Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Hai năm qua, Lăng Nghị đã trở thành nhân vật quan trọng số 2 của quốc gia, sức phát triển quả thực rất mạnh. Mà Lăng Tử Hàn cũng dần dần bước lên đài, tuổi còn trẻ đã lên tới chức cục trưởng, đồng thời được biết bao người lãnh đạo cao tầng quan tâm, nhìn qua, hoàn toàn có thể nhắm tới vị trí bộ trưởng. Với việc này, trong lòng Tương Ngọc Lan vô cùng hối hận. Nếu như lúc đó đồng ý cho tụi nó kết hôn, không chỉ thực lực của Lăng gia sẽ là sự cường trợ mạnh mẽ cho Lôi gia, mà với tiền đồ của con trai càng thêm hậu thuẫn hữu lực, hơn nữa cũng có cháu bồng nhiều năm rồi.

Hiện tại, tuy rằng Lôi Hồng Phi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn còn oán bà. Những năm gần đây, nó vẫn độc thân, hoàn toàn không hề để ý tới sự thân cận hoặc các lời đề nghị hỏi han của bà, bình thường ngoại trừ công tác, căn bản là không đi ra ngoài chơi đùa, chỉ có thỉnh thoảng cùng bạn tốt tụ lại, hoàn toàn không hề gây ra chuyện gì xấu, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ đến dọa người. Tương Ngọc Lan có thể nhìn ra, Lăng Tử Hàn với con mình rất ít gặp mặt, mà con mình lại càng lúc càng nhớ thương, quả thật là khắc cốt ghi xương khắc sâu trong lòng.

Ngày đầu tiên Lôi Hồng Phi đến B quốc, Tương Ngọc Lan liền thấy được Lăng Tử Hàn trong tin tức. Đứa trẻ từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà giờ đây đã mang phong phạm của một nhà ngoại giao. Cậu mỉm cười bắt tay với Lôi Hồng Phi, sau đó lên quân hạm thì cười nói chuyện với nhau, hai người sóng vai đồng hành, nhìn qua thực sự là cực kỳ xứng.

Tương Ngọc Lan nghĩ, hỏi Lôi Chấn: “Còn ai đang theo đuổi Tử Hàn?”

Lôi Chấn hờ hững nói: “Sao thế? Bà định dùng thủ đoạn Trà Hoa Nữ à?”

Tương Ngọc Lan rốt cục kiềm chế không được, đập bàn, tức giận nói: “Ông có ý gì? Tôi không phải đang vì hạnh phúc của con mình hay sao? Lẽ nào ông muốn mắt mở trừng trừng nhìn con mình độc thân cả đời? Chúng ta vẫn cứ vậy mà không có cháu bồng?”


“Tôi thấy bà nên thôi đi.” Lôi Chấn thở dài. “Tôi làm sao không hy vọng Tử Hàn có thể trở thành người của Lôi gia chúng ta chứ? Năm ngoái tôi còn dùng hết mọi biện pháp để giữ nó ở lại quân đội, ở bên cạnh con mình, nhưng người ta kiên trì rời đi, tôi còn cách nào nữa chứ. Hồng Phi hiện tại đã là tướng quân, Tử Hàn thì tiền đồ vô lượng. Bọn nó đều đã trưởng thành rồi, về tình cảm và sự nghiệp đều có chủ kiến của mình, bà đừng nên can thiệp. Chắc bà cũng không muốn nó hận bà cả đời phải không?”

Tương Ngọc Lan như bong bóng xì hơi, trong lòng liền nghẹn ngào: “Lúc trước tôi không đồng ý để chúng nó kết hôn, cũng là vì muốn tốt cho Hồng Phi. Lúc đó Tử Hàn là một đứa vô tích sự, chơi bời lêu lổng, làm sao tôi biết được nó chỉ mới xuất chút sức lực thì đã xuất sắc như thế? Khi đó chỉ cần nó thể hiện chút tư tưởng muốn tiến bộ, tôi cũng đâu kiên trì phản đối chúng nó đến vậy.”

“Bà đó, đúng là thiển cận, lại cố chấp, không tin tưởng sức phán đoán cùng ánh mắt của con mình.” Lôi Chấn nhẹ nhàng lắc đầu. “Quên đi, việc đã vậy rồi, chúng ta có gấp cũng vô dụng. Chỉ mong nỗ lực của con mình rốt cục cũng sẽ khiến Tử Hàn cảm động thôi.”

Tương Ngọc Lan trầm mặc một lát, rốt cuộc không cam lòng, thử hỏi: “Ông nói thử xem, nếu giờ chúng ta đi tìm lão Lăng, nhờ ông ấy làm ông mối, chắc là có tác dụng ha?”

Lôi Chấn lắc đầu: “Trước đây tôi đã từng cùng lão Lăng nói chuyện phiếm, ổng đã thể hiện rất rõ quan điểm tuyệt không can thiệp vào tình cảm của Tử Hàn. Chỉ cần đó là người Tử Hàn thích, thì ổng sẽ thích, còn về tính cách, tuổi tác, dân tộc, gia thế bối cảnh, điều kiện cá nhân, ổng hoàn toàn không có yêu cầu gì, nhất định tôn trọng quyết định của con mình. Nói thật, về mặt này, chúng ta quả thực kém xa lão Lăng. Bà nghĩ lão Lăng mặc kệ à? Đó là tin tưởng lựa chọn con trai mình. Kỳ thực, lúc trước con mình đã đưa ra được sự lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc bị bà cứng rắn ngăn cản. Con mình nó có hiếu, không muốn khiến bà đau lòng, bằng không lúc đó nó nhất định đập nồi dìm thuyền, kiên trì muốn cùng Tử Hàn khi kết hôn, thì hôm nay cũng tốt rồi còn đâu.”

Tương Ngọc Lan nghe ông nói xong, ngửa đầu nhìn trần nhà, thật lâu không nói gì. Nghĩ tới tính hiếu thảo của con mình, sự khổ sở trong lòng nó, nghĩ bản thân mình đã bắt nó phải buông tay một người bạn đời xuất sắc như thế, mất đi cơ hội tốt như vậy, người phụ nữ suốt cả cuộc đời luôn mạnh mẽ này cuối cùng cũng rớt nước mắt.

XXXXXXXXXXXX


Trong phủ tổng thống, Lý Nguyên cười nói với Lăng Tử Hàn: “Lôi tướng quân đang nói con à? Tiêu chuẩn của cậu ấy quả thực đang nói về con mà. Bất quá, con thật biết hơn 20 ngôn ngữ sao? Tinh thông thiên văn địa lý, nấu nướng, sáng tác?”

“Sao lại vậy chứ? Con cũng không phải thần tiên.” Lăng Tử Hàn an tĩnh cùng ông dạo bước trong hoa viên, thanh âm ôn hòa, thái độ dễ dàng. “Con cùng y là hảo bằng hữu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính tình của y là vậy đó, mở miệng nói thì lúc nào cũng có chút hoa trương cả.”

“Có tư liệu nói con cùng hai vị tướng Lôi Hồng Phi, Trương Hải Dương đều là thanh mai trúc mã, thế nhưng, đây là lần đầu tiên biết Lôi tướng quân thích con như thế.” Lý Nguyên cười đến khoái trá. “Còn nữa, vị Dã Lang đại danh đỉnh đỉnh kia dường như cũng có thiện cảm với con đó. Kỳ thực, con có thể cân nhắc, hai vị thanh niên đó cũng rất tốt.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Chú Nguyên, vì sao chú cứ nhất định mưu cầu danh lợi muốn con kết hôn đến thế? Hiện tại con không có hứng thú với hôn nhân. Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều là bạn của con, con thấy vậy rất tốt rồi. Con ở bên họ cảm thấy rất vui, trong đó cũng có tình nghĩa đã từng vào sinh ra tử cùng nhau. Nói chung, so với anh em còn thân hơn, con cảm thấy so với hôn nhân thì vậy còn tốt hơn.”

“Cũng đúng.” Lý Nguyên gật đầu. “Được rồi, sau này chú không hỏi chuyện cá nhân của con nữa. Dù sao con biết chú rất quan tâm tới con là được rồi, có gì cần chú hỗ trợ thì cứ nói.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng gật đầu, thái độ luôn rất thong dong.

Lý Nguyên nhìn khuôn mặt trong suốt ôn nhuận của cậu, nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ, cảm nhận được sự mát mẻ mềm mại như tơ lụa của cậu, trong lòng nhất thời thoải mái.


Tay ông đưa lên quá nhanh khiến Lăng Tử Hàn chưa kịp lánh, chỉ có thể thản nhiên nở nụ cười, chậm rãi quay đầu đi, nhìn ngàn hoa nở trong hoa viên.

Lý Nguyên làm sao không biết cảm nhận của Lăng Tử Hàn, ông cũng đang cố gắng khắc chế tình cảm của mình, nhưng có đôi khi thực sự là nhịn không được. Chẳng biết thế nào, nhưng ông luôn cảm nhận được trên người thanh niên này luôn tỏa ra một khí tức kỳ dị, khiến cậu có một lực lực hấp dẫn khác thường, khiến ông biết không có khả năng vẫn không thể nào buông tay.

Trong suốt quãng đời đã qua của ông, chưa từng có việc thích một ai đó lại làm ảnh hướng tới sự nghiệp của anh, mặc kệ là Chu Tự mỹ kinh người, hay là một Khúc Ngạn thuần lương khả ái, tuy rằng ông thích bọn họ, nhưng vẫn luôn giữ được lý trí, chưa từng loạn trí, luôn bình tĩnh bước lên phía trước. Thế nhưng lúc này đây, tình cảm đột nhiên phát triển không ngừng này khiến ông cũng cảm thấy ngạc nhiên, nếu như Lăng Tử Hàn đồng ý theo ông, ông tình nguyện buông tha giang sơn xã tắc, cùng cậu quy ẩn sơn lâm, vui chơi cả quãng đời còn lại.

Chỉ là, tính khả thi của nó quả thực quá xa vời, căn bản là hoa trong kính, trăng trong nước, khoảng cách gần nhất của bọn họ chắc cũng chính là thời khắc này thôi.

Dưới bầu trời sao, hai người bình tĩnh tản bộ trong vườn hoa. Chung quanh bọn họ, hoa tươi tản ra hương thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng có tiếng chim hót thanh thúy vang lên, bầu không khí vô cùng lãng mạn.

Ngay cửa sổ lầu ba của Thiên Tuyền lâu, Trịnh Đan Thanh ẩn trong bóng tối, yên lặng nhìn hai người cách đó không xa, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường.

Đột nhiên, điện thoại di động của hắn vang lên, tiếng chuông thình lình xảy ra ở trong tối có vẻ chói tai, khiến hắn giật mình. Hắn định thần lại, nhanh chóng bắt máy, nói: “Alô?”

Bên trong truyền ra thanh âm trầm thấp: “Sao rồi? Trịnh tiên sinh, cân nhắc chưa vậy? Chúng tôi rất có thành ý đó, chỉ cần anh hợp tác, thì chúng tôi sẽ trả hết toàn bộ chứng cứ cho anh. Nói thật, chúng tôi cũng không hy vọng Trịnh tiên sinh sẽ dính phải scandal gì, khiến tổng thống tiên sinh rơi vào hoàn cảnh xấu hổ. Xin thỉnh Trịnh tiên sinh hạ quyết tâm.”

Trịnh Đan Thanh trầm mặc thật lâu.


Đối phương rất có kiên trì, không giục, đợi hắn.

Thật lâu sau, Trịnh Đan Thanh nhìn Lý Nguyên đưa Lăng Tử Hàn đến Thiên Ki lâu, sau đó lưu luyến không rời rời đi, mối cắn chặt răng nói: “Tôi có 1 điều kiện.”

Đối phương lập tức đáp ứng: “Không có vấn đề gì, anh cứ nói.”

“Các anh có nói qua, chỉ đối phó người họ Lăng thôi phải không, tôi yêu cầu các anh nói được làm được, tuyệt không được làm chú Nguyên bị thương.” Trịnh Đan Thanh nhấn mạnh. “Bằng không, tôi tình nguyện thân bại danh liệt cũng không cùng các anh hợp tác.”

Đối phương bảo chứng cười: “Anh yên tâm đi, Trịnh tiên sinh, chúng tôi nhất định không thương tổn tổng thống tiên sinh.”

Trịnh Đan Thanh quyết tuyệt nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Được, tôi hợp tác với các anh.”

HẾT CHAP 32

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận