Ngâm Vịnh Phong Ca

Hương sen trong lư hương giá trị hoàng kim đang tỏa hương lượn lờ, màn
khói nhẹ bay lên không trung rồi biến mất, trong phòng phảng phất hương
thơm nhàn nhạt. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt chiếu tới,
ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng rừng thông xào xạc như sóng biển.
Nam nhân mặc hoa phục màu đen, ngồi ghế trên, vuốt chén Phù Dung mạ vàng trong tay, nhìn giống như thờ ơ, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh
lùng xa cách, ung dung ngạo nghễ.

Lăng Tự Thủy, Tiêu Ti Vân, một
thông tuệ thanh tú, một quyến rũ phong lưu, lúc này đang một trái một
phải đứng phía sau Tiêu Lăng Thiên, yên lặng không nói gì, ngồi bên dưới là đám Lâm Vãn Y, Mạc đại tiên sinh, lẳng lặng thưởng thức chén trà
trong tay, rất nhiều nghi vấn trong lòng đều bị khí thế của Tiêu Lăng
Thiên ngăn chặn, trong phòng nhất thời vô cùng yên lặng.

Trà Vân Hải
Kim Châm là cực phẩm tốt nhất trong truyền thuyết chỉ tiến cống cho
hoàng cung, từng sợi trà màu vàng đứng thẳng trong nước trà trong vắt,
vừa vào miệng đã tỏa hương thơm ngát lại ngọt vô cùng. Lâm Vãn Y mượn
một ngụm trà cố gắng bình tĩnh lại tâm trí đang bị Tiêu Lăng Thiên áp
chế, khi đặt chén trà xuống trên mặt mang theo một nụ cười mỉm.

“Không hổ là Vân Hải Kim Châm, nhờ có công tử mà bọn phàm phu tục tử như chúng ta mới được thưởng thức trà ngon như vậy, chỉ là, còn chưa biết quý
tính đại danh công tử là gì?”

Khóe miệng Tiêu Lăng Thiên khẽ cong
lên, trong nụ cười còn mang theo một ma lực kỳ quái. Không ngoài dự đoán của hắn, người đầu tiên mở miệng là Lâm Vãn Y, có thể mở miệng dưới sự
kìm hãm mạnh mẽ nhất của hắn, đệ nhất cao thủ Đông lục này coi như cũng
có chút bản lĩnh.

“Tiêu, Tiêu Trục Nguyệt.” Đây là tên mà nàng đã đặt cho hắn.

“Tiêu?” Lâm Vạn Y ngẩn ra một lúc, y không phải huynh trưởng của Tô Tái Tình sao? Sao có thể họ Tiêu?

“Sao vậy?” Tiêu Lăng Thiên híp mắt, vẻ mặt của Lâm Vãn Y là ý gì? Chẳng lẽ đã biết thân phận của mình?

“Không, chỉ là, lễ tế Phong Thần năm ngoái tại hạ từng gặp mặt công tử, khi đó
Tô tiểu thư gọi công tử là huynh trưởng, vì vậy tại hạ vẫn cho là công
tử họ Tô.” Hắn chưa từng quên lễ tế Phong Thần năm ngoái, bởi vì không
tìm thấy huynh trưởng mà Tô Tái Tình mới quen biết với mình. Sau đó nhìn thấy bọn họ ôm nhau dưới bầu trời đầy pháo hoa, hắn còn cảm thấy không
khí giữa hai huynh muội bọn họ có chút kỳ quái. Lúc này nghe thấy họ của bọn họ khác nhau, hắn đột nhiên có một cảm giác không muốn đối mặt với
sự thật.

Lễ tế Phong Thần năm ngoái? Ngón tay Tiêu Lăng Thiên lướt
qua viền vàng trên chén sứ. Thật thú vị, lễ tế Phong Thần năm ngoái hắn
cũng nhận được tin tức liên quan tới Lâm Vãn Y, không ngờ lúc đó bọn họ
lại ở cùng một nơi, chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng cho đến hôm nay
mới gặp mặt, không biết rốt cuộc nên coi đây là vô duyên hay có duyên.

“Chúng ta là huynh muội bên ngoại.” Hắn bình tĩnh đáp lời, cũng không bỏ qua một tia ảm đảm trên mặt Lâm Vãn Y.

Mạc tiên sinh không biết mối quan hệ giữa bọn họ, lúc này cũng nói chen
vào: “Xin hỏi Tiêu công tử làm quan ở đâu, lần này đến đây có việc gì?”

“Bản thân đảm nhiệm một chức quan nhỏ trong triều, về phần mục đích đến đây
lần này, vốn là để đón muội muội về nhà, ai ngờ lại có kẻ to gan hành
thích muội muội, tất nhiên ta phải điều tra việc này rõ ràng.” Khi nói
những lời này, hắn cười nhạt, chỉ là trong nụ cười kèm theo cả sát ý
lạnh như băng, khiến cho trên người hắn hiện lên một loại khí tàn nhẫn
mà tao nhã.

Mọi người âm thầm hoảng sợ, sát khí của nam nhân này thật lạnh, sắc mặt vừa thay đổi đã ẩn hiện vẻ khát máu, không giống một quan gia tầm thường. Nghĩ tới vị tiểu thư kia cũng cao quý, ung dung, khí
chất không giống bình thường, khiến cho người ta vô cùng tò mò về thân
phận thật sự của bọn họ.

Quan gia họ Tiêu? Lâm Vãn Y giật mình trong
lòng, nếu nói đến quan lớn họ Tiêu, vang danh khắp đại lục thì chỉ có
một. Suy nghĩ cẩn thận, tuy nói rất không có khả năng, nhưng độ tuổi
kia, thân hình kia, khí thế coi thường thiên hạ kia cùng với diện mạo
tuấn tú không gì sánh nổi trong lời đồn đại. Hắn không khỏi bị ý nghĩ
trong đầu làm cho sợ hết hồn, sẽ không thật sự là vị đó chứ?

“Ta nghe nói Vân hải Kim Châm này là loại trà vô cùng quý hiếm chỉ tiến cống cho hoàng cung, hôm nay công tử lại dùng trà này để chiêu đãi chúng ta. Thứ lỗi cho ta mạo muội, xin hỏi Tiêu công tử và đương kim nhiếp chính
vương điện hạ là…”

Chân mày hắn nhẹ nhàng nhướn lên, Lâm Vãn Y này cũng còn rất thông minh.

“Chúng ta thuộc cùng một họ, quan hệ sâu xa.” Đây cũng không tính là nói dối.

Lâm Vãn Y hiểu ra, quyền lực của đương kim nhiếp chính vương làm nghiêng
ngả thiên hạ, vị Tiêu công tử này lại là quan hệ sâu xa, cùng họ với
người đó, đương nhiên địa vị phải cao, vì vậy mới có khí thế này, tướng
mạo cũng giống nhau vài phần. Thử nghĩ lại cũng đúng, nhiếp chính vương
điện hạ hiện giờ là người đứng đầu thiên hạ, sao có thể tới Tụ Nghĩa sơn trang nhỏ bé này.

“Nói đến chuyện Tô tiểu thư bị ám sát, cũng thật
sự rất kỳ quặc.” Mạc đại tiên sinh nhìn Tiêu lăng Thiên, trong giọng nói đầy ý dò xét: “Tô tiểu thư luôn có vẻ không tranh quyền thế, không biết tại sao lại có người phái nhiều tử sĩ như vậy tới giết nàng. May có sự
bảo vệ chu đáo, nhưng không biết những người bảo vệ Tô tiểu thư là ai?
Tiêu cung chủ và Lăng tiểu thư vì sao lại có liên quan tới chuyện này?”

“Không sai, hôm qua, khi Tiêu công tử đến, chúng ta cũng nhìn thấy rõ ràng bọn họ thỉnh an ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nam Cung Tuấn cũng chen
lời, chuyện liên quan tới Lăng Tự Thủy, mà sau này nàng lại có thể trở
thành chủ mẫu của Nam Cung thế gia. Có một số việc nhất định phải điều
tra rõ ràng, tránh cho Nam Cung thế gia đột nhiên lại trở thành trò chơi trong tay người khác.

“Thân thế của muội muội hiển hách, khó trách
có thể đưa tới một số ý đồ gây rối, vì vậy ta sắp xếp một số bạn bè
giang hồ âm thầm bảo vệ, các vị không cần để ý. May rằng hôm qua để lại
người còn sống, chuyện ám sát cũng không khó điều tra rõ ràng, chuyện
này chúng ta sẽ tự xử lý, không cần thiết khiến các vị bận tâm.”

Thật đáng chế giễu, nói cả nửa ngày, ngoại trừ xác nhận địa vị cao quý của
bọn họ một lần nữa, căn bản không hề có một tin tức có ích, tất cả vấn
đề đều bị hắn lảng tránh rất khéo léo. Bạn bè giang hồ? Nhìn điệu bộ của Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy, nói hai người là thuộc hạ còn đúng hơn,
hôm nay xem ra hai môn phái này là thế lực của triều đình nằm vùng trong giang hồ.

“Lần này muội muội quấy rầy đã lâu, đợi nàng an dưỡng hai ngày nữa ta sẽ lập tức đưa nàng đi, các vị không có ý kiến gì chứ?”

Mắt phượng của Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng quét qua một lượt, mọi người chỉ
cảm thấy hô hấp hơi chậm lại, nhất thời không nói nên lời. Rốt cuộc Bạch Tử Lam vẫn có danh nghĩa chủ nhà, cố gắng bình tĩnh mở miệng:

“Tiêu
công tử nói vậy có lẽ không biết gần đây tệ trang xảy ra không ít
chuyện, vì liên quan tới án mạng nên khách khứa đều ở lại tệ trang. Tuy
rằng không liên quan tới Tô tiểu thư, nhưng nếu Tô tiểu thư cứ đi như
vậy, chỉ sợ…”

Tiêu Lăng Thiên tiện tay cầm cái chén đang thưởng thức
trong tay đặt mạnh về phía cái đĩa, phát ra một tiếng vang giòn trong
trẻo, mọi người giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng sáng lấp lánh của nam nhân kia đang nhìn thẳng bọn họ.

Khi Tiêu Lăng Thiên trở lại phòng, Dạ Nguyệt Sắc đang cầm bút viết gì đó trên một trang giấy, mái
tóc đen thật dài dùng sợi lụa buộc hờ hững phía sau, hiếm khi nào nàng
mặc một bộ quần áo đen nhánh, một phần cổ trắng như tuyết ẩn hiện, dưới
tay áo rộng lộ ra cổ tay trắng bóc, ngón tay dài tinh tế cầm một chiếc
bút lông sói. Thấy hắn đi vào, Dạ Nguyệt Sắc đặt bút lên giá, đi về phía hắn.

Nàng vừa giúp hắn dỡ phát quan bằng ngọc đen trên đầu xuống vừa hỏi: “Chuyện bên ngoài xử lý xong rồi?”

Tiêu Lăng Thiên ngồi lên ghế, thuận tay ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng, để nàng ngồi trên đầu gối.

“Việc rất nhỏ, mấy người giang hồ cũng còn có mắt, biết người nào có thể chọc vào người nào không. Ta đã đồng ý điều tra án mạng của Bạch Kính, trước tiên bảo bọn họ giải tán những người không liên quan. Thân thể nàng còn yếu, nghỉ ngơi ở đây hai ngày đã, nhân cơ hội này điều tra án mạng, sau đó chúng ta về cung, còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm.”

Dạ Nguyệt Sắc ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm, cài trâm tóc bằng ngọc trong tay lên búi tóc của hắn.

“Chuyện này tám phần không thoát khỏi quan hệ với Bạch Phi Loan, chàng muốn xuống tay với cô ta trước?”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, cần gì ta phải tự mình tra xét. Nhưng chuyện nàng bị ám sát phải điều tra đến cùng, chính ta cũng muốn xem lá gan người nào
to như vậy, dám động vào nàng.”

Trong nụ cười của Tiêu Lăng Thiên có
sự tàn nhẫn và khát máu không cách nào hình dung được, Dạ Nguyệt Sắc
biết hắn đã thật sự nổi giận. Hai tay nàng vòng quanh eo hắn, vùi đầu
vào lồng ngực rộng của hắn.

“Còn cả Mộ Dung Tư Duệ nữa, thân phận của hắn cũng rất đáng nghi ngờ, ta không tin chuyện hắn giống Thẩm Thừa Hữu như đúc chỉ là sự trùng hợp.”

“Yên tâm, giao cho ta, nàng chỉ cần
nghỉ ngơi thật tốt là được.” Tầm mắt hắn nhìn xuống làn da hơi lộ ra ở
cổ nàng, nhiều điểm hồng hiện ra trên làn da trắng như ngọc của nàng, đó là dấu vết sáng nay hắn đã để lại.

Hắn nghiêng đầu, khẽ hôn lên mái
tóc của nàng, ôm chặt nàng hơn một chút: “Sao có thể mềm mại như thế
này? Rõ ràng ta đã rất cẩn thận mà.”

Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười, gương mặt khẽ ửng hồng, khiến cho Tiêu Lăng Thiên không nhịn được lại hôn nhẹ lên môi nàng một cái.

“Nha đầu hư hỏng, chúng ta nhanh dùng cơm đi. Dùng cơm xong, ta dẫn nàng đi gặp mấy người, sau đó chúng ta đến một nơi rất đẹp.”

Nàng đại khái đã đoán được phải đi gặp ai, Dạ Nguyệt Sắc gật đầu, sai Nguyệt Minh bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Dùng bữa xong, Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên một trái một phải ngồi ở
chính sảnh, Thương Hải, Nguyệt Minh hầu hạ bên cạnh. Trong đại sảnh đầy
người, đứng rất chỉnh tề, có người Dạ Nguyệt Sắc đã từng gặp, có người
chưa bao giờ từng nhìn thấy, lúc này vẻ mặt bọn họ vô cùng nghiêm túc.

“Những người này đều là đệ tử Thiên Tinh Cung, lần này nàng gặp chuyện ít
nhiều cũng nhờ có bọn họ bảo vệ, vì vậy ta nghĩ nên để cho bọn họ chính
thức chào hỏi nàng.”

Tiêu Lăng Thiên ra hiệu cho Tiêu Ti Vân và Lăng Tự Thủy, các nàng tiến lên một bước quỳ gối trước mặt Dạ Nguyệt Sắc.

“Ti Vân, Ti Thủy tổ Liễu Túc, đường Chu Tước, Thiên Tinh Cung, ra mắt Thiên tôn, tiểu thư.”

Hai người các nàng quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay đặt trước đầu gối,
đầu cúi thấp đặt trên hai tay, chính là nghi thức quỳ gối biểu hiện sự
thành kính vô cùng của Thiên Tinh Cung. Tiêu Lăng Thiên gật đầu:

“Bình thân đi, hai người hộ chủ có công, làm phiền rồi.”

“Thuộc hạ không dám.” Hai người cùng đáp rồi đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên từ hôm qua tới giờ Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy hai người,
tình cảnh tối qua quá hỗn loạn, nàng chỉ nhớ hình như hai người đã che
phía trước nàng. Không ngờ hai nàng cũng là người của Thiên Tinh Cung.

Nhìn vết thương đã được băng bó trên tay Tiêu Ti Vân, Dạ Nguyệt Sắc chân thành nói: “Tối qua đã vất vả hai vị, cảm ơn nhiều.”

“Tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói vậy, Thiên tôn đã hạ lệnh phải bảo vệ tiểu
thư, bọn thuộc hạ là đệ tử Thiên Tinh cung, nhất định phải bảo vệ tiểu
thư an toàn.” Lăng Tự Thủy mỉm cười đáp.

Dạ Nguyệt Sắc gật đầu, không nói gì nữa. Lúc này tới lượt những người phía sau, năm nam tử trẻ tuổi
mặc trang phục màu xanh đồng loạt quỳ gối trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, cũng
làm lễ như vậy.

“Tễ Vũ, Tễ Lam, Tễ Mộc, Tễ Lâm, Tễ Nhạc, tổ Tâm Túc, đường Thanh Long, Thiên Tinh cung, ra mắt Thiên tôn, tiểu thư.”

“Bọn họ là ám vệ của nàng, vẫn đi theo bên cạnh nàng. Lần này đã lộ hành tung thì gặp một lần đi.”

Dạ Nguyệt Sắc nhìn bọn họ có chút tò mò, những người này chính là những ám vệ vẫn đi theo nàng? Nàng mỉm cười gật đầu:

“Đứng lên đi. Vất vả cho mọi người rồi, cảm ơn nhiều.”

“Tiểu thư nói quá lời.” Năm người lại đồng loạt hành lễ, đứng lên lùi về một bên.

Tiếp theo là mười hai Hộ Tinh thị vệ đi cùng Tiêu Lăng Thiên, bọn họ là thị
vệ nhất đẳng hoàng gia bên cạnh Tiêu Lăng Thiên, võ công cao vô cùng, ai cũng có sở trường riêng, lần này Tiêu Lăng Thiên ra ngoài đặc biệt dẫn
theo bọn họ.

Mười hai Hộ Tinh thị vệ cũng làm lễ với Dạ Nguyệt Sắc,
chỉ là mặt nạ trên mặt vẫn không tháo xuống, làm tăng thêm một phần thần bí.

Cho tới khi mọi người đều gặp mặt, sắc trời đã bắt đầu đen lại.
Thời tiết ban đêm cuối thu đã lạnh, lúc này lại là lúc sương chiều nhiều nhất ở thành Lam. Tiêu Lăng Thiên lại sai bảo Nguyệt Minh tìm một chiếc áo choàng dày có mũ tới, quấn kín quanh người Dạ Nguyệt Sắc, chính mình cũng choàng thêm áo khoác, dắt tay Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi cửa phòng.

Chờ ở trong sân là Phong Trì toàn thân đen nhánh, vô cùng đẹp đẽ, Tiêu Lăng Thiên ôm Dạ Nguyệt Sắc nhảy lên ngựa, ôm chặt nàng vào trước ngực.

“Ngồi vững, ta dẫn nàng tới một nơi rất đẹp.”

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức thúc nhẹ vào bụng ngựa. Phong Trì hí dài một
tiếng rồi chạy nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất trong sương mù nồng đậm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui