Ngắm Trăng


Sắc trời tối dần, trong phòng khách bật đèn sàn.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào hai đương sự.
Ngô Thi trên sofa chỉ nhìn mà không nói.
Lê Phù biết chị em tốt muốn hỏi gì, tính cô thẳng thắn, nói hết nguyên nhân mọi chuyện ra.
“Cho nên nhà này là của cậu Châu đây?” Ngô Thi hỏi lại lần nữa.
“Ừ.” Lê Phù hơi mất kiên nhẫn, cô lười tán gẫu thêm về đề tài này.
Nhưng Ngô Thi lại rất nhiều chuyện, đảo mắt nhìn Châu Ánh Hi: “Cảm ơn cậu Châu đã đưa tay giúp đỡ Tiểu Phù nhà tôi.”
Châu Ánh Hi cười: “Đều là bạn bè, không cần khách khí.”
Sợ Ngô Thi nói năng không lựa lời, Lê Phù nhẹ nhàng trừng mắt, nhắc nhở cô ấy: “Đủ rồi.”
Ngô Thi híp mắt cười với cô, nhưng lại nhìn cậu ấm kia.

Ánh mắt người ngoài cuộc luôn độc ác, huống chi cô ấy còn là cao thủ chinh chiến trăm trận, cô ấy đọc ra được chút manh mối từ biểu hiện của Châu Ánh Hi.

Nhưng cô ấy rất thức thời, không tiếp tục vô lễ hỏi tới hỏi lui, mà đưa lời mời: “Cậu Châu, ngày mai là sinh nhật tôi, nếu anh có rảnh, không ngại đến ngoại ô chơi cùng chúng tôi chứ?”
Đối với lời mời này, Châu Ánh Hi tự nhiên sẽ vui vẻ nhận lời, nhưng anh nhìn thoáng qua Lê Phù, sau đó từ chối cô ấy: “Cảm ơn lời mời của cô, nhưng tôi đã đồng ý chăm sóc thú cưng giúp Lê Phù rồi.”
“…” Ngô Thi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Châu Ánh Hi ngồi xổm xuống, thử sờ Tiểu Bao Phù nằm trên thảm: “Mọi người cứ chơi vui vẻ đi, lần sau có cơ hội đến Luân Đôn, tôi mời mọi người ăn bữa cơm.

Hai ngày nay giao nó cho tôi, dù tôi chưa từng nuôi thú cưng, nhưng chắc tôi sẽ lo được cho nó.”
“Anh chưa từng nuôi thú cưng, đương nhiên không được rồi.” Ngô Thi nói xong thì từ sofa nhảy dựng lên: “Không phải tôi nói cậu Châu đây nuôi không tốt đâu, hai bàn tay hai mươi ngón không dính nước xuân của nhà nghệ thuật như anh cần phải chăm sóc thật tốt.

Ngày mai anh đi chơi chung với chúng tôi, sau đó tôi sẽ tìm người đến chăm Tiểu Bao Phù.”
Lê Phù kéo góc áo Ngô Thi, dùng ánh mắt ý bảo cô ấy vừa phải thôi.
Nhưng Ngô Thi tùy ý nói: “Trong vòng của chúng ta hiếm khi có thêm một nghệ sĩ dương cầm, người ta cho cậu thuê nhà trọ với giá thấp, sao cậu lại để người ta ở lại trông Tiểu Bao Phù, không cho anh ấy đến party của tớ.”
“Không phải là tớ không cho anh ấy đi…” Bắt cóc đạo đức của cô, Lê Phù nóng nảy.
Ngô Thi vỗ vai cô: “Được rồi, cậu yên tâm, tớ chắc chắn sẽ tìm người trông chừng Tiểu Bao Phù, nhưng cậu Châu phải nể mặt tham gia party sinh nhật của tớ.”
Châu Ánh Hi còn đang ngồi xổm trên đất tương tác với Tiểu Bao Phù, chậm chạp không lên tiếng, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên sườn mặt sắc bén của anh.

Trong lúc lơ đãng, dường như có thể thấy trên mặt anh lộ ra vẻ chờ đợi.
Khi nghe được câu hỏi nhẹ nhàng của Lê Phù, anh muốn đi không?
Anh lập tức ngẩng đầu, gật gật đầu: “Tôi ok.”

Ngày hôm sau, Châu Ánh Hi theo Ngô Thi và Lê Phù đến biệt thự ở ngoại ô.

Lúc họ đến đã là chạng vạng tối, hoàng hôn màu đỏ nhạt mềm mại trải trên nhà trắng và bãi cỏ, ảm đạm, cũng có thể thấy hoa tươi đầy tường.

Mấy người bạn của Ngô Thi đã đến sớm bố trí xong sân vườn, các loại bóng bay màu sắc, đủ kiểu dáng, chữ cái mạ vàng treo trên cờ, trang trí căn biệt thự phong cảnh thôn quê vô cùng náo nhiệt.
Trong sân có ba lò nướng.
Bên cạnh đặt một cái bàn dài, ghế dựa phía sau bàn dài tùy ý xếp chồng lên.
Từ trước đến nay họ tụ tập đều quá gò bó, thoải mái là tốt.
Nam nữ quây thành một vòng, sau khi nhiệt tình chào hỏi với thọ tinh và Lê Phù xong, ánh mắt đều phóng đến trên người vị có vài người quen thuộc, có vài người xa lạ.
“Aiden Châu?”
“Hình như là vậy.”
“…”
Cho dù đã sang đầu hạ, nhiệt độ ở ngoại ô Cambridge không cao, thậm chí ban đêm sẽ hơi lạnh.

Châu Ánh Hi mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh lam, quả nhiên người học nghệ thuật có thiên phú ở phương diện thẩm mỹ, anh rất thích chọn một số nhãn hiệu nhỏ, hoặc là kiểu dáng của Vintage.
Xanh trắng phối hợp, khiến anh càng thêm dịu dàng ôn hòa.
“Chào mọi người, tôi là Châu Ánh Hi.” Tuy tính tình Chu Ánh Hi có hơi tẻ nhạt, nhưng lễ nghi xã giao thì anh khéo léo hơn bất cứ ai: “Tôi là bạn của Lê Phù, rất vui được tới dự tiệc sinh nhật của bạn cô ấy Ngô Thi, cũng rất vui được làm quen với mọi người.”
Tư thế đứng của anh nghiêm chỉnh quy củ, được dạy dỗ rất tốt.
“Hi…”
“Xin chào…”
Những tiếng la hét khác nhau tới từ bốn phía.
Những người nhận ra Châu Ánh Hi, đều biết lai lịch của anh.
Nhân cơ hội Châu Ánh Hi đi vệ sinh, một nữ sinh tên A Wing lặng lẽ kéo Lê Phù đến bên cạnh: “Sao cậu quen biết Aiden Châu vậy?”
Lê Phù lấy kẹo rồi bóc ra: “Quen trong hôn lễ của bạn anh trai.”
Dường như A Wing có rất nhiều lời muốn nói, miệng bắn như súng máy: “Hai người quen nhau bao lâu rồi? Hai người yêu đương rồi à? Sao cậu không đăng trong vòng bạn bè chứ? Có một người bạn trai như vậy, cậu mắc gì không khoe ra hả…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lê Phù ngậm kẹo ngắt lời cô ấy: “Chúng tớ chỉ là bạn bè thôi.”
Đột nhiên A Wing cảm thấy rất chán, còn liếc cô một cái: “Người đàn ông chất lượng tốt như vậy, cậu giữ cho chắc vào.”
Lê Phù chỉ cảm thấy buồn cười: “Không phải chỉ là một nghệ sĩ dương cầm thôi sao, trong mắt tớ cũng chỉ như công dân bình thường thôi, không có gì khác biệt với giáo viên, cảnh sát, bác sĩ, lại càng không có gì đặc biệt.

Cậu thích thì cậu cứ giữ đi.”
Đúng lúc, Châu Ánh Hi từ nhà vệ sinh ra ngoài sân, nghe được câu nói chói tai kia.
Lê Phù không nhận thấy có gì khác thường, còn cười vẫy tay với Châu Ánh Hi: “Anh cũng ăn kẹo đi nè.”
“Ừm.” Châu Ánh Hi đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn cô một cái, sau đó bước tới.
Hà Tư Diêu hút thuốc ở vườn sau xong thì đứng trên lối nhỏ, thấy được người đàn ông quen thuộc.


Tất nhiên anh ta nhận ra Châu Ánh Hi, bởi vì họ sống chung một khu dân cư, mà khu dân cư có một nhóm cho chủ nhà người Hoa, Châu Ánh Hi ở ngay trong nhóm.
Ánh mắt anh ta dời về phía Lê Phù, kinh ngạc khi thấy cô đang trò chuyện vui vẻ cùng Châu Ánh Hi.
Kết hợp với chuyện mấy tuần trước tình cờ gặp cô ở khu dân cư, trong lòng anh ta đã có tính toán riêng.
Hà Tư Diêu là một người thông minh, ít nhất anh ta sẽ không tự làm mình mất mặt trong party của bạn, nên sau khi anh ta chào hỏi đơn giản với Lê Phù xong thì đi giúp đám bạn nướng thịt.
Mùi khói dầu trong sân bắt đầu gai mũi.
Thịt xiên nướng trên than chảy mỡ.
Tuy không biết tại sao Châu Ánh Hi lại muốn gia nhập nhóm bạn bè của mình, nhưng người tới đều là khách.

Lê Phù lo anh quá hướng nội không có ai chăm sóc, vì thế cứ luôn hỏi anh muốn ăn gì, có kiêng ăn gì không.
Châu Ánh Hi cười nói: “Rõ ràng em nhỏ hơn tôi, nhưng cảm giác như một chị gái rất biết chăm sóc người khác.”
Càng đông người, trạng thái của Lê Phù sẽ càng trở nên phấn khích, luôn thích trêu chọc đối phương.

Ví dụ, cô liếc mắt nhìn Châu Ánh Hi: “Thế anh gọi một tiếng chị đi, chị đây sẽ cho anh một cái cánh gà.”
Bởi vì chỉ là nói đùa, cho nên cô hoàn toàn không đợi câu trả lời, quay người lại tiếp tục nướng thịt giúp bạn bè.
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo theo gió đêm nhẹ truyền đến sau gáy Lê Phù: “Chị ơi.”
Đây là lần đầu tiên Châu Ánh Hi tự nguyện đùa giỡn với người khác như vậy.
Lê Phù quay đầu lại, chăm chú nhìn anh rồi ngơ ra vài giây, phát hiện hình như anh cũng không cứng nhắc nhàm chán đến vậy.

Cô đưa đĩa cánh gà cho anh: “Anh cũng khá hài hước đấy.”
Châu Ánh Hi nhận lấy đĩa: “Ừm, thế sau này dẫn tôi đi chơi nhiều hơn nhé.”
Cô cười cười: “Ok.”
Đám người thảnh thơi ngồi trong sân, vừa ăn vừa trò chuyện.
Pháo hoa cuốn vào trong gió, bay khắp nơi.
Đột nhiên, theo tiếng nhạc đinh tai truyền ra từ trong phòng, thọ tinh Ngô Thi mặc một bộ váy da nóng bỏng, đi bốt cao tay cầm loa bước ra, cô ấy vừa hát vừa uốn éo.

Cô ấy đặc biệt cao, eo và hông đầy đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn, cần cổ thon gọn, còn là vẻ đẹp rực rỡ tươi sáng.

Chỉ cần hơi ăn mặc gợi cảm chút đã có thể khiến một đám đàn ông tục tĩu chảy máu mũi.
Lê Phù đặt đĩa xuống, là người đầu tiên lên tiếng: “Cục cưng Ngô Thi, sinh nhật vui vẻ.”
Cô chính là một người điên điển hình, trước khi ra ngoài cố ý mặc một chiếc áo len đóng cúc, thấy bầu không khí đã nóng lên, cô tiện tay cởi cúc áo trước ngực, cổ cao rũ xuống thành cổ chữ V, lộ ra cần cổ và xương quai xanh trắng như tuyết.
Lê Phù ôm mặt Ngô Thi hôn như điên, sau đó tặng quà của mình.
Ngô Thi mở hộp Prada ra, là đôi giày cao gót cô đặc biệt thích, luôn miệng cảm ơn chị em tốt, sau đó cũng thuận miệng “muah muah” lại vài cái.

Tất cả mọi người đều tụ tập lại.
Chỉ có Châu Ánh Hi trốn trong góc, lặng yên không hề có cảm giác tồn tại, mà ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người Lê Phù, khóe miệng nhếch lên.
Lúc này, Đàm Tự gửi tới Wechat không đúng lúc: [Hai ngày nay không thấy bóng dáng cậu đâu, cậu biến đâu rồi.]
Châu Ánh Hi trả lời: [Tớ đang ở Cambridge.]
Đàm Tự: [Tìm em gái Lê à.]
Có lẽ là tâm trạng đang tốt, Châu Ánh Hi chụp một tấm ảnh hiện trường gửi qua.
Nhìn từ góc chụp, Đàm Tự chỉ thấy được một đám phụ nữ, việc này khiến anh ấy khiếp sợ nói vài câu: [Nói rõ trước nhé, tớ không ở nhà cậu, tớ có thể nói tục.

Bà mẹ, tớ chỉ nói em gái Lê của cậu là hồ ly nhỏ thôi mà, cậu không cần biến thái đến vậy chứ, chịu tổn thương về tình cảm nên một lần chơi hẳn năm người? Anh ơi, cậu không sợ hỏng luôn à?]
Châu Ánh Hi giơ điện thoại lên chụp một tấm hình Lê Phù đang nhảy múa gửi qua, cũng giải thích: [Tớ đi dự tiệc sinh nhật bạn em ấy.]
Đàm Tự: [Cậu chó thật.]
Đối với những từ lóng trên mạng này, Châu Ánh Hi cũng không hiểu, hỏi: [Nghĩa là gì?]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đàm Tự trả lời: [Hình dung cậu đáng yêu như con chó.]
Châu Ánh Hi không nghi ngờ gì.
Lần này Đàm Tự gửi một tấm ảnh chụp cận cảnh: [Ai đây, mẹ kiếp, cực phẩm, gu tớ.]
Châu Ánh Hi: [Cô ấy là bạn Lê Phù, tối nay là sinh nhật cô ấy.]
Đàm Tự: [Lát nữa giới thiệu cho anh em chút nhé, thích quá.]
Anh ấy còn gửi một meme thấy sắc đẹp thì chảy nước miếng.
Sau khi trả lời đơn giản lại bằng một meme, Châu Ánh Hi lại nhìn về phía Lê Phù đang nhảy múa cạnh bàn dài.

Trong tay cô cầm một ly sâm panh, tay kia khoác lên người Ngô Thi, cô ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, mái tóc xoăn sóng tung bay sau vai, eo mông đong đưa theo âm nhạc quyến rũ.
Bóng hoa chồng chất trong đêm phủ lên người cô.
Cô tự do tựa như chú bướm nhẹ nhàng bay bổng.
Đẹp nhưng không nắm được.
Mà có một người, cho dù xung quanh nóng bỏng như nào.
Trong mắt anh chỉ chứa được bóng hình xinh đẹp không gì sánh bằng này.
Từng bài hát Âu Mỹ thịnh hành phát lên trong sự náo nhiệt.
Lê Phù và Ngô Thi uống tận ba ly, cô cần ngồi bên cạnh nghỉ ngơi chút, vì thế Ngô Thi xoay người đổi cộng sự mới.

Lê Phù xiêu xiêu vẹo vẹo trở về chỗ ngồi, thấy gò má cô hồng hồng, Châu Ánh Hi đỡ lấy cô đang sắp ngã.
“Em còn ổn không?”
Thật ra tửu lượng của Lê Phù bình thường, ba ly rượu đã là giới hạn rồi.

Vốn dĩ cô còn muốn cậy mạnh nói không sao hết, nhưng thân thể đứng không vững đã bán đứng cô.

Cô hỏi Châu Ánh Hi: “Anh có thể đỡ tôi về phòng được không, tôi muốn nằm xuống.”
Trước mắt cô vẫn còn chút ý thức, có thể phân biệt được đối phương là ai, cô tin tưởng vào nhân phẩm của Châu Ánh Hi.
Châu Ánh Hi gật đầu: “Được.”

Mặc dù có ý với Lê Phù, tố chất đạo đức của anh cũng không cho phép mình làm ra chuyện gì vượt rào, anh chỉ đơn thuần xuất phát từ quan hệ bạn bè, muốn đưa Lê Phù đã uống say về phòng an toàn.
Dọc đường đi, Châu Ánh Hi không có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào, ngay cả dìu Lê Phù cũng chỉ giơ cánh tay lên, để cô chống đi về trước.

Cho đến khi bước lên cầu thang, anh mới nói một tiếng cẩn thận.

Lê Phù choáng váng bỗng trẹo chân, ngã lên vai anh, anh chỉ có thể ôm lấy cô theo bản năng, đỡ cô dậy.
Vừa ngã xuống, Lê Phù đã mềm nhũn thành bãi bùn, như vất vả lắm mới tìm được vật chống đỡ đáng tin cậy, cuối cùng cô không đứng thẳng được nữa, tựa vào ngực Châu Ánh Hi, để anh dẫn về phòng.
Vì sự cố ngoài ý muốn, Châu Ánh Hi mới có được tiếp xúc thân mật nhất với cô.
Thi thoảng cúi đầu, anh ngửi thấy mùi tóc cô, là mùi gió biển nhàn nhạt.
Một đoạn đường ngắn ngủi, anh ước nó có thể dài thêm chút nữa thì tốt rồi.
Nhưng đường dài đến đâu, cuối cùng sẽ đến đích.
Ngô Thi sắp xếp cho Châu Ánh Hi ở phòng đối diện Lê Phù, anh vặn cửa ra, cửa gỗ rất nặng, kẽo kẹt, bị dùng sức đẩy vào trong.

Sau đó anh ôm Lê Phù tới bên mép giường, đã không còn quan tâm cửa có khép lại không.
Anh nhẹ nhàng đặt Lê Phù xuống giường.
Đột nhiên, bùm một tiếng.
Hai người cùng nhau nặng nề ngã xuống.
Thì ra là do cúc áo trước ngực Lê Phù mắc vào áo len của Châu Ánh Hi, kéo cả anh ngã xuống, cả người cô nằm trên người anh, cằm vừa khéo đập vào ngực anh.

Cô khó khăn ngẩng mặt lên, hai gò má ửng đỏ, trong cặp mắt có men say.
Lúc nửa tỉnh nửa say là mê người nhất.
Cả người Châu Ánh Hi cứng ngắc, hai tay dang ra hai bên nặng như chì, không dám nhúc nhích, cũng không dám đụng vào người con gái trên người anh.

Cơ thể hai người dán sát vào nhau, một số bộ phận thậm chí hoàn mỹ chạm nhau, Lê Phù không cẩn thận lộn xộn, đúng lúc cọ vào vị trí mẫn cảm nhất trên người anh, anh nghe thấy tiếng thở gấp khó chịu của mình.
Có lẽ do uống say thật, Lê Phù giống như thay đổi thành một người khác, cô vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm nhẹ sống mũi cao thẳng của người đàn ông trước mắt, nũng nịu như hồ ly nhỏ: “Mũi của anh đẹp quá.”
Về người gọi là “anh” này, cô đã không phân biệt được là ai nữa.
Ngón trỏ vô lực trượt từ chóp mũi Châu Ánh Hi xuống cằm anh.
Trong phòng ngủ mờ mịt, khiến người ta thiếu dưỡng khí.
Nghịch sống mũi xong, Lê Phù lại nghịch ngợm đưa tay đến cánh môi hồng nhạt kia, ngón tay cô vừa nhẹ nhàng đè lên, hô hấp Châu Ánh Hi đột nhiên gấp gáp, áo len dưới ngực nóng bỏng.

Ánh mắt anh nhìn xuống, cũng dừng lại trên cánh môi cô, trong ánh sáng mờ nhạt, môi cô ướt át trong suốt, hơi hé mở, không tiếng động mê hoặc người khác.
Trong khoảng cách ngắn ngủi, cô vừa khéo nâng hai má lên.
Ánh mắt cháy bỏng thẳng tắp dừng trên đôi môi hồng phấn của cô.

Trên vách tường, bóng người đàn ông từ từ nghiêng xuống, lại đột nhiên dừng lại, bóng người chồng lên nhau.

Sau đó đầu hai người bắt đầu chậm rãi di chuyển..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận