Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Phòng khách lầu một lúc này tụ tập không ít người, khiến Lăng Tử Hàn có chút bất ngờ.

Hiển nhiên, Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm cũng không ngờ tình cảnh sẽ như vậy. Bọn họ vẫn cho rằng chỉ có gặp Lạc Mẫn cùng Chu Tự, quá lắm là có thêm Lý Nguyên cùng Lăng Tử Hàn, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Kết quả, khi bọn họ vừa trải qua kiểm tra an toàn dày đặc, bước vào biệt thự này, thì có hai thân người mỹ lệ nhào tới.

Mai Lâm lập tức nhanh chóng né người, tránh khỏi sự tấn công đó. Nếu không phải trong nháy mắt thấy tiếu ý hưng phấn trên nét mặt đối phương, phán đoán người thanh niên này không có ác ý, thì y đã ra tay rồi.

Vệ Thiên Vũ nhanh chóng thấy rõ người thanh niên chạy ào tới chỗ mình, cười đứng ở nơi đó, mở hai tay ra đón cậu.

“Tiểu Cẩm.” Anh ôn hòa cười nói. “Gặp em ở đây tôi rất vui.”

Tiểu Cẩm đã cao hơn hồi 7 năm trước rất nhiều, thân thể cũng khỏe hơn, nét mặt đã không còn nét ưu thương nữa, nhìn qua rất hạnh phúc. Phía sau cậu chính là Tôn Cạnh đang mỉm cười, nhìn hành động của người yêu chẳng khác gì đứa trẻ, trong mắt hắn đều là sủng ái.


Người thanh niên nhào về người Mai Lâm tuy rằng trước mặt giờ chỉ là khoảng không, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng, lập tức đổi hướng, xoay người lại nhào ôm lấy y.

Mai Lâm vừa nghe câu nói của Vệ Thiên Vũ, liền hiểu được, không còn né tránh nữa, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng dần trở nên nhu hòa.

Người con trai xinh đẹp đó nhào vào lòng Mai Lâm, hai tay ôm chặt lấy y, cứ liên tục gọi: “Thu ca, thu ca.”

Trước khi tới đây, Vệ Thiên Vũ đã kể lại toàn bộ chuyện xảy ra 7 năm về trước cho Mai Lâm nghe, để y biết được tình hình, đến lúc đó có thể tùy cơ ứng biến. Đến tận lúc này, Mai Lâm mới biết được, trong hành động 7 năm về trước, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ không chỉ phá hỏng được âm mưu của bọn khủng bố, mà còn cứu được người nhà của hai thiếu niên, Lăng Tử Hàn đã từng bị Thạch Lỗi bắt qua, cũng đã phải chịu không ít cực khổ.

Lúc này, Mai Lâm đã đoán được người đang ôm mình là Tiểu Ngọc mà Vệ Thiên Vũ đã từng miêu tả qua, vì vậy mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu, nhưng vẫn bảo trì sự trầm mặc lãnh đạm của Quỷ Thu, một chữ cũng chưa nói.

Lạc Mẫn cùng Lăng Tử Hàn khi xuống đến lầu 1 thì thấy Tiểu Cẩm ôm Vệ Thiên Vũ toàn thân đồ trắng không chịu buông tay, còn Tiểu Ngọc thì lại ôm Quỷ Thu. Hai người trẻ tuổi hiển nhiên kích động khó có thể tự chế, vừa rơi nước mắt vừa kêu: “Mộ ca”, “Thu ca”

Bạn đời của hai người họ là Tôn Cạnh cùng Thạch Lỗi vốn đang đứng mỉm cười bên cạnh, vừa thấy bọn họ xuống thì vội vàng chạy tới kêu lên.

“Mẫn ca.”

“Lăng tiên sinh.”

Lăng Tử Hàn lễ phép mỉm cười, bắt tay với hai người họ, lập tức nhìn về khách đang đứng bên kia.

Vệ Thiên Vũ cười gật đầu với Lạc Mẫn, ôn hòa mà nói: “Tiểu Cẩm, chúng ta ngồi xuống nói được không?”

Lúc này mới Tiểu Cẩm lưu luyến buông anh ra.

Thạch Lỗi thấy nét mặt của Quỷ Thu đầy sự nhẫn nại, không khỏi buồn cười. Một Tiểu Ngọc mỹ lệ đơn thuần như một đứa nhỏ, ai vừa thấy đều thích, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người lại cảm thấy khó chịu với cái ôm của Tiểu Ngọc, có thể thấy được Quỷ Thu rất khác người. Cậu đi ra, nhẹ nhàng kéo người Tiểu Ngọc, lập tức vươn tay ra, nghiêm túc nói: “Thu ca, hoan nghênh anh trở về.”

Quỷ Thu đã nhiều năm không gây án, Thạch Lỗi với những người chịu buông đao sát sinh luôn rất chào đón, nhất là một người đã từng cứu Tiểu Ngọc cùng anh của Tiểu Ngọc, đồng thời cũng thấy người đó phấn đấu quên mình, ngăn trở hành động khủng bố, cứu lại nền kinh tế Á Châu cùng B quốc.


Mai Lâm tất nhiên đã xem qua rất nhiều tư liệu của Thạch Lỗi, lúc này nghĩ đến việc cậu đã từng khiến lão đại của mình bị ngược đãi tàn khốc, trong lòng khó chịu vô cùng. Nhìn tay cậu đưa ra, trên mặt toát lên sự chống cự. Y lạnh lùng nhìn Thạch Lỗi, xoay người đi, rõ ràng không hề có ý định bắt tay giảng hòa cùng cậu.

Thạch Lỗi thấy xấu hổ, nhưng Tiểu Ngọc lại kéo người Mai Lâm lại. Cậu hoàn toàn không biết giữa Thạch Lỗi và Quỷ Thu đã từng có ân oán gì, khờ dại nói: “Thu ca, Lỗi ca tuy rằng là cảnh sát, nhưng không có ác ý gì với anh đâu.”

Mai Lâm nhìn ngôi sao múa hiện đại tiếng tăm lừng lẫy này, bỗng nhiên phát giác bản thân không thể cự tuyệt được thỉnh cầu của cậu, cũng không muốn muốn thương tổn gì tới một người thanh niên mà mình không quen biết. Y do dự chốc lát, rốt cục giơ tay lên, bắt tay Thạch Lỗi.

Tất cả mọi người đều mỉm cười, chỉ có 1 mình y thủy chung lạnh lùng, đến bây giờ cũng hề mở miệng. Y mặc áo sơmi vải bông cùng quần vải thô màu đen, thân hình tướng mạo giống y như 7 năm trước, dường như thời gian chưa từng đi qua người y.

Lạc Mẫn nhìn y, trong mắt bỗng nhiên phát nhiệt, như thấy được người thân nhất của mình. Hắn bước qua, vốn định bắt tay với y, nhưng nhịn không được ôm trọn người y, ghé vào lỗ tai y thở dài: “Tiểu Thu, đã lâu không gặp.”

Biểu tình Mai Lâm trở nên ôn hòa, không có giãy ra. Y chần chừ một chút, đưa tay ra ôm lấy hắn, rốt cục mở miệng: “Mẫn ca.”

Vệ Thiên Vũ nhìn bọn họ, trên mặt hiển thị sự ôn hòa mà Thạch Lỗi cùng Tiểu Cẩm, Tiểu Ngọc đều quen thuộc.

Lăng Tử Hàn đứng xa xa, cười đến lễ phép nhưng cũng đầy xa cách, nhìn qua ôn hoà, thái độ vừa đúng.

Lạc Mẫn kiềm chế tâm tình kích động, lúc này mới buông y ra, xoay người bắt tay với Vệ Thiên Vũ, nhiệt tình mà nói: “Musa, được gặp các cậu quả thật tôi rất vui.”

“Tôi cũng vậy.” Vệ Thiên Vũ cười mỉm mà nói. “Tôi đã về hưu rồi, lần này là cùng Tiểu Thu đi du lịch, thuận tiện ghé thăm Mẫn ca.”


“Tốt, tốt” Lạc Mẫn cười gật đầu, lúc này mới nhớ tới, vội vã xoay người, đưa tay giới thiệu. “Musa, Tiểu Thu, vị này chính là Lăng Tử Hàn tiên sinh, cũng là bạn của tôi.”

Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn, khách khí cười nói: “À, thì ra là Lăng tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh, hân hạnh.”

Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói: “Tôi cũng ngưỡng mộ đại danh hai vị đã lâu.”

Mai Lâm lạnh lùng nhìn cậu 1 chút, rồi quay đầu đi, quan sát phong cảnh bên ngoài.

Tôn Cạnh cùng Thạch Lỗi đều nhìn ra, Lăng Tử Hàn hoàn toàn không có ý định có quan hệ gì tới hai vị sát thủ nghe tiếng hậu thế, mà ‘Linh Quỷ Song Sát’ với vị thái tử xuất thân Bộ An Toàn Trung Quốc kia cũng là kính nhi viễn chi. Hai người đang định đi ra hoà giải, Lăng Tử Hàn đã gật đầu với tất cả mọi người, mỉm cười nói: “Tôi cùng tổng thống tiên sinh có công tác, xin thứ cho tôi không tiếp đón được.”

Lạc Mẫn tất nhiên không tiện lưu cậu, những người khác không tiện mở miệng nói thêm cái gì, nhìn cậu thư thả bước ra cửa, mở cửa kính, lập tức biến mất ở ngoài cửa.

HẾT CHAP 43

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận