Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Hai ngày sau, Lăng Tử Hàn nhận được mệnh lệnh, tuần sau cậu sẽ đến Tân Cương báo danh, đảm nhiệm phó đại đội trưởng đại đội chống khủng bố đặc chủng, quân hàm trung tá.

Lăng Tử Hàn thu thập đồ đạc trong văn phòng, chuẩn bị về nhà.

Ngay lúc đó, Lôi Hồng Phi chạy thẳng vào trong văn phòng của Lăng Tử Hàn. Y đang mặc bộ quân phục đại tá lục quân, nhìn qua vô cùng uy vũ thần khí.

Lăng Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn người bạn của mình.

Lôi Hồng Phi không hề ngại ngần đưa tay ra đánh nhẹ vào người cậu một cái: “Thằng quỷ, đến đây làm cũng không chịu báo cho anh biết một tiếng. Có phải nếu anh không gọi cho em thì em cũng chả thèm gọi cho anh một cuộc nào phải không?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Dù sao anh có thể tự do ra vào đây mà, muốn tới gặp em là tới được thôi.”

Lôi Hồng Phi quan sát cậu từ trên xuống dưới một chút: “Haha, nhìn thân thể của em, mặc long bào vào cũng chả giống thái tử, quả thực đang chà đạp quân trang của bọn anh mà.”

Mọi người trong văn phòng nở nụ cười.


Lăng Tử Hàn vẫn chỉ mỉm cười, nhìn qua là một người khá dễ chịu.

Lôi Hồng Phi buồn cười hỏi cậu: “Không chào anh sao?”

Lăng Tử Hàn chậm rãi nói: “Có chào chứ.”

Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Trả lời sai rồi, phải nói, “Yes, sir” hoặc là “No, sir”. Quân hàm của anh cao hơn em, quy luật cứ người nào quân hàm cao hơn em thì đều là thượng cấp của em, hiểu không?”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Ha ha, lại sai rồi.” Lôi Hồng Phi cười đến ngửa tới ngửa lui. “Em phải nói, “Yes, sir “, hiểu chưa?”

Lăng Tử Hàn đáp: ” Yes, sir.”

“Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Lôi Hồng Phi ôm bụng cười. “Nào, đứng dậy chào anh một cái xem nào.”

Lăng Tử Hàn nhìn y, không hề nói gì.


Lôi Hồng Phi gõ trước mặt bàn trước mặt cậu, bá đạo mà nói: “Em có đọc qua điều lệ chưa? Biết quân kỷ không vậy? Biết quân pháp không hả? Không nghe lệnh của thượng cấp à? Tuân theo mệnh lệnh chính là thiên chức quân nhân, hiểu không?”

Những người khác trong văn phòng đều buồn cười, nhìn Lôi Hồng Phi “Sửa chữa lính mới”, trong lòng có chút hả hê.

Lăng Tử Hàn đứng dậy, nói rằng: “Yes, sir.” Sau đó, cậu đứng nghiêm, chào Lôi Hồng Phi theo đúng tiêu chuẩn chào theo nghi thức quân đội.

Lôi Hồng Phi quan sát cậu, gật đầu nói: “Ừ, rất tốt, xem ra là có cố gắng luyện tập đó.”

Lăng Tử Hàn thu hồi tay, nén cười nói: “Xin hỏi thượng cấp, còn mệnh lệnh nào nữa không?”

Lôi Hồng Phi vỗ vỗ vai cậu: “Mệnh lệnh của thượng cấp chính là, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta đi ăn.”

Lăng Tử Hàn nghiêm trang đáp: “Yes, sir.”

Lôi Hồng Phi mừng rỡ cười to.

Dọc theo đường đi, Lôi Hồng Phi đều là mi phi sắc vũ, vui vẻ không gì sánh được. Lúc bản thân mặc quân trang thì không cảm thấy gì, nhưng khi thấy Lăng Tử Hàn mặc quân phục cùng mình sánh bước bên nhau, cảm giác lại thấy cực kỳ tuyệt vời. Thân thể cao gầy của Lăng Tử Hàn mặc quân phục trung tá, mang cravat, nhìn qua vô cùng tiêu trí, rất thuận mắt. Giờ khắc này, y mới hiểu được cảm giác hạnh phúc của Long Tiềm cùng Trương Hải Dương, cảm thấy rất hài lòng. Hơn nữa, hiện tại Lăng Tử Hàn mặc quân trang, lại đang làm tại Bộ của y, không chỉ có thể chăm sóc cho cậu, còn có thể làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, quả thật tiện cả đôi đường.


Y vừa nghĩ vừa mỉm cười, vừa vào nhà hàng liền kêu phòng, gọi món, làm gì cũng cười, chẳng hề từ chối mấy món ăn đắt tiền mà nhân viên phục vụ giới thiệu cho, tính tình thoải mái đầy khác thường.

Lăng Tử Hàn cởi áo khoác cùng mũ, móc lên giá áo, sau đó mới ngồi xuống. Lôi Hồng Phi lập tức đưa thực đơn cho cậu: “Em xem chút đi, rồi tự nhiên chọn.”

Lăng Tử Hàn nhìn tờ giấy gọi món trên tay nhân viên phục vụ, thấy trên đó hơn phân nửa là thức ăn chay, liền ôn hòa nói: “Anh cũng chọn những món mà anh thích đi. Anh là động vật ăn thịt mà, ăn chay sao chịu nổi chứ?”

“Nổi chứ.” Lôi Hồng Phi mừng khấp khởi nhìn cậu. “Em thích món gì anh cũng thích cả.”

Lăng Tử Hàn gật đầu với nhân viên phục vụ. Nữ nhân viên mỉm cười: “Xin chờ một chút.” rồi đi ra ngoài.

Lôi Hồng Phi cũng cởi áo khoác, mũ móc lên giá rồi ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn, nghiêm túc mà nói: “Tử Hàn, nói thật, điều em tới khảo sát là việc anh kiên quyết phản đối, nhưng cha anh đã kiên trì đến mức đó, nói là vì công việc mà em phải đến những đội đột kích khảo sát thực địa, tốt nhất là phải tham chiến để có thể nắm rõ những sự biến đổi của cuộc chiến chống khủng bố hiện nay để có thể vạch ra được hướng phát triển trong tương lai, trạm thứ nhất đương nhiên là đội Dã Lang đã có biết bao kinh nghiệm. Anh thừa nhận cha nói có lý, nhưng sức khỏe của em rất kém, muốn nghiên cứu thì có thể nghiên cứu mấy trận điển hình trong quá khứ mà, không cần nhất định phải thực chiến chứ, phải không? Tử Hàn, em nghĩ sao? Nếu em không muốn đi, anh có thể nói với cha. Vì em, anh có thể dùng quyền mưu tư được mà, cho em đi một chuyến giả định đến một cơ sở nào đó, sau đó lại điều em trở về lại.”

Lăng Tử Hàn nâng chung trà lên uống, bình tĩnh nói: “Quân lệnh như núi, anh muốn em vừa mới gia nhập đã trái lệnh rồi sao? Vậy sao em còn làm quân nhân được nữa đây? Không bằng trở về lại Bộ Quốc An cho rồi.”

“Không, không, em cũng không thể trở lại đó.” Lôi Hồng Phi nóng nảy. “Tốt, được rồi, anh không cản em nữa. Nếu như chính em đồng ý đi, đương nhiên anh sẽ ủng hộ. Hừ, cái tên Lâm Tĩnh luôn luôn tâm cao khí ngạo đó, tốt nhất là anh phải gọi điện cảnh cáo hắn, nếu tên nhóc đó dám khi dễ em, anh sẽ xử lý hắn.”

Lăng Tử Hàn nhìn y, hỏi: “Sao anh có thể xử lý hắn được?” Nhìn nét mặt của cậu, dường như rất có hứng thú với việc hai dũng tướng có lực tương đương nhau quyết chiến.

Lôi Hồng Phi nắm chặt nắm tay, vung mạnh trong không trung: “Lập tức chạy tới Tân Cương, đánh một trận với hắn.”


Lăng Tử Hàn buồn cười, hiếm lắm mới hiện ra nụ cười thích thú. Cậu gật đầu, chậm rãi mà nói: “Được, em tán thành.”

Lôi Hồng Phi nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, nhất thời trong lòng nóng lên, nhịn không được ôm cậu, xung động mà nói: “Tử Hàn, anh cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Em mặc quân trang, ở bên cạnh anh, anh cảm thấy rất thỏa mãn. Tử Hàn, anh nhập ngũ hơn 10 năm rồi, ngay cả mơ cũng muốn cùng em kề vai chiến đấu, lúc này cuối cùng cũng được toại nguyện.”

Lăng Tử Hàn cũng cảm thấy thân thể luôn lạnh băng kia có chút hơi ấm nhẹ, liền cười với y, ôn hòa mà nói: “Hồng Phi, em cũng cảm thấy vậy. Lần này có thể mặc quân trang, chính thức làm một người quân nhân, em rất vui.”

“Thật tốt quá, Tử Hàn, thật sự tốt quá.” Lôi Hồng Phi hài lòng đến mức thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng, cười nói: “Chúng ta mặc kệ sau này thế nào, bây giờ cứ tận hưởng đã. Trong tuần này, mỗi ngày anh sẽ đưa đón em đi làm, em không cần lái xe, có thể thư thả được một chút, cũng tiết kiệm nguồn lực. Em thấy anh thông minh không, ngay cả anh cũng phải khâm phục bản thân đấy.”

Lăng Tử Hàn bị y chọc cười không thể nào nhịn được, ngay cả đôi mắt đen khịt cũng dần hiện chút tiếu ý mờ ảo.

Lúc này, mấy người phục vụ mở cửa ra, bắt đầu bưng món lên.

Bữa cơm này, Lôi Hồng Phi đều ngồi ở bên cạnh Lăng Tử Hàn ân cần hầu hạ, trên mặt cười đến dương quang sáng lạn, tâm tình tốt vô cùng. Lăng Tử Hàn không né tránh, chỉ ngồi đó chậm rãi ăn, vừa ôn hòa nói chuyện phiếm với y, trọng tâm câu chuyện đều nói về đứa con trai của Long Tiềm và Trương Hải Dương.

Thanh âm của Lăng Tử Hàn luôn nhẹ, rất rõ ràng, ôn nhu, đặc biệt êm tai. Lôi Hồng Phi lắng nghe cậu nói, nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn dần có chút huyết sắc, trong mắt tràn đầy cảm phức tạp, nhưng đều chỉ dám thể hiện qua ánh mắt chứ không dám nói câu nào, sợ phá hỏng bầu không khí tốt đẹp lúc này.

Tình cảm mà Lôi Hồng Phi đối với Lăng Tử Hàn luôn như nước thủy triều, không hề có ý định che giấu thì làm sao Lăng Tử Hàn không biết? Thế nhưng, cậu không có tâm tư đặt mình vào trong tình cảm này, chỉ có thể lãnh đạm, hy vọng y lạc đường biết quay lại, không muốn y đặt lòng vào một người mang thân bệnh tật như cậu, có thể đưa mắt ra một chút, tìm kiếm người bạn đời thích hợp hơn.

HẾT CHAP 11

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận