“Hoài Vũ vương vốn là kỳ nhân, vương phi sao có thể tầm thường?” Là Tứ vương và tiểu thư Tú Nhung vừa bước tới.
“Tứ vương gia đã quá lời rồi.” Chàng nhẹ nhàng đáp.
“Không quá chút nào!” Tứ vương lại càng cười to. “Nghe nói tình cảm của tam ca và vương phi khiến dân chúng kinh thành ngưỡng mộ vô cùng. Nay có thể nghe chia sẻ một chút, thật thỏa lòng hiếu kỳ.”
“Tốt đến mức nào?” Công chúa Yến Dung lên tiếng.
“Đến mức nào?” Tứ vương vuốt cằm, đánh mắt về phía Mạc Quân, cười hỉ hả. “Chi bằng để Hoài Vũ vương trả lời.”
“Loại sự tình này, biết trả lời sao đây?” Mạc Quân cười đáp.
“Họa thơ lên giấy thì thế nào?” Trần Kiên – vốn là người hay chữ - gợi ý.
“Được!” Chàng gật đầu tán thành.
Tức thì gia nhân liền mang giấy bút tới.
Mạc Quân nhẹ nhàng nhấc bút, chấm vào nghiên mực, vừa phóng khoáng vung tay trên giấy vừa đọc thành tiếng:
“Mây trắng đang xây mộng viễn hành
Chiều nay ta lại ngắm trời xanh
Trời xanh là một tờ thư rộng
Ta thảo lên trời mấy nét nhanh…
Xe ngựa chiều nay ngập thị thành
Chiều nay nàng bắt được trời xanh
Đọc xong bảy chữ thì thương lắm
Thiên lý tương tư, vũ trụ tình1.”
(1. Mượn bài “Bảy chữ”, thơ Nguyễn Bính. Nguyên tác “Vạn lý tương tư”, tác giả đổi thành “Thiên lý tương tư” để hợp văn cảnh.)
(2.
Dứt lời, trên mặt giấy lụa cũng hiện lên bảy chữ vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ. Mạc Quân hơi mỉm cười, đặt bút xuống, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt. Qua khóe mắt, chàng thấy công chúa Yến Dung sa sầm mặt, giận dữ bỏ đi. Chàng nheo mắt không lộ tâm tư. Thái trưởng công chúa không biết từ đâu xuất hiện, đến gần vỗ về và lôi kéo nàng… Bà hẳn đã chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo rồi.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thú vị khó tả, Mạc Quân không kìm được nở nụ cười, liền vờ quay sang chăm chú thưởng thức bút pháp của Trần Kiên.
Yến tiệc được thái trưởng công chúa tổ chức với mục đích riêng nên chưa đạt được mục đích, dứt khoát chưa thể kết thúc. Vì thế, các tiết mục ca múa, thi thơ, đối ẩm… diễn ra liên tục và đa dạng vô cùng. Phải đến cuối giờ Tý, khi cả chủ nhân của buổi tiệc và khách khứa đều đang cố giữ sắc mặt tỉnh táo vui vẻ, bất chấp cơn buồn ngủ để thưởng thức vở tuồng trước mắt, một gia nhân hớt ha hớt hải – một sự cuống quýt khá khoa trương như thế nhất định phải để mọi người nhận ra – chạy đến bên thái trưởng công chúa, thì thầm vào tai bà. Và đương nhiên, bà đứng bật dậy, sắc mặt xám ngoét, vội vàng xin thứ lỗi, trở vào nội viện bằng dáng vẻ thanh tao nhưng vẫn cố ý bày ra muôn vàn bối rối.
Khách khứa bắt đầu xôn xao. Mạc Ninh hướng về phía chàng, cười nhếch khóe miệng ngầm ý sắp có chuyện vui để xem rồi đây. Mạc Quân đảo mắt đáp trả.
Chừng hai khắc sau, thái trưởng công chúa trở ra, tha thiết mong các vị khách lượng thứ vì trong phủ có chuyện ngoài ý muốn nên yến tiệc, dù rất đáng tiếc, đành phải kết thúc tại đây, lại tha thiết mong thứ lỗi vì Cửu vương hiện giờ không tiện xuất hiện để cáo biệt.
Đúng lúc mọi người đều đang im lặng lắng nghe những lời áy náy của thái trưởng công chúa thì một giọng oanh vàng thỏ thẻ bỗng cất lên nghi hoặc: “Công chúa Triệu quốc đâu rồi?”
Tất cả liền kinh ngạc nhận ra sự vắng mặt kỳ lạ của công chúa.
Thái trưởng công chúa tỏ vẻ lúng túng, mắt thoáng nhìn về phía hậu viện để trả lời câu hỏi kia, nhưng vẫn khoa trương trả lời kiểu lấp liếm: “Ồ, có lẽ đã về từ sớm.”
Lập tức, tất cả đều gật đầu tỏ ý “À, ra vậy”, sau đó lục tục kéo nhau về.
Mạc Ninh lại hướng về phía Mạc Quân, nở nụ cười trào phúng. Chàng cũng cười đáp lại, thầm cảm thán thái trưởng công chúa quả không hổ với tuổi tác và danh tiếng bấy lâu.
Lại nói, mặc dù gần như ngầm bố cáo với toàn bộ quan khách về “chuyện ngoài ý muốn” vừa mới xảy ra nhưng thái trưởng công chúa chỉ mời riêng các vị vương gia ở lại để thực sự công khai “sự việc chấn động” này. Phải mất một canh giờ để giúp thái trưởng công chúa đang rối trí, Cửu vương đang rối tâm bình tĩnh trở lại, đồng thời bàn bạc cách giải quyết sự việc thỏa đáng nhất, đương nhiên là một hôn sự cho công chúa Yến Dung và Cửu vương. Kết thúc cuộc thảo luận, thái trưởng công chúa vẫn không nguôi lo sợ hoàng thượng trách mắng vì sơ suất này, còn Cửu vương thì nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa viên mãn. Mạc Quân hơi thất thần nhìn nụ cười đó, thầm suy nghĩ về cảm giác khi có được người mình yêu. Nhất định là hạnh phúc viên mãn!