thả lỏng đi, đừng căng thẳng như thế.” Ngải Mễ nhìn thấy mấy đôi bên cạnh đều là mặt giáp mặt, ôm nhau rất chặt, so với bọn họ thì cặp cô và Tiểu Côn còn đỡ, cô đành phải nhảy cho qua chuyện.
Tiểu Côn liền ghé sát vào tai cô thì thầm: “Hôm nay em trở thành nhân vật xuất chúng trong buổi dạ hội nhé, em xem đám đàn ông kia có muốn ăn tươi nuốt sống em không. Hôm nay người đến mời em nhảy là đông nhất, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hoàng hậu khiêu vũ rồi.”
Ngải Mễ nghe cũng thấy thích nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn: “Thôi đi anh, ở đây thiếu gì cô xinh, em đã là cái gì?”
“Đã là cái gì? Là áp đảo tất cả, hạc lập kê quần[1] thôi. Mấy cô nàng kia người thì là nhân viên đánh máy trong các cơ quan hành chính, kẻ thì làm phòng hành chính, có cô là diễn viên, vũ nữ trong đoàn văn công, đoàn ca vũ, đều muốn tìm một ông chồng có quyền có thế, bọn họ thường xuyên đến đây, chẳng ai buồn ngó ngàng đến. Em thanh cao, sang trọng thế này, làm sao bọn họ sánh với em được?”
[1] Hạc đứng giữa bầy gà, có ý khen ngợi sự nổi bật xuất chúng giữa đám đông.
“Anh cũng biết khen người khác đó nhỉ?” Ngải Mễ nói vậy nhưng lòng cũng vẫn thấy phấn chấn, không còn gạt bàn tay đang dần dần đặt trên mông cô của Tiểu Côn nữa.
Tiểu Côn véo nhẹ một cái rồi khen: “Đúng như anh nghĩ, rất săn chắc, nhìn em từ đầu đến chân đều chắc, anh rất thích nhìn dáng đi của em, chân thẳng, giữa hai chân chẳng có kẻ hở nào cả, rất khít …”
Ngải Mễ liền cảnh cáo: “Anh giỏi liên tưởng như thế thì đừng để mình… mất mặt nhé !”
“Anh đã mất mặt rồi, em làm thế nào đây?” Tiểu Côn hỏi: “Thành Cương bị giam trong đó lâu như vậy, em không … nhớ ư? Con gái đều giống nhau cả, chưa làm bao giờ thì chưa biết gì, làm rồi thì lại khác, thường xuyên nhớ đến nó. Cậu ta… thế nào? Ý anh nói là… trên giường ấy? Đẹp trai như cậu ta chắc không đến nỗi đến giờ vẫn chưa làm em… thức tỉnh nhỉ?”
Bình thường nếu nghe thấy những câu nói này thì chắc chắn Ngải Mễ sẽ vô cùng phản cảm, nhưng hôm nay không hiểu tại sao, có lẽ là do bầu không khí của buổi dạ hội cũng khá mờ ám, cô không những không phảm cảm mà trong lòng cũng có chút rạo rực, buột miệng: “Chắc chắn anh ấy phải hơn anh.”
“Em đã làm với anh bao giờ đâu mà biết cậu ấy hơn anh? Không phải khoe khoang đâu nhưng những cô gái đã từng làm với anh, chẳng có cô nào không nhớ anh cả, em có tin không? Tại sao cô bạn gái anh đã có anh chàng người Hoa đó rồi mà mấy ngày cuối vẫn không chịu buông anh ra? Vì anh khác người, ai đã từng gặp thì đều… khó quên…”
Nghe thấy cụm từ “khác người” này, Ngải Mễ cũng thấy tò mò, không hiểu khác người thế nào? Ba đầu sáu tay hay hát hay múa tài? Cô cảm thấy trí tò mò của mình ngày càng lớn, lớn đến mức chỉ muốn được xem thực hư thế nào.
“Thật ra mỗi lần trước khi gặp em, anh đã phải… cho ra một lần, nhưng ôm em thế này, vẫn không tránh khỏi cảnh mất mặt, em xem…” Tiểu Côn chạm nhẹ vào cô, để cô cảm nhận được sự “mất mặt” của anh ta, sau đó nói: “Em đúng là… con yêu tinh hại người, giờ em… làm anh ra nông nỗi này, kiểu gì cũng phải giúp đỡ chứ? Bọn mình ra xe… lần trước em có hứa…”
Ngải Mễ có cảm giác như bị người ta dội gáo nước lạnh vào đầu, rất khó chịu, tại sao lại có thể “giúp đỡ” được chứ? Xem ra vừa nãy nói những câu đó đều là muốn dỗ mình giúp hộ. Cô nghĩ, đúng là amh chẳng hiểu tôi gì cả, nếu như anh chỉ nhấn mạnh sự “khác người” của anh, có thể tôi còn ấm ớ theo anh vào xe, nhưng anh lại nói “giúp đỡ”. Đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói! Đến dụ dỗ người ta còn không biết cách.
Cô hậm hực đáp: “Giúp gì chứ? Tôi hứa gì với anh? Anh tưởng tôi là đứa chuyên đi vắt sữa bò à?” Nói xong liền hất tay ra, bước đến bộ bàn ghế cạnh tường ngồi xuống.
Tiểu Côn bước đến, ngồi xuống ghế đối diện rồi tiu nghỉu nói: “Không giúp anh thật à, em không giúp anh thì anh đành phải nghĩ cách khác thôi. Em ngồi đây một lát, anh sẽ quay lại ngay.”
Ngải Mễ không biết anh chàng nói nghĩ cách khác là có ý gì, chắc là tìm chỗ nào vắng người để tự lực cánh sinh, nghĩ vừa tức vừa buồn cười. Đàn ông lạ thật, cứ như mót tiểu phải đi vệ sinh vậy, như thế đã không chịu được rồi, sao không lót miếng tã giấy cho xong? Cô nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ, nghĩ bụng, xem ra gã họ Trần kia không quay lại rồi, quay lại cũng chưa chắc đã mời mình nhảy, có khi gã họ Trần kia chỉ là mưu kế của Tiểu Côn, chẳng phải con trai của ông Trần XX nào cả, mà chỉ dùng làm nền cho anh chàng Tiểu Côn nổi bật hơn thôi, thôi ta cứ bắt taxi về nhà cho khỏe.