Editor: Mèo Lười
Beta: Amelie.Vo
Ngày hôm sau là chủ nhật, khi Tần Hiếu Tắc tỉnh lại thì trời đã rất sáng rồi.
Vẫn chưa đến tám giờ nhưng bên cạnh anh sớm đã không thấy bóng dáng của người con gái ấy.
Phòng tắm ngày hôm qua bị hai người làm cho lung tung bừa bộn đã được dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng.
Phòng khách sáng sủa và rộng rãi ngập tràn những tia nắng ấm áp.
Chú mèo Tứ Tứ màu cam đang làm tổ trên ghế sô pha, đôi mắt lim dim, nheo nheo lười biếng phơi mình tận hưởng ánh nắng mặt trời ấm áp.
Trên bàn ăn đã có hai cái ly và một đĩa thức ăn được đặt ngay ngắn và chỉnh tề.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày nhìn về phía Tứ Tứ đang nằm trên ghế sô pha: “Mẹ của nhóc về rồi à?”
Đôi mắt của Tứ Tứ khẽ khép hờ, thỉnh thoảng lại nâng mí mắt lên ung dung liếm láp bộ lông của mình, hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của anh.
“Bạch Nhãn Lang.”
(Bạch Nhãn Lang = sói mắt trắng: chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa)
Tần Hiếu Tắc nhẹ giọng quở trách, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn là một ly nước vẫn còn hơi ấm đang bốc lên, ly bên cạnh chính là sữa tươi.
Trên đĩa là những lát bánh mì Ezekiel cùng với trái cây do Lục Giai Ân đã chuẩn bị chu đáo.
Một tờ giấy ghi chú được đặt bên dưới chiếc đĩa và một lời nhắn với nét chữ thanh mảnh đập vào tầm mắt.
“Chào buổi sáng, em trở về trường học vẽ trước.”
Mặt sau của tờ giấy là hình vẽ một nhân vật chibi đang mỉm cười trông rất đáng yêu.
Nhìn kỹ lại thì nhân vật chibi kia trông có hơi giống với Lục Giai Ân.
Tần Hiếu Tắc khẽ mỉm cười và đặt tờ ghi chú sang một bên.
Bên nhau đã được hai năm rồi nhưng anh chưa từng thấy Lục Giai Ân ngủ nướng bao giờ cả.
Cho dù đêm hôm trước có lăn lộn muộn đến đâu thì sáng ngày hôm sau cô ấy đều luôn rời giường từ rất sớm để bắt đầu một loạt các hoạt động điều dưỡng cơ thể và bài tập thể dục dưỡng sinh cho bản thân.
Nào là uống nước ấm, chuẩn bị một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, xoa bóp bấm huyệt, ngâm mình trong các loại trà thảo mộc khác nhau…
Tần Hiếu Tắc vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên anh không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy Lục Giai Ân ngồi trên ghế sô pha gõ vào bắp đùi của mình, đồng thời nghiêm túc giải thích rằng bản thân cô đang đả thông kinh mạch giúp anh lưu thông máu huyết.
Bên nhau đã lâu, anh sớm đã tập quen với việc buổi sáng tỉnh dậy thấy mình cứ như “Ông chồng bị ruồng bỏ”.
Tần Hiếu Tắc đang thong thả ăn sáng thì điện thoại trên bàn đột nhiên không ngừng rung lên.
Truy cập vào Wechat mới biết thì ra là Trần Huề đang phát điên phao tin của anh trong một nhóm nhỏ gồm ba người có tag @Tin tức của anh.
[Đại ca, khi nào thì anh đến được?]
[Không phải đã thống nhất hôm nay sẽ đón gió tẩy trần cho Thừa Thư sao?]
[Có đồng ý hay không đồng ý thì cũng “chít” lên một tiếng cho anh em nghe xem nào]
[Chắc không phải là vẫn còn chưa thức dậy chứ ]
[Anh mệt lắm phải không?]
Nhân vật đang được mọi người nhắc đến – Giang Thừa Thư vốn dĩ vẫn luôn trầm mặc trong nhóm từ lúc bắt đầu đến giờ, tựa hồ như rất thích thú đối với đề tài này, bèn hỏi một câu mang đầy ý từ sâu xa.
J: [Mệt ư?]
Không đợi Trần Huề mở miệng thêm mắm dặm muối, Tần Hiếu Tắc đã trả lời tin nhắn trước một bước.
Q: [Trong vòng nửa tiếng nữa sẽ đến]
Sau khi vội vội vàng vàng nuốt xuống bữa sáng, Tần Hiếu Tắc nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe ra ngoài.
Đến Nhạc Đình, hai người trong nhóm bọn họ đang chơi bida trong phòng bao.
Ở bên trong một góc của phòng bao, Quý Đường Ninh yên lặng ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Tần Hiếu Tắc liếc nhìn bộ phim hoạt hình đang được phát trên TV, khẽ gật đầu chào hỏi với Quý Đường Ninh rồi đi về phía bàn bida.
“Yo hoo, Tần đại thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi.” Trần Huề huýt sáo.
Trần Huề vừa nói vừa ló đầu ra phía sau lưng Tần Hiếu Tắc tìm kiếm xung quanh: “Này, tại sao không dẫn bạn gái đến?”
“Về trường rồi, có hẹn vẽ tranh người mẫu.” Tần Hiếu Tắc thản nhiên trả lời.
Giang Thừa Thư nhướng mày, đưa cây cơ bida của mình qua: “Vẽ cơ thể người mẫu sao?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu, cầm lấy cây cơ.
Khom người xuống đánh thẳng trái bi vào lỗ.
Trần Huề đứng bên cạnh, ánh mắt quét một lượt từ mặt cho đến đùi của Tần Hiếu Tắc.
“Không phải đã có cậu là người mẫu tốt nhất rồi sao? Vì sao còn phải tìm người khác làm mẫu?”
Cậu ta bật cười một cách lưu manh: “Chẳng lẽ ngoại hình của cậu không đủ tiêu chuẩn khiến bạn gái cậu không hài lòng?”
Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy – “cạch”, quả bóng Tần Hiếu Tắc đã đánh lập tức bị trật đi.
Anh đứng thẳng người dậy, ném cho Trần Huề một cái nhìn đầy khinh bỉ.
“Cậu hiểu cái rắm? Ngoại hình của lão tử vốn dĩ rất là hoàn hảo có được hay không? Chỉ là mọi người không quá yêu thích vẽ một người có ngoại hình rất là chuẩn như tôi thôi.”
“Ok ok ok, tôi không phải là người am hiểu về nghệ thuật như cậu.” Trần Huề nhún nhún vai, cúi người nhắm đánh bida.
Lại một tiếng “lạch cạch”, quả bóng đã vào lỗ.
Kỳ thực, Tần Hiếu Tắc cũng đã từng hỏi Lục Giai Ân những điều tương tự như thắc mắc của Trần Huề khi nãy.
Khi đó, cô rất nghiêm túc nói với anh vóc người của anh quá hoàn hảo, chỉ là những chi tiết trên cơ thể cần có trong việc vẽ thì lại không quá nhiều, cho nên anh không thích hợp để trở thành một người mẫu hành nghề.
Bất quá khi đó Tần Hiếu Tắc chỉ muốn trêu chọc cô đôi chút, anh cũng không thực sự muốn làm một người mẫu ngồi yên bất động suốt mấy tiếng đồng hồ.
Về sau, đề tài “Vóc người quá hoàn hảo” này cứ thế mà lệch ra khỏi quỹ đạo một cách thuận lợi, dần dần chuyển sang một câu chuyện không đứng đắn khác.
Đối với lý do của Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc cũng không hề nghi ngờ điều gì.
Bởi vì từ rất lâu trước đây anh đã từng nhìn thấy những bản phác thảo về anh lúc đang chơi bóng rổ bên trong tập tranh ký họa của Lục Giai Ân.
Chẳng qua khi được Trần Huề vô tình nhắc đến việc đó, Tần Hiếu Tắc mới chợt nhận ra…
Dường như đã từ rất lâu rồi Lục Giai Ân không còn vẽ anh nữa.
Tâm tình hơi có phần dao động, cánh tay của Trần Hiếu Tắc bỗng bị cây cơ khều nhẹ.
Anh quay qua nhìn.
Trần Huề vừa nhắm bắn xong, nhướng mày nhìn về phía anh: “Buổi chiều tập hợp mọi người đi cùng nhau chứ.
”
Giang Thừa Thư gật đầu đồng ý.
“Cậu khiến tớ cảm thấy rất bất ngờ khi đã quen với cô ấy lâu như vậy đấy, thật đúng là vượt ra ngoài dự kiến của tớ, khi đó chính cậu nói rằng…” Giang Thừa Thư bật cười, vẫn chưa kịp nói hết đã bị ngắt lời.
Tần Hiếu Tắc lên tiếng: “Này.
Đừng nói với cô ấy những việc đó.”
“Hiểu rồi.” Giang Thừa Thư đồng ý: “Tớ chỉ cảm thấy hiếu kỳ thôi.”
Tần Hiếu Tắc “chậc” một tiếng, tiếp lấy cây gậy.
Anh dùng phấn lơ bôi lên đầu lơ, giọng thản nhiên nói.
“Các cậu không hiểu đâu.”
…Cô ấy thực sự rất thích tớ.
Lục Giai Ân cùng một số bạn học trong lớp đã tự mình mời đến một người mẫu và thống nhất sẽ gặp nhau ở studio vào sáng nay để cùng luyện vẽ phác thảo cơ thể người mẫu.
Cho đến khi hoàn thành bức vẽ phác thảo thì cũng đã gần mười hai giờ trưa.
Vì phải dành ba tiếng đồng hồ ngồi trong phòng studio khép kín nên trên vầng trán Lục Giai Ân đã lấm tấm mồ hôi từ khi nào.
Trong lúc thu dọn lại dụng cụ vẽ tranh, một người bạn cùng lớp tên là Dương Ưu đã đi qua và đứng ở phía sau lưng Lục Giai Ân.
Sau một phen thích thú ngắm nghía, cô có phần hâm mộ mà nói: “Thực ra hôm nay cậu có thể không cần phải đến studio để luyện vẽ cũng được, cậu đã thể hiện rất đạt thần thái và linh hồn cần có của một bức tranh rồi.”
Lục Giai Ân vẫn đứng ở chỗ của mình, yên lặng ngắm nhìn tác phẩm của bản thân một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.
“Tớ muốn luyện vẽ thêm những chi tiết nhỏ.”
Dương Ưu thở dài: “Bức tranh của cậu đẹp hơn của tớ rất nhiều, tớ thật sự rất hoài nghi bản thân mình đã giẫm phải vận chó nào đó rồi mới có thể được học ở Bình Mỹ.”
Trong ngôi trường này toàn là những người có thực lực và tài năng rất là trâu bò, đôi khi cô không thể không thừa nhận rằng đối với nghệ thuật không phải chỉ cần có sự đam mê là có thể vẽ đẹp được, mà còn phải có cả thiên phú hội họa nữa.
Thế nhưng, chính cô lại thuộc kiểu học sinh có tư chất và năng khiếu bình thường nhất.
Sau khi cất dụng cụ vẽ, Lục Giai Ân nhẹ nhàng an ủi: “Chẳng phải việc cậu có thể vượt qua được kỳ thi khảo sát của Bình Mỹ đã là minh chứng tốt nhất cho thực lực của cậu rồi sao.
Trong năm nay, Bình Mỹ đã chiêu mộ được rất sinh nhiều sinh viên giỏi.
Cậu không tự tin vào chính mình, chẳng lẽ những thầy cô giáo ở Bình Mỹ cũng không thể khiến cậu tự tin hơn sao?”
Dương Ưu cười ha hả: “Cậu nói đúng, sau khi ra trường ít nhất tớ cũng có thể về quê làm cô giáo dạy mỹ thuật mà.”
Cô nhìn Lục Giai Ân, hiếu kỳ hỏi: “Cậu thì sao, có dự định sẽ học chuyên sâu không?”
Sau khi ra trường, có nhiều người chấp nhận làm những công việc bình thường và vô vị, có người lại không hề làm bất kỳ công việc gì, cũng có những viên ngọc đang dần dần được mài giũa và tỏa sáng.
Mặc dù sau khi tốt nghiệp làm bất kỳ công việc nào cũng không có gì sai và đáng trách cả, nhưng bởi vì bọn họ đều là sinh viên của Học viện nghệ thuật đứng hàng đầu ở trong nước, cho nên mọi người vẫn rất khắt khe và đặt kỳ vọng cao cho bản thân họ.
Dương Ưu vẫn luôn công nhận và khẳng định thực lực cùng tư chất hội họa của Lục Giai Ân, cô có thể cảm nhận được khí chất của một người nghệ sĩ toát lên từ Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân gật đầu: “Tớ cũng có dự định sẽ đi du học để học và nghiên cứu chuyên sâu hơn nữa.”
Dương Ưu: “Du học sao? Đi du học chuyên sâu hội họa cũng rất tốt, cậu đã quyết được nơi mình muốn đến chưa?”
Lục Giai Ân cười nói: “Vẫn chưa quyết định, tớ chỉ mới nghĩ đến nó gần đây thôi.”
Trong ba năm vừa qua, Học viện Mỹ thuật Bình Mỹ đã tạo nên môi trường và xây dựng cho cô một nền tảng rất vững chắc, đồng thời cũng khiến cho tư tưởng và góc nhìn của cô về nghệ thuật lẫn hội họa được đổi mới hoàn toàn.
Vì vậy cô cũng có chút hy vọng được nhìn thấy những tác phẩm nổi tiếng và những góc nhìn đa chiều của những nghệ sĩ khác trên thế giới rộng lớn này.
Dương Ưu: “Xem nào, không cần phải vội, dù sao thì cậu đã sở hữu được cho mình rất nhiều tác phẩm đạt giải nhất của trường, cho nên khả năng du học của cậu sẽ rất cao, cùng lắm thì dành thêm một năm nữa để học ngoại ngữ là được thôi.”
Lục Giai Ân mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại vài lần, lại cùng Dương Ưu đi rửa màu bị dính trên tay trong lúc vẽ, rồi đi đến căn tin của trường.
Trong lúc ăn cơm, cô nhận được tin nhắn từ Wechat của Tần Hiếu Tắc.
[Chiều nay, ra ngoài gặp một người bạn cùng anh]
Một người bạn sao?
[Ai vậy ạ? Em có quen với người bạn đó không?]
[Giang Thừa Thư]
[Cậu ấy vừa trở về nước]
Tay Lục Giai Ân dừng trên bàn phím điện thoại trong phút chốc rồi trả lời: [Được]
Hai giờ chiều, Lục Giai Ân đi tàu điện ngầm đến địa chỉ mà Tần Hiếu Tắc đã cho trước đó.
Câu lạc bộ Nhạc Đình nằm ở khu vực đắc địa ở thành phố, bên ngoài được trang trí rất lộng lẫy và tinh tế, khiến cho nó như khoác trên mình hơi thở uy nghi đầy mạnh mẽ.
Sau khi đã được xác minh thân phận, Lục Giai Ân được người quản lý của câu lạc bộ dẫn đến khu vực thang máy.
Hơn hai năm trước, cô đã từng gặp thoáng qua Giang Thừa Thư trong buổi tiệc sinh nhật của người em họ Lục Giai Ngọc, về sau cũng có cơ hội chạm mặt nhau được vài lần.
Chỉ là khi cô và Tần Hiếu Tắc chính thức hẹn hò thì anh ta cũng đã xuất ngoại mất rồi.
Lục Giai Ân cố gắng ngẫm nghĩ thật cẩn thận, cũng chỉ mơ hồ nhớ được đường nét của một đôi mắt.
“Đến rồi.” Một giọng vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Lục Giai Ân.
Một cánh cửa màu đỏ thẫm xuất hiện trước mắt cô, trên cánh cửa là một ký tự “Thâm”.
Một nữ quản lý xinh đẹp, trẻ trung đi đến làm một tư thế mời cô đi vào và mỉm cười nói: “Xin mời vào, nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào xin cứ nói với tôi.”
Lục Giai Ân nói lời cảm ơn với cô quản lý rồi mở cửa bước vào bên trong.
Bên trong là một gian phòng giải riêng với diện tích rộng lớn, với đầy đủ mọi thứ như bàn bida, bàn mạt chược, karaoke…
Vừa vào cửa, cô đã nhìn thấy ngay một cô gái trông còn khá trẻ ngồi trên ghế sô pha.
Nghe thấy có tiếng động, cô gái quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt rất trong sáng và đáng yêu.
Lục Giai Ân nở nụ cười lên, tiếng chào hỏi: “Xin chào.”
Cô gái chớp chớp đôi mắt, cất giọng lanh lảnh hỏi: “Chị chính là bạn gái của anh Hiếu Tắc sao?”
Lục Giai Ân gật đầu: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy thân ảnh của hai người đàn ông bước ra từ một chiếc bình phong được chạm khắc rất tinh tế được đặt ở một góc có hơi tối bên phải.
Ngoài Tần Hiếu Tắc ra vẫn còn một người đàn ông có thân hình cao ráo, ngũ quan nhã nhặn, dịu dàng đi bên cạnh.
Lục Giai Ân nhìn thoáng qua, liền có thể xác định ngay người đàn ông đẹp trai đang đeo kính không viền này chính là Giang Thừa Thư.
Tần Hiếu Tắc chưa kịp giới thiệu hai người làm quen với nhau thì một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đã nhanh chóng nhảy khỏi ghế sô pha lao vào vòng tay của Giang Thừa Thư, dùng một tư thế vô cùng thân mật mà cọ qua cọ lại.
Giang Thừa Thư trìu mến xoa xoa đầu của cô gái, thấp giọng hỏi: “Chán rồi sao?”
Cô gái bĩu môi gật đầu, trông rất đáng yêu và ngây thơ.
Lục Giai Ân sững sờ nhìn cảnh tượng trước trước mắt của mình, trong lúc nhất thời vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Sau khi được giới thiệu với nhau, Lục Giai Ân mới biết cô gái tên Quý Đường Ninh này chính là người yêu, cũng là người bạn thanh mai trúc mã của Giang Thừa Thư.
“Chị Giai Ân, chị có biết chơi mạt chược không?” Quý Đường Ninh nhìn sang Lục Giai Ân với đôi mắt to tròn, hàng lông mi đen láy và cong vút.
Lục Giai Ân mỉm cười đáp: “Biết.”
“Vậy hai chúng ta chơi mạt chược cùng nhau đi, đã lâu rồi em không có chơi cùng ai cả.” Quý Đường Ninh cao hứng.
Sau khi được Lục Giai Ân đáp ứng, Quý Đường Ninh lại quay sang nhìn Giang Thừa Thư, bày ra bộ dáng “cây ngay không sợ chết đứng” mà yêu cầu anh: “Anh không được chơi cùng.”
Giang Thừa Thư đáp lại cô với ngữ khí vô cùng cưng chiều: “ Được, vậy anh sẽ ngồi phía sau hỗ trợ em.”
“Em mới không cần anh hỗ trợ cho em đâu.” Quý Đường Ninh lẩm bẩm trong miệng.
Chỉ sau vài phút, ngoại trừ Giang Thừa Thư bị gạt ra một bên thì tất cả mọi người đã rút thăm xong xuôi và ngồi vào đúng vị trí của mình.
Lục Giai Ân ngồi ở phía trên của Quý Đường Ninh, còn bên phía đối diện lại chính là khuôn mặt vui tươi hớn hở của Trần Huề.
Ôi chao, tớ thích đánh mạt chược với bé Đường Ninh nhất.” Trần Huề vừa xào bài của mình vừa lầm bầm lầu bầu nói nhỏ: “ Có ai lại không thích được làm nhà cái đâu chứ?”
“Có phải là Hiếu Tắc không?”
Tần Hiếu Tắc cười khẩy, hoàn toàn phớt lờ cậu ta.
Quý Đường Ninh phồng mang trợn mắt, tỏ vẻ như đang điều binh khiển tướng, thật cẩn thận rút ra một quân bài mà đánh.
“Bịch!” Trần Huề nhặt lấy quân bài, cười tủm tỉm nói lời cảm ơn với Quý Đường Ninh: “Cám ơn bé Đường Ninh nha.”
Quý Đường Ninh cảm thấy hối hận không thôi: “Không có chi.”
Tựa như chứng minh câu nói lúc trước của Trần Huề, ván bài đầu tiên vừa kết thúc thì Trần Huề liền bị Quý Đường Ninh mắng té tát.
Một bên là Trần Huề đang hết sức vui sướng vì thắng, một bên là Quý Đường Ninh đang phồng má không phục vì thua.
“Anh dạy em cách chơi có được không?” Giang Thừa Thư vừa cảm thấy buồn cười, lấy tay chọc chọc vào má của Quý Đường Ninh.
Khuôn mặt trắng nõn mềm mại mau chóng trầm xuống, Quý Đường Ninh lập tức hất tay Giang Thừa Thư ra.
“Không cần anh dạy em!”
Người thứ hai làm nhà cái chính là Lục Giai Ân.
Khi Tần Hiếu Tắc ném ra bốn quân bài của mình, Trần Huề nhanh chóng chớp lấy thời cơ bỏ bài của mình xuống.
“Ái chà, vận may tìm đến tớ, muốn ngăn cũng không thể ngăn được.” Anh nhún vai, cực kỳ hả hê, đắc ý.
“Khoan đã.” Lục Giai Ân nhàn nhạt lên tiếng, rồi lật những quân bài của mình ra phía trước.
“Em tới trước, thật ngại quá.”
Bài của cô và Trần Huề đều giống nhau, nhưng bởi vì liên quan đến vị trí chỗ ngồi, cho nên cô mới có cơ hội thắng trước Trần Huề.
Trần Huề nghiêng người nhìn về phía những những quân bài của Lục Giai Ân, biểu cảm của anh tựa như bị dội thẳng một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống vậy.
“Em, sao em lại tuyệt tình với anh như vậy!”
Lục Giai Ân cười khẽ: “Em rất tiếc.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, ôn nhu nhưng lại không nghe ra được sự áy náy nào trong đó.
Quý Đường Ninh quay người qua nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực rỡ như những vì sao: “Chị Giai Ân, chị thực sự biết chơi mạt chược sao!”
Tần Hiếu Tắc hất cầm khiêu khích nhìn về phía Giang Thừa Thư.
“Hai người này thật giống nhau, đều thích ghi điểm.”
Quý Đường Ninh “Ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi chơi thêm một vài ván mạt chược thì trước mắt Lục Giai Ân chính là người thắng được nhiều đồng xu nhất, mà Quý Đường Ninh thì chỉ còn vỏn vẹn vài đồng lẻ mà thôi.
Sự hào hứng của cô gái nhỏ cũng không còn nhiều như trước đó nữa.
Lục Giai Ân nhìn những quân bài đã được đánh ra ở trước mặt của Quý Đường Ninh, cô không chút do dự bỏ đi cặp bài sáu mươi vạn chuẩn bị đánh trên tay mình ra.
“Ù rồi” Quý Đường Ninh vỗ tay vui vẻ không thôi.
Giang Thừa Thư đang ngồi phía sau Quý Đường Ninh, vô thức liếc nhìn sang Lục Giai Ân.
Tần Hiếu Tắc cũng khá ngạc nhiên nhíu mày nhìn sang cô.
Lục Giai Ân mặt không đổi sắc, lặng lẽ đẩy số đồng xu vừa thắng được qua cho Quý Đường Ninh.
Những ván sau đó, Lục Giai Ân đều âm thầm tạo cơ hội cho Quý Đường Ninh thắng thêm vài ván bài, khiến cho Giang Thừa Thư không khỏi phải nhìn và đánh giá cô thêm nhiều lần nữa.
Cô khẽ nâng mí mắt nhìn Giang Thừa Thư rồi lại rũ mắt xuống.
“Ngày mai đến trường bọn tớ chơi bóng không? Sắp xếp một trận đấu.” Tần Hiếu Tắc đột nhiên nhìn Giang Thừa Thư nói.
Giang Thừa Thư sửng sốt, sau đó đồng ý: “Được, tùy cậu sắp xếp.”
Tần Hiếu Tắc nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như có như không lướt nhìn Lục Giai Ân.
…“Tốt thôi.”
Lục Giai Ân quay người nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên trái của mình, nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai các anh sẽ chơi bóng à?”
Tần Hiếu Tắc nhướng mi: “Muốn đến xem?”
Lục Giai Ân gật đầu ánh mắt chờ mong nhìn anh: “Có thể không?”
Ngày mai anh cũng không có nhiều tiết lắm, thời gian hẳn là sẽ không bị dồn dập.
“Có thể…” Tần Hiếu tắc cố ý kéo dài giọng, cúi đầu đi về phía Lục Giai Ân.
Anh choàng tay lên bờ vai cô thì thầm: “Nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Vẽ thêm cho anh một bức tranh khác nữa.
” Tần Hiếu Tắc dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc trước ngực của cô, chậm rãi nói.
Lục Giai Ân có chút chần chừ nhìn sang, giọng nói hơi ngập ngừng vì cảm thấy khó hiểu.
“…Vẽ thêm sao?”.