Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Cuối tháng 10, các phân đội đại đội Dã Lang lục tục về tới quân khu gần Thiên Sơn. Nhưng bầu không khí trong quân khu lại vô cùng áp lực, hoàn toàn không có sự phấn khởi hay hoan hô vui vẻ của người vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về giống lúc trước nữa.

Đại đội Dã Lang lần này xuất kích tứ diện, tổng cộng phá nát 9 ổ bí mật của phần tử khủng bố, hạ gục hơn 300 tên phần tử khủng bố, trợ giúp Cục Quốc an bắt tên trùm của tổ chức khủng bố này, phá nát âm mưu tổ chức sự kiện khủng bố bằng bom tại Urumqi. Chiến tích lẫy lừng như vậy, ngay lập tức được thông lệnh của Bộ Quốc Phòng khen ngợi, quân khu cũng tổ chức một buổi khen thưởng long trọng.

Tại tiệc rượu khen thưởng, Lâm Tĩnh luôn luôn cao ngạo lại mang ánh mắt âm trầm, không hề vui mừng gì. Hắn mặc quân phục thượng tá, nhìn qua tiêu sái suất khí, nhưng gương mặt thanh tú lại không có 1 nét cười. Có không ít phóng viên muốn đến phỏng vấn vị danh tướng truyền kỳ này, nhưng đều bị hắn lạnh lùng từ chối.

Thân là phó đại đội trưởng đại đội dã lang Lăng Tử Hàn lại không xuất hiện, có người nói là đã quay về Bắc Kinh nghỉ ngơi, dường như càng thêm chứng thực lời đồn đãi giữa Lâm Tĩnh và Lăng Tử Hàn đã xuất hiện mâu thuẫn.

“Mới đến chưa được nửa năm đã về nghỉ ngơi hay sao?” Có người nói thầm. “Cũng chỉ có thân phận như anh ta mới được như vậy thôi.”

Tại quân khu của đại đội Dã Lang, Lạc Thiên Thu cùng tam trung đội trưởng đang họp. Hội nghị này là do bọn họ tự phát. Bọn họ muốn thảo luận cục diện phức tạp hiện tại trong đội.

Chu Khải Minh chầm chập mà nói: “Chuyện phát sinh tại Peyziwat tôi đã kể rồi đó, lúc đó “Hắc Lang” cũng ở đó. Vị Lăng phó này nhìn có vẻ nhu nhược, không ngờ lại can đảm đến thế, dám ra tay ngăn cản Dã Lang, tôi thật có chút phục anh ta.”

Lạc Thiên Thu trầm tư, chậm rãi nói: “Lần này Lăng phó làm vậy trước mặt nhiều người, cũng dám tự mình ra tay, ngăn cản Lâm đại hạ mệnh lệnh, xác thực khiến hắn bị mất mặt không ít.”

Liễu Dũng gõ nhịp tán thưởng: “Quả nhiên không hổ là thư sinh, rất có khí tiết.”


“Ít nói xàm đi.” Lô Thiểu Hoa trừng mắt liếc hắn. “Lâm đại không hề làm sai, cần gì đến thằng nhóc đó mở miệng chứ? Anh ta xem Lâm đại là người như thế nào vậy hả?”

Lạc Thiên Thu suy tư về: “Cha cậu ta là “Boss Quốc Gia An Toàn” tiếng tăm lừng lẫy, cho nên, tuy thân thể cậu ta yếu, về mặt tinh thần có chút vấn đề, thế nhưng, dù lúc hấp hối cũng không sợ hãi, quả thật là công phu gia truyền.”

Bỗng nhiên Lô Thiểu Hoa khẩn trương, lỗ mãng nói: “Đừng nói anh ta đến đây là để cướp quyền của Lâm đại nha?”

“Cậu lo chi nhiều vậy.” Chu Khải Minh ách nhiên thất tiếu. “Bối cảnh của anh ta như vậy, muốn vị trí của Lâm đại làm gì chứ? Nếu anh ta muốn thăng chức tá, chỉ cần cha anh ta thôi thì chuyện đó có khó gì? Đâu cần đến đây mạo hiểm chứ?”

“Đúng.” Lạc Thiên Thu liền phân tích 1 cách rõ ràng. “Mấy ngày nay tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ, căn cứ vào biểu hiện của Lăng phó, quả thực cậu ta có chứng tự kỷ, đây không hề giả. Hiện tại, điều mà chúng ta cần thương lượng, chính là đến tột cùng Lăng phó tới đây làm gì? Làm thế nào để cậu ta chịu rời khỏi đây?”

“Chuyện đó dễ quá còn gì.” Lô Thiểu Hoa không cần nghĩ ngợi, liền nói. “Lần sau lúc nào chiến đấu, thì cứ để anh ta ra tiền tuyến, để anh ta bị thương, sau đó quang vinh rời trận, đuổi về Bắc Kinh dưỡng thương.”

Ba người kia vừa nghe, tất cả đều tự tiếu phi tiếu nhìn y. Y nhìn chung quanh 1 chút, bỗng nhiên lắc đầu. “Đừng nhìn tôi nữa, coi như nãy giờ tôi chưa nói gì đi.”

Liễu Dũng cười ha ha: “Anh thảm rồi, Hồng Lang, anh chết chắc rồi. Đây là chủ ý của anh, tự anh đi làm đi nha.”

Chu Khải Minh cùng Lạc Thiên Thu cũng liên tục gật đầu, cười không thể dứt.

Lô Thiểu Hoa hận nhìn bọn họ: “Các người đừng có hại tôi, tôi không muốn nửa đời sau bị người của Bộ Quốc An truy sát đâu.”

Cười 1 hồi, Chu Khải Minh mới lãnh tĩnh nói: “Kỳ thực, đứng ở vị trí trung lập, lần này Lăng phó cũng không làm gì sai. Tuy rằng anh ta hiểu lầm Lâm đại, nhưng cũng do dưới tình thế cấp bách, không thể cân nhắc nên mới khiến Lâm đại bị bẽ mặt.”


Lô Thiểu Hoa lập tức trừng mắt: “Anh ta hiểu lầm Lâm đại, chính là không tín nhiệm Lâm đại, chính là không tín nhiệm đại đội Dã Lang chúng ta, một phó đại đội trưởng như thế thì cần làm gì cơ chứ?”

“Ừ, anh nói cũng có lý. Bất quá, tôi nghĩ Lăng phó cũng từ hảo tâm mà ra thôi.” Thái độ Liễu Dũng tương đối lý trí. “Lúc đó sự việc cấp bách, Lăng phó mới từ ngoài vào, chưa biết rõ tình hình, nên mới hiểu lầm. anh ta chưa đánh trận bao giờ, nên chắc không biết phải làm thế nào, mới có thể náo loạn thành ra vậy. Tôi nghĩ cũng không thể trách anh ta hoàn toàn được.”

Lạc Thiên Thu bất động thanh sắc hỏi: “Sao cậu lại bị cậu ta tẩy não nhanh vậy?”

“Cũng chưa tới mức tẩy não.” Chu Khải Minh nhìn anh. “Chúng ta phải có cái nhìn vào sự thực, không thể quá cực đoan.”

Lô Thiểu Hoa lạnh lùng nhìn y. “Bạch Lang, anh đừng quên, bọn phần tử khủng bố này đã từng làm gì Lâm đại? Bọn chúng có gì mà chúng ta phải đồng tình với chúng chứ?”

Không khí nhất thời ngưng trọng.

Lát sau, bốn người mới thở dài.

Tâm địa Lô Thiểu Hoa đơn thuần, xúc động nói: “Dù sao, tôi mặc kệ các anh ai có lý ai không, Lâm đại là thượng cấp của tôi, tuân theo mệnh lệnh của hắn là quyết định của tôi.”

“Nói đúng.” Chu Khải Minh cười với y. “Tôi cũng vậy.”

Liễu Dũng nhún vai: “Tôi cũng không cãi lệnh.”


Lạc Thiên Thu nhìn Lô Thiểu Hoa, ý vị thâm trường mà nói: “Tôi thấy, có lẽ Lăng phó chủ yếu là chưa cảm nhận được sự tàn độc của kẻ thù nên mới có phản ứng như vậy. Sự hiểu biết của cậu ta với Tân Cương chỉ giới hạn ở những cô gái trong nội thành, những cây nho ở Turpan City (1). Tôi thấy phải để cho cậu ta nhìn thấy những mặt khác ở Tây Vực, như vậy cậu ta sẽ không có cái khí phách như thư sinh này nữa.”

Lô Thiểu Hoa ngầm hiểu, mỉm cười, chậm rãi gật đầu.

Chu Khải Minh giật mình, cảnh giác nhìn họ: “Các anh muốn làm gì thế? Cẩn thận nháo tai nạn chết người đó nha.”

Liễu Dũng cũng không đành lòng: “Các anh kiềm chế chút đi, bối cảnh Lăng phó không giống người thường, cẩn thận gây chuyện lớn đó.”

Lô Thiểu Hoa nhìn nhìn, bỗng nhiên cười nói: “Thân thể đó của Lăng phó, chỉ giống một cây cỏ lau, chỉ sợ thổi một cái là bay. Tôi không biết các anh đang nói gì cả, tôi sẽ không ra tay với anh ta thì các anh lo cái gì?”

“Ai nói là muốn ra tay chứ?” Lạc Thiên Thu đạm đạm cười. “Bất quá nếu có cơ hội thì dẫn cậu ta đi thăm thú tình hình chút mà thôi. Nếu cậu ta có thể biết khó mà rút lui, thì hay quá rồi. Còn nếu cậu ta ở lại đây cản tay cản chân thì chỉ khiến Lâm đại khó chịu thêm thôi.”

Chu Khải Minh nhìn bọn họ, rốt cục thở dài một tiếng: “Được rồi, rốt cuộc Lâm đại là thượng cấp của chúng ta, cùng chúng ta xuất sinh nhập tử, chúng ta không nên vì một người ngoài mà nháo ra thế này.”

Lô Thiểu Hoa đập bàn: “Đây mới là những gì mà Bạch Lang cần nói nè.”

“Haizz, được rồi, rốt cuộc Lăng phó đâu rồi?” Chu Khải Minh nhìn về phía Lạc Thiên Thu. “Tôi nghe nói hình như anh ta về Bắc Kinh rồi, có phải đi tố cáo với cha anh ta không?”

“Không thể nào.” Lô Thiểu Hoa hồ nghi nhìn về phía Lạc Thiên Thu. “Một cái bạt tay thôi mà, cũng đâu đến mức đó phải không?”

Lạc Thiên Thu nét mặt nghiêm lại, suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu: “Không biết được, đợi cậu ta về rồi xem sao.”

Hội nghị kết thúc.

XXXXXXXXXXX


Lâm Tĩnh nửa đêm cũng về được tới quân khu. Lần đầu tiên hắn uống say như thế, ngay cả cửa cũng không khóa.

Lúc này, Lăng Tử Hàn vừa trở về quân khu cũng thấy phòng Lâm Tĩnh đang sáng đèn, liền bước tới coi, phát hiện cửa lại không khóa, cậu cảm thấy rất bất ngờ, liền nhẹ nhàng gõ cửa. Nhưng trong phòng lại vắng vẻ, dường như không có ai, cậu có chút vô cùng kinh ngạc, liền thử đẩy cửa, chậm rãi bước vào.

Đây là Lăng Tử Hàn lần đầu tiên bước vào phòng của người khác trong ký túc xá, nhất là phòng Lâm Tĩnh, bình thường cậu cũng chưa từng có 1 suy nghĩ nào về việc này cả.

Dưới ngọn đèn nhu hòa, cậu có thể thấy phòng của Lâm Tĩnh cũng giống cậu, rất gọn gàng, đồ dùng cá nhân rất ít, hơn nữa cũng sắp rất gọn. Lăng Tử Hàn tắt đèn, lẳng lặng nhìn người trên giường.

Lâm Tĩnh đã ngã xuống giường ngủ say, thậm chí cũng không đắp chân. Trong phòng mùi rượu tràn ngập, dường như còn đang lay động trong ánh trăng, Lâm Tĩnh cau mày, khuôn mặt tuấn dật hiện lên nét bi thương.

Động tác Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng cởi bỏ quân trang giúp hắn, sau đó giúp hắn đắp chăn. Giờ này khắc này, trong lòng cậu tràn ngập quan tâm đối với Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh vẫn chưa tỉnh, tựa như 1 đứa trẻ đang mệt mỏi, ôn thuần bất lực.

Lăng Tử Hàn yên lặng nhìn hắn một chút, rồi lặng yên rời đi.

HẾT CHAP 33

Mục lục

(1) Turpan: cũng được gọi là Turfan hayTulufan, là một thành phố cấp huyện trên một vùng ốc đảo thuộc địa khu Turpan, khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Turfan%28th%C3%A0nhph%E1%BB%91%29


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận