Ngâm Vịnh Phong Ca

Trên con đường rộng rãi bằng phẳng bên ngoài thành Chiến Vân, không
ngừng có dân chúng già trẻ vì chiến tranh mà rời đi nay đã lục tục trở
lại. Lúc này đã là giữa hè, buổi trưa mặt trời treo cao cao phía trên,
hun đúc tất cả hơi nước của vùng đất này, nhưng cây cối bên đường vẫn
cao lớn xanh ngắt như trước, giành lại cho mọi người một chút râm mát.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngược dòng người, rời khỏi thành Chiến Vân,
xe ngựa không quá lớn nhưng vô cùng tinh sảo, buồng xe điêu khắc hoa văn hoa sen, trang nhã sinh động lại có phần ý tứ khác. Bốn góc của mái che cong cong treo bốn chiếc chuông nhỏ bằng vàng, phát ra những tiếng leng keng theo chuyển động của xe. Hai bánh xe và trục xe đều được bọc vàng, nhưng thật sự làm cho người ta sợ hãi là hai con ngựa kéo xe lại chính
là Ô Vân Cái Tuyết trăm nghìn có một, Ô Vân Cái Tuyết này là ngựa tốt
không gì sánh được, toàn thân đen bóng, bốn chân trắng, thật sự là ngựa
hiếm trong trăm nghìn mới có một, bây giờ lại bị dùng để kéo xe, người
đi đường thấy vậy không khỏi lắc đầu — thật là phí của trời!

Nhưng
thiếu niên tuấn tú đang đánh xe kia có vẻ không cho là như vậy, hắn mặc
một bộ y phục màu xanh nhạt, tóc buộc gọn gàng, vẻ mặt tuấn tú nhàn nhã, ngay cả khi ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt thế này cũng không chảy một
giọt mồ hôi. Thiếu niên này làm gì có chỗ nào giống người đánh xe, giống một thiếu gia của gia đình giàu có hơn, chuyện này ngược lại làm cho
người ta tò mò, không biết người ngồi bên trong là quan lại quyền quý
thế nào?

Xe ngựa tiến tới phía trước không nhanh không chậm, rèm cửa
sổ màu xanh ngọc khẽ lay động, loáng thoáng có thể nhìn thấy phong cảnh
bên ngoài, Dạ Nguyệt Sắc ngồi trên giường trải chiếu trúc mà vẫn có chút hoang mang.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua Tiêu Lăng Thiên
còn muốn nàng như phát điên, vừa ôm nàng vừa nói bên tai nàng rằng sẽ
tuyệt đối không để nàng đi, cho đến khi nàng ngất đi. Sáng sớm nay đã
trực tiếp đóng gói nàng vất lên xe, nói với nàng rằng, nàng muốn đi xem
thế giới bên ngoài, vậy thì đi đi.

Nàng nhớ mình còn mở to hai mắt
nhìn hắn, không rõ tại sao ngày hôm qua người đàn ông này còn nói không
để nàng đi, hôm nay đã đổi ý. Hắn lại khẽ nhếch môi cười, khẽ hôn đôi
môi anh đào của nàng.

“Ngoan, đi chơi cho vui, ta ở đế đô chờ nàng trở về.”

“Nhưng,” nàng có chút khó hiểu, “không phải chàng nói không để ta đi sao?”

“Ta không muốn nhìn thấy nàng không vui,” hắn lại hôn nàng một cái, hắn vô
cùng yêu thích bộ dạng hoang mang của nàng, “Lần này để nàng đi, khi trở lại nàng sẽ yên tâm ở cạnh ta, rồi ta sẽ không để nàng đi lần nữa.”

Nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết nhưng vẫn gật đầu theo bản năng, tỏ vẻ đã hiểu đại khái.

“Nhưng, chuyện trong triều…”

“Đừng lo lắng, tất cả đã có ta, ta sẽ sắp xếp tốt. Nàng tính khi nào sẽ trở về?”

“Hai hay ba tháng đi.” Nàng cân nhắc một chút rồi cho một khoảng thời gian đại khái.

Lông mày hắn hơi nhíu lại, dường như cảm giác thời gian quá dài, nhưng cuối
cùng vẫn không nói gì, ôm lấy nàng thả lên giường mềm trong xe, thắt
chặt áo ngủ bằng gấm, nhẹ nhàng vỗ về nàng.

“Ngủ tiếp một lát đi, ngoan.”

Dạ Nguyệt Sắc thật sự mệt chết được, nhu cầu ngày hôm qua của hắn ép khô
tất cả sức lực của nàng. Tiêu Lăng Thiên ở cạnh, nàng cảm thấy rất yên
tâm, vì vậy mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc
ngủ.

Tiêu Lăng Thiên nhìn vẻ mặt say ngủ ngọt ngào của nàng, không
nhịn được lại hôn một cái lên môi nàng. Hăn xoay người xuống xe, nói với Thương Hải, Nguyệt Minh đã chuẩn bị xong tất cả ở bên cạnh xe: “Hầu hạ
tiểu thư cẩn thận, trên đường sẽ có người theo bảo vệ, nếu xảy ra chuyện thì các ngươi tự biết phải làm gì rồi đấy.”

Thương Hải, Nguyệt Minh đồng loạt cúi người, “Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không làm người thất vọng.”

Tiêu Lăng Thiên khẽ gật đầu, ý bảo bọn họ có thể đi. Nguyệt Minh lên ngồi
dưới mái hiên, còn Thượng Hại đảm nhiệm làm đánh xe, vung roi lên lập
tức lái hai con tuấn mã Ô Vân Cái Tuyết chậm rãi tiến về phía trước.

Tiêu Lăng Thiên khoanh tay đứng bên ngoài phủ tri châu nhìn xe ngựa dần dần
đi xa, sắc mặt bình tĩnh như nước. Nàng tạm thời rời đi cũng là chuyện
tốt, chuyện trên triều hắn cũng nên bắt tay chuẩn bị, dù sao thân là
nhiếp chính vương lại muốn lấy Nữ đế, chỉ sợ cũng không phải chuyện quá
dễ dàng.

Giường mềm trên xe ngựa được chuẩn bị vô cùng thoải mái, xe
lại được thiết kế giảm xóc đặc biệt, trên đường chỉ hơi đong đưa như
nôi, vì vậy Dạ Nguyệt Sắc ngủ rất say, chỉ là mấy ngày nay đã quen được
Tiêu Lăng Thiên ôm vào giấc ngủ nên cảm giác hơi thiếu chút gì đó. Sau
khi thể lực hoàn toàn hồi phục, rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại.

Nguyệt
Minh thấy nàng tỉnh, vội vàng đưa lên một chén điêu khắc hoa sen bằng
ngọc bích, bên trong là trà sen lạnh. Dạ Nguyệt Sắc uống một hơi cạn
sạch, chất lỏng lạnh như băng làm cho nàng cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo,
rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện xảy ra buổi sáng.

Trong lòng nàng khẽ
cảm động, người kia phải vô cùng yêu nàng mới vạn lần không muốn mà vẫn
để nàng tự do. Hắn rất hiểu nàng, biết nàng dù đã lựa chọn ở lại cạnh
hắn, nhưng cả đời bị giam cầm, không thể nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn vẫn luôn làm nàng nuối tiếc trong lòng, vì vậy hắn mới cho nàng một khoảng
thời gian tự do này.

Nhìn cổ thụ ẩn hiện bên ngoài màn xe, ánh nắng
màu vàng thi thoảng xuyên qua bóng cây và màn xe chiếu vào bên trong,
trong không khí thoang thoảng mùi hoa cỏ. Cảm giác tự do này là thứ nàng vô cùng yêu thích.

“Chúng ta đang đi đâu?”

“Hiện giờ đang rời
khỏi thành Chiến Vân, phía trước có một ngã ba, hướng nam là đến Bình
Châu, hướng bắc đến Lam Thành. Chủ nhân nói, đường đi sẽ tùy ý tiểu thư, tiểu thư nói tới đâu sẽ tới đó, nhất định phải để tiểu thư chơi vui
vẻ.”

Bởi vì hiếm khi nào được tự do, Nguyệt Minh mặc dù là nữ quan
cực kỳ nghiêm túc nhưng giọng nói lúc này cũng nhẹ nhàng nhanh nhảu hơn
thường ngày rất nhiều, trên mặt lộ vẻ vui vẻ càng tăng thêm phần thanh
tú mỹ lệ.

Dạ Nguyệt Sắc nhớ lại những gì Tiêu Lăng Thiên đã nói với
nàng về địa lý Ngâm Phong Quốc, nàng hỏi: “Nếu đi hướng Bắc, có phải sẽ
nhìn thấy biển không?”

“Vâng,” hai mắt Nguyệt Minh sáng ngời, “Tiểu thư muốn đi xem biển sao?”

Nhìn ánh mắt sáng ngời của Nguyệt Minh, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi khẽ mỉm cười, gật đầu.

Biển rộng, nàng từng nhìn thấy miêu tả về nó trên vô số sách vở, cũng đã
từng nhìn thấy trên ti vi, nhưng tất cả câu chữ và hình ảnh đều nói cho
nàng biết, người không tận mắt nhìn thấy biển sẽ vĩnh viễn không thể
thật sự cảm nhận được vẻ đẹp mênh mông của nó. Một trong những nguyện
vọng lớn nhất kiếp trước của nàng là có thể tới xem biển, kiếp này rốt
cuộc đã có thể thực hiện một ước mơ rồi.

“Vậy chúng ta hướng về phía
Bắc đi, tới Lam Thành xem sương mù, rồi tới Vân Châu xem mây, sau đó có
thể đến Nghiễm Doanh ngắm biển.” Mặc dù Nguyệt Minh ít khi ra khỏi cung
nhưng lại rất hiểu biết về địa lý Ngâm Phong Quốc và các nơi phong cảnh
đặc sắc, rất nhanh đã vạch ra được đường đi. Sau khi được Dạ Nguyệt Sắc
đồng ý, nàng lập tức báo cho Thương Hải đi về hướng Bắc, chậm rãi tới
Lam Thành.

Lam Thành nói xa thì không xa, nói gần thật ra cũng không
gần, bằng tốc độ chậm chạp của bọn họ, đại khái cần hai mươi ngày. Trên
đường cũng đi qua mười mấy thị trấn nhỏ, may là Dạ Nguyệt Sắc cũng muốn
từ từ thưởng thức phong cảnh dọc đường nên cũng không vội vàng lên
đường.

Sau khi quyết định được đường đi, Thương Hải không nhanh không chậm mà đánh xe về phía trước, thấy buổi trưa sắp qua, Nguyệt Minh nghĩ nên dừng lại ăn trưa. Bên trong xe ngựa này thiết kế cực kỳ tiện nghi,
đủ các loại điểm tâm cũng đã được chuẩn bị cho bọn họ ăn dọc đường,
nhưng Dạ Nguyệt Sắc lại có ý định khác.

Vừa rồi, sau khi nhấc rèm xe
lên, nàng nhìn thấy phía trước không xa có một quán trà nhỏ tụ tập không ít người. Đã là ra ngoài du ngoạn thì không thể thiếu tham quan náo
nhiệt, vì vậy nàng bảo Thương Hải dừng xe trước quán trà, muốn vào trong quán ăn cơm.

“Tiểu thư,” Nguyệt Minh có chút khó xử nhìn quán trà
rồi lại nhìn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, “Nơi này thật sự quá thô sơ, tiểu thư
thân thể ngàn vàng, sao có thể dùng bữa ở cùng một nơi với những người
thô kệch như thế này.”

“Đừng nói cái gì thân thể ngàn vàng, cái gì
dùng bữa nữa,” Dạ Nguyệt Sắc lơ đễnh, “Nếu đã rũ bỏ thân phận ra ngoài
chơi thì đừng chú ý nhiều như vậy, nếu lúc nào cũng như vậy thì cứ ở
trong cung là được rồi, ta cần gì phải ra ngoài. Hơn nữa ta ngồi xe cả
buổi, thật sự mệt mỏi, nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”

Nguyệt Minh còn
chút băn khoăn, nhưng cuối cùng cũng không dám trái lại tính toán của
nàng, gõ gõ thành xe bảo Thương Hải dừng xe ở trước quán trà rồi lập tức mở cửa xe nhảy ra, đặt bậc thang ở dưới đáy xe xuống, đỡ Dạ Nguyệt Sắc
xuống xe.

Quán trà này thật sự đơn sơ, dưới một gốc đại thụ bên
đường, dùng mấy cây gậy trúc chống một tấm vải lớn, bên dưới đặt mấy
chiếc bàn và mấy chiếc ghế dài. Ông chủ là một ông già hơn sáu mươi
tuổi, cung cấp cho người đi đường một chút trà thô và mấy món ăn đơn
giản. Lúc này đang giờ cơm, khí trời lại oi bức, rất nhiều người muốn
trở về thành Chiến Vân chọn nơi này làm nơi nghỉ chân, mấy cái bàn đã
đầy người, cũng không ít người định ngồi dưới bóng cây uống trà ăn cơm.

Những người này phần lớn là dân chúng bình thường, nhìn thấy một chiếc xe
ngựa tinh sảo đẹp đẽ như vậy dừng trước quán trà không tránh khỏi có cái nhìn tò mò.

“Ô Vân Cái Tuyết?” Có người bất ngờ kêu một tiếng. Dùng ngựa quý như vậy để kéo xe, không biết ngồi trong xe là người thế nào.

Nhìn thiếu niên tuấn tú đánh xe kia nhảy xuống đi tới cửa xe, trong chốc
lát, cửa xe được mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa mỏng màu xanh
nhảy xuống xe. Khi mọi người còn đang cảm thán cô gái này quả nhiên xinh đẹp như hoa, cô gái này lại đặt một chiếc thang xe xuống, thì ra đây
chỉ là một nha đầu.

Tuấn mã quý hiếm như thế, xe ngựa quý phái như
thế, nha hoàn và người hầu xinh đẹp tuyệt trần như vậy, không biết nhân
vật trong xe là dạng thần tiên gì.

Người vừa rồi bất ngờ kêu lên lại “A” một tiếng, hai người chẳng phải là…?

Gã sai vặt đưa một tay lên vén màn xe, nha hoàn xinh đẹp kia đưa tay về
phía trước, một bàn tay xinh xắn trắng muốt như bạch ngọc đặt xuống.

Bàn tay kia có chút nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp lạ thường. Bàn tay mượt mà
không có bất cứ trang sức gì, ngón tay nhỏ dài, móng tay hồng nhạt như
những cánh hoa anh đào. Nhưng cảm giác mà bàn tay ấy đem tới cho người
khác không chỉ là đẹp mà còn là vô cùng cao quý, một loại khí chất cao
quý không nói lên lời cũng không thể che giấu, làm cho người trong quán
trà trợn tròn mắt bất ngờ.

Ngay sau đó, một bóng người màu lam được
nha hoàn chậm rãi đỡ xuống xe. Tóc dài như mây buộc thành hai túm trước
ngực, thắt một đôi ngọc lưu ly cùng màu với quần áo, trên tóc là một sợi dây bằng bạc treo một viên đá quý đặt giữa trán. Dung nhan tươi đẹp
chưa tính là tuyệt sắc, thậm chí còn mang chút ngây thơ, nhưng khí chất
cao quý quanh người, một đôi mắt hạnh lạnh lùng lộ vẻ bình tĩnh khí thế
lại làm cho người ta không dám nhìn gần.

Dạ Nguyệt Sắc nhẹ bước xuống xe, theo Nguyệt Minh bước vào quán trà. Trong quấn vốn rất ầm ĩ, nay đã yên tĩnh hơn nhiều, rất nhiều người thậm chí không dám ngẩng đầu. Chỉ
có một người đứng dậy, cười cười nói:

“Tô cô nương, đã lâu không gặp.”

Dạ Nguyệt Sắc nhìn lại, thầm nghĩ nhân sinh hà xử bất tương phùng*, thì ra đúng là hắn.

* Nhân sinh hà xử bất tương phùng: ý nói con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui