Lục Giai Ân cuống quít nghiêng đầu, nụ hôn nóng bỏng liền rơi vào cổ của cô.
Mắt Tần Hiếu Tắc hơi lim dim và dùng tay ôm chặt người trong ngực lại.
Dường như anh còn chưa tỉnh ngủ, môi anh lưu luyến trên làn da trắng nõn mịn màng của cô.
Lục Giai Ân giãy dụa chỉ càng làm cho anh thêm ham muốn mà thôi.
Một giây sau, cô bị người đàn ông lật người lại để áp chế hoàn toàn.
Lục Giai Ân giật mình, càng dùng sức để đẩy ra.
“Em ngoan chút đi.” Người đàn ông phủ ở phía trên có vẻ không kiên nhẫn, lại cúi đầu hôn tiếp.
Khoảng thời gian này, Tần Hiếu Tắc rất phiền muộn.
Đêm hôm đó, anh nhìn thấy Ứng Huyên đăng trong vòng bạn bè nên biết Lục Giai Ân đang đi xem Ứng Huyên hát kịch.
Trong vòng bạn bè có mấy người bạn bình luận với giọng điệu trêu chọc.
Tần Hiếu Tắc rất không vui, thế nhưng anh không có bất kỳ tư cách gì để đi chất vấn Lục Giai Ân cả.
Sau này, anh phải đi bệnh viện làm tiểu phẫu, cũng không có cách nào tiếp tục chạy bộ với Lục Giai Ân được nữa.
Hiện tại tình trạng giữa anh ta và Lục Giai Ân là chỉ cần anh không chủ động, thì Lục Giai Ân cũng không bao giờ chủ động liên lạc với anh.
Liên tục rất nhiều ngày rồi đều không nhìn thấy Lục Giai Ân đâu, Tần Hiếu Tắc quả thực sắp điên mất.
Bây giờ cô ấy đang ở trong vòng tay của mình, các mạch máu của Tần Hiếu Tắc căng lên, lý trí cũng hoàn toàn mất khống chế.
Hiện tại trong lòng trong mắt anh đều chỉ có Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân chỉ cảm thấy mình giống như con mồi bị dã thú ngậm vào miệng, thể lực so với anh có khoảng cách rất lớn, đến mức hoàn toàn không tìm thấy biện pháp để thoát thân.
Nhịp tim bỗng đập dồn dập, sắc mặt cũng biến thành đỏ bừng.
Cô chỉ có thể không ngừng quay đầu lại, tránh né nụ hôn của Tần Hiếu Tắc.
“Anh đứng dậy đi!” Lục Giai Ân nhịn không được bèn lên tiếng.
Giọng nói vì bối rối nên hơi run, nghe không có lực uy hiếp một tí nào.
Máu nóng của Tần Hiếu Tắc xông lên đầu, say mê hôn từ gương mặt một đường thẳng xuống phía dưới.
Hơi thở của người đàn ông nóng rực, chiếc cằm có râu dán lên làn da tinh mịn nơi cần cổ sau tai và đôi môi mềm mại.
Lục Giai Ân giật mình một cái, co rụt bả vai lại.
“Lục Giai Ân, em đừng có né anh.” Giọng Tần Hiếu Tắc trầm thấp khàn khàn, kết hợp với hơi thở thô nặng nghe vào có cảm giác vừa suy yếu vừa khổ sở.
Lục Giai Ân khẽ giật mình, sau đó lại bị người kia véo cằm mình.
Trong đôi mắt của Tần Hiếu Tắc có tơ máu che kín, nếp nhăn trên mí mắt so với trước đây sâu hơn nhiều, ánh mắt mông lung đờ đẫn, nhìn qua trông có vẻ tiều tụy.
Lông mi đen thẳng run run, cúi đầu lại muốn hôn tiếp.
Lục Giai Ân nhân cơ hội dùng tay không cản lại, nụ hôn liền rơi vào lòng bàn tay của cô.
“Anh tỉnh táo lại đi!” Cô nâng cao giọng ra lệnh.
Thân thể Tần Hiếu Tắc cứng đờ trong một cái chớp mắt, ngơ ngác nhìn phía Lục Giai Ân ở dưới.
Ánh mắt dần dần trở nên thanh tỉnh, lực trên tay cũng buông lỏng, anh chán nản đổ sang bên cạnh Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân bèn vội vàng đứng lên bên cạnh giường, sau đó chỉnh lại quần áo của mình.
Tần Hiếu Tắc nằm ở trên giường nhìn cô cô không chớp mắt.
Chỉ thấy Lục Giai Ân cắn môi dưới, không nói gì đã rời khỏi phòng.
Tim Tần Hiếu Tắc co thắt lại, đưa tay lên ngăn ánh mắt của mình.
Cô tức giận rồi, quả nhiên muốn bỏ đi.
Tần Hiếu Tắc như bị rút đi sức lực toàn thân, vẫn nằm đó không nhúc nhích, yên lặng chờ tiếng đóng cửa trong phòng khách vang lên.
Nhưng âm thanh trong tưởng tượng của anh vẫn không vang lên.
Sau tiếng bước chân nhẹ nhàng, cửa phòng ngủ lại được mở ra.
Lục Giai Ân cầm cốc nước, thuốc và nhiệt kế trong tay, lại đi vào phòng lần nữa.
Sắc mặt của cô phớt hồng, mi mắt cụp xuống nên không thấy rõ vẻ mặt.
Cô đi đến bên cạnh Tần Hiếu Tắc, cũng không nhìn anh mà chỉ lặng lẽ đưa nhiệt kế tới.
Tần Hiếu Tắc ngạc nhiên rồi mới chần chừ nhận lấy.
“Bíp”, sau khi âm thanh này vang lên, màn hình của nhiệt kế chuyển sang màu đỏ.
Là 38.8°.
Lục Giai Ân mím môi dưới, cô đặt cái bát và thuốc hạ sốt ở trên nóc tủ đầu giường.
Lúc đang định rời đi thì bàn tay lại bị nắm lấy.
“Lục Giai Ân, anh vừa mới ngỡ là mình đang nằm mơ.”
Tần Hiếu Tắc níu tay cô không buông rồi nhỏ giọng giải thích.
Bước chân của Lục Giai Ân dừng lại.
Làn da của hai người chạm vào nhau, một bên mang theo hơi lạnh, còn một bên lại là nóng đến mức gần như bỏng.
Lục Giai Ân bị anh nắm tay như sắp chảy ra mồ hôi.
Cô giật giật lại, nhưng không tránh thoát.
“Em đừng giận.” Anh bổ sung.
Lời Tần Hiếu Tắc nói đều là thật.
Khoảng thời gian này, đã rất nhiều ngày rồi anh không được nhìn thấy Lục Giai Ân.
Tối hôm qua anh có một buổi đi xã giao, đầu óc mê man, rồi anh mơ cả một đêm.
Hôm nay vừa tỉnh dậy nhìn thấy Lục Giai Ân còn tưởng là vẫn là ở trong mơ.
Thế là anh không cần suy nghĩ, cứ kéo người xuống rồi hôn lên.
Giống như những gì anh đã làm nhiều lần trong giấc mơ trước đây.
Anh nói xong, trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Lục Giai Ân im lặng một lúc, mãi sau mới lên tiếng: “Anh cứ bỏ tay em ra trước đã.”
Tần Hiếu Tắc do dự một lúc mới lưu luyến không rời buông lỏng tay ra.
“Thật mà, anh không lừa em đâu.
Lúc đầu anh mơ thấy em gọi điện thoại cho anh, về sau nhìn thấy em rồi còn nghĩ là vẫn đang nằm mơ ấy.” Anh nhỏ giọng giải thích.
Lục Giai Ân giật mình, đột nhiên hiểu ra.
Có khả năng tối qua Tần Hiếu Tắc đã phát sốt, thần chí mơ mơ màng màng nên cho rằng trò chuyện tối hôm qua là đang nằm mơ.
“Ừm, anh uống thuốc trước đã.”
Lục Giai Ân không giải thích, chỉ chỉ tay vào thuốc trên tủ đầu giường.
Đây là thuốc cô vừa mới tìm được ở phòng khách.
Mặc dù Tần Hiếu Tắc đã dọn nhà, nhưng vẫn đặt hộp thuốc ở vị trí cũ.
Anh vẫn dùng hộp thuốc như trước đây, ngay cả tem đánh dấu lần trước mình đã làm cũng không xé đi.
Tấm để phân loại cũng vẫn dựa theo cách sắp xếp ban đầu của mình, phân chia các loại thuốc rõ ràng.
Mỗi hành động đều đang thể hiện ra tình cảm cũ của anh đối với mình, nhưng Lục Giai Ân không có cách nào vì thế mà cảm thấy vui mừng được.
‘’Anh uống rồi.”
Đang trong lúc lo âu, Lục Giai Ân lại nghe thấy tiếng Tần Hiếu Tắc.
Cô “Ừ” một tiếng, rồi lấy lại hộp thuốc, để cốc nước lại.
Vừa để lại thuốc hạ sốt về ngăn kéo trong phòng khách, Lục Giai Ân mới ngẩng đầu đã thấy Tần Hiếu Tắc đang đứng ngay trước mặt mình.
Gương mặt của anh đỏ lên, bờ môi lại có vẻ tái nhợt, ở cằm có râu đen lún phún, thêm cả chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lộn xộn, cả người lộ ra vẻ cô đơn và chán chường.
Anh yếu ớt đứng ở nơi đó, giống một cái cây bị tàn phá khi đã trải qua mưa to gió lớn.
Cái cây bị ngược đãi..