Một hôm, mẹ gọi điện thoại cho Ngải Mễ nói: “Cô giáo Tĩnh Thu dạy Allan thời đại học đến thành phố J, tối nay sẽ đến nhà mình chơi, cô ấy có hỏi thăm con. Nếu hôm nay có thời gian thì con về nhà nhé!”
Ngải Mễ nghe nói vậy liền bắt taxi về nhà ngay. Từ trước tới nay, cô vẫn rất tò mò về cô giáo Tĩnh Thu này, vì cô có cảm giác rằng Allan rất sùng bái cô giáo của anh, anh nói sở dĩ lựa chọn ngành tiếng Anh là vì hồi ấy cô Tĩnh Thu dạy tiếng Anh ở Đại học L.
Bố Allan là bác sĩ, mẹ là giáo viên nhưng họ đều không muốn anh nối nghiệp của mình, vì cả hai người đều cảm thấy ảnh hưởng của nghề bác sĩ và giáo viên đến cuộc sống của người khác quá lớn, trách nhiệm quá nặng nề. Thế nên khi Allan chọn ngành tiếng Anh, họ đều không phản đối, mong anh sau này làm phiên dịch, chỉ làm phu khuân vác giữa hai ngôn ngữ, không đưa vào ý kiến cá nhân, như thế sẽ không phải can thiệp đến cuộc sống của người khác. Allan đã đăng ký hồ sơ tại trường Đại học L nơi cô Tĩnh Thu giảng dạy, cô từng dạy Allan môn dịch và môn văn học Anh – Mỹ.
Ngải Mễ cảm thấy khi nhắc đến cô Tĩnh Thu, giọng Allan lộ vẻ ngưỡng mộ. Anh không gọi cô là cô Tĩnh, vì anh bảo cô ấy không thích người khác gọi cô như thế. Tên tiếng Anh của cô Tĩnh Thu cũng là Jane, nhưng hồi cấp 2 và 3, cô Tĩnh Thu đều học tiếng Nga, có tên tiếng Nga là Katyusha, vì tên tiếng Anh của Giản Huệ cũng là Jane nên khi nói chuyện với Ngải Mễ về cô Tĩnh Thu, Allan gọi cô là Tĩnh Thu hoặc Katyusha.
Ngải Mễ nghĩ rằng trước đây Allan từng yêu cô giáo của mình, mặc dù cô Tĩnh Thu hơn Allan hàng chục tuổi, nhưng có nhiều con trai yêu người đầu tiên là các cô gái hơn tuổi họ.
Hơn bảy giờ tối, cô Tĩnh Thu đến nhà Ngải Mễ như đã hẹn. Vừa nhìn thấy cô Tĩnh Thu, Ngải Mễ đã có thiện cảm. Cô ấy rất đẹp, một vẻ đẹp trầm tĩnh, nữ tính, dường như thế gian này không gì có thể khiến nhan sắc cô phai nhạt, chỉ có những người đã từng nếm trải sự thăng trầm của cuộc đời mới có được vẻ đẹp này.
Mẹ Ngải Mễ kể cho cô Tĩnh Thu nghe sơ qua tình hình hiện tại rồi nói với vẻ lo lắng: “Không biết chuyện này còn kéo dài đến lúc nào, nghe nói có rất nhiều người bị giam ở đồn thu thẩm mấy năm trời. Chị đoán nếu không bắt được hung thủ thì họ sẽ không thả Allan ra đâu. Tội nghiệp thằng bé quá, tự nhiên chuốc vạ vào thân.”
Cô Tĩnh Thu nói: “Em đang giúp bố mẹ Giản Huệ thu thập di vật của bạn ấy, hy vọng sẽ tìm thấy nhật ký hay thứ gì đó, em tin một cô gái biết cách che giấu tình cảm của mình như Giản Huệ sẽ để lại nhật ký hay một tài liệu tương tự, có khi bạn ấy sẽ chứng minh trong nhật ký là bạn ấy tự tử chưa biết chừng.”
Bố Ngải Mễ nói: “Ý tưởng này của em rất hay, xem ra em rất hiểu về con gái nhà họ Giản.”
Cô Tĩnh Thu liền đáp: “Trước đây nhà Giản Huệ cũng ở thành phố K, em cũng từng dạy cô bé. Cô bé rất hay nói, nhưng ít khi bộc lộ tâm sự của mình, thế nên thực tế cô bé là người sống rất nội tâm. Một số người sống nội tâm vì muốn che giấu nội tâm của mình nên cố tình tỏ ra sôi nổi. Vấn đề là cố tình tỏ ra sôi nổi và sôi nổi thật lại hoàn toàn khác nhau, người sôi nổi thật thường thể hiện hết ra ngoài suy nghĩ trong lòng, còn người cố tình tỏ ra sôi nổi lại nói những điều trái với suy nghĩ của mình, coi những lời nói thật là những câu nói đùa và nói ra, nếu sôi nổi một chút trong lúc đùa, bộc lộ một vài điều bí mật trong lòng, một lát sau lại hối hận, lại tìm cách che giấu. Giản Huệ viết văn rất tốt, là người thích bày tỏ suy nghĩ trên trang giấy, chắc chắn cô bé sẽ có nhật ký hay thứ gì đó.”
Mẹ Ngải Mễ liền nói: “Hy vọng là mọi người sẽ tìm ra nhật ký của Jane, tìm được nó nhớ báo cho chị biết nhé!”
“Vâng.” Cô Tĩnh Thu nói với bố mẹ Ngải Mễ: “Nếu không phiền thì anh chị cho em nói chuyện riêng với Ngải Mễ một lát nhé!”
Bố mẹ cô đều nói, hai cô trò cứ nói chuyện đi, anh chị đi soạn bài đây.
Ngải Mễ dẫn cô Tĩnh Thu vào phòng ngủ của cô, cô Tĩnh Thu nói: “Hôm nay, cô đến đồn thu thẩm thăm Allan rồi đấy.”
“Tại sao cô được vào thăm anh ấy mà em thì không được?”
“Có lẽ là vì em còn nhỏ, cũng có thể vì thời gian này, bên công an không quản Allan quá chặt như những ngày đầu năm nữa. Cô có cảm giác rằng hiện tại bên công an đã cho rằng cậu ấy vô tội rồi,có điều là chưa có bằng chứng xác đáng chứng minh Jane tự tử nên họ vẫn đợi bắt được “hung thủ” rồi mới thả cậu ấy.”
“Nếu Jane không có nhật ký hoặc trong nhật ký không viết cô ấy tự tử thì sao ạ?”
“Thế thì đành nghĩ cách khác thôi.” Cô Tĩnh Thu an ủi: “Tình huống xấu nhất là mãi họ không chịu thả Allan ra, nhưng chắc chắn là họ không thể bắt giam hoặc kết án cậu ấy, vì cậu ấy có bằng chứng ngoại phạm, không có mặt tại hiện trường.”
“Khi cô vào gặp, anh ấy… có hỏi gì em không ạ?”
Cô Tĩnh Thu liền cười, nói: “Cậu ấy không hỏi gì em thì làm sao cô biết đến em được? Cậu ấy rất lo cho em, bảo em là cô bé có trí tưởng tượng quá đỗi phong phú, chuyện không có gì mà em có thể tưởng tượng ra có mắt có mũi, hiện có nhiều lời đồn đại như vậy, em chẳng không nghĩ ra một nghìn tội trạng của cậu ấy à? Allan sợ em vì những lời đồn đại đó mà làm chuyện gì ngốc nghếch để tổn thương đến em, thế nên cậu ấy nhờ cô đến thăm em.”
Ngải Mễ nghe mà thấy vô cùng ấm lòng, liền quan tâm hỏi: “Anh ấy có khỏe không ạ?”
“Cậu ấy… rất ổn. Cậu ấy bảo những tiểu thuyết đọc ngày trước, giờ đã giúp được cậu ấy nhiều điều. Chàng thủy thủ trẻ Edmond Dantès trong tiểu thuyết Bá tước Monte Cristo bị người ta hãm hại, ngồi mười ba năm tù oan, người nông dân Jean van Jean đã bị lưu đày mười chín năm do ăn cắp một mẩu bánh mì, Allan bảo so với những người ấy thì thời gian cậu ấy bị nhốt chưa phải là dài, vẫn phải thêm một thời gian nữa, sau này mới dễ viết truyện.”
“Anh ấy vẫn còn hứng để đùa ạ? Thế anh ấy… có bị gầy đi không cô?”
“Chắc chắn là gầy hơn trước nhiều. Thực ra bị nhốt trong đó, khổ nhất là sự dày vò về tinh thần, mất đi sự tự do là điều vô cùng đáng sợ, có thể sau khi cậu ấy được thả, em sẽ không… nhận ra cậu ấy đâu. Nhưng cô biết, chỉ cần cậu ấy yêu em, mọi cái em đều có thể chịu đựng được.”
Ngải Mễ không biết tại sao lại nói cho cô Tĩnh Thu biết điều bí mật mà cô tưởng sẽ không bao giờ nói với ai: “Cô nói đúng đấy ạ, điều em quan tâm nhất là anh ấy… có yêu em hay không. Khi nghĩ đến chuyện anh ấy giết Jane, em chỉ lo cho anh ấy, nhưng khi nghĩ đến chuyện anh ấy yêu Jane là em đau đớn như muốn chết đi được. Có phải em là người tàn nhẫn lắm không cô? Thà chấp nhận việc anh ấy giết người chứ không muốn để anh ấy yêu người khác.”
Cô Tĩnh Thu lắc đầu rồi mỉm cười, đáp: “Không tàn nhẫn, trong mắt em, sinh mệnh rất đáng quý nhưng tình yêu có giá hơn. Sinh mệnh ở đây bao gồm sinh mệnh của bản thân em, cả sinh mệnh của Allan và Jane nữa. Bất luận là sinh mệnh của ai thì so với tình yêu của Allan, em đều có thể hy sinh. Nếu giữa hai yếu tố là sinh mệnh và tình yêu của cậu ấy, em chỉ có thể chọn một thì em sẽ lựa chọn tình yêu. Thà chấp nhận việc cậu ấy chết chứ em không chịu để cậu ấy yêu người khác.”
Ngải Mễ giật mình khi bị nói trúng tim đen như thế, cô rất muốn phản bác nhưng không tìm ra câu nào để đối đáp lại được, có thể trong tiềm thức cô đã nghĩ như vậy. Cô trợn tròn mắt mà không nói được lời nào, quá sợ hãi trước sự tàn nhẫn của mình.
Cô Tĩnh Thu liền an ủi: “Em không phải tự trách mình đâu, em không phải là một người tàn nhẫn, em nghĩ như vậy chỉ vì em quá coi trọng tình yêu, là một người theo chủ nghĩa tình yêu là trên hết. Cô bé ạ, coi trọng tình yêu quá thì sống sẽ rất mệt, vì tình yêu không phải là cái em có thể tự quyết định, kể cả em thập mỹ thập toàn cũng chưa chắc đã giành được tình yêu mà em mong muốn; có được rồi, chưa chắc đã giữ được; giữ được rồi chưa chắc đã phát triển theo chiều hướng mà em muốn. Thực ra cuộc sống không chỉ có tình yêu, em phải học cách tận hưởng những niềm vui khác trong cuộc sống, nếu không, tình yêu của em sẽ trở thành một gánh nặng trong cuộc sống của em, đồng thời cũng sẽ biến thành gánh nặng trong cuộc sống của cậu ấy.”
Ngải Mễ không biết tại sao tình yêu lại có thể biến thành gánh nặng, và cũng không muốn cãi lại cô Tĩnh Thu nên đành rụt rè hỏi: “Công an… có đánh anh ấy không ạ?”
Cô Tĩnh Thu thở dài rồi đáp: “Cô không biết, kể cả có đánh thì cậu ấy cũng sẽ không nói cho cô biết, Allan là người chɠthích báo tin vui, không thích nói chuyện buồn, cậu ấy lo nhất là bố mẹ cậu ấy biết. Đến bố mẹ em mà cậu ấy còn không muốn cho biết, nhưng cậu ấy không có cách nào cả. Để em không phải lo lắng linh tinh, cậu ấy đành phải nói với họ.”
“Thế làm sao cô lại biết? Bố mẹ Jane nói cho cô biết ư?”
“Không. Một cô bé tốt nghiệp trường Đại học L nói cho cô biết, công an thành phố J có tìm cô ấy để điều tra.”
Ngải Mễ vờ vô tình hỏi: “Thế cô gái ấy… có gì…với Allan không ạ?”
Cô Tĩnh Thu liền bật cười. “Có gì cơ? Thảo nào Allan nói trí tưởng tượng của em phong phú, quả không sai tí nào.”
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Ngải Mễ có chút ngại ngùng, vội lảng sang chủ đề khác. “Chắc là những người chấp pháp sẽ không hiểu luật mà còn phạm luật, đánh Allan đâu cô nhỉ?”
Cô Tĩnh Thu nói: “Chỉ mong là như thế. Nhưng có một số người luôn tưởng mình là hóa thân của chính nghĩa, căm thù cái ác, chỉ tiếc rằng nếu một người không có đủ trí tuệ để phân biệt thế nào là cái ác, thì căm thù cái ác là phẩm chất vô cùng đáng sợ. Từ nhỏ chúng ta đã được giáo dục là “đối với kẻ thù phải dùng biện pháp tàn khốc”, vấn đề là làm sao để phân biệt ai là kẻ thù? Thế nên khi đối xử tàn khốc với người khác, người ta không cảm nhận được sự tàn khốc của mình, tưởng mình đang tàn khốc với kẻ thù.”
Ngày hôm sau, cô Tĩnh Thu gọi điện đến báo rằng mẹ Jane đã tìm được quyển nhật ký của Jane. Ngày thứ ba, cô Tĩnh Thu lại đến nhà Ngải Mễ, nói có đồ vật muốn cho Ngải Mễ xem.
Cô Tĩnh Thu kể với Ngải Mễ rằng nhật ký của Jane vốn được cất trên giá sách trong phòng ngủ của Allan, chắc là Jane muốn Allan đọc được. Nhưng bên công an đã coi rất nhiều đồ đạc trong căn phòng đó là vật chứng mang đi, phòng cũng bị niêm phong một thời gian. Sau đó bố mẹ Jane đã thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ của Allan và chuyển sang phòng họ rồi khóa cửa phòng Allan và phòng Jane lại, không lui tới nữa. Sau khi con gái mấthọ không muốn sống ở đó nữa mà chuyển đến căn hộ do đơn vị của mẹ Jane phân cho.
Cô Tĩnh Thu không tìm thấy nhật ký của Jane trong phòng Allan và Jane, liền hỏi mẹ Jane có chuyển đồ trong hai phòng đi đâu không. Mẹ Jane liền bảo có ít đồ để trong phòng ngủ của bà, liền quay về thu dọn và tìm thấy nhật ký của Jane, tổng cộng có năm cuốn, ngoài ra còn có cả một tập thơ, bên trong có thơ Jane làm và thơ cô ấy chép.
Nhật ký và thơ ca đều được viết trong loại sổ chuyên dành cho giáo viên trường Đảng soạn giáo án, Jane lấy rất nhiều loại sổ này về cho Allan viết bài, cô ấy cũng soạn giáo án trên đó, thế nên loại vở đó có rất nhiều. Lúc đầu mẹ Jane không nghĩ nhật ký nằm trong đống sổ soạn giáo án đó, giở mấy cuốn ra xem đều là nét chữ Allan nên không tìm tiếp nữa. Lần này mẹ Jane đã kiểm tra từng cuốn một, cuối cùng phát hiện ra nhật ký của Jane.
Cô Tĩnh Thu nói với Ngải Mễ rằng, nhật ký của Jane hoàn toàn có thể chứng minh Jane đã tự tử, cô ấy đã thuyết phục bố mẹ Jane nộp nhật ký cho bên công an, hy vọng lần này bên công an khẳng định được rằng Jane chết vì tự sát, như thế Allan sẽ được thả.
Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Nhật ký nộp đi rồi, nhỡ chẳng may người nào bên công an… làm mất thì sao ạ? Như thế chẳng phải sẽ mất đi bằng chứng duy nhất à?”
Cô Tĩnh Thu nói: “Em đúng là có đầu óc trinh thám thật. Nhưng em không phải lo, trước khi bố mẹ Jane nộp nhật ký cho bên công an, cô đã photo ra một bản rồi. Chuyện gì cũng phải đề phòng điều không may xảy ra. Không bao giờ được nghĩ đến chuyện hại người khác, nhưng vẫn phải nghĩ đến chuyện đề phòng người khác mà.”
Ngải Mễ nóng lòng hỏi: “Cô photo nhật ký rồi ạ? Em có thể xem được không cô?”
“Hôm nay cô đến là để mang cho em bản photo, nhưng cô chỉ mang phần có liên quan đến em, phần kia không tiện cho xem lắm. Dù gì nhật ký cũng là điều bí mật của mỗi người, nếu không vì cứu Allan thì cô cũng sẽ không đọc nhật ký của Jane, càng không đề nghị mẹ Jane giao cho bên công an. Hiện tại ngoài cách đó ra chẳng còn biện pháp nào khác. Cô tin rẳng rằng ở nơi chín suối, Jane cũng sẽ không phản đối.”
Ngải Mễ liền đọc phần có liên quan đến cô, chủ yếu là tường thuật lại chuyện mấy lần gặp cô. Lần đầu tiên Ngải Mễ đến nhà họ Giản, lúc đầu Jane không nghĩ Ngải Mễ là bạn gái của Thành Cương, vì trước đây cũng có nhiều cô gái tìm đến nhà, phần lớn là chỉ ngồi một lúc rồi Thành Cương đuổi khéo họ về. Nhưng rõ ràng Ngải Mễ không giống với mấy cô gái đó, Jane nhìn thấy họ chui vào phòng mấy tiếng đồng hồ, rồi lại nhìn thấy Thành Cương chiều Ngải Mễ như thế, biết những dự đoán, lo lắng của mình bao năm qua đã được chứng thực: Đúng là Thành Cương thích các cô gái ít tuổi hơn anh.
Một thời gian Jane nghi ngờ rằng Thành Cương đến với Ngải Mễ chỉ vì bố Ngải Mễ là thầy giáo hướng dẫn của anh, thế nên cô cho rằng chuyện này sẽ không lâu dài được. Nhưng Thành Cương đã bảo vệ xong luận văn, tốt nghiệp rồi, chuẩn bị về miền Nam làm rồi mà chuyện với Ngải Mễ không có dấu hiệu cho thấy sẽ kết thúc, Jane biết Thành Cương rất nghiêm túc trong chuyện này.
Sau đó, Jane đã viết rất nhiều điều về sự tưởng tượng của cô đối với cuộc sống của họ sau này, cô cho rằng nếu Thành Cương kết hôn với Ngải Mễ, chắc chắn hai người sẽ không hạnh phúc vì Thành Cương nuông chiều Ngải Mễ quá trớn, như thế sẽ khiến cho Ngải Mễ ngang ngạnh, khó bảo. Và Ngải Mễ lại quá trẻ, không thể thực sự hiểu được Thành Cương, cũng không biết cách yêu Thành Cương thế nào. Jane cho rằng hiện tại không phải Thành Cương chưa nhận ra điều này, chỉ vì anh là người dễ mủi lòng nên không nỡ nói lời chia tay với Ngải Mễ nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ rời xa cô.
Jane cũng đặt giả thuyết nếu cô kết hôn với Thành Cương thì tình hình sẽ thế nào. Nhưng cô cũng không đánh giá cao cuộc hôn nhân này, cô cho rằng, kể cả Thành Cương lấy cô thì cuối cùng cũng vì cô già mua, xấu xí hơn mà chia tay với cô, thế nên cô cũng không hy vọng về chuyện đó, chỉ trách cô chào đời sớm quá, hoặc trách anh đến nhân gian hơi muộn.
Ngải Mễ chỉ được đọc đến đó, cô ngại xin cô Tĩnh Thu phần nhật ký còn lại nên đành phải nhờ cô ấy kể sơ qua tình hình cho cô nghe,
Cô Tĩnh Thu nói: “Năm cuốn nhật ký này được Jane viết từ năm năm về trước, mỗi năm một cuốn, chắc là còn những cuốn viết từ trước đó nữa, nhưng năm cuốn này đã đủ để thấy được vấn đề rồi. Chắc không ai có thể nghĩ rằng, Jane yêu Allan được sáu, bảy năm rồi.”
“Sáu, bảy năm rồi ạ? Hồi ấy Allan mới mười sáu, mười bảy tuổi chứ mấy!”