Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đợi thân hình cô biến mất sau cửa, Lâm Tĩnh mới mỉm cười giới thiệu những đặc sắc của cửa tiệm này với Lăng Tử Hàn, lúc mới khai trương, tình hình làm ăn buôn bán, dường như biết rất rõ, Lăng Tử Hàn có chút bất ngờ, không nghĩ tới một Lâm Tĩnh chẳng màn thế sự này lại biết rõ chuyện của nhà hàng này đến vậy.

Lâm Tĩnh nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt cậu, liền cười rộ lên: “Lăng phó, cậu đừng hiểu lầm. Những cô gái thuộc dân tộc Uighur từ nhỏ đã được dạy là chỉ gả cho người Uighur mà thôi, tôi cũng không phải người không an phận mà mơ tưởng làm gì. Quán ăn này cung cách phục vụ tốt, hoàn cảnh tốt, món ăn lại ngon, thỉnh thoảng tôi có ghé qua 1 lần, cho nên biết được chút tình hình của họ.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, không nói cái gì, tiếu ý trên mặt vẫn còn.

Lâm Tĩnh cũng không giải thích nữa.

Lạc Thiên Thu thỉnh thoảng pha trà rót cho bọn họ, không nói gì nhiều.

Rất nhanh, các món ăn lần lượt được bưng lên chiếc bàn rộng lớn.

Tại Tân Cương, mấy món ăn ở đây qua qua lại lại chỉ có “3 món”, thịt dê nướng, xương cừu hầm canh, bữa nào cũng có, mấy món khác cũng có liên quan đến thịt dê hay thịt cừu, may là cũng có không ít món chay, Lăng Tử Hàn mới có thể ăn được chút ít. Bất quá, nghe Lâm Tĩnh giới thiệu, mấy món thịt dê nướng, xương cừu hầm, bò burst là ngon nhất, bởi vậy khách đến rất đông. Lăng Tử Hàn vừa nghe vừa mỉm cười gật đầu.

Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện phiếm, bỗng nhiên bên ngoài nghe được tiếng động lớn, thanh âm cực lớn, cho dù phòng đã đóng cửa thì bọn họ vẫn nghe rất rõ ràng.

“Con mẹ nó, con quỷ cái, không biết xấu hổ, tao đây mời mày một chén rượu, đó là để mắt tới mày, con mẹ mày lại làm giá, cũng không thèm hỏi thử coi tao là ai, tao là ai hả …” Người đàn ông kia đang hét ầm lên kia nói giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn, hiển nhiên là người Bắc Kinh.

Gã đó đứng mắng, người ở bên cạnh cũng cũng hùa theo.

“Đúng vậy, mày mở mắt to ra mà nhìn, đây là quý tộc số một trong thủ đô bọn tao đấy, mày theo người này, thì cần cái quái gì cái quán ăn này chứ hả, cả đời chỉ cần hưởng thụ thôi …”


“Đúng đúng, mày tên Cổ Lệ phải không? Nếu là chủ thì phải đối đãi với khách thế nào chẳng lẽ mày lại không hiểu?”

“Đúng, chỉ kêu mày uống một chén rượu, chứ có phải kêu mày lên giường đâu …”

Tiếng cười vang to khắp nơi, Lâm Tĩnh hoắc mắt đứng dậy, sắc mặt tái mét, định chạy ra ngoài.

Lăng Tử Hàn lại không nhúc nhích, nhẹ giọng khuyên hắn: “Lâm đại, đừng kích động …”

Lạc Thiên Thu nhìn cậu, không có hé răng.

Lâm Tĩnh lạnh lùng nói: “Đây là Urumqi, không phải Bắc Kinh. Tên khốn đó muốn làm càn ở đây, cũng phải xem coi chỗ này là chỗ nào.” Nói xong, hắn bước ra tới cửa, mở cửa bước ra ngoài.

Cách cửa phòng bọn họ không xa đang tụ tập một đám người, Lâm Tĩnh vừa nhìn liền biết đó là đám công tử nổi tiếng ở Urumqi này. Đám người đó đều là dân phi phú tức quý (không có tiền cũng có quyền), luôn đi quậy phá khắp nơi, hiện tại cả đám lại đang bu quanh 1 người đàn ông một người cao lớn mập mạp như tên đó là ngôi sao chính vậy. Tên này mặc áo sơmi màu lục cùng áo jacket màu gỉ sét hiệu Valentino, mái tóc đen được vuốt keo cẩn thận, đang đứng mắng thẳng vào mặt Cổ Lệ.

Cổ Lệ không biết phải làm thế nào mới ổn. Có mấy bảo vệ ở bên ngoài cũng chạy tới, nhưng không dám ra tay. Đám thanh niên này bọn họ đều biết là ai, nên không dám lỗ mãng.

Lâm Tĩnh thấy đám đó, liền bước tới, chen vào giữa đám đông. Hắn nhìn tên mập mạp kiêu ngạo kia, lạnh lùng nói: “Tiên sinh, xin anh nói nhỏ một chút. Mấy câu nói không có học lại ồn ào như thế, nghe vào tai làm tôi chẳng ăn được tí nào, tổn thất này anh bồi thường được không?”

Gã ngẩn ngơ, nhìn hắn từ đầu xuống dưới, cười nhạt: “Hừ, một thượng tá nho nhỏ thôi mà, lại dám lên giọng ở đây, hay là do ở biên giới không có ai được chức thượng tá như mày sao? Mày cứ đến trong thủ đô thử đi, ở đó đâu đâu cũng có tướng quân, tới phiên mày lên tiếng hay sao?”

“Bà chủ, cô đi làm việc của cô đi.” Lâm Tĩnh nhìn Cổ Lệ. “Hiện tại chúng ta không ở trong thủ đô, mà là ở ngay biên giới, tôi rất muốn nói chuyện phải trái với vị tiên sinh này.”

Cổ Lệ như trút được gánh nặng, nhanh chóng quay đầu rời đi.


“Này, tao còn chưa lên tiếng, mày dám đi?” Gã giận dữ, định xông lên trước kéo tay cô lại.

Lâm Tĩnh nắm chặt tay gã: “Tiên sinh, chỉ sợ giờ chúng ta bận nói chuyện với nhau rồi.”

Gã giận tím mặt: “Con mẹ nó mày chỉ là một tên thượng tá nhỏ nhoi mà dám đụng đến tao. Mày có biết tao là ai không hả?” Gã vừa nói vừa né tránh.

Lâm Tĩnh nắm chặt lấy tay gã, tựa như một chiếc kìm sắt kiềm chặt tay gã vậy. Hắn lạnh lùng mỉm cười: “Tôi cũng đang muốn biết đây, anh là ai?”

Gã càng ngày càng tức giận, lấy tay kia đẩy tay hắn ra: “Này, con mẹ mày buông tay tao ra, bộ quần áo này của tao hơn 30.000 đó, bán thân mày cũng đền không nổi đâu.”

Lăng Tử Hàn nghe cuộc đối thoại bên ngoài, không khỏi lắc đầu, tên nhóc đó đụng phải Lâm Tĩnh còn kiêu ngạo như thế, chắc chắn thiệt thòi lớn rồi. Thanh âm này có chút quen tai, cậu biết hơn phân nửa là “Một người quen trong giới cao cấp” đã từng gặp qua ở thủ đô. Suy nghĩ, cậu lại càng không muốn đi ra.

Lạc Thiên Thu nghe động tĩnh bên ngoài, cũng cười lắc đầu, nhưng vẫn thong thả cầm lấy 1 xiêng thịt dê ăn.

Quả nhiên, một lát sau, gã béo kia không chịu được lực của hắn nữa, đau đến kêu to: “Con mẹ nó mày muốn làm gì? Muốn giết người hả?”

Vốn những người chung quanh gã đều biết Lâm Tĩnh, cũng đều tính tình Dã Lang, nên đều câm như hến, không dám hé răng, lúc này thấy sắp xảy ra tai nạn chết người thật, mới chạy ào lên, một bên thì kéo kéo người tên mập ra, một bên thì cố gắng nới lỏng tay của Lâm Tĩnh.

Khóe miệng Lâm Tĩnh nhếch lên, để bọn họ cứ đưa đưa đẩy đẩy, nhưng không hề suy giảm lực, “Tôi đang thỉnh giáo tiên sinh, anh là ai?” Hắn chậm rãi mà nói. “Mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo.”

Tên công tử béo kia bị kìm chặt tay đau đến mức muốn đứt ra, mới miễn cưỡng nhịn xuống, nói với một tên thanh niên ở bên cạnh: “Tiểu Cao, mày nói cho đồ quê mùa này biết đại gia tao là ai.”


Tiểu Cao kia dường như cũng từ trong thủ đô tới, trên người mặc âu phục hàng hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo: “Này, mày hãy nghe cho kỹ, anh ấy chính là công tử của Kim phó bộ trưởng Bộ mậu dịch quốc gia, lần này là tới Tân Cương khảo sát. Lần này vì hành vi này của mày, hay do chính thái độ này của mày, mà có thể khiến cho vụ đầu tư hơn 1 tỷ này mất trắng đó, mày có thể xin lỗi người dân ở đây được rồi.”

Lâm Tĩnh chỉ là cười nhạt: “Vụ đầu tư hơn 1 tỷ của quốc gia lại giao vào tay một tên thế này sao? Đừng có khoác lác.”

Gã kia đau đến mức đứng không nổi nữa, thân thể dần dần mềm xuống, kêu càng lúc càng lớn, cực kỳ thê lương.

Tiểu Cao thấy Lâm Tĩnh không bị những lời mình nói làm giảm uy thế, cũng dần luống cuống, lập tức lấy điện thoại di động gọi 110 báo cảnh sát, nói ở quán ăn Cổ Lệ có người đang giết người.

Lâm Tĩnh nhịn không nổi mấy tên công tử phú quý đang quấy rầy mình, liền nhấc chân lên muốn đá, khiến mấy tên cậu ấm tay chân mềm yếu này sợ hãi thối lui.

Lăng Tử Hàn nhìn Lạc Thiên Thu, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta cần ra ngoài khuyên hay không?”

“Không cần.” Lạc Thiên Thu chẳng hề để ý. “Loại người này, nên dạy dỗ một chút.”

Lăng Tử Hàn không nói gì nữa.

3 phút sau, liền có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hai tuần cảnh xuống xe, chạy nhanh đến chỗ họ. Vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh, bọn họ không khỏi sửng sốt, lập tức chạy tới, khách khí mà nói: “Lâm đại, xin anh buông tay trước.”

Lâm Tĩnh lúc này mới buông lỏng tay ra. Gã kia giờ bất chấp bộ đồ này bao nhiêu tiền, cứ thế ngã xuống đất, tê liệt nằm trên đất, cầm chặt tay mình rên rỉ.

“Xin hỏi là có chuyện gì?” Cảnh sát lễ phép hỏi.

Người chung quanh bọn họ đều biết, hai bên đều không thể đắc tội, trong đó có 1 cảnh sát lập tức gọi điện thoại, báo cáo tình hình lại cho Sở.

Tiểu Cao bên này đã nhảy dựng lên, vươn tay chỉ thẳng Lâm Tĩnh: “Chính là nó, nó muốn giết công tử của Kim bộ trưởng đó.”

Cảnh sát kia nghe xong không biết nên khóc hay cười: “Vị tiên sinh này, hình như đây là lần đầu tiên ngài đến Urumqi phải không?”


“Đúng thì sao chứ? Lẽ nào chỗ các người có cái chủ nghĩa bảo hộ dân địa phương hả?”Tiểu Cao kia nghếch cổ lên, như đang nạt người vậy.

Cảnh sát trẻ kia nở nụ cười: “Tiên sinh, vị quan quân này là Dã Lang đại danh đỉnh đỉnh ở chỗ chúng tôi, Lâm Tĩnh, hắn chỉ giết phần tử khủng bố, không làm thương tổn dân thường.”

Gã té trên mặt đất kia giận dữ, giãy dụa đứng dậy, vừa kéo kéo tay áo mình ra, lộ ra cánh tay đang bầm tím: “Đây là gì chứ hả? Cái này không gọi là thương tổn hả? Hay ý của các người tôi là phần tử khủng bố?”

“Đúng vậy.” Tiểu Cao lúc này cũng hùa theo, kêu to: “Nói cho các người biết, Kim tổng của chúng tôi cũng không phải là dân thường, mà chính là công tử của Kim phó bộ trưởng, địa vị cao quý.”

Cảnh sát nhìn cánh tay của gã, không thể phủ nhận đây không phải là thương tổn, chỉ có thể nhìn Lâm Tĩnh: “Lâm đại, có thể nói chúng tôi rốt cục là có chuyện gì được không?”

Trên khuôn mặt thanh tú tuấn dật của Lâm Tĩnh vẫn âm u, lạnh lùng nghiêm nghị liếc mắt nhìn cậu ấm: “Anh có thể hỏi vị công tử này, hồi nãy anh ta vừa làm gì?”

Cảnh sát nhìn lại tên công tử béo mập đang ôm chặt tay mình.

Nhưng gã lại lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi chỉ kêu bà chủ tới uống rượu cùng tôi thôi, bộ phạm pháp sao?”

Cảnh sát lập tức biết rõ chuyện. Hắn do dự một chút, lễ phép mà hỏi thăm: “Vậy … tiên sinh, ngài muốn thế nào?”

Người nọ lập tức nói: “Tôi muốn các người bắt nó lại. Tôi muốn tới bệnh viện chụp X-quang, thử máu, làm toàn bộ các xét nghiệm, điều trị. Tôi muốn nó bồi thường tiền thuốc men cùng tiền phí bồi thường tổn thất tinh thần.”

Cảnh sát khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh thiếu chút nữa giơ chân đá chết tên mập mạp kia.

HẾT CHAP 29

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận