Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh chia tay với Liễu Mộ tại sân bay, lái xe cùng Lăng Tử Hàn ra quân khu ở vùng ngoại ô.

Do Kashgar là thành phố chống khủng bố trọng yếu, bọn họ thường thường qua đây chấp hành nhiệm vụ, có khi phải phái một trung đội đóng quân ở chỗ này một thời gian dài, nên ở đây có 1 quân khu chuyên dành cho bọn họ ở phía Tây, cũng giống như quân khu Ukrumqi vậy, đầy đủ các loại thiết bị.

Bọn họ đi tới cửa chính quân khu thì có lính gác nói: “Có hai người đang đợi Lăng phó, nói là bạn của anh.”

Lâm Tĩnh lập tức cảnh giác hỏi: “Ở đâu?”

Lính gác chỉ ra bên ngoài cách đó không xa.

Lâm Tĩnh cùng Lăng Tử Hàn song song quay đầu nhìn lại.

Dưới tàng cây hồ dương bên đường, có hai người một cao một thấp đang đứng, người cao thì đang dựa vào thân cây ướt sũng, nhìn qua rất lười biếng, còn người nhỏ gầy thì đứng bên cạnh, hai tay khoanh vào nhau đang đứng nói chuyện với người cao. Hai người mặc đồ khá mỏng, đứng ngay trong mưa, nhưng lại không thấy lạnh, nhìn dáng người bọn họ rất thoải mái, nụ cười vui vẻ, khiến người ta không hề thấy sự uy hiếp nào cả.

Lăng Tử Hàn vừa thấy bọn họ liền cười, mở cửa xe bước xuống.


Người cao thấy trước, lập tức thẳng người lên, cười chạy tới. Người thấp lúc này cũng quay đầu, lập tức cười cũng chạy tới.

Lăng Tử Hàn mở rộng hai tay, ôm chặt lấy người chạy đến trước, nhẹ giọng cười nói: “Du Dặc, sao anh cùng Triệu Thiên lại ở đây?”

Du Dặc hì hì cười nói: “Chúng tôi tới đây công tác, nghe bạn cũ ở Bắc Kinh nói cậu nhập ngũ ở đây, nên đương nhiên ghé qua thăm cậu rồi, cũng muốn coi thử hình tượng quang huy của cậu trông như thế nào.”

“Đúng vậy, nhìn cũng không tệ nha.” Triệu Thiên khuôn mặt tươi cười nói. “Đúng là chờ nghìn năm mới được một lần mà, qua dịp này rồi làm sao mà thấy được nữa chứ.”

Lăng Tử Hàn cười thả Du Dặc ra, lại ôm chặt lấy Triệu Thiên, mới nhớ ra cần phải giới thiệu với Lâm Tĩnh: “Lâm đại, bọn họ là bạn của tôi, Du Dặc, Triệu Thiên.”

Cậu đang định giới thiệu Lâm Tĩnh, Du Dặc đã vươn tay ra với hắn, mỉm cười nói: “Đây nhất định là đại danh đỉnh đỉnh “Dã lang” rồi. Lâm đại đội trưởng, hân hạnh.”

Nét mặt Lâm Tĩnh hờ hững, cùng bắt tay với hai người họ: “Hân hạnh.”

Lăng Tử Hàn hỏi hắn: “Bọn họ có thể vào trong không?”

“Đương nhiên.” Lúc Lâm Tĩnh nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sự ấm áp.

Du Dặc cùng Triệu Thiên liền lên xe của Lâm Tĩnh, để hắn đưa đến trước chung cư của quan quân, đến tận phòng được cấp riêng cho Lăng Tử Hàn.


“Cậu nhanh thay đồ đi, đừng để bị cảm lạnh.” Lâm Tĩnh chỉ vào tủ quần áo.

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Được rồi.”

“Vậy cậu tiếp bạn đi, tôi đi trước, một lát cậu dẫn bạn cậu xuống ăn trưa luôn.” Hắn hòa ái nói xong, gật đầu nhẹ với bọn Du Dặc rồi trực tiếp đi.

Trong mắt hắn, hai người kia chẳng có gì đặc biệt cả, nhìn qua chắc cũng là cậu ấm trong kinh thành, hắn không muốn nói nhiều với họ. Nhiều việc như vậy, hắn rất bận rộn, chẳng có hứng thú cùng thời gian xã giao với người lạ.

Triệu Thiên nhanh chóng mở tủ quần áo, lấy một trọn bộ quân trang bên trong mang ra.

Lăng Tử Hàn cười nói: “Các anh cũng vậy, quần áo ướt hết rồi, nhanh chóng thay đi.” Nói xong, cậu vào phòng tắm, thay đồ.

Du Dặc cùng Triệu Thiên cũng không khách khí, lấy đồ cậu mới đưa cho thay ra. Nhìn cái mác gắn trên bộ đồ, hai người líu lưỡi: “Lão đại thật là sang nha. Muốn đến hai bộ quần áo thế này, tiền lương một năm của chúng ta ngâm nước hết rồi còn đâu.”

Lăng Tử Hàn đẩy cửa đi ra, vừa nghe lời này thở dài: “Nói đúng đó, làm thái tử gia thật khó mà.”

Hai người nhất thời cười ha ha.


Thấy Lăng Tử Hàn mặc quân phục trung tá, Du Dặc huýt sáo, cảm thán nói: “Đây đúng là Phật phải mặc áo vàng, người mặc áo thường mà. Biết cậu 18 năm rồi, chưa bao giờ thấy cậu ăn mặc khiến người khác chú ý thế này.”

Triệu Thiên cũng hưng phấn mà nói: “Lão đại, vận khí cậu tốt, chúng tôi chưa có ai đảm nhận qua đội viên đột kích cả. Lúc nào đó chúng tôi có thể may mắn đảm nhận thử xem sao, nhất định ghiền chết được.”

Lức trước khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ thì thân phận nào cũng từng giả trang qua, trong đó cũng có quân nhân, nhưng việc này cùng với việc được nhập ngũ một cách chân chính có thời hạn nghĩa vụ quân sự đàng hoàng thì hoàn toàn khác biệt.

Lăng Tử Hàn ngồi xuống, cười lắc đầu: “Lần này chắc không phải các anh tới nhập ngũ đó chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Du Dặc cười khẽ, nhấc chân ngồi lên bàn.” Sếp phái chúng tôi tới, dặn chúng tôi phải giám định lại những tư liệu đã được ghi chép, coi có thể trợ giúp cho cậu hay không.”

Triệu Thiên ngồi trên ghế, nghiêm túc mà nói: “Lão đại, lần này sếp nhìn qua khá có chút khẩn trương, rốt cục ở đây cậu gặp chuyện gì vậy?”

Bọn họ nói “Sếp” chính là trường Bộ Quốc An Lữ Hâm, những người khác đều gọi ông là Lữ bộ trưởng, còn sếp thì ám chỉ Lăng Nghị. Cách xưng hô đó là do Lữ Hâm từng làm thượng cấp trực tiếp của họ.

Lăng Tử Hàn nghe xong bọn họ nói, vô cùng kinh ngạc: “Ở đây tôi đâu có chuyện gì. Mohammed Eclanamine lẻn vào cảnh nội, dường như là muốn giết tôi. Nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, đâu có gì phải khẩn trương?”

Du Dặc cùng Triệu Thiên liếc nhau, thấy khó hiểu: “Nếu thế thì chắc không có vấn đề gì rồi. Kỳ quái.”

Mohammed Eclanamine đúng là một phân tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm của gã không phải nằm ở khả năng chiến đấu. Đừng nói hiện tại gã đã hơn 50, dù trẻ lại thêm 30 tuổi nữa thì cũng phải đối thủ của liệp nhân bọn họ, nhất là Lăng Tử Hàn là liệp nhân số một, dù 10 tên Eclanamine cũng không uy hiếp được cậu. Tình hình hiện nay bất quá chỉ là Eclanamine triệu tập nhiều tên nồng cốt trong “Lê minh chi tử”, dự định đối phó Lăng Tử Hàn. Tuy nói minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng, nhưng Lăng Tử Hàn hiện tại là người thuộc đại đội đặc chủng chống khủng bố, đại đội này có hơn 1000 tinh anh đặc biệt, tất cả đều dũng mãnh thiện chiến, cho dù không có quốc an, cảnh sát, những hậu viên thuộc bộ đội dã chiến, chỉ bằng vào đại đội này cũng đủ để có thể đối phó Eclanamine rồi. Quả thật Lữ Hâm không thể vì chuyện này mà khẩn trương được.Thật không rõ.

Ba người thảo luận một hồi, đem hết toàn bộ các tin tình báo gom lại 1 chỗ, phân tích, vẫn không nắm được trọng điểm, dù thế nào cũng không thấy Eclanamine có gì đặc biệt. Lần này gã nhập cảnh, chỉ vì muốn ám sát Lăng Tử Hàn, vì cha, anh và con trai báo thù, không có gì đáng nghi cả, không cần khiến Lữ Hâm lo lắng như thế?


Lăng Tử Hàn nhiều lần nghiên cứu các tình báo liên quan, bình tĩnh nói: “Lần này tôi cũng không có yêu cầu hậu viên, cũng cảm thấy không cần. Rốt cục bây giờ không giống với trước, đây là quốc thổ của chúng ta, bọn chúng mới là chó chết chủ. Đối phó với chúng, dựa vào lực lượng ở đây cũng đủ rồi, Liễu cục ở Kashgar rất có kinh nghiệm, năng lực công tác rất tuyệt. Lâm Tĩnh thì có nhiều kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhất là dùng để đối phó với loại người như Eclanamine. Theo tôi thấy, lần này sếp phái các anh lại đây, là do quá lo thôi, cha tôi nhất định không biết. Kỳ thực cũng không cần thiết, hiện tại bên các anh đang bận rộn, nhân viên vốn không đủ, còn đưa hai người có lực nhất tới đây nhàn rỗi, đúng là phí phạm mà. Dù tôi có là cậu ấm, thái tử gia thật, cũng không xa xỉ đến mức đó đâu.Các anh cứ quay về làm việc của mình đi, bên tôi không có chuyện gì cả. Nếu như thật sự có trận đánh giữa hai bên, thì coi như xả gân cốt vậy, đó là chuyện tôi cầu còn không được.” Nói đến sau, cậu mỉm cười khoái trá.

Du Dặc cùng Triệu Thiên vốn lòng tràn đầy lo lắng, vừa nhận được mệnh lệnh Lữ Hâm lập tức bỏ qua công việc đang làm, trực tiếp bay đến Kashgar, chuẩn bị tiếp viện Lăng Tử Hàn. Bọn họ đều biết rõ tinh thần và thể xác của lão đại cực yếu, thấy ngay cả Lữ Hâm cũng khẩn trương đến vậy, tưởng rằng bên lão đại lão đại huống vô cùng nguy hiểm, bởi vậy chuẩn bị đến đây liều mạng. Ai ngờ hình ở đây hoàn toàn không như bọn họ tưởng. Lăng Tử Hàn không chỉ cực kỳ thoải mái, mà thân thể cùng tinh thần cũng tốt hơn trước nhiều.

Tâm tình Du Dặc tốt, ha hả cười nói: “Xem ra cậu rất thích ứng với cuộc sống quân đội nha, sao thế? Có dự định ở trong quân đội luôn không?”

“Vậy cũng tốt.” Triệu Thiên hăng hái mà nói. “Nếu tương lai chúng tôi về hưu, có thể tới đây tìm nơi nương tựa rồi. Lão đại, giờ cậu là trung tá, cho tôi một chức thiếu tá chắc cũng không khó hả?”

Lăng Tử Hàn buồn cười: “Làm như tôi là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng vậy, muốn thăng quan cho ai là thăng sao? Nếu để Lâm Tĩnh nghe được lời này của anh, nhất định sẽ xử lý anh đó.”

“Này, biết rồi, nghe nói hắn từng xử lý cậu khá mạnh tay nhỉ?” Du Dặc cảm thấy thú vị. “Lão đại, nói chút nghe xem, tư vị sao?”

“Quá dữ.” Lăng Tử Hàn mỉm cười lắc đầu. “Tôi tin rằng, nếu như đại đội Dã Lang muốn xử lý ai, người đó sống chẳng nổi đâu.”

Du Dặc cùng Triệu Thiên đều là người hiểu biết, vừa nghe liền biết, nhiệm vụ lần này của lão đại nhất định không được để lộ thân thủ bản thân, bằng không dù Lâm Tĩnh xử lý cậu thế nào cũng không thể khiến cậu bị thương tổn, trách không được sếp khẩn trương. Hai người liếc nhau, nhân tiện nói: “Chúng tôi ở lại đây hai ba ngày cái đã, để nhìn tình hình xem sao.”

Lăng Tử Hàn không tán thành lắc đầu: “Nếu như không có tôi ở đây thì theo quy củ, đối phó phân tử khủng bố ở đây cũng là quân đội, quốc an cùng cảnh sát liên thủ, đâu cần các anh ra tay? Bất quá, nếu sếp đã phái các anh tới, thì các anh có thể ở lại hai ngày, đừng để tình cảm cá nhân làm chậm thời gian là được. Nói thật thì tôi không chấp nhận hành động tiếp viên của các anh. Tôi không hành động một mình, cũng tuyệt không đánh một mình. Hiện tại tôi là một quan quân thì tương lai cũng phải ra chiến trận, bên người có hơn 100 bộ đội đặc chủng. Còn về mặt trợ giúp kỹ thuật, lực lượng quân đội cũng không kém chúng ta là bao, chỉ bất quá mỗi người mỗi vẻ, không giống nhau mà thôi. Với lại, các anh cũng không phải người nắm được kỹ thuật của quân đội, ở đây cũng chỉ lãng phí mà thôi. Có phải sếp quá lo lắng nên không điều động thích hợp người hay không vậy?”

HẾT CHAP 44

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận