Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc này, cửa phòng bị mở mạnh ra, Lạc Thiên Thu, Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa ào vào. Lô Thiểu Hoa cùng Chu Khải Minh song song ôm lấy Lôi Hồng Phi, dùng sức kéo ra. Lạc Thiên Thu đỡ lấy Lâm Tĩnh, nhìn vết thương trên mặt hắn.

Chu Khải Minh liên tục nói: “Sếp Lôi, việc này không nên trách Lâm đại, vốn dĩ hắn luôn phản đối, dù thế nào cũng không đồng ý.”

“Đúng, là do 3 người chúng tôi trực tiếp đi tìm Lăng phó.” Lô Thiểu Hoa nói ngay. “Lăng phó đã đáp ứng, nên Lâm đại không còn cách nào khác, mới phải làm như vậy”

Lạc Thiên Thu thành khẩn nhìn Lôi Hồng Phi: “Sếp Lôi, anh muốn trách thì trách tôi đi. Đưa ra kế hoạch, dẫn bọn họ đi tìm Lăng phó đề là chủ ý của tôi.”

Lôi Hồng Phi nhìn bốn người trước mặt mình, tức giận vô cùng: “Muốn cạy đông để thay nhau gánh tội có phải không? Tại sao các người lại không báo cáo trước chứ hả? Trong mắt các người có còn người thượng cấp là tôi nữa hay không? Lần này hoàn toàn là do các người khinh địch nên mới tạo nên thương vong lớn như vậy. Nếu như các người sớm báo cáo, thì tôi sẽ điều thêm đội Thiểm Điện tới giúp các người. Cái đám … đám lang không có quy củ các cậu, tôi nên đem toàn bộ cái đám lang nhà các cậu đến nông trường cho ăn cỏ hết, sau này tuyệt đối không cho các cậu ăn thịt nữa.”

Lạc Thiên Thu vội vã giải thích: “Lúc đó chúng tôi chỉ định bắt Eclanamin, nhưng phương án chiến thuật vẫn chưa lập ra chặt chẽ, bởi vì Lâm đại không đồng ý, nên chỉ có thể báo cáo phương án đơn giản, cũng được anh phê chuẩn. Đợi khi Lăng phó đồng ý, lúc đó Lâm đại mới đồng ý, nhưng ngay lúc đó sự việc khẩn cấp, hoàn toàn không có thời gian báo cáo. Chúng tôi cũng muốn nghĩ qua, nếu có quá nhiều sự trợ giúp, sợ rằng Eclanamine sẽ không mạo hiểm như vậy, nhất định bỏ qua cơ hội trả thù, trốn qua biên giới, tìm được gã càng thêm khó khăn hơi, cho nên, chúng tôi quyết định làm trước.”

“Đúng vậy.” Lô Thiểu Hoa liên tục gật đầu. “Lăng phó cũng đồng ý kế hoạch này. Lâm đại yếu phái chúng tôi đi theo sát sau bọn họ, nhưng anh ta không đồng ý, sợ rằng đả thảo kinh xà, khiến Eclanamine bỏ chạy.”

“Sếp Lôi, bộ đội đặc chủng chúng tôi trong lúc hành động khẩn cấp có quyền tự do đưa ra chiến thuật, chúng tôi không hề vi phạm quân quy.” Chu Khải Minh vẻ mặt ôn hoà mà nói. “Lăng phó cũng cùng ý kiến với chúng tôi.”


Lôi Hồng Phi nghe bọn họ khi nói đến hành động lần này đều cố ý nhắc tới việc trước đó Lăng Tử Hàn đã đồng ý và hoàn toàn ủng hộ, cơn tức dần nguôi đi. Y biết tính cách Lăng Tử Hàn, tức giận chen cùng bất đắc dĩ, bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt khổ sở.

Y dùng đẩy Lô Thiểu Hoa cùng Chu Khải Minh ra, xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi đến bệnh viện thăm Tử Hàn, nếu như cậu ấy gặp chuyện gì, tôi không để yên cho các cậu đâu.”

Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng của y, không khỏi cười khổ trong lòng, một đôi thiết quyền của tiểu tử này quả thật lợi hại. Nếu bọn họ Lạc Thiên Thu không chạy vào ngăn cản, mà bản thân lại không đánh trả, chỉ sợ cuối cùng sẽ bị y đánh trọng thương. Bất quá, hắn cũng biết tuy Lôi Hồng Phi rất tức giận, nhưng vẫn luôn biết đúng mực, cũng không ra tay nặng lắm, bằng không chỉ một quyền đó của y, cũng khiến hắn chịu không nổi rồi.

Lôi Hồng Phi sải bước ra khỏi tòa nhà, như một cơn gió, lên xe liền chạy thẳng đến tổng bệnh viện lục quân.

Đứng ở bên ngoài phòng hồi sức, Lôi Hồng Phi nhìn người yêu thương đã nhiều lần trải qua đau khổ, trong lòng khó chịu vô cùng. Lăng Tử Hàn rõ ràng vào quân đội là giúp y, kết quả lại biến thành như vậy, thiếu chút nữa mất mạng, y còn có thể nói gì được đây? Đứng 1 hồi, y cảm thấy lo lắng, liền đi tìm bác sĩ hỏi tình hình.

Lúc này, trong văn phòng Đồng Duyệt đang có Lăng Nghị cùng Lôi Chấn. Lôi Hồng Phi lỗ mãng đẩy cửa vào, Lôi Chấn chỉ nhìn y một cái, nhưng cũng không lên tiếng trách cứ y.

Lôi Hồng Phi thành thật đứng ngay cạnh cửa, nghe Đồng Duyệt nói sơ qua tình hình sức khỏe của Lăng Tử Hàn.

Thanh âm Đồng Duyệt trầm: “Theo lý thuyết, hiện tại Tử Hàn hẳn là phải tỉnh rồi chứ. Vết thương của nó tuy nghiêm trọng, nhưng giải phẫu rất thành công, chúng tôi cũng đã truyền máu cùng tiêm đủ các thuốc cần thiết, sinh mạng hẳn không còn nguy hiểm nữa. Thế nhưng, nó vẫn hôn mê, khiến chúng tôi không thể hiểu được. Hai ngày qua, chúng tôi luôn nghiên cứu việc này. Theo chuyên gia tâm lý học, thì tình trạng này của nó giống như về mặt tâm lý đã bị một cú shock lớn, mới khiến bản thân lâm vào hôn mê nhằm trốn tránh thực tế, dường như trong tiềm thức không muốn tỉnh lại nữa …”

Lăng Nghị cùng Lôi Chấn nhìn nhau, nét mặt ẩn chứa nhiều sầu lo. Lôi Hồng Phi thiếu kiên nhẫn: “Em ấy gặp phải cú shock gì mà lại thành như thế chứ? Kỳ quái.”

Lôi Chấn nhìn y một cái, kêu y ngừng nói.


Đồng Duyệt có chút thắc mắc nhìn Lôi Chấn, lại nhìn về phía Lăng Nghị.

Lăng Nghị mặt trầm như nước, không hề hé răng.

Lôi Chấn trầm ngâm một hồi, mới nói: “Tử Hàn đã biết nguyên nhân thật sự về cái chết của mẹ nó.”

“Gì cơ?” Lôi Hồng Phi giật mình. “Dì Tiết không phải vì bệnh qua đời hay sao?”

“Không phải.” Lôi Chấn lắc đầu. “Hơn 24 năm trước, dì Tiết của con đến Tân Cương thì gặp bất trắc, một đám phân tử khủng bố dùng mìn cùng đạn lửa tập kích xe hơi của dì con … Sau đó, khi đã điều tra rõ ràng thì chứng thực chủ mưu chính là Eclanamine, vì gã muốn trả thù chú Lăng của con … lúc đó, các con đều rất nhỏ, nên mọi người mới không muốn nói ra chân tướng cho các con biết, nên nói bà ấy là bệnh mất.”

Lôi Hồng Phi cứng họng: “Vậy … vậy … Tử Hàn … em ấy … em ấy …”

Lôi Chấn biết y muốn hỏi việc gì, nên nói thẳng: “Lúc Tử Hàn bị thương, Eclanamine đột nhiên nói ra chuyện này, hơn nữa dùng từ ngữ lại tàn nhẫn vô cùng. Tên khốn đó muốn mạng của Tử Hàn mà, haizzz, mà quả thật xíu chút nữa cũng lấy cái mạng của nó rồi.”

Đồng Duyệt nghe xong trong lòng kịch chấn, nhìn nhìn chăm chú vào Lăng Nghị, trong mắt tràn đầy thương tiếc cùng thân thiết.

Lôi Hồng Phi nghe xong, xoay người đi: “Con … con đi thăm Tử Hàn …”


“Hồng Phi.” Lôi Chấn gọi y. “Con thăm Tử Hàn xong phải lập tức trở về, chuẩn bị sẵn sàng, theo kế hoạch xuất kích. Lần này các con phải triệt để tiêu diệt tổ chức khủng bố này, cũng thay Tử Hàn đòi lại nợ máu.”

Lôi Hồng Phi vừa nghe, tinh thần rung lên, nghiêm giọng nói: “Yes, sir.”

Lôi Chấn nhìn đứa con trai luôn khiến ông tự hào này, ôn hòa nói: “Chờ con hoàn thành nhiệm vụ trở về, sau đó chăm sóc cho Tử Hàn nhiều hơn.”

Lôi Hồng Phi gật đầu: “Dạ.”

Giờ này khắc này, chỉ có Lôi Hồng Phi mới hiểu rõ tâm trạng của Lăng Tử Hàn nhất. Lúc này đây, khi y trở về phòng hồi sức, không khỏi suy nghĩ, rồi lập tức đẩy y tá đang ngăn cản, mở cửa bước vào trong.

Lăng Tử Hàn đang truyền dịch, Lôi Hồng Phi ngồi xuống giường bệnh của cậu, cẩn thận cầm lấy bàn tay không có gắn tiêm.

Bàn tay cậu lạnh lẽo mà vô lực, Lôi Hồng Phi dùng hai bàn tay mình nắm chặt lấy bàn tay của cậu, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình làm ấm cậu.

Hô hấp Lăng Tử Hàn rất yếu, hình dạng hôn mê của cậu khiến Lôi Hồng Phi suy nghĩ, dường như cậu đã bỏ cuộc rồi, không định tỉnh lại nữa.

Lôi Hồng Phi nhìn khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng gọi: “Tử Hàn.”

Lăng Tử Hàn nhắm mắt, đầu hơi hơi nghiêng trên gối, không có dấu hiệu thức tỉnh.

Lôi Hồng Phi cầm tay cậu, nói: “Tử Hàn, em phải tỉnh lại. Em không thể có việc gì được. Nếu như em gặp chuyện gì, Lâm Tĩnh sẽ xong đời, mà anh cũng xong đời. Em sẽ không nhẫn tâm để hai quân nhân tốt như vậy vì em mà chết phải không?”

Tay Lăng Tử Hàn dường như hơi hơi giật mình.


Lôi Hồng Phi vui mừng quá đỗi, nhìn kỹ, nhưng Lăng Tử Hàn vẫn không có động tĩnh gì khác. Y bất chấp tất cả, tiếp tục nói: “Tử Hàn, em đã hứa với anh, em nhất định sẽ cố gắng mà, em sẽ không dễ dàng buông tha như vậy có phải không? Mẹ em cũng không muốn thấy em như vậy đâu.”

Tay Lăng Tử Hàn giật.

Lôi Hồng Phi mừng rỡ.

Thời gian qua đi, Lăng Tử Hàn vẫn hôn mê, Lôi Hồng Phi vẫn ngồi bên cạnh giường, nắm tay cậu, nói liên miên rất nhiều chuyện, nào là chuyện khi hai người họ còn bé, nói về hình tượng dì Tiết trong mắt y, nói tình yêu của 1 người mẹ dành cho con trai mình nhiều bao nhiêu, nói bản thân y cùng Lâm Tĩnh còn có Giác Phi đều phải ra chiến trường, nói chính mình yêu cậu rất nhiều, nói cậu chính là sinh mạng của y …

Đến tận hoàng hôn, y bắt buộc phải rời đi. Y còn phải làm việc.

Lăng Nghị cùng Lôi Chấn không có ở bệnh viện quá lâu, lập tức phân biệt hành động.

Lăng Nghị đi gặp một số bạn cũ của ông, bọn họ có người là đứng đầu tôn giáo, có người là lãnh đạo hành chính, rất nhiều người thuộc dân tộc thiểu số, lúc trước thân như anh em, lúc này lâu ngày gặp lại, cảm thấy vô cùng vui mừng.

Rất nhanh, chuyện Lâm Tĩnh bị Eclanamine vu oan giá họa tạo thành lời đồn xấu đã được công bố chính thức, truyền thông cũng đánh giá cao việc bao năm qua Lâm Tĩnh đứng trên chiến tuyến chống khủng bố đã lập biết báo công huân hiển hách. Mấy đứng đầu tôn giáo nói chuyện, hô hào kêu gọi các tín đồ đạo Hồi: “Nhận sự chỉ đường của Thánh A La”, rời xa chủ nghĩa khủng bố.

Tân Cương lần thứ hai khôi phục bình an.

HẾT CHAP 58

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận