Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Nội bộ bên trong xe đã được Vệ Thiên Vũ thay đổi qua, trong góc thùng xe có một phòng tắm nho nhỏ. Bọn họ hai người lần lượt vào tắm rửa, sảng khoái mà đi ra ngồi xuống, lúc này mới Vệ Thiên Vũ cầm lấy micro, cười nói: “Mai Lâm, tìm 1 chỗ dừng lại đi.”

Thanh âm Mai Lâm mang theo tiếu ý lập tức truyền đến: “Được.”

Vệ Thiên Vũ săn sóc để Lăng Tử Hàn nằm xuống nghỉ ngơi, bản thân ngồi trên xuống sàn, trải dài hai chân, một tay cầm lấy tay Lăng Tử Hàn.

Hai người đều không nói chuyện, cảm nhận được sự tiết tấu lay động của xe, cảm thấy rất an toàn.

Một lát sau, xe ngừng lại.

Hai người bọn họ vừa đứng dậy, cửa thùng xe liền mở ra.

Lăng Tử Hàn nhảy xuống trước, Mai Lâm nhanh chóng kéo cậu, ôm chặt lấy.


Vệ Thiên Vũ nhìn hai người trước mắt mình, khóe mắt tất cả đều là khoái trá, xoay người lấy đồ trong xe dọn ra ngoài.

Mai Lâm ôm Lăng Tử Hàn, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nhất thời không biết phải nói gì. Một lúc lâu, y buông Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng nói: “Lão đại, có thể nhìn thấy cậu ở chỗ này, thật sự rất tốt.”

Lăng Tử Hàn nhìn người chiến hữu trước mặt mình. Dáng người y cao ngất, cả người đều tản ra một sự nhiệt tình. Nhìn y, giống như nhìn thấy được bản thân mình hồi kiếp trước, cậu cười, vỗ nhẹ vai Mai Lâm.

Hai người lúc này mới chú ý tới hành động Vệ Thiên Vũ, quay đầu nhìn lại, anh đã đem hết toàn bộ những dụng cụ gia đình gấp trong xe dọn xuống ra ngoài, 1 cái bàn gấp, 3 cái ghế gấp.

Anh đã điều chỉnh máy móc trong xe, đặt xe làm trung tâm, trong bán kính 1km đều đã bảo vệ, đồng thời đặt giám thị nghiêm mật, bọn họ có thể tự do hoạt động trong khu vực này.

Lăng Tử Hàn tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh chung quanh. Xe bọn họ ở ngay đỉnh núi, chung quanh là rừng mưa nhiệt đới, đại thụ che trời khắp nơi, các loại dây leo to lớn đan xen chằng chịt, nếu muốn lặng yên không một tiếng động tiếp cận được bọn họ mà khiến họ không phát hiện là một việc không có khả năng.

Nhìn một chút hệ thống hướng dẫn vệ tinh trong xe, xe bọn họ đã rời khỏi Khê La hơn 200km, đang ở trong 1 dãy núi. Người ở đây khá thưa, không khí tinh thuần, nhiệt độ ôn hòa, cảm giác rất thoải mái.

Cậu cười ngồi xuống ghế, Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm cười tủm tỉm lấy đồ ăn từ trong xe ra.

Đều là thức ăn chay, nhưng rất mỹ vị. Ngoại trừ một dĩa măng ướp hoa hồng lạnh đựng trong bát thủy tinh ra, còn lại đều là món nóng. Đậu hủ ngọc bích (1), nấm đầu khỉ trân châu (2), đủ hương ngàn sắc, còn có một chén canh ngân nhĩ đường phèn đông y (3), hiển nhiên là được giữ ấm kỹ lưỡng ở trong xe.


Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm ngồi xuống, cười nói với Lăng Tử Hàn: “Ra ngoài ăn dã ngoại, chỉ có nhiêu đó thôi, nào, nhanh chóng ăn thôi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu, cầm lấy chiếc đũa liền ăn.

Mai Lâm nhìn sắc mặt Lăng Tử Hàn, cười nói: “Lão đại rạng rỡ như vậy, nhìn qua thân thể, tâm tình rất tốt.”

Lăng Tử Hàn không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn y một cái.

Mai Lâm rùng mình, nhanh lên lắc đầu: “Lão đại, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì hết đó, chỉ là thấy cậu giờ khỏe vậy, trong lòng tôi rất vui mà thôi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, cầm lấy cái thìa uống canh.

Vệ Thiên Vũ cũng cười, lập tức nhàn mà nói: “Bọn anh đã nắm được thông tin rồi, việc Hách Ly cho rằng Quỷ Thu cùng em là 1, chỉ là do hắn tưởng tượng, chưa có căn cứ chính xác. Hai năm qua em đột nhiên nổi bật trong bộ, biểu hiện ưu tú, khiến nhiều người thấy kỳ lạ, truyền miệng hay suy đoán đều có, đủ mọi lời đồn. Thế nhưng, Hách Ly rốt cuộc cũng là người có trí tưởng tượng nhất. Trên thực tế, ý đồ chân chính của hắn chính là muốn muốn lợi dụng Quỷ Thu để lật đổ Lạc Mẫn, sẵn tiện muốn em liên lụy vào. Đêm hôm qua anh đã lần lượt gặp qua hai người ủy thác, tuy rằng bọn chúng thể hiện rất chuyên nghiệp, nhưng anh có thể nhìn ra được, bọn chúng chỉ là người trung gian, hơn nữa cũng không phải nhân viên tình báo, cũng không phải quân nhân cùng cảnh sát, dường như là người trong hắc đạo. Anh đã truyền tư liệu của họ về, nhanh chóng sẽ tìm ra được người đứng sau họ là ai.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có nhận ủy thác không?”

“Nhận rồi. Giá cả rất tốt, công việc tốt vậy tất nhiên phải làm chứ.” Vệ Thiên Vũ thể hiện nụ cười của Linh Sa. “Bất quá, anh có nói với bọn chúng, tập quán Quỷ Thu trên giang hồ mọi người đều biết, đó là phải tìm hiểu công việc kỹ càng, trước tiên phải nắm rõ được tập quán cuộc sống của mục tiêu mới ra tay. Yêu cầu của bọn chúng rất gấp, trong 1 tháng phải giết cho được em, anh không đồng ý. Việc này sao dễ thế được? Em là thái tử Trung Quốc, hiện tại còn ở ngay trong phủ tổng thống, đề phòng sâm nghiêm, phải chờ em ra ngoài, có được cơ hội thích hợp mới có thể ra tay, mà lúc này cũng không phải lúc. Quỷ Thu từ khi xuất đạo tới nay chưa bao giờ thất bại, hiện tại cũng không thể tự tiện lật đổ bảng hiệu của mình. Bọn chúng cũng đồng ý ý kiến của anh, cũng không cưỡng cầu, chỉ nói mọi người về cân nhắc lại, mai tiếp tục thảo luận.”


Lăng Tử Hàn nghe anh thảo luận với người khác việc nên giết bản thân mình thế nào, trên mặt bình tĩnh tựa như việc này hoàn toàn không liên quan tới mình. Chờ Vệ Thiên Vũ nói xong, cậu cũng ăn no, liền buông chén, thoải mái mà dựa vào lưng ghế dựa, khẽ gật đầu: “Hiện nay xem ra, bọn chúng nhất định phải giết bằng được em. Thế nhưng, có 3 tình huống. Một, bọn chúng có phải minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (công khai cho sửa chữa sạn đạo, nhưng bí mật tiến quân theo đường Trần thương), ngoài mặt nói là muốn giết em, trên thực tế âm thầm bố trí ám sát Lý Nguyên? Hai, bọn chúng có phải chỉ mời mỗi bọn anh tới đây ám sát? Có thể cũng có mời sát thủ khác tới nữa hay không, hoặc là sử dụng bọn lính đánh thuê? Ba, có phải việc ám sát này chỉ là màn che đậy? Dù ám sát thành công có hay không, thì bọn chúng cũng sẽ lợi dụng việc này sẽ dấy binh, phát động chính biến, lật đổ Lý Nguyên?”

Vệ Thiên Vũ vừa nghe vừa gật đầu, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Đợi Lăng Tử Hàn nói xong, anh lập tức nói: “Những điểm này anh cũng có thảo luận qua với Mai Lâm. Trừ 3 điểm mà em nói ra, thì còn 1 điểm khác, là bọn chúng đang thiết trí bẩy rập, dụ chúng ta sa lưới. ‘Linh Quỷ Song Sát’ vẫn đang tốt đẹp với Chu Tự cùng Lạc Mẫn, nếu một ngày nào đó bị bắt hoặc hạ gục, thì với hai người họ không hề có lợi. Truyền thông trợ giúp, Hách Ly càng thêm tăng cao trong hội nghị, nhân dân sẽ hoài nghi ý thức trách nhiệm cùng đạo đức của phó tổng thống, càng hoài nghi Cục trưởng Quốc an của bọn họ có hành vi mờ ám, sau đó lại đề cập tới bối cảnh hắc đạo trước đây, ngay cả Lý Nguyên đều có thể bị liên lụy.”

“Đúng vậy, anh nói rất đúng. Nếu như nói như vậy, có khả năng sẽ có người từ chức nội các, Ban Địch An sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, nhân cơ hội bức vua thoái vị. Thành viên Ngũ Mai Bang tiến hành một loạt các hoạt động phạm tội bạo lực, mượn cớ nói là nhân dân kháng nghị, Hách Ly thừa cơ tại hội nghị đưa ra vụ việc tổng thống không được tín nhiệm, cùng nghị viên phe Đảng đối lập liên danh buộc tội tổng thống. Nếu như Lý Nguyên khống chế thế cục không được, rất khả năng kích khởi binh biến, dân biến, như vậy càng khiến ông phải mau từ chức … Nói chung, tình thế với ông ta cùng Chu Tự có hại vô cùng.” Lăng Tử Hàn phân tích chu đáo chặt chẽ, cuối cùng nhìn Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm. “Cho nên, hai người nhất định phải chú ý an toàn.”

“Biết rồi.” Mai Lâm nhìn cậu, thành khẩn nói. “Lão đại, kỳ thực nguy hiểm nhất chính là cậu đó. Chúng tôi dù sao cũng là bí mật, còn cậu lại ở ngoài sáng, muốn đụng tới cậu là rất dễ, còn muốn làm muốn thương tổn chúng tôi mới khó khăn.”

Vệ Thiên Vũ tán thành cách nói của y, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tử Hàn tràn ngập thân thiết “Tử Hàn, hành động bình thường của em nhất định phải cẩn thận, thế cục ở đây phức tạp, song phương đều có người của đối phương trà trộn, thực sự là dù ở đâu cũng không an toàn, bao gồm cả phủ tổng thống cùng Cục Quốc An.”

“Em biết, hai người yên tâm đi.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh cười. “Em cũng rất muốn biết, bọn chúng sẽ dùng ai, dùng cách gì để giết em.”

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đều nghe ra khí thế mơ hồ trong câu nói đó, đó là ẩn tàng bên trong, càng ẩn chứa hào hiệp dựa trên sự tự tin, hoàn toàn khác hẳn với thời điểm cậu muốn buông tha bản thân mình. Hai người cũng không căn dặn dài dòng nữa, chỉ là thầm hạ quyết tâm, nhất định phải phải mau chóng điều tra ra được kế hoạch hành động của địch.

Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ, lại nhìn sắc trời ngoài rừng, mỉm cười nói: “Được rồi, em phải về rồi.”

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đều biết cậu bề bộn nhiều việc, không thích hợp ở ngoài quá lâu, dù có không muốn thì vẫn phải lấy công tác làm trọng, thu thập đồ đạc, lên xe.

Mai Lâm kiên trì chính mình lái xe, muốn Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ trong xe ở bên nhau, dù chỉ là nói chuyện thôi cũng được.


Lăng Tử Hàn biết rõ sự quan tâm của các liệp thủ khác với mình, nên không cự tuyệt, cùng Vệ Thiên Vũ vào trong thùng xe.

Xe bình ổn khởi động, chạy xuống chân núi.

Vệ Thiên Vũ và Lăng Tử Hàn cùng nhau nằm ở ghế mềm, ôm chặt lấy nhau. Vệ Thiên Vũ ôm cậu, thỉnh thoảng hôn cậu 1 chút, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tới bên miệng lại cảm thấy không cần phải nói, người bên mình gì cũng biết hết rồi.

Lăng Tử Hàn cũng không nói gì, chỉ là đưa tay nhẹ nhàng khoát lên trên lưng anh, dường như nhắm mắt dưỡng thần, nét mặt hiển thị sung sướng mơ hồ.

Khoảng chừng qua hơn 1 tiếng đồng hồ, thanh âm Mai Lâm bỗng nhiên truyền đến: “Lão đại, phía trước có chắn rào, còn có cảnh sát cùng quân cảnh, hình như là kiểm lâm.”

HẾT CHAP 38

Mục lục

(1) Đậu hủ ngọc bích

(2) Nấm đầu khỉ trân châu

(3) Canh ngân nhĩ đường phèn đông y


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận