Ngàn Dặm Tương Tư

Mạc Quân nhìn nàng. Người mà nàng đang nói đến hẳn là Tô Hoàng, bạn thân của nàng. Kẻ này quả thực đã cho nàng biết nhiều kiến thức vô cùng quý giá. Dưới ánh mắt suy tư của chàng đang chiếu vào mình, nàng bối rối nói thêm: “Những người như thế thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng tôi không… tôi thật ra rất khó thỏa hiệp được với tình cảm của họ”. 

Chàng nhướn mày.

“Ý tôi là… những người tu hành như thế, tình cảm họ giành cho người khác rất… rất đồng đều, giống như mọi người đều được yêu thương bằng một lượng tình cảm như nhau, không phân biệt thân quen hay xa lạ”.

Chàng nghiêng đầu lắng nghe.

“Tôi không thể chịu được điều đó. Với tôi, người tôi yêu, người tôi quý, người tôi tôn kính, người tôi xa lạ… mỗi người sẽ được dành cho một lượng tình cảm khác nhau. Làm sao tôi có thể yêu một người xa lạ như yêu người thương của mình được?”

Mạc Quân chăm chú nhìn nàng. Khuôn mặt nàng ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, hơi thở có phần dồn dập do đang khá xúc động diễn giải những suy nghĩ của mình. Trong thoáng chốc, chàng bỗng cảm thấy bản thân mình cho rằng đã hiểu nàng, nhưng hóa ra, những gì chàng khắc họa về nàng trong tâm trí chỉ là một góc nhỏ trong con người nàng mà thôi. Nàng phức tạp đến thế, đa chiều đến thế, chàng phải làm gì để có thể hiểu nàng hơn đây?

“Mạc Quân?”

“Ừ”. Chàng giật mình.

“Ngài đang nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ…” Chàng trầm ngâm, thầm nghĩ để hiểu hơn về nàng, có lẽ chàng sẽ tiếp cận nàng bằng một thân phận và dung mạo khác chăng. “… tình cảm nàng dành cho ta so với một người xa lạ thì nhiều hơn hay ít hơn?”

Nàng ngạc nhiên. “Sao bỗng dưng lại nói đến chuyện này?”

Chàng ôm lấy vai nàng, thì thầm: “Nàng còn nợ ta một câu trả lời”.

Nàng lắp bắp. “Tôi… chắc chắn là… ngài không phải một người xa lạ.”

“Vậy thì ta có bao nhiêu?”

Nàng đặt tay lên ngực chàng, bối rối trả lời: “Tôi… Chuyện này… Vậy ngài thế nào?”

“Nàng có…” Chàng ngừng lại, nhìn sâu vào mắt nàng, vuốt ve gò má nàng trong khi trịnh trọng tuyên bố: “Nàng có toàn bộ con người ta.”


Nàng cúi đầu, nhìn hoa văn trên cổ áo chàng, giọng nói khó có thể kiềm chế: “Cảm ơn ngài”.

“Lời cảm ơn không được chấp nhận.”

Nàng sửng sốt ngước mắt lên.

“Dùng hành động hồi đáp ta, Anh nhi!” Chàng cười cười chỉ vào môi mình.

Nàng xấu hổ đẩy chàng ra, vừa quay đi vừa nói: “Vương gia, tốc độ này của ngài thì đến tối cũng chưa tới nơi đâu.”

“Còn câu trả lời của ta?”

“Không trả lời nữa.”

“Tại sao vậy, Anh nhi?” Chàng giả bộ rầu rĩ.

“Tại tôi thích thế.” Nàng dùng dằng đáp, sau đó rảo bước đi.

Gần một canh giờ sau, hai người đã lên tới đỉnh núi. Dưới tàng mai, tấm bia mộ đề một dòng chữ phiêu diêu “Đệ nhất cầm sư La Huy Xuân Tuyết”, bao quanh là những cây thủy tiên dại trổ hoa tím đang đu đưa theo từng cơn gió. Ánh nắng rực rỡ tô màu lên vạn vật. Gió lớn và nắng rạng đến nỗi có thể nhìn thấy bóng mây vùn vụt lướt qua. Mạc Quân đặt cây đàn lên phiến đá lớn, sau đó kéo nàng đến trước mộ sư phụ.

“Sư phụ, đồ nhi đưa nàng đến gặp người. Vì có nàng, rốt cuộc đồ nhi cũng trải qua thứ cảm giác diệu huyền mà người nói rồi.”

Thiên Anh sững sờ nhìn chàng, đến khi chàng ngừng lời, nàng cũng kính cẩn nghiêng mình: “Đồ đệ của người rất đặc biệt. Ngài ấy sẽ được hạnh phúc.”

Mạc Quân bật cười xoa đầu nàng, âu yếm dặn dò: “Trời nắng, nàng vào đình nghỉ ngơi đi!” rồi tới ngồi trên phiến đá, đặt huyền cầm lên gối.

Khi âm thanh đầu tiên vang lên, tất cả những gì Thiên Anh cảm nhận được là một sự mê hoặc điên đảo chúng sinh như những gì dân gian truyền tụng: thưởng thức Hoài Vũ vương chơi đàn cũng tựa như chiêm ngưỡng kỳ quan của tạo hóa. Chàng ngồi đó, giữa mây trắng núi xanh, đẹp đẽ vô cùng. Vẻ mặt ưu nhã, động tác uyển chuyển, áo choàng và tóc bay bay trong gió, tiếng nhạc tỏa ra từ những ngón tay chàng tựa như lớp lớp hào quang như thể nhờ có chàng, những màu sắc bỗng bừng sáng lên còn cảm xúc lại trở nên sâu lắng hơn, như thể bên cạnh chàng là nơi chốn huy hoàng nhất. 

Thiên Anh giật mình vì suy nghĩ đó. Nàng cố dứt khỏi sự mê hoặc của chàng và âm nhạc của chàng, vội vã chạy về phía Yên Nhiên đình. Nàng đè lại thứ cảm xúc say mê đang trào dâng trong lòng, bối rối lật mở túi đồ ăn trưa gia nhân vừa mang tới, lúng túng sắp thành  hai phần, đúng lúc chàng bước đến.

Mạc Quân ôm lấy nàng từ phía sau, tì cằm lên vai nàng, nhìn xuống bữa trưa.


“Ngài tới rồi!” nàng nói nhanh.

“Ừ.” Chàng đáp, cắn cắn vành tai nàng.

“Đừng…” Nàng bất ngờ phản đối hành vi thân mật của chàng khiến Mạc Quân ngạc nhiên quá đỗi. Chàng liền xoay nàng lại đối diện với mình, nhận thấy khuôn mặt nàng đỏ như ánh mây chiều, cặp mắt long lanh như nước hồ thu. Biểu hiện này… chẳng phải là đã trúng “mê hồn thuật” của chàng rồi sao? Nghĩ đến đó, Mạc Quân không khỏi vui mừng, vòng tay ôm nàng càng thêm chặt, cất giọng nỉ non: “Anh nhi!”

Nàng không giãy ra, cũng không dám nhìn chàng, gượng gạo chuyển chủ đề: “Ăn trưa đi…”

“Nhìn ta!” Chàng nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình. Khi ánh mắt gặp nhau, nàng lại vội rũ mi tránh đi như phải bỏng.

“Nào…” Chàng nài nỉ bên tai nàng: “Trưa qua, ở Thiên Vũ tạ, nàng còn nợ ta một câu trả lời.”

Thiên Anh ngước cặp mắt long lanh nhìn chàng. Ánh mắt nàng vừa bối rối vừa thẹn thùng. Mạc Quân trong lòng đã nổi sóng mãnh liệt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn. Rất lâu sau đó, sau hai lần bặm môi, một lần cắn môi, một lần hít sâu, nàng mới chậm rì rì lên tiếng đầu hàng: “Tôi… cũng… thích ngài.”

Mạc Quân nhìn nàng, ánh mắt rực sáng. Đây là điều chàng mong muốn, là điều chàng chờ đợi, nhưng chàng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng khi nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận những lời này lại khiến đầu óc chàng rối loạn lên như thế. Chàng kiềm chế nhịp tim điên cuồng, ghé vào bên môi nàng, dẫn dụ: “Nói lại ta nghe.”

Nàng chớp mắt, muốn lắc đầu phản đối, nhưng rốt cuộc cũng thuận theo chàng, hé miệng nói nhỏ nhưng rành mạch: “Em thích chàng.”

Mạc Quân dán lên môi nàng, không ngớt gọi: “Anh nhi, Anh nhi…” Chàng cảm thấy nàng mới chỉ nói thích mình thôi mà bản thân đã khó nén nổi bình tĩnh như thế này rồi, thật không có tiền đồ chút nào. Chàng cọ môi nàng, thì thầm hỏi: “Anh nhi! Thích ta từ bao giờ?”

Nàng xấu hổ trả lời: “Chắc là… vài ngày sau khi cùng chàng xuống núi.”

“Vậy sao không nói?” Chàng cọ mũi nàng.

Nàng nhăn mặt. “Là chưa dám nói…”

“Thật sao?” Chàng cọ cọ má nàng. “Lấy gì chứng minh đây?”

“Chàng… Vì thích chàng mới ngu ngốc chấp nhận thành thân giả cùng chàng để được gần chàng. Nếu không, em thà bỏ chạy, thà trốn tránh cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới một người xa lại như thế…”


Mạc Quân nở nụ cười méo mó khi từ “người xa lạ” ghim thẳng vào tim chàng. Với ký ức trống không của nàng, chàng đúng là một người hoàn toàn xa lạ. Ngày gặp lại trên núi Hương Hồ, Kim Khánh cũng chỉ nói đơn giản rằng nàng đã xuyên không sau vụ tai nạn, rằng nàng may mắn được sống lại lần thứ hai, rằng nàng có thể nhờ chàng giúp đỡ. Khi ấy, trong mắt nàng, chàng nhiều nhất cũng chỉ là một ân nhân không hơn không kém.

Thấy chàng không nói gì, nàng vội vàng bổ sung: “Dù chàng đã giúp đỡ em rất nhiều nhưng em không cho rằng lấy thân báo đáp là điều nên làm. Có rất nhiều cách khác để đền ơn…”

Mạc Quân vẫn im lặng. Biểu hiện dường như thất vọng của chàng khiến Thiên Anh lo lắng, nàng cuống lên, nói năng lộn xộn: “Em nói thật đấy! Vì thích chàng nên em mới cùng chàng thành thân giả. Em không phải cưới chàng để trả ơn, em…”

“Ta biết.” Chàng ngắt lời, lại ôm lấy nàng, thủ thỉ: “Anh nhi, thích ta rồi, vậy là sắp yêu ta đúng không?”

“Không nhanh vậy chứ?” Nàng đáp, hơi thở bối rối phả lên gáy chàng.

“Động lòng rồi sẽ động tâm, không phải sao?”

“Chàng lúc nào cũng tự tin như thế à?”

“Trước mặt nàng, ta chẳng có chút tự tin nào cả. Mỗi điều ta làm, ta đều nghĩ xem có khiến cho nàng vui vẻ không, có làm nàng thoải mái không. Những kẻ khác khi yêu thế nào, ta không biết, còn ta, ta chỉ là kẻ dò đường mà thôi.” Chàng áp hai tay lên má nàng, mắt khóa chặt mắt nàng, nhìn bóng mình phản chiếu trong con ngươi màu nâu sáng viền đen thẫm đó. Nàng e lệ chớp mắt.

Đột nhiên, đôi mắt nàng mở lớn, bàn tay bấm chặt lên cánh tay chàng.

Mạc Quân ngạc nhiên hỏi: “Anh nhi, chuyện gì vậy?”

Nàng không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn qua vai chàng. Chàng liền quay lại: một con nhện to bằng bàn tay đang di chuyển rất nhanh trên xà nhà. Trong lúc chàng vừa mới nhớ ra rằng Thiên Anh không sợ trời, không sợ đất, lại đặc biệt sợ nhện, nàng đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai thu vén toàn bộ đồ ăn cho vào giỏ, sau đó nắm lấy cổ tay chàng, hộc tốc chạy ra khỏi Yên Nhiên đình. Toàn bộ hành động của nàng trôi chảy đến nỗi thật khó mà tin được rằng chỉ tích tắc trước đó, nàng đã hoảng sợ đến hóa đá. Khi đối diện với nỗi sợ hãi, Thiên Anh sẽ như vậy: không hề la hét hay khóc lóc mà lý trí đến đáng kinh ngạc. Đó là điểm đặc biệt ở nàng.

Và phá hoại không khí lãng mạn cũng là tài năng thiên bẩm của nàng.

Mạc Quân cực kỳ buồn bực ngồi phịch xuống phiến đá lớn. Bao lời hay ý đẹp dốc tận tâm can muốn bày tỏ cùng nàng bay biến đi đâu hết. Chàng rầu rĩ nhét một miếng táo lớn vào miệng, trệu trạo nhai, bất chấp nàng ở bên cạnh kêu lớn phản đối: “Không được ăn táo lúc đói.”

Chàng mặc kệ. Chàng nghĩ, mình phải vờ giận nàng một phen.

Mạc Quân đeo bộ mặt buồn bực trên đường về, âm thầm thưởng thức vẻ hối lỗi trên khuôn mặt nàng và đủ lời hỏi han quan tâm nàng tuôn ra nhằm cứu vớt tâm trạng cho chàng. Chàng buồn cười nghĩ, Thiên Anh quả thật rất ngây thơ trong chuyện tình cảm. Trăm ngàn lời âu yếm sao bì được với một hành động thân mật đây?

Mạc Quân vẫn làm mặt hờn dỗi cho tới khi xe ngựa dừng lại trước một đình nhỏ bên bờ bắc sông Liên Chiểu. Tiểu đình cũ kỹ này là nơi đầu tiên trong chuỗi ký ức mà chàng muốn đưa nàng tới. Nơi đây hơn một năm trước     , chàng lần thứ hai gặp nàng.

Trong muôn sự tình cờ từng có trên đời, với chàng, có lẽ đó là sự tình cờ đẹp đẽ nhất. Ngày ấy, sau khi Mạc Quân viếng mộ sư phụ trở về, tới gần bờ bắc sông Liên Chiểu, trời bỗng chuyển mưa dữ dội. Chàng cùng cận vệ nhanh chóng hướng tới tiểu đình gần đó trú chân, nơi mà giữa những giọt mưa đang mỗi lúc một lớn hơn, chàng thấy bóng dáng mảnh mai của hai nữ tử.

Ôm cây cổ cầm quý giá mà sư phụ truyền lại, vai áo xanh lam ướt nước mưa, Mạc Quân bước vào. Hai nữ tử ấy đồng thời quay lại nhìn chàng, là Dao Thiển và người hầu của nàng. Dù đã từng gặp mặt ở Thái Bình lâu, dù thấy nàng thú vị, nhưng từng đó đâu thể khiến Mạc Quân lưu tâm. Chàng chỉ gật đầu ra dấu chào hỏi, cũng không chú ý quá nhiều, nhanh chóng tiến tới bên bàn đá, lật mở lớp lụa bao cây đàn.

Mạc Quân không để ý trong lúc chàng vội vã kiểm tra tình trạng cây cổ cầm, Dao Thiển đã tiến đến gần chàng. Nàng bước đến đối diện chàng bên bàn đá, ngẩng đầu nhìn thẳng vào chàng, cung kính hỏi: “Thưa Hoài Vũ vương, mạn phép cho tiểu nữ hỏi đây có phải cổ cầm Thanh Vân chăng?”


Chàng ngạc nhiên nhìn nàng, không muốn tỏ ra thô lỗ nên chỉ trả lời khách sáo. Khi đó chàng còn nghĩ, Dao Thiển định tiếp cận chàng ư? Nàng muốn gì? Địa vị, quyền thế hay danh tiếng của chàng? Nhưng không. Thêm một vài lời trao đổi, chàng nhận ra tất cả những gì nàng muốn biết chỉ là cây đàn này và âm nhạc. Đó là chủ đề chàng yêu thích nên Mạc Quân cũng tự nhiên đáp lại.

Chừng một khắc sau, mưa tạnh, mối quan hệ của hai người đã có sự thay đổi lớn: chàng và nàng bắt đầu coi nhau như bạn bè.

Cảm giác thật lạ lùng khi nghĩ về ngày ấy. Hơn một năm đã qua, tiểu đình này, dương liễu bên sông, những cành cỏ lau bao quanh dường như không có gì thay đổi, chỉ có người con gái ngồi cùng chàng bên bàn đá là hoàn toàn khác.

Dù nàng không có nhan sắc khiến người ta choáng ngợp như Dao Thiển nhưng lại vô cùng cuốn hút. Mạc Quân bật cười. Nữ nhân chàng gặp không phải ít, từ mỹ nữ khuynh thành đến tài nữ khuynh tâm, từ yểu điệu phong tình tới ngây thơ tinh nghịch, chưa từng có ai như nàng. Hay nói đúng hơn, nàng không hề giống bất kỳ một người nào trong số đó.

Nàng có thể sở hữu bất kỳ tính cách nào của họ, nhưng cộng lại tất cả họ lại cũng không thể bằng nàng, bởi họ không có khát vọng như nàng. Loại khát vọng được là chính mình, vượt khỏi đám đông ồn ã xung quanh để đạt đến trạng thái tĩnh tại trong nội tâm, thấu triệt trong suy nghĩ, một loại tham vọng của kẻ không muốn tham gia trò chơi nhưng cũng chẳng thèm nắm lấy quy luật trò chơi để bảo vệ bản thân thoát khỏi vòng xoáy của nó. Tự thân cách sống của nàng đã tách biệt nàng khỏi số đông.

Thiên Anh của chàng, nữ nhân duy nhất trên đời này sở hữu loại khát vọng cuồng ngạo đó, nàng không hề ý thức được rằng đó là điểm cuốn hút chí mạng đối với kẻ khác, dù kẻ đó có nhận ra mình bị hấp dẫn bởi điều gì hay không. Từng nói tài nữ như thuốc lá, mỹ nữ như rượu nồng, còn nàng, đứng giữa đám đông tựa như một vì sao xa xôi tỏa ánh sáng xanh lạnh lẽo mà người thưởng sao kẻ yếu đuối chỉ dám trông từ xa mà ngưỡng mộ vẻ rực rỡ băng lãnh của nó, kẻ dũng cảm thử đến gần nó, còn kẻ mạnh mẽ thì muốn chiếm lấy nó.

Cũng may, kẻ mạnh không nhiều lắm. Ít nhất đến bây giờ chỉ có mình chàng. Và vì sao của chàng lúc này đang dùng cả hai tay ôm lấy mặt, cảnh giác quét mắt khắp tiểu đình đề phòng loài quái vật nàng kinh sợ xuất hiện.

Thấy cảnh ấy, Mạc Quân thật sự không thể làm bộ giận nàng thêm nữa. Chàng buồn cười vẫy tay: “Anh nhi, lại đây!”

Nàng rời mắt khỏi mái đình, thận trọng bước lại gần chàng. Mạc Quân liền ôm lấy nàng, kéo nàng ngồi vào lòng mình.

“Có ta ở đây, còn sợ gì?”

“Sao chúng ta lại tới chỗ này?” Nàng hỏi.

“Nàng nghĩ tại sao?”

“Không phải chàng thích nơi này chứ? Chỗ này…” Nàng ngẫm nghĩ. “… có một vẻ đẹp thật đơn sơ.”

Mạc Quân cười lớn.

“Chỗ này, năm ngoái, ta đã gặp…” Chàng ngừng lời, vẻ bí hiểm.

“Yêu quái?” Nàng nhướng mày.

“Không.” Chàng cắn nhẹ tai nàng, thì thầm: “Một cơn mưa.” Chàng mỉm cười nhìn những giọt nắng nhảy múa trên mặt sông, hắt lên khuôn mặt nàng từng vệt lấp lánh.

Phải, chàng đã gặp một cơn mưa rất lớn, lớn đến nỗi không thể nào ngừng tưởng nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận