Lục Giai Ân chớp chớp mắt, hơi cau mày lại.
“Thế tại sao anh mua tác phẩm tốt nghiệp của em?”
Tính toán thời gian thì lúc đó cô đã làm phẫu thuật xong, hai người rõ ràng đã đường ai nấy đi.
Tần Hiếu Tắc không trả lời câu hỏi của cô, mà anh hỏi ngược lại: “Không cho anh mua à?”
Lục Giai Ân mím môi, cảm giác không nói nên lời.
Tại triển lãm tốt nghiệp, cô là người xuất sắc nhất trong hạng mục hội họa.
Lúc đó, cô cảm thấy tác phẩm của mình như tìm được Bá Nhạc (1).
nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
Nhưng hóa ra người mua lại là Tần Hiếu Tắc?
Theo bản năng cô hỏi: “Anh cố ý đưa tiền cho em đúng không?”
Cô là một sinh viên xuất thân từ một gia đình bình thường, một trăm nghìn tệ thực sự là một số tiền khổng lồ đối với cô vào thời điểm đó.
Tần Hiếu Tắc cau mày phản bác: “Anh không có ý đó.”
“Anh nghĩ bức tranh của em đáng giá như vậy đó.”
Lục Giai Ân đứng hình, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Nó cho em sự tự tin rất lớn.”
Khoảng thời gian đó cô vừa nhận được giải thưởng tại Triển lãm Mỹ thuật Bình Thành, tác phẩm tốt nghiệp lại thành công bán được giá rất cao.
Hai tác phẩm liên tiếp được khẳng định đã cho cô một niềm tin mãnh liệt và khát khao sáng tạo vô cùng lớn lao vào thời điểm đó.
Chỉ là bây giờ nhìn lại, hai tác phẩm này đều có liên quan đến Tần Hiếu Tắc khiến cô khó tránh khỏi có chút thổn thức.
Lục Giai Ân ngước lên nhìn Tần Hiếu Tắc với ánh mắt lấp lánh.
“Cho dù có thế nào em cũng phải nói cảm ơn anh.” Cô cong cong khóe môi, nói lời cảm ơn.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày: “Cảm ơn anh cái gì?”
Lục Giai Ân nghĩ một chút: “Cảm ơn anh vì đã quyên tiền cho trẻ em bị bệnh tim.”
“Ồ.” Tần Hiếu Tắc cúi đầu nhìn cô: “Vậy em đồng ý vẽ anh đúng không?”
Lục Giai Ân khẽ gật đầu, trong đầu cô lại vô tình nhớ tới bức tranh đoạt giải thưởng trong Triển lãm mỹ thuật kia.
Tần Hiếu Tắc cũng tự nhiên nhớ tới, ân cần nói: “Nếu không, em tặng lại anh bức tranh hồi trước đi.”
Lục Giai Ân yên lặng hai giây, nhẹ giọng đáp: “Để em vẽ lại một bức khác cho anh.”
Cô ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Tần Hiếu Tắc: “Nhưng làm người mẫu yêu cầu phải ngồi yên trong mấy tiếng đồng hồ, anh ngồi được không?”
Tần Hiếu tắc cười: “Em nghĩ anh bị tăng động à?”
Lục Giai Ân cong khóe môi và cũng bật cười.
Cứ như vậy, vấn đề này coi như đã được giải quyết.
*
Vài ngày sau, Tần Hiếu Tắc sang nhà Lục Giai Ân như đã hẹn.
Một căn phòng trong nhà Lục Giai Ân đã được cải tạo thành phòng vẽ.
Cô luôn thích sạch sẽ, cho dù là phòng vẽ cũng được sắp xếp rất gọn gàng.
Bàn, ghế và tủ được đặt bên trong, sơn màu, dụng cụ vẽ tranh cũng được đặt ngăn nắp trên giá bên cạnh.
Lục Giai Ân nhìn xung quanh rồi hỏi ý kiến Tần Hiếu Tắc: “Anh muốn vẽ ở đâu?”
Anh nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Trên giường.”
Lục Giai Ân sững sờ, ngay sau đó từ chối: “Không được.”
“Ồ.” Tần Hiếu Tắc cũng không ép buộc cô: “Vậy ở sô pha đi.”
“Ừm, được.” Lục Giai Ân gật đầu: “Anh ra ngoài đó trước đi, em sẽ ra ngay.”
Lục Giai Ân soạn sửa dụng cụ vẽ cô cần rồi đi ra phòng khách, cô phát hiện Tần Hiếu Tắc đang nằm trên sàn chống đẩy.
Lục Giai Ân vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Anh làm gì vậy?”
Tần Hiếu Tắc không đỏ mặt cũng chẳng thở gấp đứng dậy, hợp tình hợp lý nói: “Luyện cơ.”
Lục Giai Ân phì cười một tiếng rồi liếc nhìn bả vai và cánh tay anh.
“Đường cong cơ bắp khá đẹp nha.”
Đây là một lời khen khách quan với tư cách là một họa sĩ.
Nói xong cô cúi đầu chỉnh lại giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh.
Tần Hiếu Tắc không nói gì, một tay vươn ra sau lưng, túm lấy áo mình rồi vén lên, lộ ra toàn bộ tấm lưng.
Anh cởi ra đôi ba lớp áo rồi ném chúng về một góc sô pha.
Lúc Lục Giai Ân ngẩng đầu lên, trước mắt cô đã là một người đàn ông bán khoả thân.
Cô nhíu nhíu mày, cảm thấy cũng không quá ngạc nhiên.
Điều này thực sự giống với những gì Tần Hiếu Tắc sẽ làm.
Dù sao thì cô cũng không phải là chưa từng vẽ người, anh muốn cởi thì cứ cởi đi.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Có cần cởi quần không?”
Người đàn ông trước mặt cô có thân hình vạm vỡ cường tráng, các cơ bụng rắn chắc rõ ràng.
Những ngón tay thon dài đang đặt ở cạp quần như muốn cởi nó ra.
Lục Giai Ân chớp mắt: “Tùy anh thôi, muốn cởi thì kéo rèm lại.”
Đây không phải là buổi luyện tập vẽ cơ thể người nghiêm túc, anh có thể tùy ý làm gì cũng được.
Lục Giai Ân nói xong thì lặng lẽ bật điều hòa rồi cởi chiếc áo khóa len cô đang mặc ra.
Tần Hiếu Tắc nhìn khuôn mặt bình thản của cô, chân mày cau lại.
“Lục Giai Ân, ở nước ngoài em vẽ nhiều người đàn ông ngoại quốc lắm phải không?”
Lục Giai Ân thành thành thật thật gật đầu.
Giáo viên của cô đặc biệt chú trọng vẽ ký họa, phần lớn thời gian đều luyện tập vẽ ký họa.
Tần Hiếu Tắc hít sâu một hơi, sắc mặt tối sầm lại.
Một lúc sau, anh thấp giọng chửi thề một câu rồi nhanh chóng xoay người kéo rèm lại.
Ánh sáng trong phòng lập tức tối sầm xuống.
Lúc Lục Giai Ân đi đến công tắc đèn trong phòng khách để bật đèn, cô nghe rất rõ tiếng quần áo sột soạt.
Tim cô lập tức đập loạn, lúc cô quay trở lại, Tần Hiếu Tắc đã cởi xong rồi.
Mặt Lục Giai Ân bỗng đỏ bừng lên.
“Anh… Anh chú ý một chút.”
Đã từng vẽ nhiều người như vậy nhưng chưa bao giờ cô thấy xấu hổ như lúc này.
“Lục Giai Ân, em không thể trách anh nhé.
Nó nhìn thấy em là tự ngóc đầu dậy anh biết làm sao đây?” (Khanh Khanh: ối zời ôi! Tôi phải làm sao đây haha)
Tần Hiếu Tắc cảm thấy mình đã kiềm chế bản thân rất tốt.
Dục vọng trong anh vô cùng lớn, anh vẫn luôn kìm nén bản thân, thậm chí muốn hôn cô cũng không dám, chỉ sợ cô giận rồi không thèm để ý đến anh.
Nhưng phản ứng sinh lý tự nhiên này thật không thể trách anh phải không?
Lục Giai Ân liếc nhìn, sau đó lại vội vàng cụp mắt xuống.
“Nó có thể xuống không?”
“Em nghĩ sao?” Tần Hiếu Tắc cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng như lửa.
Giọng điệu của câu hỏi ngược lại này rõ ràng là muốn nói —
“Tình huống của anh như thế nào không phải là em hiểu rõ lắm à?”
Trong đầu Lục Giai Ân chợt ùa về rất nhiều hình ảnh không phù hợp với trẻ em lúc trước.
Cô nhắm mắt lại: “Tùy anh!”
Dù sao sau vài giờ vẽ nó cũng sẽ xuống thôi.
(Khanh Khanh: ôi em edit đến đây mà cười muốn chết =)))
Trong lòng nghĩ như vậy nên Lục Giai Ân điều chỉnh tư thế cho anh, khiến cho chỗ kia bị che đi không ít, không thì lồ lộ như vậy sẽ làm người ta chú ý.
(Khanh Khanh: chị Ân ơi, trong phòng chỉ có chị với anh thôi á, người ta là ai? =)))
Lục Giai Ân hít sâu mấy hơi rồi bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc vẽ.
Mùi sơn quen thuộc lan tỏa trong không khí, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái chuyên nghiệp.
Tần Hiếu Tắc làm người mẫu khá nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm Lục Giai Ân không chớp mắt.
Lúc Lục Giai Ân quan sát anh, ánh mắt cô rất dễ dàng chạm phải ánh mắt anh.
Là một người mẫu, Tần Hiếu Tắc hoàn hảo cả về khuôn mặt lẫn dáng người.
Dưới ánh sáng dìu dịu trong phòng khách, các đường nét trên khuôn mặt anh càng khoáng đạt hào sảng hơn, đường cong mí mắt và sống mũi cao vô cùng hoàn mỹ.
Vai rộng và thẳng, eo thon nhưng rắn chắc, cơ bắp rõ ràng nhưng không quá thô chắc.
So với vài năm trước, anh trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Căn phòng chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nho nhỏ của hai người cùng tiếng cọ sột soạt trên vải vẽ.
Lúc Lục Giai Ân vẽ tranh, Tần Hiếu Tắc cũng theo cách đó mà quan sát cô.
Cô hôm nay không đi ra ngoài, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi hợp với chiếc quần sooc, mái tóc đen dài buông xõa trước ngực, sạch sẽ trong trẻo như một cô học trò không hiểu sự đời.
Lục Giai Ân như vậy khiến Tần Hiếu Tắc nhớ tới thời gian trước đây ở bên Lục Giai Ân.
Trước đây rất nhiều hôm kể cả ban ngày hay buổi tối cô cũng thích dáng vẻ như thế này…
Gần như trong nháy mắt, chỗ nào đó lại nhảy dựng lên.
Tần Hiếu Tắc thở “rít” lên một tiếng.
Lục Giai Ân theo tiếng rít mà nhìn lại, mặt lại đỏ bừng lên.
“Anh đừng có nghĩ lung tung.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở.
Tần Hiếu Tắc cúi đầu nhìn thoáng qua, hợp tình hợp lý mà nói: “Anh đang nghĩ đến em.”
Lục Giai Ân: “…”
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
Chẳng mấy chốc, người mẫu đối diện lại đứng ngồi không yên.
“Lục Giai Ân, anh muốn nói chuyện với em.” Anh nhìn Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân ngước mắt lên, nhìn anh qua giá vẽ.
“Có thể không nói không? Em không thích bị phân tâm khi vẽ tranh.”
Tần Hiếu Tắc sau đó “Ồ” một tiếng rồi im miệng.
Lục Giai Ân cụp mắt xuống vẽ đường cong cơ bụng của anh, cô nhịn không được lại ngước mắt lên nhìn thoáng qua.
Đúng lúc thấy dáng vẻ kiềm chế mím môi nín thở của anh.
Lục Giai Ân ngừng vẽ một chút, khoé miệng sau giá vẽ khẽ cong lên.
*
Trong phòng nhiệt độ ấm áp, rèm cửa thật dày bị kéo kín, chỉ có ánh đèn phòng khách là sáng tỏ nên nhất thời không phân biệt được trời sáng hay tối.
Lục Giai Ân vẽ rất nghiêm túc, cô không để ý đến thời gian vẫn lặng lẽ trôi.
Mà anh người mẫu Tần Hiếu Tắc này cũng thật hiếm khi hợp tác như vậy, sau khi Lục Giai Ân nói xong anh ngậm miệng không nói gì thêm nữa.
Sau khi hoàn thành, anh mặc quần áo và đi đến giá vẽ xem bức tranh sơn dầu của mình.
Người đàn ông trong bức tranh để trần thân trên, dáng ngồi thản nhiên trên ghế sô pha.
Dưới ánh sáng, biểu cảm của người đàn ông trong tranh có chút dịu dàng, nhưng đường nét cơ bắp lại rất rõ ràng như thể được khắc họa trực tiếp từ chính đường cong và kết cấu cơ thể anh.
Tần Hiếu Tắc sững người trong vài giây, nhỏ giọng nói: “Em thật sự cho anh à?”
Lục Giai Ân gật đầu, thu dọn dụng cụ vẽ: “Vâng, trước mắt cứ để nó ở đây, đợi sơn khô và bóng lên thì anh lấy về là được.”
Tần Hiếu Tắc cúi đầu nhìn Lục Giai Ân, mấy lọn tóc dài của cô vén ra sau tai làm khuôn mặt của cô trông càng dịu dàng hơn.
“Đây chẳng phải là lợi dụng mình sao?” Anh lẩm bẩm một mình.
Lục Giai Ân dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh: “Không mà, đây là cảm ơn anh vì đã quyên góp cho trẻ em bị bệnh tim bẩm sinh.”
“Nhưng anh không cao thượng như vậy.” Tần Hiếu Tắc thấp giọng nói.
Anh nhìn xuống Lục Giai Ân: “Anh vì em mới quyên góp.”
Nếu không phải Lục Giai Ân, anh sẽ không chú ý đến những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh này.
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không sao hết.”
Tần Hiếu Tắc nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, trái tim đập mạnh lên từng hồi.
Lâu như vậy rồi Lục Giai Ân vẫn đối xử với anh với thái độ không mặn không nhạt như vậy.
Cô thật giống như nước vậy, bình tĩnh dịu dàng, không thể nhìn thấu cảm xúc bên trong.
Nhưng vào lúc này, Tần Hiếu Tắc lại cảm giác được một bầu không khí đã lâu anh không thấy được.
Yên tĩnh, nhẹ nhàng, làm người nhẹ nhõm an yên.
Rèm cửa được kéo ra, bên ngoài đã sáng đèn.
Những ngọn đèn nhỏ phản chiếu trên mặt hồ, đung đưa, nhè nhẹ gợn sóng, dưới màn đêm càng trở nên dịu dàng vô cùng.
Tâm tình của Lục Giai Ân cũng phảng phất có chút xao động, vừa định nói chuyện, một hồi chuông phá vỡ sự tĩnh lặng ngắn ngủi này.
Tần Hiếu Tắc đưa mắt nhìn Lục Giai Ân, không chút do dự nhận điện thoại.
Lục Giai Ân biết ý rời đi chỗ khác, chỉ nghe được Tần hiếu Tắc gọi một tiếng “Mẹ”.
Không lâu sau, Tần Hiếu Tắc cất điện thoại rồi bước tới.
“Mẹ anh có việc tìm anh, anh về trước nhé.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng.”
Cô nhìn Tần Hiếu Tắc, tự nhiên có cảm giác như cuộc gọi của La Hàm có liên quan gì đó đến mình..