Mưa ngoài cửa sổ gột rửa sạch những tòa nhà cổ kính trên đường phố.
Mưa Edinburgh rơi không mau, mềm mại kéo dài như tình ý triền miên không dứt.
Châu Ánh Hi nhẹ nhàng xoay người Lê Phù, để cô thoải mái nằm thẳng trong chăn, lúc quỳ chuẩn bị đứng dậy, áo sơ mi lại đột ngột bị kéo xuống.
Anh mờ mịt cúi đầu, đáy mắt đối diện với gương mặt ửng hồng đang ngẩng đầu nhìn mình, nhưng cô lúc này đã hoàn toàn bị vây trong trạng thái mất hết lý trí, khóe mắt nhếch lên dụ dỗ anh.
“Cũng phải để tôi cắn một cái.” Cô say khướt bĩu môi, rất đáng yêu.
Áo sơ mi bị kéo xuống càng thấp, nửa người của Châu Ánh Hi nghiêng xuống, dục vọng vất vả lắm mới kiềm chế được lại mạnh mẽ ập tới.
Anh không khống chế được nâng cằm cô lên, ánh mắt dịu dàng mãnh liệt nhìn chằm chằm: “Đây là lần thứ mấy chơi loại trò chơi này với đàn ông rồi?”
Anh biết rõ, trạng thái hiện tại của cô hoàn toàn không thể trả lời, cho dù cô có trả lời cũng không thể xem là thật, nhưng anh nhất quyết muốn hỏi, nói chính xác là, anh không cần đáp án, mà muốn trút giận.
Xương cốt trong người dường như đang mềm ra, Lê Phù vô thức đặt mặt mình lên năm ngón tay đang nâng cằm cô, xem nó như vật đỡ.
Trong đôi mắt ngước lên là ánh sáng mông lung mơ hồ, cô xòe ngón tay ra đếm, sau đó vui sướng híp mắt cười: “100 lần.”
“…” Sắc mặt Châu Ánh Hi lạnh đi.
Tính cách sau khi say của cô không tốt, vừa say là thích nổi điên, không hôn hít lung tung thì cũng sờ soạng linh tinh.
Chỉ cần cô uống rượu, Ngô Thi tuyệt đối sẽ không uống giọt rượu nào, an phận nhìn bà cô tổ này.
Châu Ánh Hi gần như trơ mắt nhìn bàn tay sờ về phía ngực phía bụng anh, mười ngón tay sờ soạng trên bụng, khi sờ tới đường cong cơ bắp trước ngực, Lê Phù dùng ngón tay ấn ấn, phát ra tiếng hừ hừ dí dỏm: “Cứng ghê nha.”
Anh không nói gì, nghe cô say rượu thất thố nói năng lung tung.
Ngón tay còn đang sờ tới sờ lui trên ngực, thân trên Châu Ánh Hi đã bị cô trêu chọc càng ngày càng nóng, trên ngực hình như chảy ra vài giọt mồ hôi.
Nhưng không chỉ có thân trên, thân dưới lại cứng lên.
Người say rượu tán tỉnh, giống như phụ nữ tồi không để ý hậu quả.
Lê Phù hoàn toàn không hiểu lúc này anh gian nan đến mức nào.
Dưới cảm giác kích thích do men say mang lại, vậy mà lớn mật đến mức muốn hôn ngực, hôn bụng anh, nhưng bị một bàn tay của anh ngăn lại.
Châu Ánh Hi dùng lòng bàn tay chặn miệng cô lại.
Có tiếng thì thầm khó khăn tràn ra từ trong khe hở, là Lê Phù đang mắng anh: “Đồ keo kiệt.”
Cũng không phải không cho hôn, chỉ là Châu Ánh Hi còn có chuyện muốn hỏi, giọng nói trầm thấp như đang lừa gạt một đứa trẻ mất ý thức: “Nhưng hôn xong phải chịu trách nhiệm, em còn hôn không?”
Anh cứ cố chấp muốn nghe được một đáp án khẳng định, cho dù không phù hợp điều kiện và quy tắc trao đổi trò chơi.
Cho dù cô có tỉnh lại, tất cả kí ức liên quan đến đêm nay đều sẽ tan thành mây khói.
Lê Phù đã không biết đang nói gì đang làm gì, mọi vật trước mắt và âm thanh nghe được phảng phất đều là ảo ảnh.
Lúc này cô chỉ ngắm trúng chấm đỏ trước ngực anh, giống như dâu tây đỏ mọng ngon miệng có thể vắt ra nước.
Rất muốn rất muốn cắn một miếng, cho nên cô gật đầu.
Châu Ánh Hi buông tay xuống, để mặc cho Lê Phù chui vào trong áo sơ mi của anh, dán vào ngực anh, hai tay đặt hai bên eo anh, môi cũng hướng về phía núm vú trắng nhợt của anh.
Cô không biết phải làm thế nào, bèn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, hạt đậu nhỏ nhô lên kích thích đầu lưỡi của cô, cũng khiến thần kinh của anh tê dại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh siết chặt gáy Lê Phù, tiếng thở dốc bắt đầu nặng nề: “Ăn ngon không?”
Đây là lần đầu tiên anh nói ra lời hạ lưu dâm đãng như thế với một nữ sinh.
Lê Phù nghiện liếm chỉ gật đầu, môi của cô chậm rãi dời khỏi núm vú, liếm mút dọc theo khe rãnh cơ bắp từ trên xuống dưới, đầu lưỡi để lại nước miếng dính dính trên da thịt của anh, còn có tiếng rên rỉ nhẹ nhàng không kiềm chế được thoát ra từ cổ họng cô.
Châu Ánh Hi bị cô liếm đến máu toàn thân chảy ngược, tiếng thở dốc chuyển thành tiếng rên rỉ nặng nề, thậm chí phải cắn lợi mới có thể nhịn được dục vọng đang phun trào.
Anh cúi xuống, đầu thấy Lê Phù đã chuyển đến khu tam giác của mình, cơ bắp trên đùi anh căng thẳng, giữ gáy cô, kéo cô ấn xuống vị trí thấp hơn.
“Ưm, a…”
Tuy rằng cách một lớp âu phục, Lê Phù vẫn cảm giác dường như mình đụng vào một vật vừa cứng vừa nóng, cô khó chịu rên hai tiếng, đầu bắt đầu lắc loạn.
Châu Ánh Hi đã không còn là quý công tử tao nhã lịch sự trong dạ tiệc vừa rồi, mà là một con cá mập có cảm giác xâm lược rất mạnh dưới biển sâu.
Là sự mạnh mẽ chính anh cũng tự thấy xa lạ.
Lê Phù bị bàn tay nóng bỏng kia ép không thở nổi, tất nhiên sẽ không lên tiếng được.
Sau đó, đỉnh đầu của cô truyền đến tiếng cười lạnh, giọng điệu như đang quyến rũ cô, cũng như đang ra lệnh cho cô: “Lần sau cho em ăn.”
…
Một đêm này, dường như dài đằng đẵng.
Mưa phùn rả rích kết thúc lúc bình minh.
Ngày hôm sau, Lê Phù tỉnh lại trong phòng mình, nhìn thoáng qua đồng hồ đã là 2 giờ chiều, cô lê thân thể mệt mỏi nặng nề đi vào nhà vệ sinh.
Đi được một nửa, cô sờ váy ngủ trên người, có một loại ký ức chết chóc đang kêu gọi cô, cô đang nghĩ, là ai giúp mình đổi lễ phục.
Trong tiếng động ầm ầm, cô nhớ lại chuyện xảy ra tối qua trên cầu thang.
Ký ức dừng lại ở thời điểm đó vẫn rất rõ ràng.
Cô nhớ Châu Ánh Hi đã đồng ý chơi trò “cá vàng” với mình.
Theo thứ tự là -
Họ hôn nhau…
Họ nằm trên giường…
Anh cởi lễ phục của cô…
Anh cắn ngực cô…
Bỗng nhiên, Lê Phù vọt vào nhà vệ sinh, mở đèn, cởi nút áo ngủ, lông mày cô nhăn đến khó coi.
Bởi vì hai bên bầu ngực sữa quả thật có dấu vết bị cắn.
Cô hoảng hốt kéo chặt áo ngủ, không muốn để mình lại thấy chứng cứ một đêm hoang đường của họ.
“Làm tình chưa nhỉ?” Cô bắt đầu hoài nghi chuyện quan trọng này, vô thức sờ soạng bên dưới của mình, phân tích: “Lần đầu tiên đúng ra phải rất đau mới đúng, nhưng mình không có cảm giác gì nha”.
Cô cân nhắc: “Chẳng lẽ là chỗ đó của anh ấy quá nhỏ?”
Đều là những tin tức lộn xộn nhét vào trong đầu, đầu Lê Phù vừa nặng vừa đau.
Cô lười suy nghĩ, nếu là trò chơi, hai bên cũng đều là người trưởng thành, huống hồ nhìn qua Châu Ánh Hi là một nhân sĩ giới thượng lưu rất hiểu đạo lý, không đến mức dùng một trò chơi khi say rượu để bắt cô chịu trách nhiệm.
Lúc đầu óc rối loạn, cái bụng đói meo cũng đang kêu ùng ục.
Lê Phù tăng nhanh tốc độ thu dọn, sau khi thay quần áo xong, khoác ba lô lên, quyết định một mình đi dạo Edinburgh.
Chỉ là khi mở cửa ra, cô vẫn vô thức nhìn về phía phòng Châu Ánh Hi, thuận tay mở điện thoại ra, phát hiện không có tin nhắn của anh, như đột ngột biến mất khỏi thế giới của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô cũng không đến mức thất vọng, chỉ là hơi tò mò anh đang ở đâu thôi.
Cô nhanh chóng cất điện thoại đi, tạm thời ném người này ra sau đầu, chạy nhanh về phía thang máy.
Rất nhiều người không thích Edinburgh, cảm thấy nó thiếu sức sống, thiếu màu sắc tươi đẹp, nhưng Lê Phù rất thích.
Bề ngoài cô là một người nhiệt tình hướng ngoại, nhưng trong xương cốt lại khát khao một nơi vắng vẻ, chữa lành, kén vợ kén chồng cũng vậy.
Cô ghét ai quá nhiệt tình, thích giấu tình yêu xuất phát từ hai phía sau sự ồn ào náo động.
Vì vậy, cô thích Edinburgh và Quebec.
Cô có một nguyện vọng, muốn cùng người mình thích ngắm mặt trời lặn ở hai thành phố này.
Nhưng nếu hôm nay chỉ có một mình, thì cứ đi một mình trước vậy.
Vận may tốt, sau một đêm mưa đổi lấy một ngày nắng.
Vừa khéo có thể thấy được hoàng hôn hoàn mỹ.
Sắc chiều ở Edinburgh màu đỏ tía, Lê Phù rong chơi trên đường phố uốn lượn, đi lòng vòng không đích đến, muốn vào cửa hàng nào thì sẽ ghé vào xem.
Vô số lần đẩy cửa, kéo cửa, bóng dáng cô xuyên qua dòng người xem như náo nhiệt.
Cô đánh bậy đánh bạ đi qua một hàng bóng cây, đi vào một bãi cỏ xanh mơn mởn.
Có lẽ là một công viên.
Bãi cỏ rộng lớn phảng phất như có thể kéo dài về phía chân trời bao la, cây cổ thụ ở trong bãi cỏ như kẻ lạc loài, cô độc đứng thẳng, nhưng bởi vì mặt trời lặn hiện ra cầu vồng, khiến người ta nhìn theo hướng nó mà chạy.
Ngắm mặt trời lặn, có thể xem như một trong những chuyện lãng mạn nhất trên thế giới.
Lê Phù thoải mái duỗi người trên bãi cỏ, trong không khí tươi mát dường như có thể ngửi thấy mùi cầu vồng, gột rửa sạch một đêm mệt mỏi của cô.
Sau đó, cô nhanh chóng lấy di động ra, lập tức chụp lại hình ảnh đẹp nhất lúc này.
Từng bức ảnh hoàng hôn hiện lên trong album của cô.
Trong lúc cô đang chuyên tâm biên tập đoạn giới thiệu đăng vào vòng bạn bè, đột nhiên một bàn tay quơ quơ trước mắt cô.
Trên cánh tay cường tráng mọc đầy lông tay đen nhánh, cô xác định không phải Châu Ánh Hi.
Ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt vô cùng xa lạ, nhìn vẻ ngoài thì không giống người Anh.
“Hi.” Người đàn ông rất cường tráng, nhiệt tình đến gần Lê Phù, ánh mắt còn rất không lễ phép liếc về phía áo hai dây của cô.
Lê Phù kéo chặt áo hở cổ, sau khi khéo léo từ chối cũng không có để ý tới hắn ta nữa, thầm nghĩ nhân dịp trời chưa tối rời khỏi đây.
Nhưng người đàn ông vẫn đi theo sau Lê Phù, thấy bắt chuyện bình thường không được, còn túm lấy cánh tay cô.
Cực kỳ chán ghét người đàn ông xa lạ chạm vào mình, nhưng ra ngoài, lại lẻ loi có một mình, Lê Phù không dám tùy tiện cảnh cáo, lỡ tên đàn ông này có đồng bọn, cô sẽ chỉ gặp phiền phức lớn hơn.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ bãi cỏ bên cạnh, đang tới gần, lúc Lê Phù thấy rõ người, Châu Ánh Hi đã ôm vai cô, dùng nụ cười lễ phép nhất đáp lại người đàn ông xa lạ.
“Cô ấy là bạn gái tôi.”