Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Đêm đó, Tạ Tuyết Thần nhóm người lưu lại Kính Hoa Cốc, nhưng không có ở trong cốc tá túc, mà là trở về trên Phù Vân Không Chu. Phó Lan Sinh lệnh người thả Phù Vân Không Chu neo đậu ở giữa không trung bên ngoài Kính Hoa Cốc, đứng ở trên sân thuyền có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ Kính Hoa Cốc. Sau khi đêm xuống, Kính Hoa Cốc một mảnh yên tĩnh và an ninh, nhưng thấy phồn hoa thấp thoáng, đom đóm nhấp nháy, vô số hoa đăng trôi nổi trên sông Ngọc Đới, hệt như tinh hà từ trên trời rơi xuống, chiếu rọi nhân gian.

"Tiên Minh ngũ phái, linh khí Kính Hoa Cốc thuộc mạnh nhất. Ung Tuyết thành, Huyền Thiên tự đều là nơi khổ hàn chi địa. Bích Tiêu Cung phồn hoa nhưng không thích hợp thanh tu, Linh Sư Đảo cô lập hải ngoại, bốn mặt là biển, Yêu tộc vây quanh, duy chỉ có Kính Hoa Cốc, bốn mùa như xuân, linh khí dồi dào, cốc địa chi hình tự nhiên là một tụ linh trận, cho nên tiên thảo linh hoa Kính Hoa Cốc đặc biệt tươi tốt, y thuật tu sĩ Kính Hoa Cốc cư nhiên là thiên hạ đệ nhất."

Bên trên Phù Vân, Nam Tư Nguyệt và Mộ Huyền Linh đứng cạnh nhau, nhìn xuống Kính Hoa Cốc. Ánh trăng ở trên người hai người lưu chuyển, quân tử mặt như quan ngọc, giống trăng sáng trong, nhưng lại có một chút thoáng buồn.

"Lúc đó ta tam khiếu bị phong, chân gãy trọng thương, gia phụ đã thỉnh tất cả danh y nhưng bó tay chịu chết, cũng đã đến Kính Hoa Cốc cầu y thuật qua, lúc đó cốc chủ chưa phải là Tố Ngưng Chân, mà là sư phụ Tố Ngưng Chân, Diệu Hoa tôn giả. Diệu Hoa tôn giả vô ý mà nói một câu, nếu như Tố Ngưng Hi còn ở đây, có lẽ sẽ có biện pháp, gia phụ hỏi đi hỏi lại, Diệu Hoa tôn giả mới nói, Tố Ngưng Hi là Nguyên Âm Huyền Nữ chi thể, trong thân thể ẩn chứa sức sống vô hạn, có thể chữa lành mọi thương bệnh tàn tật, chân bị gãy tái sinh không thành vấn đề, nếu tu luyện đến đỉnh cao, thậm chí có thể khiến người chết sống lại".

Nghe Nam Tư Nguyệt nói như vậy, Mộ Huyền Linh càng thêm nghi hoặc, "Nếu như Nguyên Âm Huyền Nữ chi thể có sức sống vô hạn, vậy làm sao chết bởi vì sinh con?"

"Gia phụ lúc đó cũng hỏi qua câu này, Diệu Hoa tôn giả im lặng không nhắc tới, có lẽ Tố Ngưng Hi chết còn có nguyên nhân khác. Nhưng Nguyên Âm Huyền Nữ không phải bất tử chi thân, chỉ là sinh ra đã có ngàn năm chi thọ, sau khi chết ngàn năm không mục nát, nếu như tu hành Pháp Tướng, có thể kéo dài cơ hội sống, sau khi chết vẫn có cơ hội để sống lại, nếu như chưa thành Pháp Tướng, vậy điều này cũng khó nói" Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, nhìn hướng Mộ Huyền Linh, ánh mắt sâu thẳm, sau đó gia phụ đưa ta tới Minh Nguyệt sơn trang, muốn hỏi thăm tung tích của Tố Ngưng Hi. Bởi vì Nguyên Âm Huyền Nữ mặc dù đã chết, sức sống trong cơ thể vẫn kéo dài ngàn năm không tận, có lẽ vẫn còn hy vọng chữa lành thương thế của ta. Nếu như lúc đó không có tác dụng, ông cũng sẽ hướng Cao Phượng Hủ cầu mượn Hỗn Độn Châu, truyền thuyết kể Hỗn Độn Châu lực lượng huyền diệu, không gì không thể, chỉ là cả hai con đường đều đi không thông, bị Cao Phượng Hủ cự tuyệt.

Cũng vào lúc đó, Nam Tư Nguyệt gặp được Mộ Huyền Linh.

Hắn tự biết hy vọng mong manh, chưa bao giờ nghĩ qua ở Minh Nguyệt sơn trang hồi phục sức sống, còn không nghĩ đến, gặp cái tiểu Yêu nô vô ý nói ra những lời có thể xua tan sương mù trong hắn, lần nữa tìm thấy được phương hướng đi lên.

Mộ Huyền Linh từ hắn cảm nhận được trong mắt trầm trọng tình ý, nàng vô pháp hồi đáp, chỉ có thể né tránh nhìn đi chỗ khác, nhìn xuống phía dưới hướng hoa đăng trôi nổi trên sông Ngọc Đới, "Tang Kỳ huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, nhưng lại không tìm thấy Hỗn Độn Châu. Ta nghĩ điều này chắc là sự thật, hắn nếu như thật sự lấy được Hỗn Độn Châu, không đến mức ẩn nhẫn nhiều năm, trăm phương ngàn kế mới thoát khỏi Ma Tôn, lừa lấy Ngọc Khuyết Kinh."

"Vậy Hỗn Độn Châu.... biến mất ư?" Nam Tư Nguyệt hơi nheo mắt, rơi vào trầm tư.

"Hỗn Độn Châu, Tố Ngưng Hi,...." Mộ Huyền Linh lẩm bẩm rồi nói: "Ta cảm thấy hai cái này phải có liên hệ".

Nàng không nói cho Nam Tư Nguyệt biết về quan hệ của Tang Kỳ cùng Tố Ngưng Hi, là bởi vì đã đáp ứng Tố Ngưng Chân sẽ giữ bí mật. Tang Kỳ căm hận Tố Ngưng Hi phản bội, nhưng cũng đối với nàng nhớ mãi không quên, hắn hao tâm tổn sức muốn tìm thấy thi thể Tố Ngưng Hi, sợ rằng cũng là biết về bí mật Nguyên Âm Huyền Nữ, muốn hồi sinh Tố Ngưng Hi..... Vậy Cao Phượng Hủ nhất định phải cưới Tố Ngưng Hi, phải chăng cũng có quan hệ đến thể chất của nàng?

Tố Ngưng Chân biết chân tướng, lại mím môi không nói, cái bí mật này, sợ rằng so với tình cảm lưu luyến của Tang Kỳ với Tố Ngưng Hi càng thêm khó nói hơn.....

Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng thở dài, quay lại đối Nam Tư Nguyệt nói: "Nam Tư Nguyệt, sau khi Tạ Tuyết Thần đánh bại Tang Kỳ, ta sẽ truyền lại Ngọc Khuyết Kinh cho ngươi, có lẽ lúc đó, ngươi có thể đúc lại Thần Khiếu, lấy lại cuộc sống mới".

Truyền công là việc hung hiểm và hao tổn cực đại, nàng vừa mới vì A Bảo truyền công qua, Thần Khiếu vẫn cứ hư không, không thể vì Nam Tư Nguyệt truyền công, và Tạ Tuyết Thần phải đối mặt với uy hiếp của Tang Kỳ, nàng sẽ không dám để hắn tổn thương phần nào, chỉ có thể đợi giải quyết đại sự, mới trả lại báo đáp Nam Tư Nguyệt.

Nam Tư Nguyệt nghe Mộ Huyền Linh nói như vậy, nhưng không có chút cảm giác vui mừng, chỉ là mỉm cười nhạt, nói: "Việc truyền công, không cần nhắc lại nữa. Nhiều năm như vậy, ta cũng đã quen với thân thể tàn tật này, cũng không còn quan tâm đến khôi phục Thần Khiếu và tu vi nữa. Tu thành Pháp Tướng, mặc dù có ngàn năm chi thọ, nhưng đối với Nhân tộc mà nói, sống lâu nhìn nhiều cũng chưa hẳn là một việc may mắn, có khả năng chỉ là nếm trải tịch mịch hư không dài dằng dặc, không bằng cùng người mình yêu ở bên nhau, cho dù vài chục năm cũng là đủ."

Lời Nam Tư Nguyệt nói làm Mộ Huyền Linh không nhịn được mà nhớ tới Phụng Tương, trong lòng thấy buồn, "Đúng a,.... Ngươi luôn nghĩ tốt hơn người khác giác ngộ, đạo lý này, có người sống cả ngàn năm vẫn không thể giác ngộ được. Nhưng nếu có một chút hy vọng, ta cũng muốn thử, cuộc đời ngươi không nên dừng lại ở đây".

"Vậy hôm đó ta đã nói rồi, người truyền công, ắt phải là người thân thiết nhất, ta lại có danh phận gì nhận lấy đại lễ như này?" Nam Tư Nguyệt thái độ kiên quyết mà cự tuyệt lòng tốt của Mộ Huyền Linh, xoay người chậm rãi đi về phía trong thuyền.


Mộ Huyền Linh nhìn bóng dáng hắn chậm rãi bước đi, u ám cúi đầu xuống.

"Ca ca, Nam công tử vì sao lại không nguyện ý a" A Bảo và Phó Lan Sinh đang trốn ở đằng xa, hai người cùng nhau núp mình trong bóng tối và nghe lén: "Nam công tử nếu như có thể tu luyện thật tốt, con người hắn rất tốt, nên phải sống trường trường cửu cửu."

Nàng cũng không biết vì sao lại phải trốn tránh, nhưng là Phó Lan Sinh kéo nàng ngồi xuống, còn mở ra một kết giới ngăn chặn khí tức, vẻ mặt thanh tú lén lút khiến người sinh nghi.

Phó Lan Sinh thở dài nói: "Tâm tư nam nhân a, ngươi còn nhỏ tất nhiên không hiểu, ta có nói ngươi cũng sẽ không hiểu đâu".

A Bảo ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhánh to tròn lấp lánh sự tò mò, so với sao còn xán lạn hơn, khiến Phó Lan Sinh thấy lúng túng.

"Mộ Huyền Linh nhất định đối Nam Tư Nguyệt cảm thấy mắc nợ, mới muốn dùng cách này để bù đắp, hắn nếu như chấp nhận, là cả hai rõ ràng, hắn nếu không chấp nhận, Mộ Huyền Linh trong lòng vĩnh viễn mắc nợ hắn một phần tình ý, hắn chính là muốn nàng luôn nghĩ đến hắn...." Phó Lan Sinh lắc quạt thở dài liên tục, "Nam Tư Nguyệt nhìn ôn ôn nhu nhu nhưng tâm tư lại như vậy, nhớ mãi hoa đã có chủ, thương người thương mình a, Tạ tông chủ không dễ đối phó".

A Bảo nghi hoặc mà nhăn mặt nhỏ: "Nam công tử mới không xấu giống lời huynh nói, huynh cái này gọi.... tự mình đoán người".

Phó Lan Sinh xoa xoa đầu nàng: "Tỷ tỷ ngươi dạy ngươi sao?"

A Bảo gật gật đầu mà bán đứng Mộ Huyền Linh, giọng trẻ con nói: "Tỷ tỷ đã nói, huynh cái người nên hiểu không hiểu, không nên hiểu mù quáng".

Phó Lan Sinh cầm quạt quạt một cái, khuôn mặt thanh tú tối sầm: "Đã nói cái gì?"

A Bảo cái miệng nhỏ vừa mở, lại bị Phó Lan Sinh cắt ngang: "Nên ta không hỏi, phỏng đoán không lời hay".

A Bảo chớp mắt, nói: "Tỷ tỷ bảo ta sau này đi theo tỷ, tỷ dạy ta tu hành, tỷ nói đi theo huynh, sẽ học đồng tính luyến ái nam, ban ngày tuyên dâm, có con gái riêng....."

Phó Lan Sinh che mặt không thèm nhìn A Bảo, lời nói của tiểu hài tử này thành thật đến quá tổn thương.

"Tỷ tỷ ngươi cũng không phải là người tốt, nàng chưa bao giờ học qua một ngày, tên bản thân còn không biết hết" Phó Lan Sinh lẩm bẩm nói, những lời này hắn đương nhiên không dám nói trước mặt Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh, "Câu này không được cho Tạ tông chủ và tỷ tỷ ngươi nghe!" hắn bổ sung thêm một câu.

"Tạ tông chủ có thể dạy bọn ta viết chữ" A Bảo nghiêm túc nói.

"Vậy... ngươi thật sự muốn cùng tỷ tỷ đi hả....." Phó Lan Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ của A Bảo, không biết tại sao trong lòng sinh ra một tia không nỡ nhói đau, tuy rằng mới hơn một tháng, nhưng chung quy vẫn nảy sinh tình cảm.

A Bảo gật đầu: "Nương thân bảo ta theo tỷ tỷ, ta rất thích tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cứu ta, cũng giúp ta lấy lại bảo vật của phụ thân, đuổi kẻ xấu đi".

"A Bảo, ca ca cũng rất tốt a...." Phó Lan Sinh dỗ dành nói: "Ca ca có rất nhiều bảo vật, ngươi sẽ không luyến tiếc sao?"

A Bảo cúi đầu cắn ngón tay, khuôn mặt nhỏ bối rối: "Ừm.... ca ca, dù sao huynh có rất nhiều bảo vật, có thể không cho ta một ít?"

Phó Lan Sinh a lên một tiếng: "Ngươi thật can đảm mở miệng a, nhận tiền không nhận người, không tim không phổi, nuôi trắng ngươi vô ích!"


"Vậy huynh sau khi chết để lại cho ta" A Bảo không quan tâm lấy lùi làm tiến, ủy khuất nói: "A Hương tỷ tỷ nói, chúng ta là người một nhà, huynh chết, ta có thể kế thừa tài sản của huynh".

Con gái riêng này một đạo là gây khó dễ a?

Phó Lan Sinh hít một hơi thật sâu, kìm nén tức giận, nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, nghiến răng nói: "Chuyện này làm ta tức chết rồi này, ngươi thật sự không tiếc sức mình a....."

Hắn là mệnh quá tốt rồi thiên tài mới gửi cái thứ đồ nhỏ này đến tra tấn hắn mà!

Kính Hoa Cốc, Yến Nguyệt sảnh.

Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh theo như ước định, đúng hẹn đến sảnh, Tố Ngưng Chân ngồi một mình trên chỗ chủ vị, trên bàn bên cạnh còn có một chậu hoa, còn có một chậu nhỏ men ngọc, nhưng không thấy Cao Thu Mân.

Mộ Huyền Linh hỏi: "Tố cốc chủ, ngươi suy nghĩ như nào rồi?"

Tố Ngưng Chân chăm chú nhìn Mộ Huyền Linh, dường như muốn tìm một cái đáp án từ trên mặt nàng, nàng ôn thanh nói: "Chậu hoa bên cạnh ta này, gọi là Tương kiến hoan, nó ăn máu mà sống, nhưng nếu như hấp thụ vào là máu của huyết thống thân nhất, cánh hoa sẽ chuyển sang màu đen" Tố Ngưng Chân nói mà cầm chậu men ngọc nhỏ lên, "Trong này có máu của Cao Thu Mân, việc nghiệm máu ta đã giấu nàng, bất luận kết quả như nào, chuyện xảy ra trong sảnh hôm nay, chỉ có ba người chúng ta biết. Các ngươi nếu như đồng ý, tại đây lập tâm thệ, bằng không cứ coi như ta chưa từng đề cập đến".

Mộ Huyền Linh có chút lo lắng mà hít một hơi, gật đầu nói: "Ta đồng ý"

Tạ Tuyết Thần lãnh đạm đảo mắt nhìn qua chậu hoa Tương kiến hoan kiều diễm, lại nói: "Ta không đồng ý"

Tố Ngưng Chân mắt liếc nhìn sắc bén, lãnh nhiên nói: "Tạ tông chủ là có ý gì?"

Tạ Tuyết Thần hỏi ngược lại: "Tố cốc chủ lại là có ý tứ gì?" Tạ Tuyết Thần ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén hơn, phất tay áo dài, gió mạnh nổi lên, lướt nhanh về phía chậu hoa trên bàn, bông hoa yêu kiều bị linh khí sắc nhọn thổi đi, xong phát ra tiếng khóc lóc thê lương của trẻ con, cánh hoa rơi xuống tỏa ra một chút máu tươi chói mắt. Chậu hoa bất ngờ nổ tung, đất bắn tung tóe khắp nơi, những thứ bị chôn trong đất lộ ra danh tính thật sự, đó là một cái người nhỏ đầu hói màu hồng phấn, cỡ khoai tây, dài bằng một con ngươi mắt, một miệng hộc máu há to, những bông hoa cành lá đó thực ra nó là chi dưới.

Mộ Huyền Linh lùi lại nửa bước, trong lòng thắt lại, cảnh giác nhìn về phía Tố Ngưng Chân: "Đây không phải là Tương kiến hoan, đây là Thu phong ác, nhỏ máu tươi lên, sẽ lập huyết khế với nó, tâm thần bị nó điều khiển".

Kính Hoa Cốc vô số kì hoa dị thảo, Thu phong ác cùng Tương kiến hoan hình dạng tương tự, Tương kiến hoan là kì hoa, còn Thu phong ác là dị thú mang hình dạng kì hoa, thân thể nó nhu mị uyển chuyển như tiên hoa, nhị hoa lại là một cái miệng nhỏ với vô số hàm răng sắc nhọn, một khi có người bị 'cánh hoa' nó hấp dẫn đến gần, nó sẽ nhân cơ hội cắn đối phương hấp thụ máu tươi, chỉ cần bị nó hấp thụ máu tươi, sẽ bị hương hoa và tiếng khóc của nó khống chế, biến thành nô lệ của nó.

"Tố cốc chủ, hoa thảo cùng dị thú hình dạng giống như đi nữa, khí lại không giống nhau" Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Trời sinh thập khiếu có thể nhìn thấy khí, Nguyên Âm Huyền Nữ cũng có thể, chẳng lẽ Tố Ngưng Hi không nói cho ngươi sao?"

Tố Ngưng Chân thấy âm mưu bại lộ, cũng không còn giấu giếm nữa, nàng giận tím mặt, đột nhiên đập bàn một cái, thân hình biến mất tại chỗ, toàn bộ Yến Nguyệt sảnh bị bao phủ trong sát khí dày đặc.

Tạ Tuyết Thần lập tức nắm lấy tay Mộ Huyền Linh bảo vệ trong vòng tay, chỉ thấy Yến Nguyệt sảnh như hoa sen nở rộ, bức tường xung quanh từ từ rơi ra ngoài, lộ ra một pháp trận như chiếc lồng chim vàng, mang hai người ngăn chặn bên trong. Hàng chục tên tu sĩ vây ở bên ngoài lồng, phòng bị nghiêm ngặt nhìn chằm chằm hai người.

Tố Ngưng Chân trầm giọng nói: "Tạ tông chủ, ngươi cấu kết yêu nữ Ma tộc tập kích Kính Hoa Cốc, đừng trách bọn ta trừ gian diệt ác, ra tay vô tình".


Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn xung quanh: "Tố cốc chủ, cái trận pháp này không thể vây khốn ta, ta mà xuất trận, Kính Hoa Cốc ngươi ắt sẽ tử thương vô số, ngươi thật sự vì ích kỷ của mình mà khiến Kính Hoa Cốc gánh chịu tổn thất sao? Ngươi đây là nhất cốc chi chủ đảm đương?"

Tố Ngưng Chân thở một hơi, lập tức giận tím mặt nói: "Bớt nói nhảm, ta đại nghĩa trừ ma, nào có ích kỷ bản thân! Chư vị nghe lệnh, kết trận ngự địch!"

Tố Ngưng Chân phất trần chi thế một phất, một đạo túc sát chi khí mạnh mẽ tấn công Tạ Tuyết Thần, chiếc lồng vàng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, khiến người trong lồng không thể nhìn thấy.

Cao Thu Mân thấy khoái chí khi Mộ Huyền Linh bị mắc kẹt, lại không đành lòng nhìn Tạ Tuyết Thần bị thương, nàng lưỡng lự nói: "Sư phụ, Tạ tông chủ nếu như ở Kính Hoa Cốc xảy ra chuyện, làm sao giải thích với Tiên Minh ngũ phái?"

Tố Ngưng Chân ánh mắt cứng rắn nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh, lạnh nhạt nói: "Vì sao phải giải thích?"

Muốn giết Tạ Tuyết Thần không dễ, nhưng nàng mục tiêu chỉ là Mộ Huyền Linh mà thôi. Bàn tay cầm phất trần không nhịn được mà run nhẹ, nàng đợi hai mươi năm hy vọng đang ở trước mắt, là ở trước mắt.....

Tạ Tuyết Thần tay phải cầm kiếm, tay trái chắn trước mặt Mộ Huyền Linh, ôn thanh nói: "Linh Nhi, nhắm mắt"

Giọng nói quen thuộc, lời nói quen thuộc, đôi vai Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng run rẩy, nàng vốn muốn ra tay, lại buông xuống, ngoan ngoãn dựa vào trong vòng tay hắn, hoàn toan tin tưởng hắn, dựa vào hắn....

Quân Thiên Kiếm ở trong tay Tạ Tuyết Thần ánh sáng lưu chuyển, chiến ý tăng lên, đôi mắt phượng Tạ Tuyết Thần nheo lại, đột nhiên thả lỏng năm ngón tay, thanh kiếm rơi khỏi tay, vẽ ra hàng ngàn hư ảnh, lưu tinh hỏa vũ một mảnh đâm mạnh vào lồng chim màu vàng, bạo phát một trận âm thanh chói tai vù vù, truyền ra hàng chục dặm.....

Phù Vân Không Chu phía trên, Phó Lan Sinh nghe thấy tiếng vang vù vù sắc nhọn, lập tức giật mình, đập bàn bay lên, bay lên khỏi con thuyền. Ánh nắng chính ngọ tỏa vào trong Kính Hoa Cốc, chiếc lồng chim màu vàng đặc biệt chói lóa bắt mắt. Phó Lan Sinh không thể tin được nói: "Tố Ngưng Chân điên rồi, vậy mà dám đối Tạ tông chủ ra tay?"

Vóc dáng A Bảo quá ngắn không thể chạm tới mạn thuyền, nhảy lên nhìn ra ngoài, lo lắng nói: "Tỷ tỷ có hay không gặp phải nguy hiểm?"

Phó Lan Sinh mang nàng nhấc lên bế trong vòng tay, để nàng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. A Bảo đôi mắt nhìn chằm chằm, khẩn trương nắm lấy bả vai Phó Lan Sinh: "Ca ca, mau đi cứu tỷ tỷ!"

Phó Lan Sinh cười khổ nói: "Ta với chút bản lĩnh này, Cao Thu Mân chưa hẳn đã đánh lại, ai cứu ai còn chưa biết nữa. Ngươi đừng lo, có Tạ tông chủ ở đó, không ai có thể làm tổn thương Mộ Huyền Linh".

A Bảo buồn bực mà phồng má lên: "Huynh khá hiểu rõ bản thân mà, vậy vì sao không tu luyện đi?"

Phó Lan Sinh "....."

"Phó huynh, mang Không Chu đi đến chỗ Yến Nguyệt sảnh, chặn lại ánh nắng" Nam Tư Nguyệt đi đến bên cạnh Phó Lan Sinh, thần sắc nghiêm trọng nói: "Chiếc lồng đó lấy ánh nắng là nguồn, ánh nắng không tắt, lồng vàng bất diệt, ánh nắng càng mạnh, lồng vàng càng mạnh. Tố Ngưng Chân biết thực lực không cao, mới dẫn sức mạnh thiên địa đối phó Tạ tông chủ, nàng ta ước hẹn lúc này gặp mặt, sớm đã có mai phục trong lòng".

Phó Lan Sinh thu kiềm nụ cười, lông mày thanh tú cau lại: "Ta hiểu rồi. Hình như, thân thế của Mộ cô nương không đơn giản a, khiến Tố Ngưng Chân đối Tạ tông chủ ra tay".

Tạ Tuyết Thần cho dù có mạnh mẽ, chung quy cũng sẽ kiệt sức, Kim ô huyễn nhật trận là pháp trận mạnh nhất của Kính Hoa Cốc, công thủ đều có, mặt trời chính ngọ, là thời gian nó mạnh nhất. Ánh nắng chiếu xuống lồng vàng, nhiệt độ trong lồng nhanh chóng tăng lên, pháp tiễn đang cháy bắn ra từ tứ phía, nhưng tất cả đều bị Quân Thiên kiếm trận chặn lại từng cái. Ngọc Khuyết Thiên Phá mỗi lần va chạm vào trên lồng vàng, làm lồng vàng mang ánh sáng giảm đi ba phần, nhưng sau một lúc lại khôi phục như cũ.

Mộ Huyền Linh trên trán chảy mồ hôi nóng, tóc mai ướt đẫm, Tạ Tuyết Thần sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng. Ngay lúc đó, Phù Vân Không Chu xuất hiện phía trên Yến Nguyệt sảnh, xung quang đột nhiên tối sầm, lồng vàng cũng giảm đi một nửa ánh sáng rực rỡ.

Tạ Tuyết Thần trong mắt thoáng qua một ý cười, chu sa giữa trán hồng quang một tia, Quân Thiên Kiếm đột nhiên phấn khởi lên, phát ra tiếng hú hưng phấn, Ngọc Khuyết Thiên Phá lại mở ra, hàng ngàn kiếm ảnh ngưng thành một kiếm khí bá đạo vô song, lao thẳng về phía đỉnh lồng vàng.

—— Cheng......

Một vụ nổ lớn, âm vang giống như sóng biển lớp lớp đung đưa, các tu sĩ cấp thấp bị âm vang này tấn công đều phun ra máu, ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thê thảm.

Tố Ngưng Chân từ lâu đã ngoài mạnh trong yếu, cũng không chịu nổi một âm vang làm nguyên thần kinh hãi, lập tức sắc mặt suy sụp từ không trung rơi xuống, Cao Thu Mân tay nhanh lẹ mắt đưa tay đón lấy để không bị mất mặt.


Và chiếc lồng vàng cũng bị một kiếm làm vỡ tan tành, hóa thành những hạt cát vàng nhỏ, tiêu trừ vào vô hình.

Tạ Tuyết Thần ôm Mộ Huyền Linh từ Yến Nguyệt sảnh bay lên, hướng chỗ Tố Ngưng Chân đáp xuống. Các trưởng lão Kính Hoa Cốc thấy vậy vội vàng kết trận ngự địch, nhưng nhìn thấy Tạ Tuyết Thần, tức khắc trong lòng nổi lên hàn ý, không có tinh thần chiến đấu....

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng liếc nhìn mọi người, nói: "Ta không có ý cùng Kính Hoa Cốc là địch, chỉ là có vài câu muốn hỏi Tố Ngưng Chân, sự việc hôm nay, ta có thể coi như chưa từng xảy ra".

Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, bọn họ sớm biết quan hệ của Tạ Tuyết Thần cùng Mộ Huyền Linh, nghe Tố Ngưng Chân nói Tạ Tuyết Thần cấu kết Ma tộc sẽ đối Kính Hoa Cốc gây bất lợi, bọn họ cũng không có quá nhiều hoài nghi, liền bố hạ cái Kim ô huyễn nhật trận đối phó Tạ Tuyết Thần. Vốn là cái pháp trận có khả năng vây khốn Tạ Tuyết Thần, khiến hắn nguyên khí thương nặng, nhưng ai ngờ Tạ Tuyết Thần cường hãn như vậy, tập hợp Kính Hoa Cốc chi lực cũng không thể làm gì được hắn. Lúc này Tạ Tuyết Thần thoát khỏi vây khốn, bọn họ càng sợ Tạ Tuyết Thần ra tay giết người, vậy mà Tạ Tuyết Thần lại nói không truy cứu.....

Đại trưởng lão tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Có thể trong chuyện này có sự hiểu lầm, không biết Tạ tông chủ có điều gì muốn hỏi, chúng ta nếu biết, tất sẽ nói sự thật".

Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Tố Ngưng Chân sắc mặt trắng nhợt: "Tố cốc chủ, là ngươi tự nói, hay là để ta hỏi?"

Tố Ngưng Chân làm sao nghe không hiểu trong lời nói Tạ Tuyết Thần có uy hiếp chi ý, nếu như để hắn hỏi, hắn sẽ mang chuyện tình của Tang Kỳ cùng Tố Ngưng Hi công khai ra.....

Tố Ngưng Chân phun ra một ngụm máu tươi, Cao Thu Mân kêu một tiếng, liên thanh nói: "Sư phụ! Sư phụ!"

Tố Ngưng Chân ho không ngừng, đại trưởng lão sắc mặt thay đổi, bước về phía Tố Ngưng Chân và bắt mạch, sắc mặt lập tức thập phần khó coi nói: "Cốc chủ, linh lực của ngươi....."

Bà vốn tưởng rằng Tố Ngưng Chân bị Tang Kỳ đánh một kích trọng thương vẫn chưa khỏi, nhưng lúc này có dấu hiệu đèn cạn hết dầu, rõ ràng là nàng tự mình tán công. Đại trưởng lão lại liếc nhìn Cao Thu Mân, đột nhiên trong lòng đã hiểu ra, nhưng cũng không nói thẳng ra, chỉ thở dài một hơi nói: "Ngươi hà tất như vậy a...."

Mộ Huyền Linh nhìn Tố Ngưng Chân nôn ra máu, nghi ngờ nói: "Tố cốc chủ, ngươi đối ta đến tột cùng là thâm thù đại hận gì?"

Mộ Huyền Linh quả thật không hiểu, cho dù nàng thật sự là nữ nhi Tố Ngưng Hi, thậm chí Tố Ngưng Chân không thể giống Cao Thu Mân quan tâm nàng như vậy, cũng không nên xuống độc thủ như này, thậm chí cùng Tạ Tuyết Thần thành địch. Tố Ngưng Chân phản ứng mạnh mẽ như vậy, càng chứng thực xuất thân của nàng có vấn đề?

Mộ Huyền Linh cảm thấy hoang đường, thậm chí sợ hãi, chẳng lẽ mình thật sự là nữ nhi của Tang Kỳ cùng Tố Ngưng Hi, bằng không Tố Ngưng Chân hà tất khiến sự tình ra như này?

Nam Tư Nguyệt và Phó Lan Sinh đáp xuống phía sau Tạ Tuyết Thần, nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, Phó Lan Sinh ho nhẹ một tiếng, giao thiệp nói: "Tiên Minh ngũ phái đồng khí liên chi, hà cớ vì một hiểu lầm làm tổn thương hòa khí..."

Tố Ngưng Chân cười lạnh nói: "Mộ Huyền Linh lại coi là người gì của Tiên Minh? Tạ tông chủ vì tư phế công, Bích Tiêu Cung và Uẩn Tú sơn trang cũng như vậy, đây là Tiên Minh, cũng là đồng khí liên chi sao?"

Cao Thu Mân căm hận mà nhìn chằm chằm Mộ Huyền Linh: "Ta thật sự hối hận, năm đó ở Minh Nguyệt sơn trang không giết ngươi".

Mộ Huyền Linh nhìn Cao Thu Mân, mỉm cười: "Đại tiểu thư còn nhớ ta?"

Mộ Huyền Linh mỉm cười nói ra, không một ai nghĩ đến, nàng đột nhiên vứt ra Đoạn Niệm, yêu thân liền chế trụ trên Cao Thu Mân, lợi dụng mọi người không phòng bị mà bắt nàng sang một bên. Tố Ngưng Chân trong người không có đủ sức lực, không kịp ngăn cản, đại trưởng lão vừa ra tay lại bị Tạ Tuyết Thần chặn lại, Cao Thu Mân một chưởng hướng vào Mộ Huyền Linh, Mộ Huyền Linh không tránh không ngừa, hướng lòng bàn tay Cao Thu Mân đâm vào một kiếm. Cao Thu Mân không kịp buông tay, lòng bàn tay bị thanh kiếm vẽ ra một đạo vết máu.

Mộ Huyền Linh thu lại thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào dòng máu ấm trên thân kiếm, hít một hơi thật sâu, những giọt máu dường như được bao phủ trong một quả bóng không khí và bay lên. Nàng lại đặt tay mình vào mặt sau của lưỡi kiếm sắc bén, kiếm khí sắc bén ngay lập tức cắt xuyên qua làn da mềm mịn, máu từ vết thương mà chảy ra, chầm chậm lưu động, bị một đạo pháp trận màu hồng bao bọc bên trong, cùng máu Cao Thu Mân quấn quanh với nhau, thăm dò lẫn nhau, cuối cùng chầm chậm hòa vào nhau.

Mộ Huyền Linh thở dài nhẹ nhõm, thần sắc phức tạp nhìn về phía Cao Thu Mân.

Đại trưởng lão bấy giờ mới phản ứng lại, bao gồm cả hắn và các tu sĩ cao giai có mặt, phàm là có một chút nhãn lực, đều nhìn ra cái pháp trận màu hồng kia là gì.

Huyết luyện pháp trận, có thể dung hợp, phải là đồng mạch huyết thân.

Đại trưởng lão trố mắt đứng nhìn Mộ Huyền Linh cùng Cao Thu Mân, nhìn hai người có lông mày tương tự, khàn giọng nói: "Ngươi là.... nữ nhi Tố Ngưng Hi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận