Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lạc Mẫn lập tức triệu tập vài người tâm phúc nhiều mưu trí trong cục của hắn, thành lập tiểu tổ chỉ huy cùng hậu viên, truyền phát mệnh lệnh chính thức cùng tình báo liên quan tới phòng chỉ huy đại đội đặc công bằng đường truyền mật.

Lăng Tử Hàn đề nghị rất có khả năng trong đại đội đặc công cũng có người của Ban Địch An cùng Hách Ly, vì vậy nhất định phải chú ý bảo mật. Lạc Mẫn chỉ truyền mệnh lệnh tới quan quân cao cấp trong đại đội đặc công, cũng chỉ nói là Lâm Tĩnh được toàn quyền chỉ huy hành động lần này, còn hành động gì, thì hoàn toàn không đề cập tới, các báo hữu quan thì trực tiếp truyền tới máy vi tính riêng của Lâm Tĩnh, cho ai xem, không cho ai xem đều do Lâm Tĩnh quyết định.

Tại trung tâm chỉ huy khẩn trương hoàn thành mọi viêc, Lạc Mẫn mới đến văn phòng thủy tinh bên cạnh, ngồi xuống cùng Lăng Tử Hàn uống cà phê.

Lăng Tử Hàn nhìn dáng dấp của hắn, khẽ cười nói: “Anh cũng nên rửa mặt chỉnh lý một chút, ăn một chút gì đó, nếu không Tự ca sẽ đau lòng đó.”

“Không cần để ý đến y.” Lạc Mẫn khoái trá cười rộ lên, lập tức đi vào buồng vệ sinh bên cạnh, dùng máy đánh răng siêu sóng cùng máy tẩy rửa làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo đi ra.

Lăng Tử Hàn nhìn hắn có thể trong nháy mắt lại tỏa sáng, không khỏi lắc đầu: “Có 1 người đã là quá may mắn, thế nhưng ở đây lại có cả 1 đôi, quả thật là sự yêu thương của thượng đế, khiến người ta ước ao, khiến người ta đố kỵ.”

“Tử Hàn, cậu đang mắng tôi à?” Lạc Mẫn cười nói. “Nếu là người khác thì chỉ khen lung tung hai câu tôi cũng sẽ cố mà nghe. Nhưng cậu tiêu trí như thế, khí chất cao quý như thế, ý nghĩ linh mẫn như thế, coi như trí dũng song toàn, nếu so ra thì tôi có gì đáng khích lệ đâu chứ? Tôi cùng Tự ca đều già hết rồi, sao so với cậu đây?”


“Chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Anh bận rộn lâu vậy rồi, thả lỏng 1 chút mới có lợi cho anh.”

“Ừ, tôi biết.” Lạc Mẫn ngồi xuống, thoải mái mà mà nhìn màn hình trên tường.

Lâm Tĩnh đã phân công xong, đang lần lượt xuất phát.

Làm những chuyện này với hắn quả thật là quá quen thuộc, chỉ là những người dưới trướng hắn không phải do 1 tay hắn huấn luyện ra, nội tình bên trong cũng không nắm rõ, khó tránh khỏi lúc chỉ huy hơi vướng. Thế nhưng, toàn bộ quan chỉ huy tiểu đội đều là quan quân Trung Quốc, phối hợp cũng khá ăn ý.

Lạc Mẫn cùng Lăng Tử Hàn tiếp nhận hình ảnh đều là trực tiếp thông qua từ hệ thống của Lâm Tĩnh cùng những người khác, bởi vậy vừa nhìn tình huống liền hiểu ngay. Bọn họ đang lợi dụng hệ thống giám sát vệ tinh để nhanh chóng gửi tình báo tới cho Lâm Tĩnh, để hắn dễ dàng điều chỉnh phương án hành động.

Biên chế đại đội đặc công dựa theo cục Quốc Gia An Toàn tương ứng, mỗi tiểu đội có 30 người, tổng cộng bọn Lâm Tĩnh xuất động bảy tiểu đội, tổng cộng 210 người, binh lực chiếm hẳn ưu thế.

Bọn họ toàn bộ rời khỏi căn cứ lính đánh thuê SE, tiến về phía tây nam trước rồi mới xuất phát, mai phục tại trong rừng rậm bên cạnh sơn cốc cách căn cứ của chúng 37km, sau khi đối phương vào phòng phục kích mới phát động tập kích.

Hai tiểu đội lần lượt đứng ở hai bên cửa khẩu chặt đứt đường lui của chúng, 4 tiểu đội khác thì phát động tiến công từ hai bên, Lâm Tĩnh mang theo 1 tiểu đội của mình không định nổ súng, dự định lẻn vào trong đội ngũ của bọn chúng để bắt sống quan chỉ huy đối phương.


Chiến đấu tiến hành dị thường kịch liệt, bọn lính đánh thuê chống lại ngoan cường. Tiếng súng, tiếng nổ mạnh, tiếng quát tháo của kẻ địch, tiếng trò chuyện của các đặc công tại trung tâm chỉ huy Cục Quốc an vọng tới, khiến tất cả mọi người đều ngừng tay công tác, nhìn màn hình đang hiển thị các đoạn hình ảnh liên tục, nghe những thanh âm đinh tai nhức óc.

Lăng Tử Hàn rất nghiêm túc mà trên các màn hình đặt chung quanh đồng loạt hiển thị các hình ảnh, ngưng thần lắng nghe Lâm Tĩnh ra lệnh cùng các quan chỉ huy tiểu đội trò chuyện, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nhắc nhở Lâm Tĩnh.

“Chú ý hướng 8h của anh …”

“Bên trái 40m có mấy tên, hình như là quan chỉ huy …”

“Cẩn thận, dưới chân …”

Đang nói, bên cạnh Lâm Tĩnh đột nhiên nhảy dựng lên vài người, cùng bọn họ đánh giáp lá cà, vật lộn.

Lăng Tử Hàn nhìn không chuyển mắt vào hình ảnh đang lay động kịch liệt, nghe tiếng lưỡi dao sắc bén cắm vào thân thể, còn có nhiều tiếng chửi rủa cùng thở dốc đủ loại ngôn ngữ. Không lâu sau, hình ảnh ổn lại, Lăng Tử Hàn cùng Lạc Mẫn đều có thể nhìn rõ, bọn Lâm Tĩnh đã giết chết hết kẻ địch, mà cách đó trong bán kính 40m có một điểm tròn đang di động rời xa.

Lăng Tử Hàn quan tâm mà hỏi thăm: “Lâm Tĩnh, có bị thương không? Trả lời.”


“Không có.” Thanh âm Lâm Tĩnh tự nhiên, có chút tiếu ý, dường như rất hưởng thụ với sự quan tâm của Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn cũng cười cười: “Được, tiếp tục truy kích đi, bọn chúng đang di động về hướng tây.”

“Yes.” Lâm Tĩnh Lâm Tĩnh khẽ ra lệnh với đặc công chung quanh, dẫn quan chỉ huy đuổi theo đối phương.

Lúc ánh bình minh lên, chiến đấu rốt cục kết thúc. Bọn họ không bắt được quan chỉ huy, tên đó cùng nhiều quan quân bên cạnh gã đều đã tử vong, chỉ còn lại hơn 10 tên lính đánh thuê còn sống, nhưng đều bị thương nặng. Trận chiến đấu quy mô nhỏ này vô cùng thảm liệt, bên này Lâm Tĩnh có không ít đặc công bị thương, ngay cả chính Lâm Tĩnh cũng bị trúng 2 phát đạn, thế nhưng không trúng chỗ hiểm, không bị thương nặng.

Cuối cùng hắn báo cáo chiến quả tới trung tâm chỉ huy, tuy rằng quân phục chiến đấu hắc sắc che giấu được vết máu trên người hắn, nhưng Lăng Tử Hàn vẫn có thể nhìn ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt tái nhợt của hắn. Đợi hắn báo cáo xong, Lạc Mẫn hiển nhiên cũng nhận ra chỗ khác biệt của hắn, thân thiết hỏi: “Lâm tiên sinh, cậu bị thương sao? Thế nào rồi?”

“Không có việc gì, vết thương nhẹ mà thôi.” Hắn chẳng hề để ý mỉm cười.

Lạc Mẫn nghiêm túc mà nói: “Tôi lệnh cho cậu mau quay trở lại, đến bệnh viện chữa trị.”

“Yes, tôi đã đưa người bệnh cùng toàn bộ tù binh về.” Lâm Tĩnh báo cáo với Lạc Mẫn, xoay người tiếp tục chỉ huy người giải quyết tốt hậu quả.

Bên kia ngay ngắn rõ ràng bận rộn, Lăng Tử Hàn cùng Lạc Mẫn liền rời khỏi phòng trung tâm chỉ huy phong, về tới văn phòng cục trưởng. Phía bên ngoài cửa sổ rộng lớn, mặt trời đỏ đang dần nhoi lên, tỏa ra ráng màu kim hồng khắp đất trời. Lăng Tử Hàn mở cửa sổ, hít sâu 1 hơi, lúc này mới ngồi xuống, tiếp tục uống cà phê.


“Lần này rốt cuộc giáo huấn bọn Ban Địch An cùng Hách Ly được 1 trận nhỏ rồi.” Lạc Mẫn hưng phấn. “Chỉ mong chúng thu vuốt lại 1 chút.”

“Bọn chúng sẽ không đâu, càng giương vuốt thêm mà thôi.” Lăng Tử Hàn bưng cà phê suy nghĩ một chút, bình tĩnh mà nói. “Lập tức chuẩn bị hành động, chỉnh đốn lại hoạt động mại *** của Ngũ Mai Bang, buôn bán người của bọn hắc đạo cùng các tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.”

Lạc Mẫn cao hứng bàn: “Tốt, tôi đã sớm muốn làm vậy rồi, chỉ là đang cố kỵ Hách Ly.”

“Các anh cố kỵ cũng đúng. Thế nhưng, đối phương vẫn cứ ép sát như thế, nếu như chúng ta không đánh trả, có khả năng khiến bọn chúng nghĩ chúng ta mềm yếu vô năng, trái lại càng khiến chúng gây ra thêm nhiều chuyện.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh mỉm cười. “Cho nên hiện tại, chúng ta phải hiển thị một chút. để đối phương sau này thu liễm lại tất nhiên là tốt, mà dù khiến đối phương càng ra tay sớm thì cũng coi như quấy rầy bước tiến của chúng, để chúng ta phòng thủ phản kích.”

“Đúng, quả thật là vậy.” Lạc Mẫn cười tán thành. “Hôm nay tôi sẽ bảo bọn họ đưa ra kế hoạch.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, trầm tư.

Lạc Mẫn đứng bên cạnh cậu. Ánh nắng ngoài cửa sổ kéo dài, dần dần bao phủ người thanh niên này. Vì cậu đến lúc nửa đêm, không có mặc chính trang, chỉ là một bộ hưu nhàn trang màu tro ngọc, cả người đều y như những lần trước mà hắn gặp, tinh mỹ chạm ngọc, tiêu trí động nhân, vừa trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhìn nhìn, hắn nói: “Tử Hàn, cậu cũng nên kết hôn đi, đừng 1 mình mãi thế. Tôi thấy Lâm Tĩnh cũng rất tốt, cậu có thể cân nhắc một chút.”

HẾT CHAP 25

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận