Ngôi làng này trông khá là cũ kĩ, bên ngoài cổng làng có đề tên Cát Tường, "Cát" ở đây là may mắn, "Tường" có nghĩa là thịnh vượng, tốt lành. Ấy thế mà trông ngôi làng mà hai người bọ họ chuẩn bị bước vào đây cực kì tồi tàn và đơn sơ, không có một bóng người thậm chí cả thú vật như chó, mèo.
Có hai người người lạ mặt xuất hiện bên trong làng Cát Tường mà cũng chẳng có ai ra nghênh đón, ai trong làng đều chỉ dám hé mắt ra nhìn lén, gương mặt ai nây cũng đều cực kì tăm tối.
Lão Tứ lắc đầu rồi nói: "Âm khí trong ngôi làng này quá nặng, chỉ e rằng tới miếng cỏ còn không có chứ nói gì đến trà nóng".
Trương Đình An đứng kế bên hỏi: "Sao lại vậy hả anh?".
Lão Tứ đáp: "Cậu xem bố cục đi, ai đời cổng làng lại cao hơn cả cây đại thụ đứng bên ngoài thì sao nó có thể che mà bảo vệ được.. Này nhìn kĩ đi, nhà được xây rất kì quái, cao thấp cao thấp cứ đan xen vào nhau.. nhìn chẳng khác gì nấm mồ cả".
Trương Đình An khâm phục với tài nghệ phong thuỷ của Lão Tứ, quả đúng là người đi đó đi đây có khác, cái gì cũng đều nắm rõ, hắn chỉ biết gật gù khen lấy khen để rồi khắc sâu nó vào trong trí nhớ, sau này còn có cái mà đi bốc phét.
Bất chợt có một đứa bé lên năm chạy ngang sang hai người bọn họ rồi bất chợt đứng yên nhìn ngắm Trương Đình An một hồi rồi nói: "Ba người.. hihi.. hai nam một nữ.. hihi".
Trương Đình An nghe đến đây thì nổi cả da gà nhìn xung quanh thầm một hồi thầm nghĩ là nãy giờ chỉ có hai người bọn họ chứ làm gì có ai nữa đâu mà lại ba người đã thế còn một nữ theo sau nữa chứ.
Bất chợt một người phụ nữ tầm bốn mươi chạy đến ôm đứa bé rồi bảo nó có vấn đề về thần kinh nên hay nói sảng. Lão Tứ là người lớn nên không để bụng, liền hỏi đường đến nhà trưởng làng thì người phụ nữ ấy mới chỉ chỏ một hồi sau mới rời đi.
Cả hai men theo lối mà được người phụ nữ ấy chỉ thì đến trước một căn nhà nhỏ, trái ngược với những gì mà họ được biết, đáng ra nhà trưởng làng phải to lớn và nguy nga lắm chứ, sao trông còn nhỏ hơn nhà người dân thế này.
Một ông lão tầm sáu mươi, râu tóc đã bạc trắng, gương mặt hiền từ đang tay chống đằng sau nhìn ngó cây cảnh. Vừa liếc qua trông thấy hai người đàn ông lạ mặt liền với lấy cây gậy ở kế bên rồi bước ra bên ngoài hỏi chuyện: "Hai cậu! Là ai? Tới đây có việc gì không?".
Lão Tứ mới đem hết sự tình kể cho ông lão kia nghe. Nhưng tuyệt nhiên không đá động gì đến việc tìm trầm, sau đó liền ngỏ ý xin ít trà nóng kèm thức ăn đi đường sau này nếu có quay lại sẽ hậu tạ. Nghe đến đây ông lão ấy chỉ biết lắc đầu thở dài, rồi kể.
Ông lão này tên là Dũ hành nghề buôn bán cây cảnh. Cách đây hai mươi năm làng Cát Tường khác hẳn với bây giờ, cỏ cây um tùm, đất đai màu mỡ, dân làng ai cũng đều vui vẻ cho đến một ngày ông lão được thổ địa báo mộng nên đập nát ngôi miếu đằng sau nếu không làng sẽ gặp đại họa. Ông Dũ mới đem sự tình kể hết cho bà con nghe, nhưng mấy ai tin chuyện này, chưa kể ngôi miếu đó đã có từ rất lâu trước đó, nếu như có đại họa thì phải là từ lúc trước chứ.
Ông Dũ thấy những lý lẻ này đều có ý đúng, nên cũng mặc kệ. Kể từ lúc ấy trời không có một miếng mưa nào, đất đai khô cằn không thể tròng trọt, cá ngoài hồ thì chết bất đắc kỳ tử, động vật trong làng vì thiếu thốn thức ăn cũng lăn đùng ra chết. Người dân thì thiếu thốn đến mười, ai nấy cũng vì đói, dịch, tả mà chết theo không ngừng. "Làm đồng, làm tiền đâu chẳng thấy, chỉ thấy làm mồ làm mả để chôn người". Người dân trong làng đều chết sạch, giờ trong làng thì những người còn sống chưa đến chục người.
Nghe đến đây Lão Tứ gật gù nói: "Thôi được rồi, đêm nay hai huynh đệ chúng tôi đều ra ngôi miếu xem thử sao".
Ông Dũ lắc đầu đáp: "Không thể đâu! Chúng tôi đã làm đủ mọi cách cũng đều không thành, lửa cứ đốt cháy rồi lại không mưa mà tắt, dùng búa đập thì gãy cán, nát búa".
Lão Tứ chỉ tay vào bản thân mà nói: "Yên tâm, đêm nay mọi việc sẽ đâu vào đấy".
Đêm đấy cả hai đi về ngôi miếu đổ nát trong làng Cát Tường, đi tìm trầm lại hóa thành thầy pháp diệt ma trừ tà. Trong lòng Trương Đình An có rất nhiều suy nghĩ, hắn hỏi: "Chúng ta giúp họ thật à anh?".
Lão Tứ trả lời: "Cậu nhìn kĩ tôi đi, tôi đâu có rảnh".
Trương Đình An hỏi: "Thế sao hồi trưa anh nói..".
Lão Tứ đáp: "Để tôi phân tích kĩ cho anh nghe, nãy ông Dũ đấy nói hai mươi năm trước đã xảy ra hạn hán nhưng tại sao cách ngoài làng lại có con suối, họ có thể dùng nước tại đó mà. Buồn cười ở chỗ ông Dũ nói là người người chết sạch, làng không quá mười người nhưng ban nãy chúng ta thấy một đứa bé đang chơi thì thử hỏi với điều kiện như vậy mà vẫn có thể sinh đẻ được ư.. Làng Cát Tường này nằm sâu trong rừng, đi với tốc độ cao thì cũng tốn hai ngày đêm ấy thế mà ban nãy tôi đi kiểm tra xung quanh lại chẳng trông thấy thức ăn dự trữ nào cả, vậy họ sống sót thế nào kho cá ở hồ đều chết sạch. Chưa kể bên ngoài đám thổ phỉ đang hành động qua lại, chẳng lẽ không phát hiện ra ngôi làng này ư".
Trương Đình An càng nghe càng trợn tròng mắt ra vẻ ngạc nhiên, Lão Tứ nói thêm: "Thằng nhóc ban nãy không phải là người, cả bà lão bốn mươi cũng vậy.. cả ngôi làng bao gồm ông Dũ và người dân ở đây đều không phải là người".