Trước mặt Trương Đình An là những món hàng được bày bán như ở chợ Âm Phủ, nào là dây chuyền bằng vàng, gỗ quý, đá cẩm thạch, tượng Đức Phật được đúc lớn và nhiều món hàng giá trị cao khác.
Rồi ánh mắt hắn dừng ở một chỗ, có một người đàn ông trùm khăn che kín mặt, chỉ để lộ cánh tay đầy vết sẹo, chân đầy vết ong chích cổ đã sạm đi vì cháy nắng, bên dưới phủ một lớp khăn màu đỏ bên trên chỉ để một món được bọc bên trong bằng tấm vải màu đen.
Trông thấy khách hàng ngó nghiêng tìm hiểu, người đàn ông đấy nhẹ nhàng hỏi thăm: "Thưa! Khách quan có muốn mua món này không ạ? Tôi để lại giá rẻ cho!".
Trương Đình An nãy giờ thắc mắc đã lâu nhưng chẳng dám hỏi? Nay lại được người đàn ông kia mở lời thì lập tức hỏi luôn: "Món bên dưới, là gì?".
Người đàn ông đáp: "Là gan người!".
Nghe đến đây sắc mặt hắn thay đổi, quay người bước đi mặc kệ lời hỏi thăm của người đàn ông kia vẫn không thèm quay đầu nhìn lại. Lần đầu tiên trong đời hắn bắt gặp một món nội tạng bên trong con người được bày bán công khai như vậy. Cái sợ hãi ở đây là món hàng ấy có nguồn gốc như nào? Có phải là bắt cóc để rồi giết người lấy nội tạng hay không? Vẫn còn là một ẩn số.
Đi được một quãng khá dài, hắn va phải một cậu bé đang trùm khăn kín mặt đi hướng ngược lại, va chạm không mạnh nhưng cũng đủ để làm rớt vật đang trên tay của cậu bé xuống đất, hình dạng quỷ dị khó để đoán ra, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm, cậu bé vội túm lấy nhét nó vào trong túi áo.
Trương Đình An trông thấy vậy thì không để tâm lắm, liền hỏi: "Anh xin lỗi? Em có thể cho anh hỏi lão thầy bói mù tựa là Lục Chỉ ở đâu không?".
Cậu bé đấy đáp với giọng thanh thoát: "Thưa! Anh đi tầm năm gian hàng nữa, quẹo phải đi tầm chục bước sẽ thấy một cái chòi nhỏ bên ngoài phủ rơm, lão già Lục Chỉ ở trong đấy!".
Trương Đình An vừa mở miệng cảm ơn thì cậu bé đấy quay ngước lên nhìn hắn rồi nở một nụ cười quỷ dị. Hắn đứng tim chết lặng đi khi phát hiện cậu bé đấy không có tròng mắt, chỉ có hai cái hốc mắt. Trương Đình An đang cứng người liền nhìn xuống túi áo nơi mà cậu bé đang giấu món đồ ban nãy, đó chính là một con mắt.
Trần đời hắn sinh ra chưa bao giờ gặp trường hợp mà đáng sợ thấu tận tim gan như bây giờ, chỉ biết nín thở rồi tăng tốc chạy đi mặc kệ cậu bé đang đứng đằng sau với vẻ mặt khó hiểu.
Khi phát hiện một căn chòi nhỏ được phủ bên ngoài một lớp rơm như lời cậu bé đấy nói, Trương Đình An phóng qua cửa sổ thở hồng hộc như chết trôi nhìn lão Lục Chỉ đang ngồi trước bàn, tay rót trà, miệng lấp bấp nói: "M.. ma.. ma.. ma!".
Lão Lục Chỉ nói: "Ngồi xuống đi, ta biết ngươi vừa gặp cái gì, cứ bình tĩnh cái đi đã. Trầm phu mà mới gặp mấy món đó đã sợ, thì sao mà làm giàu được chứ!".
Hắn nghe như vậy cũng nhẹ lòng đi phần nào, liền đi đến ngồi xuống bàn cầm tách trà uống lấy uống để.
Lão Lục Chỉ cười nói: "Trầm phu phải tự do tự tại, nói hát hét trống lại sống lâu hơn người làm việc cẩn thận mới chết chứ!".
Những người đi tìm trầm ở rừng thiên nước độc thường được gọi với cái danh là trầm phu, trước khi đi tìm trầm phải thực hiện nhiều lễ nghi, một trong số đó phu trầm phải xem ngày giờ tốt xấu để khởi hành, rồi phải tắm rửa sạch sẽ, dùng lá thuốc để tẩy uế cơ thể, ăn chay, tịnh thân trong ba ngày, nghĩa là không được ngủ chung với vợ hay quan hệ xác thịt. Trầm hương là vật thiêng linh, ngoài việc chữa bệnh, làm nước hoa thì trầm hương còn được người đời dùng để xua đuổi tà khí, làm cầu nối giữa người trần với thần linh nên rất kị các thứ ô uế. Cũng có nhiều câu chuyện hôm nay đi rừng mà hôm trước ăn nằm với người khác giới, thì xem như vi phạm điều đại kị, vào rừng không gặp họa này cũng bị tai ương khác nhẹ thì rắn độc cắn còn nặng thì bị hổ vồ xé mất xác.
Trông thấy Trương Đình An gật gù làm ra bộ mặt ngây ngô, Lão Lục Chỉ nói thêm: "Trầm có hai loại, một là trầm thường được tạo ra bằng hương trời bay theo gió đáp vào thân cây dó bầu, hương ấy ăn lần vào thịt cây, lâu ngày thịt cây thấm hương trời rồi chuyển hóa thành trầm hương còn hai là trầm đỏ".
Trầm đỏ là một trong những loại trầm quý hiếm bật nhất mà vua chúa cũng không thể sở hữu được, tương truyền một trăm cây trầm hương mới lòi ra một miếng trầm đỏ, người đời tin rằng trước khi dùng trầm đỏ, phải tắm rửa cơ thể sạch sẽ, không được dính bụi trần, sau đó chuẩn bị một gian phòng kín không có không khí ra vào, đốt cháy trầm đỏ lên cho tới khi cháy hết. Nghe đâu sau khi hít hết làn khói đấy có thể trường sinh bất tử.
Giai thoại về trầm đỏ có một câu chuyện về một tiên nữ do phạm phải lỗi lầm trên thiên đình nên bị đày xuống làm dân thường. Tiên nữ ấy đem lòng yêu một chàng thi sĩ nhưng mối duyên không đến được lâu khi chàng bỏ nàng để mà theo một cô nương trẻ đẹp nhà có quyền thế hơn. Đau lòng vì bị tình yêu phụ bạc, nàng quyết định cắt tay tự tử, máu của nàng chảy xuống sàn nhà lại gặp phải lũ yêu ma thành tinh, trông thấy máu của thượng tiên liền hào hứng nhập vào để mong có cơ hội đắc đạo luyện thành ngạ quỷ.
Chúng thường ẩn nấp trong những cây dó bầu vì sợ các pháp sư bắt giữ, lại cộng thêm những cây dó bầu đấy đã chuyển hóa thành trầm hương lại gặp máu của thượng tiên hóa thành trầm đỏ. Đỏ đây là máu, dùng máu của thượng tiên có thể trở nên bất tử.
Nghe đến đây lão Lục Chỉ nói thêm: "Cậu theo ta đến một nơi!".
Trương Đình An hỏi: "Thưa! Đâu ạ?".
Lão Lục Chỉ đáp: "Đồ đệ của ta.. cũng chính là bạn đồng hành của cậu trong chuyến đi lần này".