Ngắm Trăng


Như chú bướm nhẹ nhàng trong bóng hoa, những chiếc vòi mảnh khảnh tinh tế vượt qua ranh giới.
Là Châu Ánh Hi vô thức bắt lấy Lê Phù hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Trong khoảnh khắc vừa mới cùng nhau ngã xuống giường, trái tim anh như rơi xuống vực sâu.
Đây là lần đầu tiên anh thấy một mặt khác trong tính cách của mình, phát hiện hóa ra mình cũng không phải là một người tuyệt đối tuân thủ quy củ, chính đôi bàn tay vươn đến eo Lê Phù kia, là bước đầu tiên khiến anh thoát khỏi lồng giam.

Mảnh thủy tinh giam giữ “quy tắc”, “chừng mực”, “lễ nghi” đã bị đập vỡ tan tành bởi dục vọng trong lòng anh.
Nụ hôn của anh từ cẩn thận, thận trọng trở nên mãnh liệt dâng trào.
Hai đôi môi mềm mại đan vào nhau, lòng bàn tay Châu Ánh Hi đỡ tấm lưng mềm mại tinh tế của Lê Phù, cách áo len cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của thắt lưng.

Anh không nhắm mắt, muốn bắt được vẻ mặt từng giây của cô.

Anh chậm rãi liếm môi cô, son môi màu đậu đỏ bị anh ăn từng chút một.
“Ưm, ưm…” Lê Phù bị rượu ăn mòn lý trí, rên nhẹ trong từng cái ôm hôn, âm thanh tinh tế như đào mật ngâm trong bình rượu, có chút mê người, cũng có chút ngọt ngào.
Sợi tóc rối dán lên mặt người đàn ông dưới thân, Châu Ánh Hi nhẹ nhàng đẩy ra, có lẽ do cồn xâm nhập vào đầu, Lê Phù ôm lấy cổ anh, thân thể cúi xuống, váy ngắn bị cuốn lên, lộ ra bờ mông trắng nõn, còn có viền ren màu hồng nhạt.
Lúc động đậy, thân thể Lê Phù không cẩn thận nghiêng sang một bên, sợ cô ngã xuống, Châu Ánh Hi vô thức đỡ lấy cô, chỉ là cánh tay vừa khéo chạm vào mông cô.

Nửa bàn tay phủ lên mông cô, thân dưới của anh như tụ thành một ngọn lửa, cứng rắn mất khống chế.
Châu Ánh Hi dừng nụ hôn lại một lúc, anh muốn chậm lại.
Thế nhưng không chỉ có anh bị khơi dậy dục vọng, Lê Phù cũng vậy.

Người say rượu, so với người tỉnh táo lại càng không thể khống chế, ngón tay cô luồn vào mái tóc anh, giữ chặt gáy anh, chặn môi anh, còn cố gắng cạy hàm răng anh.

Anh chưa từng có kinh nghiệm hôn môi, chỉ có thể hùa theo cô, há miệng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.

Dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng qua khe cửa.
Nam nữ trẻ tuổi trên giường, đang hôn triền miên, hai tay người đàn ông đan chéo ôm sau lưng người phụ nữ, lực càng ngày càng chặt, cổ tay áo len bị vén lên phía trên khuỷu tay, trên cánh tay trắng nõn là từng đường gân xanh phồng lên khi dùng sức.

Người phụ nữ bị hôn đến mức không ngừng rên rỉ, vừa nhỏ vừa mềm, mà tiếng rên rỉ ngắt quãng của người đàn ông, khàn khàn gợi cảm vì bị tình dục làm mê muội đầu óc.
Người bên cửa lặng lẽ rời đi.
Còn nụ hôn trên giường hóa thành ngọn lửa nóng dần lên.
Lê Phù bị Châu Ánh Hi ôm chặt trong ngực, hơi thở của hai người sớm đã bị nụ hôn nồng nhiệt làm rối loạn.

Sau khi uống rượu Lê Phù rất chủ động, cũng rất biết trêu chọc, nhắm hai mắt lại, mút mút cắn cắn môi anh, tiếng rên ngày càng gợi cảm.

Yết hầu sắc bén của Châu Ánh Hi lên xuống trong ánh sáng mờ, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm người đẹp trước mắt, cần cổ mảnh khảnh nở rộ như những đóa hoa đỏ tươi.
“Ưm… Ưm…” Bỗng nhiên, tiếng rên rỉ trở nên nặng nề.
Có lẽ hôn sẽ gây nghiện, Châu Ánh Hi không nhịn được ôm lấy gáy Lê Phù, ngang ngược không thể kiềm chế.

Nếu đã bắt đầu say cùng nhau, vậy anh có thể yên tâm chiếm hữu một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Anh nhắm mắt lại, sức lực trở nên hung ác, bên tai là tiếng nuốt nước bọt khiêu gợi.

Nhưng bởi vì kỹ xảo lạ lẫm, lúc kịch liệt còn có nghe được tiếng răng đập vào nhau.

Mà anh lại không muốn dừng lại, lửa trong cơ thể phun trào, hôn đến khi gần như xâm nhập vào cổ họng.
Quên mất đã trôi qua bao lâu.
Châu Ánh Hi mới tình nguyện buông Lê Phù ra.

Thức dậy từ giấc mơ nửa đêm.
Cây sồi ngoài cửa sổ lay động trong gió đêm, trong phòng có thể nghe thấy tiếng xào xạc, vài bóng cây khéo léo rơi nghiêng bên giường.
Lê Phù được Châu Ánh Hi đặt vào trong chăn mềm mại, anh vén sợi tóc bị hôn dính trên má cô ra, lẳng lặng nhìn chăm chú cô đang ngủ say, ánh lửa trong mắt cũng dần nhạt đi, chỉ còn lại sự dịu dàng.
Anh bắt đầu tự trách, nghĩ rằng mình đã làm điều xấu, không tôn trọng cô.
Sự kích thích, tùy ý mấy phút trước, tất cả đều rời xa quy tắc làm người của anh.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời rơi trong sân nở đầy hoa tươi.
Tiếng chim hót trong trẻo, hương hoa nhàn nhạt.
Lê Phù dậy rất sớm, nhưng đầu óc hỗn loạn, ngay cả sức rời giường cũng không có, ngẩn người nhìn trần nhà.

Trang điểm trên mặt loạn hết cả lên, ánh mắt choáng váng, cô biết chắc chắn là mình uống say, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua.

Kí ức duy nhất dừng lại ở lúc cô nhờ Châu Ánh Hi đưa mình về phòng.
“Ưm hừm.” Trong phòng còn có người khác.
Lê Phù sợ tới mức nhảy lên từ trên giường, may là, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện khuôn mặt quen thuộc.
“Sao cậu lại ngủ trên sofa của tớ?” Lê Phù kinh ngạc hỏi Ngô Thi.
Ngô Thi nằm nghiêng người, nâng cằm nói: “Có một chàng hoàng tử dặn tớ chăm sóc cậu.”
“Ai?” Lê Phù lại nghĩ, hỏi: “Châu Ánh Hi?”
“Ừ.”
Lê Phù cúi đầu, lầm bầm: “Vậy đúng là anh ấy đưa tớ về phòng.”
“Đúng vậy.” Nói đến đây, Ngô Thi xỏ giày đi tới bên giường, cúi người, lấy tay gõ đầu cô: “Hơn nữa, hoàng tử còn bị cậu xâm phạm.”
“…” Mắt Lê Phù mở to: “Cậu đừng có nói lung tung, không thể nào.”

Cô vô thức xốc chăn lên tìm chút dấu vết “sau đó.”
Cô ngẩng đầu, chỉ vào Ngô Thi: “Trên giường sạch sẽ, đừng hòng hù dọa tớ.”
Sáng sớm tinh thần phấn chấn, Ngô Thi thích trêu chọc loại nữ sinh ngây thơ này: “Ai nói hai người yêu nhau trên giường.”
Nhìn thì thích chơi, tính cách cởi mở là vậy, nhưng dù sao bên trong cũng chỉ là một đóa hoa nhỏ chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, Lê Phù nghe được hai chữ kia vẫn sẽ hơi đỏ mặt: “Mặc kệ cậu.”
Vén chăn lên, Lê Phù đi chân trần vào nhà vệ sinh chỉnh trang bản thân.
Ngô Thi ôm cánh tay đi theo sau cô: “Hôm qua lúc tớ lên tầng tìm cô, đúng lúc thấy hoàng tử.

Ánh sáng tối như vậy, tớ cũng thấy trên miệng anh ấy toàn là son môi, trên cổ còn có dấu vết bị cắn.

Cậu cũng biết lúc mình uống rượu như nào rồi đấy, ôm người ta gặm cũng không phải lần một lần hai.”
Lê Phù đẩy cửa ra, hai chân dính chặt, ngực khó thở.
Đầu Ngô Thi gác lên vai cô: “Hơn nữa, hai người chơi cũng kích thích quá ha, áo len của hoàng tử cũng bị tuột gần hết.

Nếu không xảy ra chuyện gì, đừng nói với tớ là hai người ôm nhau khiêu vũ trong phòng đấy chứ?”
Lê Phù nhắm mắt lại, hơi thở trong lồng ngực dần trầm xuống, cho dù có cố gắng nhớ lại, cô cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra sau đó.

Nhưng điều duy nhất có thể xác định là Châu Ánh Hi sẽ không làm ra chuyện vượt rào như vậy.
Cô đẩy đầu Ngô Thi ra: “Thu lại ảo tưởng mất não của cậu lại đi.”
“Nói cho tớ biết, hai người làm gì trong phòng vậy hả?”
“Nếu tớ nhớ rõ, thì tớ đã sớm bịt mồm cậu lại rồi.
“…”
Thấy đã đặt được bữa sáng, Ngô Thi muốn xuống tầng chuẩn bị.

Tối nay mọi người còn phải đi chơi xuân, cô ấy tùy ý nói một câu: “Thôi được rồi, việc riêng của cậu thì tự cậu làm chủ, tớ không hỏi nữa”, sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Ngô Thi đi rồi, trong phòng đột ngột yên tĩnh.
Lê Phù đứng cạnh cửa phòng tắm, nhíu mày không ngừng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra.
Người dưới tầng đã bắt đầu thúc giục, mấy nam sinh hét lớn ngoài cửa sổ, Lê Phù thay áo len quần jeans xong, sau khi soi gương đánh lại má hồng, nhanh chân chạy ra cửa.

Chỉ là, vừa mở cửa đã đối mặt với một gương mặt tuấn tú dịu dàng.
Rất trùng hợp, Châu Ánh Hi cũng mặc một chiếc áo len màu trắng bơ, là “đồ đôi” với Lê Phù, không chỉ màu sắc tương tự, ngay cả kiểu dáng, nhãn hiệu cũng giống nhau.
Lê Phù kinh ngạc, không ngờ anh cũng thích nhãn hiệu nước Anh này.
“Chào buổi sáng.” Châu Ánh Hi lên tiếng chào hỏi.
Lê Phù gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Bởi vì câu nói sáng sớm nay của Ngô Thi, cô vô thức chuyển ánh mắt đến cổ anh.

Qua ánh nắng chiếu vào cửa sổ, cô thật sự thấy được dấu răng trên cổ phải của anh.
Chẳng lẽ do mình cắn thật sao?
Không lẽ làm cùng anh thật rồi sao?
Lê Phù hoảng hốt đến tê liệt, nhưng vẫn khuyên bản thân bình tĩnh đã, nhất định phải hỏi từ đầu đến cuối: “Ngô Thi nói, cậu ấy nhìn thấy lúc anh đi từ phòng của ra, hình như khóe miệng còn có dấu son, chúng ta xảy ra chuyện gì thật à?”
“Không có.” Châu Ánh Hi giải thích: “Đừng căng thẳng, chuyện em nghĩ chưa từng xảy ra.”
Sự phủ định của anh khiến trái tim Lê Phù hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ánh mắt Châu Ánh Hi bình tĩnh nhìn cô: “Đêm qua em uống say, nhờ tôi đỡ em về phòng nghỉ ngơi.

Sau đó lúc đỡ em lên giường, cúc áo len của em không cẩn thận mắc vào áo len của tôi, rồi chúng ta ngã xuống giường, không cẩn thận đụng phải thôi.”
Lê Phù kinh ngạc ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “Cho nên tôi không cẩn thận hôn anh?”
Châu Ánh Hi còn chưa kịp trả lời, Lê Phù ấn huyệt Thái Dương, nhìn ra được cô nhức đầu vì chuyện tửu lượng kém: “Sao tôi lại làm vậy được chứ, mỗi lần tôi uống rượu thì sẽ làm vậy.

Trước đây Ngô Thi có nói tôi kiềm chế lại chút, bằng không lúc nào cũng thích hôn người khác.

Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không uống nhiều nữa…”
Châu Ánh Hi cúi đầu, trong mắt là vẻ mất mát nhàn nhạt, sau khi hít sâu vài hơi, anh ngẩng mặt lên vỗ nhẹ vai Lê Phù, an ủi cô đang gấp gáp: “Không sao, coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.”
Trong lòng Lê Phù sinh ra cảm giác áy náy: “Xin lỗi anh nha.”
Châu Ánh Hi mỉm cười lắc đầu: “Người xin lỗi phải là tôi mới đúng, nên đỡ em cẩn thận hơn, tránh xảy ra tai nạn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận