Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Mà viện Tử Lý của Cao Thu Mân, cái tiểu Yêu nô mà hắn đặt ở đầu trái tim, lại bị người lột xuống y thường hoa mỹ, hung dữ đánh năm mươi roi.
Tổng quản công báo tư thù, bởi vì một chưởng của Tạ Tuyết Thần, lại mang nàng rời đi một ngày, tiện vu khống nàng lấy trộm y phục khách quý trong trang, nhận được chỉ thị của Cao Thu Mân, mang Yêu nô áp tại viện Tử Lý của Cao Thu Mân tra tấn.
Hắn xoa xoa bàn tay đau nhức của mình, trong mắt căm hận liếc nhìn vết thương chồng chất hơi thở hấp hối của Yêu nô, phỉ một miếng, lạnh lùng nói: "Ngược lại cứng rắn, đánh đến đau tay ta".
Hắn vừa nghĩ để người mang cái Yêu nô kéo xuống, tiện nhận lấy chỉ thị của Cao Phượng Hủ, nói là Thiếu thành chủ Ung Tuyết Thành nhìn trúng một tên Yêu nô trong trang, lệnh hắn truy tra là ai. Tổng quản lập tức mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống, hắn bỗng nhiên ý thức được, cái thân phận bất minh của bạch y thiếu niên đó, hóa ra chính là Thiếu thành chủ Ung Tuyết Thành, trời sinh Thập Khiếu tuyệt thế kiếm tu Tạ Tuyết Thần.
Yêu nô hắn nhìn trúng, tự nhiên chính là Linh Linh vừa mới bị hắn đánh mình đầy thương tích rồi....
Hồi tưởng đến Tạ Tuyết Thần đó sát ý sắc bén lạnh lùng, hắn không chút nào hoài nghi, nếu để Tạ Tuyết Thần biết là hắn mang cái Yêu nô này đánh thành như vậy, vậy sinh mệnh bé nhỏ của mình này sợ rằng khó giữ. Tâm trí hắn một mớ hỗn loạn, chỉ muốn nghĩ nên làm như nào gỡ bỏ tội trạng, úp úp mở mở không có lập tức mang chân tướng bản thân biết bẩm báo cho Cao Phượng Hủ.
Sắc trời tối dần, không biết từ chỗ nào bắt đầu vang lên một tiếng hét thảm, một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong trang mà đến, không lâu sau, các thị vệ Minh Nguyệt sơn trang cuối cùng cũng nhận ra, có địch tập kích! Các Tu sĩ Minh Nguyệt sơn trang không thể giải thích rõ bắt đầu tương hỗ tàn sát, các trưởng lão đều bị kinh động, ngăn cản đồng môn tương tàn, một người trầm giọng nói: "Là ma tu phụ thể!"
Những Ma tộc này không biết từ khi nào tiện nhập vào trên người các tu sĩ trong trang, những ngày này trong trang người đến người đi, phòng bị lơ là, mới để Ma tu thừa cơ lẻn vào. Tu sĩ Minh Nguyệt sơn trang và những hạ nhân lập tức hoảng loạn một lũ, bởi vì bọn họ cũng không thể chắc chắn, bạn bè người thân đứng ở bên cạnh mình, phải chăng đã bị Ma tộc chiếm hữu rồi.
"Nhanh đi bẩm báo Trang chủ!" đứng đầu là Tống trưởng lão phân phó một câu, bản thân lưu lại chủ trì đại cuộc, "Xem hình dạng Ma binh xâm nhập là chuyện đã có âm mưu, trong trang lúc này đã không còn an toàn, các ngươi lập tức thông báo xuống dưới, mang những khách quý nhanh chóng sơ tán".
Tống trưởng lão lời vừa nói xong, lại nghe thấy từ xa truyền đến tiếng gào khóc càng thêm vô cùng thê thảm còn có ánh lửa rừng rực, phản chiếu khuôn mặt hắn càng thêm tối tăm lạnh lùng hơn.
"Là Chiến Ma..." sắc mặt Tống trưởng lão hơi thay đổi. Mặc dù Vạn Tiên Trận ngăn cách, bổn thể Chiến Ma không thể đích thân đến, nhưng thực lực phân thân Chiến Ma không hề thua kém gì Pháp Tướng chi hạ, còn có thể câu động trong nhân tâm sát lục chi ý, lệnh người mất đi lý trí, địch ta bất phân, biến thành cỗ máy sát hại.
Chiến Ma rất nhanh phát hiện Tống trưởng lão, cười dữ tợn giết đến, hai người rất nhanh cùng nhau giao thủ, khó phân cao thấp. Tống trưởng lão chịu vài đòn của đối phương, khí huyết dâng trào, mà Chiến Ma lại cực kỳ khó bị giết. Tống trưởng lão không có ý hiếu chiến, sử dụng một cái bẫy thoát khỏi Chiến Ma, hướng viện của Cao Thu Mân bay đi.
Cao Thu Mân cũng nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, lại nhìn thấy ánh lửa thắp sáng, rốt cuộc tuổi nàng còn nhỏ, sợ hãi trốn trong khuê phòng không dám ra ngoài, bảo tổng quản đi gọi Cao Phượng Hủ. Tổng quản vừa mới tới cửa, tiện nhìn thấy Tống trưởng lão sắc mặt trắng bệch mà nghiêm túc bước vào.
"Tống trưởng lão!" Cao Thu Mân lo lắng chạy về phía trước, "Bên ngoài phát sinh sự tình gì vậy?"
Tống trưởng lão trầm giọng nói: "Có yêu quân ma quân xâm nhập trang, chỗ này không nên ở lại lâu, tiểu thư thân thể ngàn vàng, tất phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"
Cao Thu Mân sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Phụ thân ta đâu?"
Tống trưởng lão nói: "Trang chủ không có hồi ứng, những cái yêu ma này có chuẩn bị mà đến, sợ rằng là phái đến cao thủ cực kỳ khó giải quyết để giữ chân Trang chủ. Tiểu thư, người đi theo ta trước!"
Cao Thu Mân cắn môi, gật đầu mạnh mẽ, nói: "Được".
Tống trưởng lão chuẩn bị đưa Cao Thu Mân đi, bỗng nhiên lại tạm dừng bước chân, rũ mắt suy nghĩ, nói: "Không, ta đã bị Chiến Ma để mắt tới, ta mang tiểu thư rời đi, ngược lại nguy hiểm.... Đới tổng quản, ngươi bảo tu sĩ mang tiểu thư trốn thoát từ mật đạo, tìm một cái nô tì khác cùng tương tự với thân hình tiểu thư hoán đổi y phục tiểu thư, ta dẫn đi dụ Chiến Ma!"
Tổng quản giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh, run giọng nói: "Có một tên Yêu nô thân hình cùng tiểu thư thập phần giống nhau".
Tổng quản nói xong lại đi đến sân viện mang Mộ Huyền Linh sau khi bị tra tấn đưa đến. Tống trưởng lão liếc nhìn, nói: "Hình như dùng tiểu thư kích thước gần xấp xỉ, mang nàng mặc y phục của tiểu thư, ta mang nàng đánh lạc hướng truy binh".
Tổng quản sai một cái tỳ nữ mang Yêu nô thay đổi thành y phục tiểu thư, không hơn mang mặt nạ trên khuôn mặt nàng tháo xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, còn có yêu văn kỳ dị.
Tổng quản nói: "Trên người nàng có yêu khí".
Tống trưởng lão không lưu tâm: "Ta tự có biện pháp che lấp".
Cao Thu Mân chán ghét liến nhìn kim văn trên khuôn mặt Yêu nô, lấy ra một bộ y phục của mình, để người cho Yêu nô đó mặc lên, vừa vặn y phục từ trên người Yêu nô bị cởi xuống để sang một bên, nàng tiện mặc y phục đó lên thân, cau mày vỗ vỗ nhẹ, luôn cảm thấy còn yêu khí dơ bẩn của Yêu nô.
Tống trưởng lão nhìn tổng quản và một vài tên tu sĩ hộ tống Cao Thu Mân từ mật đạo rời khỏi, sau đó nhấc Yêu nô hôn mê vác trên vai, hướng sang chỗ khác mà bay đi.
Tạ Tuyết Thần đáp ứng cùng Cao Phượng Hủ đấu kiếm, vốn muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng mà Cao Phượng Hủ nóng vội cầu thắng, nhìn thấy kiếm ý chi cường của Tạ Tuyết Thần ngoài sức tưởng tượng, lo lắng bại dưới tay Nguyên Anh tổn hại mặt mũi, xong làm trái lời hứa, dùng Pháp Tướng chi uy áp chế kiếm ý của hắn, lệnh hai người giằng co không xong. Trong lòng Tạ Tuyết Thần ẩn ẩn một chút bất an, lại lúc này nghe thấy bên ngoài truyền đến dị động. Cao Phượng Hủ là Pháp Tướng chi khu, Tạ Tuyết Thần thiên sinh thập khiếu, hai người giác quan nhạy bén, xa xa nhận ra đột ngột là yêu khí cùng ma khí thâm nhập. Trong lòng Cao Phượng Hủ ngạc nhiên không chắc chắn, không biết vì sao có yêu ma xâm nhập Minh Nguyệt sơn trang, Tạ Tuyết Thần là biết vô cùng rõ ràng, chỉ là hắn cũng chưa từng đoán được, Tang Kỳ tập kích sẽ đến nhanh như vậy.
Linh Nhi!
Trong lòng hắn bị sốc, nghĩ đến Linh Nhi vẫn còn trong trang, lập tức thu kiếm dừng tay, trầm giọng nói: "Yêu ma xâm nhập sơn trang, tình huống nguy cấp, ngài và ta dừng tay ở đây, còn thỉnh Trang chủ mang chìa khóa Tỏa linh hoàn cho ta".
Cao Phượng Hủ ánh mắt đen tối nhìn về phía ánh lửa bên ngoài, tiếng la hét xa xa truyền đến, không ngừng bên tai.
"Tạ Tuyết Thần, người dường như đối yêu ma xâm nhập không hề bất ngờ?" hắn ném bỏ mặt nạ hòa khí, u ám nhìn Tạ Tuyết Thần, "Đường đường Thiếu thành chủ Ung Tuyết Thành, sao có thể vì một cái Yêu nô cùng ta không ngừng vướng mắc, ngươi phải hay không có toan tính khác? Hôm nay chuyện yêu ma xâm nhập, phải chăng cũng ngươi có quan hệ!"
Tạ Tuyết Thần cảm nhận được sát khí trên người Cao Phượng Hủ, mắt phượng nghiêm nghị, linh khí lan tỏa ra tạo thành hộ thể chi thế.
"Tại hạ tuyệt đối không có ý cùng Minh Nguyệt sơn trang làm địch" Tạ Tuyết Thần nghe thấy tiếng hét giết chóc đến gần, trong lòng lo lắng an nguy Mộ Huyền Linh, không khỏi khẽ cau mày, trong giọng nói nhiều hơn vài phần lạnh lùng: "Nhưng ta biết, hôm nay xuất quân tấn công Minh Nguyệt sơn trang, là Bán yêu Tang Kỳ".
Cao Phượng Hủ đồng tử co rút lại, cái tên này gợi lại cho hắn rất nhiều hồi ức không tốt, từng khiến hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Đến mức hắn vì sao sẽ chọn hôm nay tập kích, ta nghĩ Trang chủ có lẽ so với ta càng hiểu rõ nội tình hơn".
Cao Phượng Hủ nghe thấy như vậy, sắc mặt thay đổi, nâng kiếm lên ngăn cản Tạ Tuyết Thần muốn quay người rời đi.
"Ngươi đã biết cái gì!" Cao Phượng Hủ nghiêm nghị hỏi.
Trong lòng Tạ Tuyết Thần nhớ mong Mộ Huyền Linh, nhìn Cao Phượng Hủ nước đổ lá khoai, không muốn cùng hắn dây dưa nữa, chỉ lo Mộ Huyền Linh gặp phải bất trắc. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Cao Phượng Hủ, Vạn Nhân trong tay, chặn pháp kiếm của đối phương.
"Cao Phượng Hủ, những lời này ngươi không nên hỏi ta!"
Cao Phượng Hủ chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, bất ngờ bị Vạn Nhân của Tạ Tuyết Thần buộc phải lùi về sau vài bước, mắt mở trừng trừng nhìn hắn bay rời đi, hắn không thể tin được nhìn bóng dáng cái bạch y thiếu niên — Hắn chỉ là một cái Nguyên Anh, có sức mạnh như vậy....
Lời nói của Tạ Tuyết Thần khiến hắn dâng trào mãnh liệt bất an. Hắn cùng Tang Kỳ duy nhất giao tập, là Tố Ngưng Hi. Hắn và Diệu Hoa tôn giả có hẹn ước trước, Diệu Hoa tôn giả mang Nguyên Âm Huyền Nữ gả vào Minh Nguyệt sơn trang, trở thành người bảo hộ Châu tiếp theo, mà hắn sẽ mang Hỗn Độn Châu hồi phục cho Kính Hoa Cốc mượn ba trăm năm. Không ngờ Tố Ngưng Hi thực ra cùng Ma tộc Tế Tư Tang Kỳ có tư tình, muốn bỏ trốn đào hôn, sau khi bị đánh phá thậm chí ở ngày đại hôn uống thuốc độc tự sát. Bất đắc dĩ, hắn mới lệnh Tố Ngưng Chân giả mạo thành Tố Ngưng Hi, lừa dối thế nhân mang thi thể Tố Ngưng Hi ở trong trang xem thành dung khí tu dưỡng Hỗn Độn Châu.
Tang Kỳ ở Kính Hoa Cốc gặp phải chúng trưởng lão Kính Hoa Cốc vây bắt, may mắn chạy thoát, ẩn náu ở Ma giới bế quan nhiều năm, hắn cho rằng cái Bán yêu đó sớm đã chết rồi, hóa ra không có.... Hắn chọn ngày hôm nay xâm phạm Minh Nguyệt sơn trang là bởi vì....
Bởi vì Tang Kỳ cho rằng, sinh thần Cao Thu Mân, cũng là ngày giỗ Tố Ngưng Hi.
Cao Phượng Hủ lập tức nghĩ đến một nơi, trực giác hắn mách bảo hắn, Tang Kỳ nhất định ở chỗ đó — phần mộ Tố Ngưng Hi!
Cao Phượng Hủ khuôn mặt âm trầm, hướng về phía nghĩa trang Minh Nguyệt sơn trang bay nhanh mà đi.
Mùi máu nồng nặc, mùi gỗ bốc cháy, tanh hôi của ma khí yêu khí, mùi vị hỗn tạp cùng nhau ảnh hưởng cực lớn đến phán đoán của Tạ Tuyết Thần, hắn cố gắng phân biệt từ khí tức trên người Mộ Huyền Linh, trên đường bắt gặp viện lạc Cao Thu Mân ở, ở viện Tử Lý nhìn thấy trâm cài tóc hắn mua cho Mộ Huyền Linh, không biết tại sao rơi xuống dưới đất, nhưng hiển nhiên nàng đã từng xuất hiện ở nơi này.
Tạ Tuyết Thần quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy bên trên sảnh đường bàn vuông có dấu vết xê dịch, hắn bước tới đẩy mạnh cái bàn, nhìn thấy phiến đá dưới gầm bàn đang từ từ di chuyển ra xa, lộ ra một cái mật đạo vừa dốc vừa dài, hắn nhảy vào bên trong mật đạo, ngửi thấy mùi hương trên y phục của Linh Nhi, lập tức tâm thần một chấn động, cấp tốc hướng phía trước đuổi đi.
Thân hình thon dài hơi hơi cúi xuống bay nhanh ở hành lang chật hẹp, tiếng khóc thét không ngừng truyền đến từ đỉnh đầu, Tạ Tuyết Thần sắc mặt tái nhợt, nắm chặt bàn tay phải hơi run nhẹ, chịu đựng xung động đi lên tư sát. Hắn chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ bản thân, đây là những chuyện đã phát sinh, là chuyện không thể cải biên... Hắn trở về, chỉ là vì một người....
Ở trong mật đạo chạy rất lâu, cuối cùng nhìn thấy lối ra, Tạ Tuyết Thần từ lối ra một bước ra ngoài, nhìn thấy rừng thông phủ đầy tuyết trắng. Trên mặt đất phủ đầy tuyết dày rõ ràng có hàng loạt dấu chân lộn xộn, trong đó có một đôi cặp chân nhỏ hơn nhiều những cặp khác, nên là dấu chân thiếu nữ. Thân ảnh Tạ Tuyết Thần di chuyển nhanh giữa những rừng thông, cùng một chỗ rơi xuống, rất nhanh nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước.
Chỉ thấy sâu trong rừng thông, hàng chục tên yêu binh dẫn đầu là yêu tướng đang bao vây một nhóm tu sĩ. Một người trong số những tu sĩ đó là Pháp Tướng tôn giả, còn lại cũng là Nguyên Anh tu sĩ, thực lực có thể nói không yếu, nhưng mà yêu tướng thực lực thậm chí còn mạnh hơn, thủ đoạn quỷ quái tầng tầng lớp lớp, lệnh nhân tu rơi vào thế yếu. Sau một trọng kích, Pháp Tướng tôn giả đó triệt để mất đi sức chiến đấu, ngã ở bên trong tuyết. Yêu tướng vồ lấy hướng phía cái thiếu nữ mặc áo choàng màu đỏ, thiếu nữ phía trước chạy trốn, ngã xuống mặt đất phía nàng, lập tức sắp bị yêu tướng bắt lấy, lại thấy một trọng kiếm từ trên trời rơi xuống, thẳng thẳng cắm vào trong nền tuyết trước mặt nàng, mang tên yêu tướng đó dừng lại.
Thân ảnh Tạ Tuyết Thần theo sau mà đến, hệt như thiên thần giáng lâm, mang hồng y thiếu nữ đó bảo hộ ở phía sau. Hắn rút Vạn Nhân ra, lãnh nhiên cao ngạo nhìn yêu tướng trước mắt. Lúc này hắn vẫn chưa đột phá Pháp Tướng, cũng chưa luyện thành Ngọc Khuyết Kinh, nhưng bằng một lòng đơn độc dũng cảm, cũng phải ngăn chặn những yêu ma này! Yêu tướng đó ban đầu giật mình trước kiếm khí, nhưng nhìn thấy xuất hiện chỉ là một tên tu sĩ Nguyên Anh, tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rất nhanh hắn đã ngừng cười, bởi vì kiếm tu này dũng cảm không sợ chết quá mức đáng sợ rồi, hắn chắp thanh kiếm ở bụng cũng muốn cùng hắn ta hoán mệnh, hắn là yêu tướng lại không phải Ma thần, Yêu tộc thế nhưng sẽ chết, hắn rất tiếc sinh mệnh, không muốn cùng cái tên kiếm tu này liều mạng. Nhưng hắn càng là trốn tránh mũi nhọn, tâm sinh ý thối lui, lại không phải đối thủ của Tạ Tuyết Thần. Tạ Tuyết Thần cuối cùng một kiếm chém vỡ yêu đan của yêu tướng, yêu tướng đó hãy còn một mặt không thể tin được, chết không nhắm mắt. Những yêu binh khác nhìn thấy như vậy đều kinh hãi bỏ chạy, chỉ còn lại Tạ Tuyết Thần một người chống đỡ quỳ xuống.
Hắn thở hổn hển, để máu tươi nhỏ giọt bên dưới nền tuyết, trước mắt một trận choáng váng. Bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh hắn, ngượng ngùng mà kêu lên: "Đa tạ Thiếu trang chủ cứu mệnh chi ân".
Tạ Tuyết Thần nghe thấy giọng nói này, đột ngột ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang ở trước mắt.
Nàng mặc y phục của Linh Nhi, chiếc mũ chùm đầu màu đỏ che nửa khuôn mặt, nhưng lại không phải nàng!
"Là ngươi..." Tạ Tuyết Thần chỉ cảm thấy máu toàn thân dường như đều trong phút chốc đông cứng, hắn đột nhiên minh bạch rồi, minh bạch ra rất nhiều chuyện.... Những tin đồn không sao nói rõ được đều là sự thật, nói hắn liều chết cứu Cao Thu Mân, hóa ra chân tướng thực ra như vậy! Là nàng hoán đổi y phục với Linh Nhi, mang Linh Nhi dẫn dụ truy binh yêu ma đó! Mà hắn cũng bị giấu kín, hắn ở nơi này, vậy Linh Nhi ở đâu....
Tạ Tuyết Thần trong lòng một đau đớn, kêu rên một tiếng, máu tươi nóng hổi phun ra ngoài, thân thể lung lay sắp đổ. Cao Thu Mân muốn đến đỡ hắn, nhưng bị hắn lãnh khốc vô tình mà đẩy ra.
"Là ai giúp ngươi dẫn dụ truy binh" Tạ Tuyết Thần nghẹn giọng hỏi.
Cao Thu Mân một khuôn mặt xinh đẹp phác họa tinh xảo bởi vì lạnh nhạt của đối phương mà tức khắc biến thành trắng nhợt, nàng lúng túng một chút nhẹ nhàng nói: "Là Tống trưởng lão".
Nàng không nói đến Yêu nô kia, bởi vì cũng chưa từng mang Yêu nô đó đặt ở trong lòng. Nhưng Tạ Tuyết Thần nghe vậy biết là Tống trưởng lão mang Mộ Huyền Linh rời khỏi.
"Bọn họ đã đi đâu" Tạ Tuyết Thần lại hỏi.
Cao Thu Mân lắc đầu nói: "Ta đi trước, cũng không biết Tống trưởng lão lại đi nơi nào".
Tạ Tuyết Thần cau mày, quay người rời đi.
Cao Thu Mân kinh ngạc nhìn hình bóng Tạ Tuyết Thần rời khỏi, hô nói: "Ngươi không cùng ta đi cùng nhau sao?"
Nhưng người đó đi kiên quyết, hoàn toàn không có ngoái đầu nhìn lại nàng.
Tạ Tuyết Thần suy đoán, Tống trưởng lão rất có thể đã mang Mộ Huyền Linh dẫn dụ truy binh theo hướng ngược lại. Hắn không dám dừng lại giây phút nào, nín thở một hơi ngự kiếm lao nhanh, bay ra trăm dặm, ban đêm phong tuyết càng dày đặc, hắn ngược gió mà đi, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu truyền đến từ trong gió, cúi đầu cẩn thận nhìn xuống, nhìn thấy hàng chục tên yêu binh ma binh đang vây đánh một Pháp Tướng tu sĩ râu tóc bạc trắng.
Trong địch quân còn có hai tên yêu tướng cùng ma tướng thực lực có thể sánh với Pháp Tướng, hai tên yêu ma một trái một phải trêu chọc Pháp Tướng Nhân tộc, mang hắn dây dưa mệt mỏi không chịu nổi, bọn chúng mới cười vang dùng nhiều nạt ít, vồ lấy thân thể hắn cắn xé.
Tống trưởng lão ngoan cường cắn răng, hắn biết, Yêu tộc không giống như Ma tộc linh trí thấp kém, bọn chúng là đa nghi nhất, nếu như bản thân đơn giản mang một cái tiểu thư giả đi ra ngoài, trong lòng bọn chúng nhất định sẽ sinh nghi, chỉ có bản thân tử chiến không lui, bọn chúng mới tin rằng bản thân dùng mệnh tướng bảo hộ thiếu nữ nhất định thật sự là Cao Thu Mân. Yêu tướng muốn kéo dài thời gian, những cũng chính là ý muốn của hắn, chỉ cần kéo dài đủ thời gian, tiểu thư có thể chạy thoát....
Tống trưởng lão chống đỡ hồi lâu, toàn thân bị yêu binh ma binh cắn máu tươi đầm đìa, máu tươi chảy xuống đất, vô lực lại chống đỡ Pháp Tướng, bị hai tướng yêu ma liên thủ giết chết. Nhị tướng yêu ma còn chưa kịp vui mừng, lại nhìn thấy một tên bạch y kiếm tu giết đến.
Kim hổ yêu tướng đó không nhẫn nại mà nhe những chiếc răng năng sắc nhọn, ánh mắt hung tợn nhìn Tạ Tuyết Thần, tàn nhẫn nói: "Một tên Nguyên Anh cỏn con, cũng dám ở trước mặt bọn ta láo xược".
Tạ Tuyết Thần cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Mộ Huyền Linh, trong hôn mê nàng khẽ cau mày, bởi vì hắn chạm phát ra rên rỉ thống khổ. Tạ Tuyết Thần giật mình, kéo ống tay áo nàng lên, nhìn thoáng qua liền thấy những vết roi mới.
— Là tên Yêu nô tổng quản đó.
Tạ Tuyết Thần kìm nén sự hối hận cùng đau lòng, run rẩy vén váy nàng lên, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh. Bởi vì bị cưỡng ép rời khỏi bán kính ràng buộc Tỏa linh hoàn, kích động cấm chế trong Tỏa linh hoàn, vô số gai nhọn đâm sâu vào bên trong xương tủy, dòng điện đâm thủng các kinh mạch của nàng mang đến cơn đau dữ dội như cạo xương rút gân, khiến nàng rơi vào hôn mê vẫn không kiềm chế được mà co rúm. Tống trưởng lão tự nhiên là sẽ không chú ý đến một cái Tỏa linh hoàn của Bán yêu bị cưỡng ép rời khỏi Minh Nguyệt sơn trang có thể nhận được loại tra tấn như vậy, ở hắn xem ra, một cái Bán yêu này chẳng khác gì người chết.
"Là cái Bán yêu" kim hổ yêu tướng cũng nhìn thấy đó là Tỏa linh hoàn, phẫn nộ nói: "Bị lão già này lừa rồi!"
Ai có thể nghĩ đến một tên Pháp Tướng sẽ chiến đấu đến chết để bảo vệ một Yêu nô.
"Đều giết hết đi" ma tướng cười khà khà, lộ ra nụ cười cắn giết tàn nhẫn, "Đến đều đến rồi".
Tạ Tuyết Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, một trận phong tuyết thổi bay tóc khỏi trán, lộ ra đôi mắt phượng sát ý rõ ràng, xong khiến hai tên yêu tướng ma tướng đều lộ ra một tia run rẩy khó giải thích. Giây tiếp theo, Vạn Nhân một kiếm phá phong, tảo ra kiếm khí sát chí ngang ngược mạnh mẽ trước mắt!
"Kiếm khí này!" yêu tướng kinh ngạc tránh né ánh sáng kiếm, không dám tin nhìn về phía thiếu niên kiếm tu. Rõ ràng chỉ là tu vi Nguyên Anh, vì sao có thể có kiếm khí mạnh mẽ như vậy!
Một cái tên lướt qua tâm trí hắn — trời sinh thập khiếu, Tạ Tuyết Thần!
Có rất ít yêu ma biết, rốt cuộc trời sinh thập khiếu cùng tu sĩ bình thường khác nhau ở chỗ nào, cũng có rất ít người, có thể khiến hắn xuất ra toàn lực.
Một cái chênh lệch đại cảnh giới, hàng chục cường địch hoàn đồng, Tạ Tuyết Thần không có mảy may sợ hãi cùng ý định rút lui, tay trái hắn ôm chặt Yêu nô yếu ớt đó, tay phải cầm pháp kiếm, không nhượng một bước, dũng cảm không sợ chết, xong giết địch nhân kinh hồn bạt vía.
Đôi mắt ma tướng đỏ thẫm, bị áp chế triệt để mất đi lý trí, thân hình đột nhiên phình to lên, lộ ra phong cuồng chiến ý không chết không thôi.
Tạ Tuyết Thần máu tươi từng giọt một rơi xuống, nhuộm đỏ nền tuyết bên dưới, cũng không để ý mà rơi vào khóe mắt của nàng.
Lông mi run nhẹ như cánh quạ, nàng chậm rãi mở mắt ra, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Đại ca ca..."
Trong núi xác biển máu, hắn chắc chắn bảo hộ nàng, mắt phượng thu liễm sát ý, cúi xuống nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Linh Nhi, đừng sợ".
Yêu ma vây quanh đang sắp sửa vồ lấy, muốn mang thiếu niên đã là sức cùng lực tận triệt để giết chết.
Tạ Tuyết Thần giơ một tay lên, nhẹ nhàng ấn vào sau đầu nàng, mang nàng ấn vào trong vòng tay, thanh âm run nhẹ từ lồng ngực truyền ra.
"Linh Nhi, đừng nhìn" hắn nói.
Giữa lông mày, gọi là Thần Khiếu, thế nhân tu hành, đầu tiên mở âm dương nhị khiếu, lại mở Thần Khiếu, có người nói, người trời sinh Thần Khiếu, là Thần nhân chuyển thế, ứng vận mà sinh, thừa thiên chi mệnh, gánh vác xã tắc, tâm mang thương sinh.
Hắn cũng vốn cho rằng, đây chính là định mệnh của mình, mệnh của hắn, không thuộc về bản thân hắn, thuộc về thiên hạ thương sinh này.
Nhưng hắn chung quy là vì một người, từ bỏ mạng sống này, chỉ nguyện bảo hộ nàng quãng đời còn lại vô lo, bình an vui vẻ.
Trong Thần Khiếu phát ra kim quang chói mắt, so kim ô* càng thêm khiến người lóa mắt choáng váng, nhưng mà tất cả yêu ma nhìn thẳng vào đạo quang này trong mắt đều toát ra máu tươi cùng hắc khí, tim mật đều nứt ra muốn trốn thoát. Nhưng quá muộn rồi, một trận tiếng vang nổ lên, xé toạc hào quang nửa đêm cũng nuốt chửng tất cả sinh mệnh, mang những yêu ma ấy triệt để nghiền nát thành tro bụi.
(* quạ màu vàng)
*
"Linh Nhi, nàng đi mau.... Tang Kỳ rất nhanh sẽ đến...."
"Đại ca ca.... Đại ca ca, huynh làm sao vậy? Huynh phải hay không rất đau?"
"Linh Nhi, nghe lời, đi mau".
"Đại ca ca, chúng ta cùng nhau đi, huynh đồng ý, muốn mang ta cùng nhau đi! Huynh không thể lừa gạt ta! Ta không muốn một mình một người!"
"Linh Nhi.... Nàng phải sống thật tốt..."
Tạ Tuyết Thần biết, hắn đã không còn thời gian rồi, sinh cơ thân thể này đoạn tuyệt, linh thể hắn không còn nơi bám vào nữa, bị sốc ra khỏi cơ thể, bạo lộ trong phong tuyết. Hắn cuối cùng minh bạch, mài mòn thời gian là gì, linh hồn hắn không thuộc về cái thời không này, ở khoảnh khắc bị phát hiện, một đạo đến từ thời không chi lực ép cơ hồ mang linh hồn hắn nghiền nát, bức bách hắn rời khỏi cái thế giới này.
Tạ Tuyết Thần cứng cỏi chống đỡ quỳ xuống mặt đất, thống khổ nhìn nữ hài tử đang ôm lấy thân thể mình.
Nàng nhìn không đến hắn, chỉ biết mất đi người yêu quý nàng duy nhất trong sinh mệnh, trái tim đau đớn thậm chí cao hơn nỗi đau trong thân thể.
Nàng khóc nói: "Ta chỉ là một cái Yêu nô, ngoại trừ huynh, không có quan tâm ta, không có người yêu ta, huynh nói mang ta đi, ta tin rồi! Vừa nãy bọn họ đánh ta, ta một chút đều không đau, ta nghĩ đại ca ca rất nhanh sẽ mang ta rời đi, sau này mỗi ngày đều có thể cùng huynh ở bên nhau, chỉ là nghĩ nghĩ, ta cũng cảm thấy rất vui mừng".
"Đại ca ca, bất luận huynh đi đâu, ta đều đi cùng huynh..."
— Linh Nhi, đi mau....
Tạ Tuyết Thần vô thanh la hét, nước mắt giàn giụa. Hắn chỉ muốn nàng bình an khỏe mạnh, lại chưa từng nghĩ, hắn tự cho rằng ấm áp bé nhỏ không đáng kể, bất ngờ trở thành sức nặng không thể chịu đựng trong đời nàng, khiến nàng bằng lòng vì hắn mà chết, cũng bằng lòng vì hắn mà sống.
Nàng mang hắn cõng ở trên lưng, nước mắt tuôn trào nhìn không rõ đường phía trước, nàng ngoan cường cắn chặt môi mình, không để bản thân khóc ra tiếng, nhưng mà lại không nhịn được toàn thân run rẩy.
"Đại ca ca... Huynh đừng đi...."
Tỏa linh hoàn đã lấy đi sức lực của nàng, nàng ngã trên mặt đất, cùng thi thể lạnh lẽo va chạm vào nhau.
Gió tuyết lại hung lại nhanh, giống như vì ai tổ chức một lễ tang long trọng.
Đại tuyết tầng tầng lớp lớp bao phủ mặt mày hắn, thân thể hắn, muốn mang hắn từ trong người nàng đoạt đi.
"A a a ——"
Nàng giữ chặt tay hắn, phát ra kêu khóc thống khổ, như đỗ quyên khóc ra máu, lại như phượng hoàng con thanh khóc.
Đột nhiên, một cổ khí tức cuồn cuộn to lớn từ trong thân thể nàng tuôn ra, trên khuôn mặt trắng nhợt, đường văn yêu dị phát ra kim quang, trong như sinh mệnh lưu động lên, tóc mai nàng bị cổ khí tức hùng hồn này thổi lộn xộn, đôi mắt đen nhánh ẩm ướt bao phủ bởi ánh sáng vàng, cổ lực lượng đó đột nhiên phá vỡ ràng buộc Tỏa linh hoàn, chiếc vòng sắt nổ tung, máu tươi từ mắt cá chân bắn tung tóe ra ngoài, nàng lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Trái tim nàng chỉ có duy nhất một tín niệm — để hắn sống lại!
Không tiếc toàn bộ đại giá, khiến hắn tồn tại!
Một dòng lực lượng bất tận từ thân thể bé gầy mỏng yếu của nàng tuôn ra, ánh sáng vàng nhạt rơi vào trong thân thể lạnh lẽo, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không sinh khí của hắn, muốn mang tất cả của bản thân đều cho hắn, nhưng dường như lại không có bất kì ý nghĩa.
Thân thể hắn như cũ lạnh băng.
"Đại ca ca..." giọng nói nàng khàn khàn non nớt nức nở, run rẩy vuốt ve má lạnh lẽo của hắn.
Động tĩnh vừa nãy thu hút nhiều yêu ma hơn, nàng thất tha thất thểu đứng dậy kéo mắt cá chân máu chảy không ngừng, cố gắng một mạch chạy về phía trước, muốn đánh lạc hướng truy binh.
Nàng không biết, có một người, từ đầu đến cuối dõi theo phía sau nàng, cùng nàng chịu đựng đau thống cùng bi thương giống nhau. Hắn tận mắt chứng kiến mọi chuyện phát sinh, lại vô lực ngăn cản, trong cơ thể nàng có cổ lực lượng huyền diệu đổ vào bên trong thân thể hắn, ở giữa lông mày ngưng thành một điểm chu sa, từ từ đúc lại Thần Khiếu, nàng lại cho rằng bản thân không thể cứu sống hắn.
Nàng cũng không biết, cổ lực lượng này đã rời khỏi thân thể nàng, cũng mang đi yêu văn huyền dị trên khuôn mặt nàng.
Này vốn không phải yêu văn, mà là hỗn độn chi khí không thể khống chế và gây ra lan tỏa, mà bây giờ, nàng mang lực lượng người thiên hạ nằm mơ cũng muốn cho hắn.
Tạ Tuyết Thần chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nàng cạn kiệt toàn bộ sức lực, ngã vào trong nền tuyết, vô lực đứng dậy.
Bán yêu tóc bạc áo choàng đen từ từ bước đến bên cạnh nàng, nữa quỳ gối ngồi xổm, duỗi ngón tay trỏ thon dài ra vén mái tóc đen che nửa khuôn mặt nàng sang một bên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng yếu ớt và trắng nhợt.
"Ngưng Hi...." dường như cảm nhận được một chút khí tức quen thuộc, hắn cụp mắt xuống, thì thầm một tiếng, mang thân thể nàng bế nhẹ nhàng theo chiều ngang.
Tạ Tuyết Thần muốn bắt kịp, lại bị người giữ vai lại.
"Ngươi quả thật muốn chết ở nơi này sao?" phía sau truyền đến tiếng thở dài của Luân Kính Thượng Thần.
Vừa mới dứt lời, hắn cảm giác có một lực lôi kéo mang hắn lôi ra khỏi mảnh băng thiên tuyết địa đó, đau đớn gần như nghiền nát nguyên thần đó bỗng nhiên biến mất, hắn lại vô lực chống đỡ, quỳ xuống mặt đất.
Đôi mắt Luân Kính Thượng Thần nhìn hắn đầy thương cảm.
"Tạ Tuyết Thần, bảy năm trước, ta ở trong Luân hồi kính nhìn thấy ngươi" Luân Kính Thượng Thần mở miệng nói.
Tạ Tuyết Thần đôi vai run rẩy, cúi đầu xuống không có ngẩng lên, mái tóc đen xõa xuống che đi nửa khuôn mặt lạnh lùng và nhợt nhạt, mang trái tim đau xót cùng cùng hối hận ẩn sâu. Rất lâu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Ngài sớm biết, ta trở về quá khứ, cũng vô pháp cứu Linh Nhi về, lại cố tình khuyên ta trở về, lặp lại vết xe đổ".
Luân Kính Thượng Thần đưa tay ra, chạm nhẹ Luân hồi kính lạnh lẽo, cảm nhận được cát bụi thời gian lướt qua đầu ngón tay, "Ngươi biết với ta mà nói, vì sao là thời gian không?"
Hắn lại không có đợi đáp án của Tạ Tuyết Thần, mà là tự nhìn mình tiếp tục nói.
"Khởi đầu tức là kết thúc, điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc, ta có thể tùy ý ở quá khứ và tương lai khứ hồi, chỉ có thể là kẻ quan sát, không thể đối với quá khứ và tương lai đưa ra bất kỳ cải biên. Mỗi lần cải biên, đều sẽ sản sinh một thế giới không giống nhau" lời Luân Kính Thượng Thần huyền diệu vô cùng, dính dáng đến bản chất của thế giới này, xong phát ra âm thanh chuông lớn, như một sự giác ngộ. "Đồng dạng, ở Ti Mệnh Thần quan mà nói, đây cũng là bản chất của vận mệnh. Tất cả kết cục, đều viết trước khi bắt đầu, tất cả nghịch thiên mà đi, cũng ở bên trong thiên mệnh".
Tạ Tuyết Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Thần quan cao thâm khó dò, khàn giọng hỏi: "Ta có sai sao, Linh Nhi có sai sao, nhận thiên mệnh an bài như vậy?"
Luân Kính Thượng Thần nhướng lông mày, đôi mắt đen nhánh dường như hấp thu tất cả ánh sáng, âm u khiến người tim đập nhanh.
"Ta là Ti Thần, cũng không thể nhìn thấu thiên mệnh" hắn chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bộ đồ đẫm máu của Tạ Tuyết Thần, "Nhưng có một 'người' từng nói, bảo ta đợi ở đây, sẽ có một người vì ta gỡ giải thiên mệnh".
"Ta cho rằng, ngươi chính là người đó" Luân Kính Thượng Thần chậm rãi dời bước, đi đến trước mặt Tạ Tuyết Thần, "Trên người ngươi có hỗn độn chi lực. Hỗn độn chi lực, có thể nghịch nhân quả".
"Nhưng ta ngay cả Linh Nhi cũng không cứu được" Tạ Tuyết Thần đau xót nhắm mắt.
"Ngươi có thể cứu nàng" Luân Kính Thượng Thần hư điểm nhấn vào chu sa giữa lông mày Tạ Tuyết Thần, chu sa hơi phát sáng, bên trong Thần Khiếu tuôn ra linh lực bàng bạc, "Hỗn Độn Châu mang lực lượng còn lại cho ngươi, bởi vậy vô pháp hồi sinh, chỉ cần ngươi tự hủy Thần Khiếu, hỗn độn chi lực sẽ trở lại trong thân thể của nàng, chỉ là làm như vậy, ngươi sẽ triệt để chết đi, thân tử đạo tiêu".
Mắt phượng Tạ Tuyết Thần sáng lên, trong lòng tràn ngập vui mừng khôn xiết, run giọng nói: "Chỉ cần tự hủy Thần Khiếu là có thể cứu nàng?"
Luân Kính Thượng Thần gật đầu: "Lời ta vừa mới nói ngươi nghe được rõ ràng sao?"
Tạ Tuyết Thần hơi mỉm cười: "Nghe rõ ràng rồi, bất quá là mang đồ vốn thuộc về nàng trả lại nàng".
"Than ôi..." Luân Kính Thượng Thần nhẹ nhàng thở dài, "Có thể đi qua Đài Trảm Thần, đều là kẻ ngốc".
Tạ Tuyết Thần khéo miệng cong lên nở một nụ cười, chậm rãi nhắm mắt phượng lại, chu sa giữa lông mày từ từ sáng lên.
Đạo hắn, là thà gãy còn hơn cong, thẳng tiến không lùi, tâm hắn, là vô tư vô ngã, vô tình vô ái.
Nhưng đạo tâm của hắn, chung quy là băng hủy rồi.
Thần Khiếu phát ra ánh sáng rực rỡ, mang thân thể đẫm máu nhấn chìm, bạch y loang lổ một trận vết máu ở bên trong hào quang dần trở nên mờ nhạt, dường như bị lực vô hình nghiền nát thành bụi vàng nhạt, hư phù ở không trung, cuối cùng hóa thành khói, chấm dứt tồn tại.
Thế gian này, không còn Tạ Tuyết Thần nữa.