Lúc Lục Giai Ân bị “mời” đến gặp mặt, trong lòng cô có đôi chút hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông nội của Tần Hiếu Tắc.
Gian phòng được trang trí lịch sự, tao nhã theo phong cách cổ xưa.
Trên bàn gỗ lim đặt một chén nước chè xanh, làn khói mỏng lượn lờ.
Ông cụ ngồi trên ghế trông vẫn rất nhanh nhẹn minh mẫn, mái tóc hoa râm sạch sẽ được chải gọn gàng, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao, cánh môi rất mỏng.
Nhìn ngũ quan của ông cụ đã có thể biết được khi còn trẻ ông cụ chắc chắn là một người đàn ông đẹp trai tuấn lãng.
Lục Giai Ân đứng trước mặt ông cụ, lễ phép chào hỏi.
“Ngồi đi.” Ông Tần chỉ chỉ phía đối diện mình, giọng nói nhu hoà.
Lục Giai Ân nghe lời ông ngồi xuống.
Ông Tần cũng không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt mình, dáng vẻ không vui cũng không giận.
Lục Giai Ân rất tự nhiên, cong khoé miệng đón nhận ánh mắt của ông.
Lúc này Lục Giai Ân mới phát hiện ra, đôi mắt của Tần Hiếu Tắc rất giống với mắt của ông nội anh.
“Cháu cười cái gì?” Ông Tần nhíu mà, giọng điệu không mấy thiện cảm hỏi cô: “Nhìn ta buồn cười lắm sao?”
Câu hỏi này làm cô hơi rối rắm, cô chỉ mỉm cười vì giữ phép thôi.
“Dạ không ạ.” Lục Giai Ân vẫn lễ phép nhẹ nhàng giải thích.
“Cháu phát hiện ra ngoại hình của Tần Hiếu Tắc khá giống ông, nên cháu nhìn ông có chút thân quen thôi ạ.”
Ông nội Tần hừ một tiếng: “Nó là cháu ruột của ta, sao lại không giống ta cho được?”
Lục Giai Ân thêm mắm thêm muối: “Dạ vâng, đúng ạ.”
“Ta nghe nói cháu là con gái của Lục Bình có phải không?” Ánh mắt của ông nội Tần sắc bén, lúc nhìn người khác khiến người ta có cảm giác không giận mà uy.
Lục Giai Ân lấy lại bình tĩnh, gật đầu: “Dạ vâng ạ, từ nhỏ cháu đã theo ba mẹ đến thành phố sống.
Duy chỉ có vào kỳ nghỉ hè năm học cấp ba, cháu có ở nhà chú cháu một thời gian ngắn….”
Cô biết ông nội muốn hỏi cái gì, vì thế cô thuật lại sơ qua cho ông nghe về hoàn cảnh của mình một chút.
Ông nội Tần tiếp tục hỏi một số câu hỏi, Lục Giai Ân đều trả lời tất cả cho ông.
Mãi cho đến lúc này, không khí của cuộc trò chuyện mới bắt đầu hoà hoãn.
Đến tận khi ông nội Tần vuốt râu, câu chuyện cũng thay đổi.
“Hiếu Tắc có nhắc ta trước mặt cháu bao giờ không?”
Lục Giai Ân hơi sửng sốt.
Ông nội Tần rót trà, tiếng tách trà và nắp va chạm phát ra âm thanh giòn giã.
Lục Gia Ân vừa uống trà vừa nhẹ nhàng nói: “Dạ có từng nhắc.
Anh ấy bảo ông rất yêu thương anh ấy.
Giọng nói vừa dứt, tiếng uống trà bị đứt quãng.
Không biết tại sao mấy lời này lại khiến ông tức giận.
Ông nội Tần đột nhiên đặt thật mạnh chén trà lên mặt bàn.
“Cách” một tiếng, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
Gương mặt ông đanh lại, mắt trợn to, lồng ngực cũng phập phồng đầy bất mãn.
“Nó cũng biết ta thương nó cơ đấy!”
Đúng vậy, từ nhỏ ông đã thiên vị Tần Hiếu Tắc, đứa nhỏ có tính cách giống mình.
Mọi người đều cảm thấy Tần Hiếu Tắc là đứa trẻ nghịch ngợm, không nên cơm cháo gì, không thể so với sự xuất sắc của Tần Hiếu Viễn.
Nhưng ông lại thích tính tình đàn ông của Tần Hiếu Tắc.
Kết cục mà ông nhận được là gì?
Ông đã sụp đổ!
Chỉ vì sự chú ý của một cô gái mà không nói không rằng đi thắt ống tinh!
Thật sự không ra thể thống gì!
Lục Giai Ân bị cơn tức đột ngột của ông nội Tần làm cho hoảng sợ, đôi vai cô không ngừng run lên bần bật.
“Ông nội, ông đừng nóng.” Cô vội vàng nói, trái tim đập liên hồi.
“Ta không nóng sao?” Ông nội Tần thở hổn hển, khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Cô có biết không? Người xưa đã nói ‘trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất’!”
Ông nói đến kích động đập tay xuống bàn.
Cuối cùng Lục Giai Ân cũng hiểu được tại sao ông nội Tần lại nổi giận.
Cô mím môi, nhẹ nhàng giải thích: “Ông nội, thật ra trong sử sách cũng có rất nhiều danh nhân không có con cái….”
Ông nội à một tiếng: “Vậy tức là cháu chê ta cổ hủ có phải không?”
“Cháu không có ý đó.” Lục Giai Ân cung kính nói: “Cháu chỉ muốn nói rằng không nên dùng chuyện này để đánh giá một con người bất hiếu hay hiếu thuận.”
“Hiếu Tắc không thích nói, nhưng anh ấy vẫn luôn ghi tạc trong lòng rằng ông đối xử với anh ấy rất tốt.
Anh ấy cũng nói với cháu là ông rất thương anh ấy nên sẽ hiểu anh ấy thôi…”
Khóe miệng ông nội Tần giật giật.
“Cháu không cần phải lấy lòng ta.
Giờ cháu nói cái gì cũng vô dụng thôi.”
Lục Giai Ân nhìn ông nội Tần nghiêm nghị ngồi trước mặt, trái tim cô đập nhanh vô cùng.
Cô nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Ông nội, Hiểu Tắc vì cháu mà phải trả giá rất nhiều.
Nếu sau này cháu không thể ở bên anh ấy, anh ấy sẽ rất đau lòng.
Là người trưởng bối mà anh ấy tôn kính, cháu hy vọng ông có thể hiểu….”
Ông nội Tần trầm mặc một lát, ra hiệu với trợ lý đứng bên cạnh.
“Cho rượu lên.”
Lời nói ra chưa được mấy chốc, trước mắt hai người đã xuất hiện một chén rượu.
Lục Giai Ân sững người, giải thích theo bản năng: “Ông nội, cháu không uống được rượu….”
Ông nội Tần trừng mắt, lạnh lùng nói: “Sao cơ? Cháu trai ta vì cô mà gần như đoạn tuyệt với gia đình, bây giờ muốn cô uống hộ lão già ta chén rượu cũng không được à?”
Lục Giai Ân dao động bê chén rượu lên, mùi hương cay độc của rượu dường như đang quanh quẩn bên chóp mũi cô.
Ông nội Tần không nói lời nào, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân nhìn cái túi của mình, dự sẵn những tình huống khẩn cấp có thể xảy ra sau khi cô uống rượu.
Sau vài giây, cô khép chặt đôi mắt lại, suy nghĩ một hồi.
“Dạ được.” Lục Giai Ân bưng chén rượu, bình tĩnh nhìn ông nội đối diện.
“Cháu kính ông một ly, hy vọng ông đừng trách Hiếu Tắc.
Tuy ngoài miệng anh ấy rất cứng, nhưng thật ra trong lòng anh ấy vẫn luôn mong muốn được gia đình chấp nhận và ủng hộ.”
Nói xong, Lục Giai Ân nín thở, một hơi nốc cạn chén rượu.
Vị hăng và cay của rượu không xuất hiện như dự tính.
Chất lỏng như mảnh lụa mềm mại chảy vào yết hầu rồi đi xuống dạ dày, không có gì bất thường xảy ra.
Cô đặt chén rượu xuống, trợn mắt nhìn, hơi bối rối.
Cô nhìn nhìn chén rượu rồi lại nâng mắt nhìn ông nội Tần ngồi đối diện, trong lòng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ha ha ha.” Ông nội Tần nở nụ cười, giống như đứa trẻ con vừa thực hiện thành công trò đùa dai của mình.
“Được, cháu kính ta chén này, ta nhận.”
Ông vỗ đùi, bưng chén rượu trước mặt mình lên uống một hơi sạch sẽ.
Lúc này Lục Giai Ân mới giật mình phát hiệu ra, mùi rượu ngửi được ban đầu là do chén rượu kia toả ra.
Chén đặt trước mặt mình là một chén nước nhạt toẹt, nhưng do cô căng thẳng nên không phát hiện được.
Ông nội uống rượu rồi tiện chép miệng vài cái.
“Rượu hôm nay ngon nha.”
Ông cười nói xong, nháy mắt với trợ lý đứng bên cạnh.
Trợ lý hiểu ý ông, lấy ra từ trong túi vật gì đó màu vàng trông giống như một tấm thiệp đưa đến trước mặt Lục Giai Ân.
Hắn dùng giọng điệu cung kính nói: “Cô Lục, đây là thiệp mời dự hôn lễ của đại thiếu gia nhà chúng tôi, mong cô nhận lấy.”
Lục Giai Ân nhận tấm thiệp mời màu vàng bằng hai tay, ngẩng đầu cảm ơn ông nội.
“Cảm ơn ông nội ạ.”
Ông nội Tần quay đầu đi… lại hừ nhẹ một tiếng.
“Bắt ta phải đưa thiệp mời, kỳ cục thật sự!”
Lục Giai Ân ngẩn người, vội vàng nói: “Là do chúng cháu lo lắng không chu toàn, đáng nhẽ ra cháu phải đến hỏi thăm ông trước.”
“Được rồi được rồi.” Ông nội Tần xua tay, đứng dậy.
Ông đang muốn mở miệng nói gì đó, một tiếng ầm từ cửa bỗng nhiên vọng vào.
Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc thù lù ở trước cửa mà thở phì phò, sắc mặt thất kinh hiếm thấy.
Anh vội vàng chạy nhanh đến, kéo kéo Lục Giai Ân kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, xong rồi lại nhìn sang ông nội.
“Ông nội, ông tìm cô ấy để làm gì ạ?”
Mặt mũi anh nhanh chóng nhăn lại, giọng điệu gấp gáp: “Ông có việc gì thì cứ nói với cháu, sao lại tìm Lục Giai Ân làm gì?”
Ông nội Tần nhướng mày trợn mắt: “Thế thì làm sao? Cháu xót nó à?”
“Đương nhiên rồi ạ!” Tần Hiếu Tắc đứng phía trước che chắn cho Lục Giai Ân, giọng điệu như thể việc ấy là đương nhiên: “Cháu khó khăn lắm mới tìm được cô ấy về bên cháu, bây giờ ông làm cho cô ấy chạy thì cháu biết phải làm sao?”
Ông nội Tần tức giận cười: “Cháu xem, cháu đúng là cái đồ không có liêm sỉ!”
Rồi ông chỉ chỉ Lục Giai Ân, đột nhiên nở nụ cười: “Cô gái nhỏ, rượu ngon nhỉ?”
Lục Giai Ân nhất thời ngây như phỗng.
Ông nội Tần cũng không đợi cô kịp phản ứng, buông mấy chữ “đi thôi” rồi đi thẳng ra ngoài.
“Uống rượu gì cơ?” Tần Hiếu Tắc kinh hãi: “Sao ông lại để cô ấy uống rượu cơ chứ?”
Anh quýnh lên, định chạy theo ông nội để làm cho ra lẽ thì cánh tay đã bị một bàn tay nhợt nhạt giữ chặt lại.
Tần Hiếu Tắc cúi đầu, bắt gặp đôi mắt trong veo của Lục Giai Ân.
Anh liếc qua hai chén rượu đặt trên bàn.
“Ông nội anh bắt em uống rượu hả? Có chỗ nào khó chịu không?” Anh vươn tay kiểm tra.
“Em không uống rượu.” Lục Giai Ân vội vàng cản anh lại.
“Em điêu.” Tần Hiếu Tắc không tin.
Ông nội sẽ không vô duyên vô cớ mà đi kiếm Lục Giai Ân về đây, chuyện ép rượu cô là chuyện ông nội thật sự có khả năng làm.
“Thật mà!” Lục Giai Ân sợ anh không tin, tình thế cấp bách buộc cô phải bước từng bước cà nhắc đến hôn nhẹ Tần Hiếu Tắc.
Cơ thể Tần Hiếu Tắc trong thoáng chốc cứng đờ.
Chân Lục Giai Ân chạm đất, lòng bàn tay vẫn dán vào áo sơ mi của Tần Hiếu Tắc.
Cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh có cảm thấy được không?”
Tần Hiếu Tắc không nói gì, bình thản nhìn cô.
Anh mặc một bộ vest lịch sự, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trông anh có vẻ như vừa từ chỗ làm vội vàng đến đây.
Lục Giai Ân chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt chứa đựng sự thuần khiết và ngây thơ.
Cô định mở miệng giục anh quay về làm việc tiếp: “Anh….”
Vừa nói xong một chữ, một cái bóng đã đổ xuống trước mắt cô.
Giây tiếp theo, bờ môi ấm áp của người đàn ông đã hạ xuống.
Hầu hết thời gian, Tần Hiếu Tắc hôn môi không hề dịu dàng chút nào.
Nụ hôn cũng độc đoán, mạnh mẽ, uy hiếp và cuồng nhiệt giống như con người của anh.
Cảm giác ham muốn nặng nề đến mức khiến người ta cảm thấy rằng anh có thể cởi quần áo vào giây tiếp theo.
Lần này cũng không ngoại lệ,
Lục Giai Ân nhất thời trở tay không kịp, bị anh dùng lực ép về phía sau từng bước một.
Cảm giác xương sống bên trong đụng vào ghế như sắp gãy.
Tần Hiếu Tắc dùng một tay ngăn cô lại, bế Lục Giai Ân lên và đi đến sô pha.
Sau một nụ hôn dài và sâu, Tần Hiếu Tắc từ từ dời thân mình đi.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Lục Giai Ân, ngón cái thô ráp lau khoé môi của cô.
Anh nhờn nhã nở nụ cười: “Bây giờ đã có thể khẳng định là em không uống rượu rồi.”
Lục Giai Ân ngồi thẳng lên, chỉnh trang lại quần áo của mình.
Trên mặt cô vẫn còn một tầng đỏ ửng, hai mắt mờ sương, lộ ra vẻ gợi tình.
Cơ thể Tần Hiếu Tắc căng cứng, cúi đầu muốn hôn lần nữa.
Lục Giai Ân vội vàng lấy thiệp mời từ trong túi ra, đặt ở trước môi.
“Ông nội anh đưa thiệp mời cưới của anh trai anh cho em.”
Tần Hiếu Tắc “ừm” một tiếng: “Ông có bắt nạt em không?”
Lục Giai Ân: “Ông hỏi em một số vấn đề thôi.”
Sắc mặt của Tần Hiếu Tắc thả lỏng, choàng cánh tay qua vai Lục Giai Ân, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc của cô.
Khi biết ông nội tự tiện bảo Lục Giai Ân tới gặp mặt, máu trên mặt anh đều nhanh chóng nghẽn lại, không quan tâm đến gì khác chạy băng băng tới đây.
Hoàn hảo, ông nội không làm gì Lục Giai Ân thật.
Lục Giai Ân do dự một chút, nhìn Tần Hiếu Tắc: “Ông nội anh làm khó dễ anh à?”
Bằng trực giác của cô, ông nội Tần không giống người sẽ để mình vượt qua kiểm tra một cách dễ dàng như vậy.
Tần Hiếu Tắc khẽ hừ một tiếng: “Bị ông nội mắng một chút thôi.”
Trái tim của Lục Giai Ân run lên, bắt lấy bàn tay đang bận rộn của Tần Hiếu Tắc, nhẹ nhàng nắm lấy.
Tần Hiếu Tắc cúi đầu, cười nhạo nói: “Dù sao da anh dày, mắng thì cứ việc mắng.”
Nói xong, anh lại có hơi bất mãn: “Ông nội nói mà không giữ lời.
Sao lại làm phiền em chứ.”
Lục Giai Ân cụp mắt, quơ quơ nắm tay của hai người.
“Cũng không phiền đâu mà.”
Cùng lắm chỉ là giả bộ hung dữ thôi.
Cô nhớ lại dáng vẻ của ông nội, rồi lại nhìn đường nét và mặt mũi của Tần Hiếu Tắc.
“Nhìn anh khá giống ông đấy.” Lục Giai Ân cười nói.
Không chỉ mỗi diện mạo mà đến cả tính cách cũng giống.
Cuối cùng Lục Giai Ân cũng biết được tính ương ngạnh của anh là di truyền từ ai rồi.
Tần Hiếu Tắc đang lẳng lặng ngắm nhìn Lục Giai Ân, bỗng nhiên anh lên tiếng:
“Đây là lần đầu tiên em chủ động hôn anh.”
Lục Giai Ân sững người, nhẹ giọng hỏi lại: “Thật luôn?”
Tần Hiếu Tắc gật đầu.
Nếu không tính những lần cô tự mình yêu cầu trước kia, thì đây đúng là lần đầu tiên Lục Giai Ân chủ động hôn anh.
Tuy rằng cô làm vậy chỉ để anh xác nhận rằng cô không uống rượu.
Anh ngả lưng vào ghế sô pha, tay chân giang rộng, nghiêng đầu uể oải nhìn Lục Giai Ân.
“Em biết điều đó có nghĩa là gì mà đúng không?”
Lục Giai Ân khẽ mỉm cười.
Dừng lại một lát, cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Dưới ánh mắt nóng rực của Tần Hiếu Tắc, Lục Giai Ân nghiêng người, dịu dàng áp lòng bàn tay lên mặt anh, cúi xuống và nhẹ hôn anh.
Môi của cô không rời đi luôn, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quyện vào nhau.
Lục Giai Ân khẽ nâng mắt nhìn Tần Hiếu Tắc, chớp chớp lông mi, cánh môi mềm mại lại tiếp tục dán lên.
Ôi trời, sao lại mềm như vậy được?
Tần Hiếu Tắc thầm mắng một câu.
Nụ hôn của Lục Giai Ân cũng giống như con người của cô, dịu dàng nhu hoà như nước.
Lúc hai người hôn môi, lông mi thật dài rũ xuống, giấu đi đôi mắt ngần ngận nước.
Tần Hiếu Tắc có thể nhìn thấy rõ làn da trắng như sứ và cả những sợi lông tơ trên khuôn mặt của cô.
Mái tóc mềm mại của cô gái rơi xuống cánh tay và vai anh, hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào lỗ mũi anh.
Tần Hiếu Tắc nhịn không được luồn tay ra sau gáy ấn cô xuống, ép cô hoà với nhịp điệu của mình.
Nụ hôn vừa kết thúc, Lục Giai Ân hít thở có chút không thông.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô thở hổn hển, lại nghe được giọng nói dõng dạc của Tần Hiếu Tắc.
“Anh thật sự rất muốn chia cho em một chút oxy của anh.”
________________________
Sau khi ra khỏi căn phòng thì trời đã không còn sớm nữa rồi.
Tần Hiếu Tắc dứt khoát không quay lại công ty mà ra ngoài ăn cơm với Lục Giai Ân.
Hai người về nhà đúng vào giờ cao điểm buổi tối.
Ngoài đường có hơi tắc, từng chiếc xe một cứ dừng rồi lại đi.
Nếu là trước đây, Tần Hiếu Tắc nhất định sẽ nổi cáu, thậm chí còn có thể chửi vài câu.
Nhưng bây giờ nhìn Lục Gia Ân bên cạnh, anh hiếm khi kiên nhẫn hỏi cô về nhà rồi muốn làm gì nữa.
Đèn đường sáng trưng, đường phố tấp nập xe cộ qua lại.
Đèn hậu của xe nhấp nháy, nhuộm chiếc xe thành màu đỏ của biển cả lúc xế chiều.
Lục Giai suy nghĩ một lúc, rồi đáp rằng mình muốn xem một bộ phim.
Tần Hiếu Tắc gõ ngón tay lên vô lăng, gật đầu đồng ý.
Sau khi trở về nhà tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, Lục Giai Ân chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn để xem.
Poster của bộ phim này là ảnh chụp nam nữ chính hôn nhau trên đường phố vô cùng lãng mạn.
Nhưng bộ phim lại không ngọt ngào như poster.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên từ màn hình chiếu.
Tứ Tứ ngoan ngoãn ngồi ở dưới chân sô pha, không tham gia với đôi tình nhân bên trên.
Lục Giai Ân nép vào vai Tần Hiếu Tắc, ôm một chiếc gối mềm trong tay, chăm chú nghiêm túc xem phim.
Bộ phim kể về câu chuyện của một người đàn ông và một người phụ nữ quen biết nhau nhiều năm và cuối cùng họ đã đến được với nhau.
Bộ phim này có vẻ nhạt nhẽo nhàm chán với Tần Hiếu Tắc.
Anh không hiểu nam chính đang nghĩ gì, tại sao không thích nữ chính mà cứ thích đi ngủ với những người con gái khác.
Nếu không thích nữ chính, vậy thì tại sao sau này lại quen nhau.
Đến nửa sau của bộ phim, anh ã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Lục Giai Ân bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của nữ chính và tình yêu của cô ấy dành cho nam chính, tâm trạng cô có chút đau lòng chua xót.
Sau khi nam nữ chính quen nhau, cô đưa mắt nhìn Tần Hiếu Tắc một cái.
Một tay anh ôm lấy vai mình, mí mắt dính chặt lấy nhau, không biết có phải là do anh mệt hay không.
Dường như có từng đợt nước ấm gợn sóng quanh lồng ngực Lục Giai Ân, khiến nơi đó của cô trở nên yên bình và tĩnh lặng.
Cô đột nhiên cảm thấy trong một đêm lặng lẽ như vậy, có được khoảnh khắc yên tĩnh và dịu dàng này đã là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời rồi.
Lục Giai Ân nhếch khóe môi, nhích khuôn mặt lại gần cổ của Tần Hiếu Tắc.
Cử động nho nhỏ của cô khiến Tần Hiếu Tắc run lên, mơ mơ màng màng đột nhiên tỉnh dậy.
Anh tập trung xem bộ phim, thế mà nữ chính của bộ phim thực sự đã chết.
Còn Lục Gia Ân thì ngoan ngoãn dán vào người anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tần Hiếu Tắc bối rối chớp mắt, tự hỏi hình như vừa rồi Lục Giai Ân vừa làm gì đó.
Nhưng khi Lục Giai Ân tập trung, cô không thích anh quấy rầy cô, vì vậy anh nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng thôi.
Sau khi nghiêm túc xem phim cùng nhau xong, Lục Giai Ân hỏi anh cảm thấy thế nào.
Tần Hiếu Tắc thở dài: “Anh xem mà suýt nữa ngủ quên mất.”
Lục Giai Ân nghe anh trả lời vậy thì nở nụ cười.
“Cái tên nam chính này thật là kỳ quái.
Anh ta muốn duy trì nòi giống với nữ chính, vậy sao còn nói cái gì mà làm bạn tốt chứ?” Tần Hiếu Tắc ngay từ đầu đã không thể đồng cảm với anh ta, trong lòng tràn đầy oán trách.
Lục Giai Ân “ừ” một tiếng: “Anh ta là một tay chơi thôi.”
Tần Hiếu Tắc khẽ thốt ra một tiếng a, không dám gật đầu bừa bãi thông tin liên quan đến bộ phim.
“Anh xem phim với em rồi, bây giờ là lúc em phải chiều anh.” Anh vươn tay ôm chặt Lục Gia Ân vào lòng.
Lục Giai Ân gật đầu, hỏi xem anh muốn làm gì.
“Yêu.”
Tần Hiếu Tắc tắt máy chiếu, bế cô vào phòng ngủ chính.
________________________
Mái tóc đen của Lục Giai Ân tản ra trên chiếc gối, phần lớn chiếc gối dường như đang bị treo lơ lửng.
Khi chiếc gối sắp rơi xuống, cơ thể cô bị kéo lại, chiếc gối lặng lẽ rơi xuống đất.
Tần Hiếu Tắc đang thở hổn hển bên tai cô, Lục Giai Ân cũng ôm anh thật chặt.
Sinh lý và tâm lý cùng run lên, nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Nước mắt dọc theo khóe mắt chảy vào tai cô, Tần Hiếu Tắc đột nhiên cảm thấy trên má cô có chút ẩm ướt.
Anh sững người một lúc, đứng dậy hôn lên đôi mắt đẫm nước của Lục Gia Ân.
“Sao em lại khóc?” Giọng nói của anh trầm khàn.
Sao em lại khóc rồi?
Lục Giai Ân không biết nói như nào, do vậy nên cô giữ im lặng.
Tần Hiếu Tắc kéo khóe miệng lên, đùa đùa nói: “Anh làm em khóc hả?”
Lục Giai Ân bị lời nói bâng quơ của anh làm cho nghẹn ngào, cô nghiêng đầu quay sang hướng khác.
Tần Hiếu Tắc lại ngẩng đầu lên và dùng ngón tay cái lau nước mắt nơi khóe mắt cô.
Lục Giai Ân lấy tay che mặt, nhỏ giọng từ chối.
Tần Hiếu Tắc khẽ cười một tiếng, bỏ bàn tay ra khỏi khuôn mặt của cô.
Lục Giai Ân không còn lựa chọn nào khác đành phải đối mặt với anh.
Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng ngời, bên trong mang theo nụ cười bất cần đời.
Lục Giai Ân và anh nhìn nhau một lúc, cảm xúc cuồn cuộn dâng trong lòng.
Cô ngẩng đầu chủ động hôn lên môi anh.
Trong đêm sâu lắng và tĩnh lặng, hai người hôn nhau lãng mạn và dịu dàng.
Một thời gian dài sau đó, khi Lục Giai Ân được phỏng vấn, phóng viên đã hỏi cô làm sao cô chắc chắn rằng người chồng hiện tại của mình là người ấy.
Lục Giai Ân suy nghĩ một lúc lâu nhưng không thể nghĩ ra một sự kiện cụ thể hay một thời điểm chính xác.
Nhưng cô nghĩ, cô không thể tìm được một người khác như thế này, người mang lại cho cô cảm giác mãnh liệt như vậy.
Chính Tần Hiểu đã cho cô biết.
Hóa ra ôm đến mức cực điểm thì sẽ run rẩy, hôn đến mức cực điểm sẽ ngạt thở, hạnh phúc đến cực điểm sẽ rơi nước mắt.
Có lẽ bản năng của cơ thể đang gửi cho bạn một tín hiệu, nói cho bạn biết——
“Xin chào, chính là người này.”.