Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Năm ấy, khi Ngải Mễ cầm trên tay tờ giấy gọi của khoa tiếng Anh trường Đại học B theo đúng nguyện vọng, người đầu tiên cô muốn chia sẻ niềm vui này là Allan nhưng anh đã về miền Nam làm thêm hè, sang thu vào năm học mới anh mới quay lại.

Đó là kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng. Ai cũng biết kỳ nghỉ hè sau đợt thi đại học là thời gian khiến người ta muốn phát cuồng. Những kẻ thi đỗ có thể tha hồ ăn chơi nhảy múa, kẻ nào bị trượt cũng có thể phát cuồng trong tuyệt vọng. Những người điểm thi dưới điểm sàn thì như giẫm trên lớp băng mỏng, mất ăn mất ngủ đến phát điên; những kẻ điểm thi sát điểm sàn thì như bị treo bên bờ vực thẳm, lo lắng, hồi hộp đến phát điên… Có kẻ thì tìm cửa chạy chọt muốn phát điên, có kẻ thì phát cuồng vì tổ chức cỗàn mời khách… Tóm lại là những gia đình có con thi đại học đều ở trong trạng thái có thể phát điên bất cứ lúc nào.

Ngải Mễ cũng ở trong trạng thái không điên thì cuồng, nhưng sự cuồng của cô không liên quan nhiều đến việc thi đại học, hoặc có thì cũng chỉ là do tự nhiên không còn áp lực học hành nữa, người lúc nào cũng bay lơ lửng, tựa như sắp không đứng được trên mặt đất nữa.

Những ngày tháng nhàn tản càng khiến nỗi nhớ cồn cào, ngày nào Ngải Mễ cũng nhớ về Allan đang ở miền Nam. Mấy tháng qua, tuần nào cũng được gặp anh một lần, thói quen này đã ngấm vào máu, bây giờ lâu lắm không được gặp anh thế này, cô như người mắc bệnh nhưng không biết là bệnh ở đâu mà chỉ thấy khắp người bức bách, khó chịu.

Nếu không sợ việc Allan không đồng ý thì cô đã xuống miền Nam tìm anh.

Cô viết về anh trong nhật ký, hát về anh trong nhiều ca khúc, có lúc cả trang nhật ký chỉ viết mỗi tên anh, tiếng Anh, tiếng Trung, viết ngang, viết dọc, viết bằng tay trái, viết bằng tay phải, kiểu gì cũng có. Có lúc cô lại tìm hết các thành ngữ có chữ “Thành” hoặc chữ “Cương” ra và chép lại hết lần này đến lần khác. Thỉnh thoảng cô lại vẽ anh ở góc độ thẳng hoặc nghiêng. Cô cảm thấy mình nhớ nhung đến mức phát cuồng đến nơi. Cô rất lo lắng, sợ đến học kỳ sau Allan quay về thì cô đã biến thành một kẻ điên đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn lang thang đầu đường xó chợ…

Cuối cùng cô đã tìm ra cách giữ cho đầu óc tỉnh táo để không phát điên là viết tiểu thuyết. Cô viết chuyện của cô và Allan thành một truyện ngắn, bày tỏ nỗi niềm của người thiếu nữ. Đó đều là những cảm nhận sâu sắc của bản thân cô, thế nên văn thơ rất lai láng, ít nhất là không mất sức. Viết đến nỗi đau thì nước mắt tuôn trào, viết đến những cái ngọt ngào thì cười tủm tỉm…

Mẹ có vẻ thắc mắc, bèn vờ như vô tình hỏi: “Ngải Mễ, con sao vậy? Thi đỗ nên tinh thần bất thường à? Hay là để mẹ nhờ ông đồ tể nào tát cho con một cái nhé?”

Ngải Mễ nghĩ bụng, thi đỗ trường Đại học B mà phải đến mức điên rồ ư? Đúng là coi thường mình quá! Để chứng tỏ mình hoàn toàn tỉnh táo, cô hỏi một câu đầy ẩn ý: “Mẹ ơi, tại sao mẹ nói chuyện rất giống bố viết bài, còn bố nói chuyện lại rất giống mẹ viết bài vậy?”

“Có nghĩa là sao?” Mẹ thắc mắc.

“Bố nói chuyện thì khô như ngói, nhưng bài viết của bố lại rất hóm hỉnh, hài hước. Mẹ thì nói chuyện rất hóm hỉnh nhưng bài viết lại khô khan.”

“Nói như thế có nghĩa là bố con người không bằng văn, còn mẹ thì văn không bằng người đúng không?” Mẹ cười, nói. “Mẹ thích thà là văn không bằng người còn hơn, nếu so với văn thì người vẫn quan trọng hơn, dù gì thì văn là bộ phận bên ngoài của người.”

Ngải Mễ liền hỏi: “Thế trước đây mẹ yêu bố là do mắc lừa trước những bài viết của bố ư?”

“Ừ, cũng có thể coi là như vậy. Bố con viết văn rất hài hước.”

“Con muốn xem văn chương của Allan thế nào. Mẹ nói là anh ấy dịch được khá nhiều tác phẩm rồi mà sao con chẳng tìm được bài nào cả?”

“Nó cũng giống mẹ, chỉ dùng bút danh thôi.”

“Tại sao không dùng tên thật ạ?”

“Có lẽ vì những cái đó chỉ là tác phẩm văn học bình thường, nếu sau này trở thành dịch giả nổi tiếng, đọc lại những cái mình đã dịch từ hồi trẻ chắc chắn sẽ ngượng đỏ mặt.”

Ngải Mễ quyết định sẽ không dùng tên thật trong tác phẩm đầu tay của mình, những cái cô đang viết chỉ là câu chuyện tâm tình mà thôi, chắc chắn là rất ngây ngô, sau này trở thành đại văn hào, cô sẽ đỏ mặt vì những cái mình viết khi còn trẻ. Dùng bút danh, đến lúc đó cãi bay là xong.

Sau khi viết xong tiểu thuyết, cô cũng chẳng quan tâm đến cái gọi là đạo đức nghề nghiệp mà gửi ngay cho mấy tòa soạn tạp chí mà cô thích. Cô biết đạo đức nghề nghiệp của nhà văn là không được phép gửi một tác phẩm cho nhiều nơi, nhưng cô nghĩ, ta không phải là nhà văn, thế nên đạo đức nghề nghiệp của nhà văn không quy phạm được ta.

Mỗi tạp chí cô đều sử dụng bút danh khác nhau, cô lấy từ điển ra rồi lật đại một trang, tìm lấy một chữ là họ của bút danh, lại lật sang trang khác, kiếm lấy một chữ khác làm tên cho bút danh. Cô đắc ý nghĩ, nếu sau này mình trở thành nhà văn lớn, người đời sau nghiên cứu về mình chắc chắn sẽ nghiên cứu về bút danh của mình. Họ đâu có biết rằng mình tìm bút danh theo cách này, làm họ phải vắt óc để nghiên cứu.

Xem ra câu nói gieo hạt nhiều thì vụ mùa bội thu cũng khá chuẩn, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cô nhận được thông báo rằng có hai tạp chí chuẩn bị đăng tiểu thuyết của cô. Cô mừng đến phát điên, nhưng cô biết một tác phẩm không được phép đăng hai nơi nên đành phải từ chối một tờ, điều này giống như những người phụ nữ có bầu thai đôi mà không được sinh, phải bỏ một, đau đớn vô cùng.

Sau khi tiểu thuyết của Ngải Mễ được đăng lên tạp chí, tòa soạn gửi tặng cô hai cuốn tạp chí và tiền nhuận bút, dĩ nhiên đó không phải là con số ghê gớm gì, nhưng đây cũng được coi là khoản thu nhập đầu tiên trong đời cô. Tạm thời cô vẫn chưa muốn cho Allan đọc, thiên cơ không được để lộ, con gái phải biết giữ ý giữ tứ, đợi anh chàng theo đuổi cô.

Sau khi vào năm học mới, Ngải Mễ vẫn yêu cầu Allan đến phụ đạo môn nói cho cô, cô nói là đã lên đại học thì càng phải trau dồi môn này vì hiện tại cô đã là sinh viên khoa tiếng Anh, nói tiếng Anh không ổn sao được? Allan không có ý kiến gì, vẫn chọn chủ đề, chuẩn bị tài liệu, cùng cô luyện tập như trước, nhưng sau một thời gian, anh bắt đầu bận rộn hơn nên đã điều chỉnh lịch học từ mỗi tuần một buổi xuống còn hai tuần một buổi.

Mãi không thấy Allan có động tĩnh gì, Ngải Mễ bắt đầu sốt ruột, chỉ sợ anh lại đem lòng yêu cô nào ở trường, bị người khác phỗng tay trên mất.

Không có cách nào trút bày tâm tư, cô lại viết tiểu thuyết. Lần này cô viết một câu chuyện có hai kết cục khác nhau, một cái là happy ending – hai người đến được với nhau và một cái là sad ending – nữ chính uống thuốc ngủ tự tử. Sau khi gửi bản thảo, lại có hai tạp chí nhận đăng ngay. Một tạp chí khá bình dân, bỏ đi kết c壠buồn, còn tạp chí kia sang hơn thì bỏ đi kết cục đại đoàn viên.

Ngải Mễ chợt ngộ ra rằng, hóa ra văn học cao nhã là lấy sự bất hạnh của nhân vật để tạo nên cái cao nhã cho mình. Trong con mắt của các văn nhân cao nhã, người yêu nhau đến được với nhau là mô típ quá nhàm. Không đập vụn những cái tươi đẹp cho người đời xem thì sẽ không chen chân được vào văn đàn cao nhã. Sự phát hiện này đã khiến cô quyết định từ nay trở đi sẽ sống theo lẽ sống của dòng văn học thông tục và viết theo lối viết của dòng văn học cao nhã. Trong cuộc sống, cố gắng để có được kết cục đại đoàn viên, còn trong tác phẩm, cố gắng để truyện nào cũng có vài người chết.

Một hôm, Ngải Mễ thấy bố nói Allan đang chuẩn bị tốt nghiệp sớm, mặc dù bằng tốt nghiệp đến tháng Bảy mới có, nhưng anh có thể đi xin việc sớm. Biết được tin này, cô vô cùng bàng hoàng, anh chuẩn bị tốt nghiệp ư? Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến việc một ngày nào đó anh sẽ tốt nghiệp, và sau khi tốt nghiệp chưa chắc anh đã ở lại thành phố này. Trong tiềm thức, cô cho rằng không nghĩ về một việc nào đó thì việc đó sẽ không xảy ra.

Ngải Mễ cảm thấy thực sự không thể đợi thêm được nữa. Cô cho rằng anh không theo đuổi cô chủ yếu là do anh vẫn coi cô là trẻ con. Cô nghĩ, nếu mình theo đuổi anh ấy mà anh ấy coi thường mình, điều đó chứng tỏ là anh ấy không xứng đáng nhận được tình yêu của mình, ít nhất mình có thể phát hiện ra điều này sớm và dập tắt ảo tưởng hão huyền.

Và thế là cô bắt đầu cuộc tấn công của mình. Một hôm, cô biết được thông tin tối thứ Sáu trường anh có tổ chức khiêu vũ, bèn gọi điện thoại hỏi Allan có đưa cô đi được không. Anh đồng ý, nói là sáu rưỡi tối thứ Sáu sẽ đến nhà đón cô.

Tối thứ Sáu, còn mấy phút nữa là đến sáu rưỡi, Allan gõ cửa nhà Ngải Mễ, cô đứng trong phòng ngủ nói vọng ra: “Cửa không khóa đâu, anh cứ vào đi!”

Anh liền đi vào và đợi cô ngoài phòng khách.

Khi mặc chiếc váy dài trắng thướt tha từ phòng ngủ đi ra, Ngải Mễ nhìn thấy Allan sững lại, một lát sau mới nói: “Ấy, em mặc như tiên nữ vậy, xem ra anh phải thay bộ khác thôi.” Cô phát hiện ra anh chỉ mặc quần áo như ngày thường.

“Sao thế? Dạ hội khiêu vũ trường anh không ăn mặc nghiêm chỉnh à?” Cô tò mò hỏi.

“Khiêu vũ sinh viên nên rất thoải mái. Nhưng không sao, cũng có người ăn mặc chỉnh tề lắm. Bọn mình đi thôi!”

Cô vội nói: “Đợi em một lát, em đi thay quần áo, nếu anh không mặc nghiêm túc thì em cũng không nên mặc quá nghiêm chỉnh, nếu không anh lại không nhảy với em nữa.” Cô chạy vào phòng ngủ và thay sang một chiếc váy khác thoải mái hơn, nghĩ một lát liền chạy ra phòng khách, quay lưng vào anh, nói: “Anh kéo hộ em cái khóa sau lưng, em không với được.”

Allan ngoan ngoãn kéo khóa lên cho cô rồi nói: “Xong rồi, đi thôi! Hôm nay lạnh đấy, nhớ mặc áo khoác dày vào.”

Buổi khiêu vũ hôm đó đã khiến cô thấy cần thiết phải sớm cưa đổ anh, vì cô nhận ra có khá nhiều cô gái thích anh, một số quen anh, một số thì không quen. Họ cứ nhìn anh chằm chằm, có người còn bước đến mời anh nhảy, nếu không có cô ở bên cạnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Từ đầu đến cuối anh chỉ nhảy với cô, bản nhạc nào cô cũng nhảy, vì chỉ cần ngồi xuống là có các cô gái khác sẽ đến bắt chuyện với anh, cô sợ anh bị người khác mời đi nhảy mất.

Mỗi lần có người đến mời nhảy, Allan liền đáp: “Xin lỗi, mình có đưa bạn nhảy đến.” Nghe thấy câu này, Ngải Mễ vừa mừng vừa lo. Cô rất vui vì anh đã từ chối người khác, nhưng câu nói này của anh cũng có nghĩa là nếu hôm nay không đưa bạn nhảy đến, anh sẽ nhảy với người khác. Cô không hiểu tại sao đám con gái đó lại táo bạo như vậy, trong dạ hội khiêu vũ đáng lẽ con trai phải đi mời con gái chứ? Hơn nữa từ đầu đến cuối lại có cô ở bên, chẳng lẽ họ coi cô là người tàng hình à?

Nhưng rồi cô lại đặt mình vào địa vị của đám con gái đó. Đôi khi, động cơ còn mạnh hơn cả phép tắc, con người ta cũng chẳng quan tâm được đến những phép tắc thông thường nữa, cho dù là trên sàn nhảy hay trên tình trường đều như vậy.

Cô quyết định tối hôm nay sẽ chơi bài ngửa với anh, thành bại được quyết định trong buổi tối hôm nay. Sáng mai tỉnh dậy, mình có thể sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian hoặc là người bất hạnh nhất thế gian, nhưng chắc chắn sẽ không thể tiếp tục sống trong sự kìm kẹp giữa hạnh phúc và bất hạnh như hiện tại nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui