Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tam Đảo Cổ Lỗ ở trên Thái Bình Dương hiện tại đang trong bầu không khí sung sướng, lễ hội té nước truyền thống tiến hành liên tiếp trong 6 ngày, hấp dẫn vô vàn du khách. Vì phó tổng thống cùng bạn đời và con trai đến tham gia, nên đài truyền hình quốc gia B quốc cũng tiến hành việc đưa tin toàn bộ hành trình.

Lúc trước, quan hệ giữa Cổ Lỗ Vương cùng chính phủ B quốc luôn trong trạng thái đóng băng, đây là lần đầu tiên Cổ Lỗ Vương mời quan viên cao cấp chính phủ tới, chuyện này khiến cho trong ngoài nước quan tâm, rất nhiều phóng viên đều chạy tới đó.

Bọn họ dường như rất thiên vị đứa con trai mà Chu Tự cùng Lạc Mẫn dẫn theo, màn ảnh hội nghị thường kỳ không tự chủ được chiếu hình ảnh của nhóc.

Chu Lạc ít tuổi, rất tự nhiên, thích làm gì thì làm đó, tuy nhiên, dù có bao nhiêu người vây quanh nhóc, thì nhóc cũng chưa bao giờ nháo lên làm nũng, cũng ít khi nào khóc, luôn luôn mỉm cười.

Thông qua TV cùng Internet, nụ cười của đứa bé này thực sự khiến rất nhiều người lớn trở nên mềm lòng.

Sau khi kết thúc lễ khai mạc lễ hội té nước, thì Tam Đảo Cổ Lỗ tiến nhập giai đoạn vui vẻ nhất. Mọi người bắt đầu tạt nước nhau.

Chu Lạc cũng được cầm theo một cái chén nước bằng plastic, trong đó cũng có một ít nước, cầm nó đi tạt nước người khác. Đa số thời gian thì người mà nhóc tạt nước đều là hai người cha của mình cùng những đặc công đặc cần ở bên cạnh, sau đó liền cười khanh khách không ngừng.

Chu Tự cùng Lạc Mẫn thường thường trong lúc đang cùng Cổ Lỗ Vương Khố Tạp nói chuyện phiếm thì sẽ bị con trai mình tạt nước khiến quần áo ướt đẫm, có mấy lần bị nước tạt văng trúng ngay mặt, nhanh chóng ướt sũng.

Khố Tạp cũng thường thường bị ba đứa con của mình đánh lén, tình hình so với hai vị khách trước mặt cũng chẳng khác biệt là bao.


Đây cũng là một trong những thú vui trong lễ hội té nước, 3 người họ bị con của mình tạt nước khiến toàn thân ướt sũng từ đầu tới chân, những bảo tiêu cùng bảo mẫu đứng bên cạnh cũng ướt phần lớn, nhưng đều mỉm cười vui vẻ.

Chu Lạc thật là vui, có thể tự tung tự tác như thế, mọi người không chỉ mặc kệ, mà còn vui vẻ, quả thật là chuyện trước nay chưa từng có. 3 người bạn mà nhóc mới làm quen liền chạy đi múc nước tiếp, sau đó chạy đến chỗ cha của mình tạt nước, rất nhiều lúc còn rượt đuổi nhau, sau đó tạt nước qua lại, rất vui vẻ.

Chu Tự cùng Khố Tạp lúc nói chuyện cũng dần trở nên khoái trá trong tiếng cười của con nhỏ. Hai bên đều đề cập đến lợi ích khai thác khí thiên nhiên, dầu mỏ, quốc gia sẽ ủng hộ tài chính cơ sở xây dựng phương tiện với Cổ Lỗ, đảm bảo chính sách phúc lợi cho dân bản xứ ở đây, với toàn bộ vấn đề phát sinh với trú quân trên đảo, tiến hành trao đổi công việc về cộng đồng bảo hộ thuyền đánh cá, thương thuyền. Khố Tạp thể hiện sự cám ơn với sự ủng hộ dành cho Cổ Lỗ trong lúc Chu Tự đảm nhiệm lão đại dẫn đầu Nhật Nguyệt Hội, mà Chu Tự cũng không ngừng khen ngợi về công tích khi còn sống của cha y cùng tài năng của bản thân y.

Sự tình tiến triển rất thuận lợi, bọn họ nhanh chóng thỏa thuận được rất nhiều vấn đề. Đây tất nhiên là vì lúc trước Chu Tự từng mấy lần ghé thăm Cổ Lỗ Cát Mã, Khố Tạp có ấn tượng khá tốt với y, nhưng cũng không thể thiếu phần của Chu Lạc. Vừa thấy khuôn mặt mỉm cười dễ thương của nhóc, thì trên mặt Khố Tạp tràn đầy thần tình khoái trá. Đến khi Chu Lạc cùng 3 đứa con mình kết bạn xong, vô câu vô thúc cùng một chỗ, thì Khố Tạp cũng không còn mâu thuẫn nào với Chu Tự đại biểu chính phủ.

Cổ Lỗ tộc trong đảo B quốc luôn bị coi thường, đã từng chịu không ít vũ nhục cùng ức hiếp, Cổ Lỗ đảo cuối cùng mới đối kháng kịch liệt với chính phủ. Hiện tại, Chu Tự cùng bạn đời và con trai đến đây, biểu đạt thái độ bình đẳng với họ, dần dần khiến hàn băng tồn tại trường kỳ bắt đầu hòa tan.

Rất nhiều truyền thông quốc tế quan tâm cao độ tới việc này, không chỉ không ngừng đưa tin, mà còn có không ít danh gia phân tích, đưa ra suy đoán tác động của chuyến đi này của Chu Tự đối với chính trị, kinh tế quân sự B quốc cùng với Đông Nam Á.

Lăng Tử Hàn ngồi ở trong văn phòng công tác, thỉnh thoảng nhìn màn hình lớn trên tường. Máy vi tính trước mặt cậu đang chiếu các bảng phân tích an toàn của một số chuyên gia tình báo cục quốc B quốc đệ trình cho cậu, còn có quyết sách phân tích của đoàn tham mưu mà người đứng đầu là Kim Tư làm cho Lý Nguyên. Cậu vừa tỉ mỉ nghiên cứu, vừa chú ý tin tức tuyệt mật không ngừng truyền đến vào máy vi tính bên cạnh.

Nhân cơ hội về sự kiện “chụp ảnh”, Lăng Tử Hàn bắt đầu động đến chỗ giám sát cục quốc an, quét sạch nội gian, đồng thời trợ giúp Lâm Tĩnh, tiến hành phân biệt tỉ mỉ đội đặc công.

Trong hai ngày, cục quốc an, đội đặc công có hơn 10 người bị kết tội phương hại Quốc Gia An Toàn, trong đó, một trợ thủ cao cấp của Lạc Mẫn bị bắt vì tội phản quốc. Người này chính là kẻ đã bán đứng lộ tuyến phi hành lúc Lăng Tử Hàn đến B quốc nhậm chức để tiến hành ám sát, đồng thời cũng là nội ứng cho sự kiện tập kích trung tâm quốc triển kia, là do gã cho mấy tên sát thủ cùng vũ khí vào trong, lợi dụng chức quyền điều hành vài tên cảnh vệ rời đi, để bọn chúng tiến quân thần tốc, công kích trung tâm chỉ huy. Hai lần Lăng Tử Hàn gặp nạn đều là do tên này. Sau khi điều tra, chứng cứ vô cùng xác thực, Lăng Tử Hàn lập tức hạ lệnh người này bắt tên này, nhanh chóng thẩm vấn, lấy thêm một loạt tình báo.

Lạc Mẫn vẫn đang vẫn duy trì liên hệ tuyến hồng ngoại với cậu, mật thiết chú ý hướng đi các phương diện.


Vệ Thiên Vũ đang thương thảo với bọn ủy thác, tiến thêm một bước về chi tiết “Ám sát Lăng Tử Hàn”, định cò kè mặc cả về vấn đề thù lao cùng phương thức tiền trả.

Hạm đội Trung Quốc đã kết thúc viếng thăm hữu hảo với B quốc, hôm nay phải rời khỏi Nam Cảng. Lăng Tử Hàn trong lúc bận rộn dành ít thời gian để xem tin tức.

Các phóng viên quả nhiên đang vây chặn đường Lôi Hồng Phi tại Nam Cảng, truy hỏi quan hệ giữa y và Lăng Tử Hàn, cũng muốn y giải thích về tình hình của ảnh chụp.

Lôi Hồng Phi sảng khoái, há mồm đã nói: “Tử Hàn là thanh mai trúc mã của tôi, so với anh em ruột còn thân thiết hơn. Ngày đầu tiên em ấy được sinh ra, thì cha mẹ tôi đã đưa tôi đến đó nhìn, tôi cũng đã từng ôm qua em ấy. Từ nhỏ đến lớn, tôi thường đến nhà họ chơi, em ấy cũng thường đến nhà tôi ở, hơn nửa cuộc đời này chúng tôi đều thường ngủ chung 1 giường, có gì đáng ngạc nhiên vậy? Trước đây em ấy cũng đã từng công tác tại Bộ Quốc Phòng của tôi, chúng tôi là chiến hữu. Sau khi em ấy được điều tới Đại Đội Dã Lang làm phó đại đội trưởng, thì là thuộc hạ của tôi. Tình cảm của chúng tôi còn cao hơn núi sâu hơn biển, lần này tương phùng tại nước khác, ôm một chút thì có gì kỳ lạ? Giải thích gì chứ? Thuận tiện nói một câu, bức ảnh đó chụp rất đẹp, có thể cho tôi được không? Tôi có thể đặt ở trên bàn công tác, nhìn qua cũng coi như vui lòng.”

Y nói xong, cười haha, còn đưa tay lên với Trương Hải Dương bên cạnh: “Được rồi, lúc đó hắn cũng ở bên cạnh, Tử Hàn cũng đã ôm hắn, sao người chụp đó không chụp bức kia rồi gửi cho tòa soạn các người vậy?”

Trương Hải Dương liền cười gật đầu, tao nhã mà nói: “Đúng vậy, tôi cũng là anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Tử Hàn, là bạn thân, vài năm không gặp, lần này có thể gặp nhau ở quý quốc, rất vui, nên tất nhiên là phải ôm rồi.”

Các phóng viên liền ngượng ngùng, không biết phải nói gì nữa.

Có tên bụng dạ khó lường nói về chuyện của Lâm Tĩnh: “Nghe nói Lâm tiên sinh “Dã Lang” cùng Lăng công tử là người yêu, xin hỏi Lôi tướng quân với chuyện đó có suy nghĩ gì?”

Trong lòng Lôi Hồng Phi nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn thể hiện cười khoái trá: “Tôi chưa từng nghe Tử Hàn nói qua, càng chưa từng biết Lâm Tĩnh đề cập qua đến vấn đề này. Nếu các người chỉ dựa vào một bức hình là suy đoán như vậy, thì tôi xin phép giải thích rõ hơn giùm cho hai người họ. Tử Hàn đã từng ở Đại Đội Dã Lang đảm nhận phó đại đội trưởng, bọn họ hai người đã từng hợp tác, cùng nhau xuất sinh nhập tử, đây là hữu nghị chiến đấu thâm hậu, tình nghĩa cũng không kém cạnh gì ai. Tử Hàn đến đội đặc công thăm hỏi Lâm Tĩnh, trước khi chia tay ôm một chút, tôi không nhìn thấy có chỗ nào kỳ lạ, rất bình thường. Nếu Tử Hàn xuất ngũ, quan hệ bọn họ xem như xa lạ, đó mới là không bình thường. Chúng tôi là những người có tâm huyết có nghĩa khí, cũng không phải là những người trà vừa lạnh liền thành người xa lạ.”


Câu nói của y nghe qua như xung động, kì thực cẩn thận, nhất thời khiến mọi người không thể nói gì.

Đợi được hạm đội khải hàng, chậm rãi ra khỏi lãnh hải B quốc, Lôi Hồng Phi quay ra hải ngạn rất xa B quốc, oán hận mà nói: “Dã Lang, tốt nhất cậu nên cẩn thận đi. Dám đụng đến của Tử Hàn, đợi khi cậu về, coi tôi có lột da của cậu không.”

Trương Hải Dương nghe xong, không khỏi bật cười, lập tức thở dài: “Hồng Phi, tình địch của mày thật sự rất lợi hại đó. Về tướng mạo là nhất lưu, cực kỳ xuất sắc. Về chiến tranh, có thể cũng không kém mày. Tuy rằng quân hàm không cao bằng mày, nhưng độ nổi tiếng cũng không vừa đâu. Với lại hắn từng ở Tân Cương cùng Tử Hàn lâu như vậy, hiện tại lại ở B quốc với nhau, cũng chung 1 hệ thống, là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật đó. Nếu tiếp tục như vậy, mày cứ tha hồ mà lo lắng đi.”

“Hứ.” Lôi Hồng Phi nắm chặt quyền, lập tức trầm tĩnh lại. “Hải Dương, chuyện khác tôi không dám cam đoan, nhưng trái tim tình cảm của Tử Hàn tôi hiểu rõ. Em ấy chắc chắn không theo Lâm Tĩnh.”

“Vì sao?” Trương Hải Dương có chút hiếu kỳ.

Bởi vì cậu ấy đã có người trong tim rồi. Trong lòng Lôi Hồng Phi nghĩ vậy, nhưng không nói ra.

Y dù có xung động thì khái niệm giữ bí mật này cũng đã thẩm thấu từng tế bào trong cơ thể, dù thế nào, thì cũng sẽ không mở miệng nói.

Lăng Tử Hàn nhìn Lôi Hồng Phi trả lời phóng viên trước khi rời đi, nở nụ cười.

Giờ này khắc này, nhìn người luôn trước sau như một biểu hiện sự thô lỗ mệt nhoài, nhưng kì thực đã thành thục lão luyện, trước mặt người khác trên cơ bản sẽ không ra kẽ hở gì, điều này khiến cậu rất vui.

Mới nghĩ vậy không lâu, thì có người gọi điện lại, tính trẻ con mà nói: “Tử Hàn, em đừng cùng tên Dã Lang đó thân cận nha, anh rất ghen, rất ghen đó.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng: “Chuyện giữa em và hắn, không phải anh nói rất hay hay sao? Hơn nữa còn rất đúng, cũng là miệng anh nói mà.”

“Anh mặc kệ.” Lôi Hồng Phi chơi xấu. “Dù sao cũng không cho phép em thân cận với hắn, anh sẽ thấy không thoải mái. Chờ tên Dã Lang đó hoàn thành nhiệm vụ lần này trở về, anh nhất định phải bắt hắn sung quân biên quan.”


Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Có phải trước lúc đó phải đánh thêm 300 gậy nữa không?”

“Phải, không thể không đánh.” Lôi Hồng Phi cắn răng nảy sinh ác độc. “Hắn dám có cảm giác với người của anh, anh nhất định phải đánh hắn.”

Lăng Tử Hàn cười hỏi y: “Vậy khi đánh xong rồi, có cần em giúp anh viết bản kiểm điểm hay không?”

Lôi Hồng Phi cũng không thể nói gì được, nhất thời cười ha ha: “Quên đi, coi như tên lang đó vận khí tốt, nên anh tạm tha cho hắn.”

Lúc này Trương Hải Dương cũng đang đứng bên cạnh, thấy Lăng Tử Hàn trêu chọc Lôi Hồng Phi. Hắn có thể thấy được, trong mắt Lăng Tử Hàn, Lôi Hồng Phi với những người khác không hề giống nhau, trong lòng đang nghĩ cách, giúp Hồng Phi có thể một lần nữa quay đầu, tác hợp hai người họ một chỗ.

Trong lúc trò chuyện, máy vi tính bên cạnh Lăng Tử Hàn bỗng nhiên hiện lên một thứ.

Đây là tín hiệu khẩn cấp.

Lăng Tử Hàn lập tức kết thúc trò chuyện, nhanh chóng tiếp thu tin tức.

Rất nhanh, cậu cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi tới đội đặc công huấn luyện trên biển: “Lâm Tĩnh, anh lập tức di chuyển tới khu G3, đêm nay Cổ Lỗ Cát Mã có thể xảy ra sự việc. Nếu có tình huống, thì anh cần phải toàn lực cứu viện cả nhà phó tổng thống, nhất định phải bảo chứng an toàn bọn họ. Với lại, trước khi xảy ra tình huống, thì phải hành động cẩn thận, ngăn chặn toàn bộ các đường có thể tiết lộ tin tức ra ngoài. Các tình báo liên quan tôi sẽ lập tức gửi tới máy của anh.”

“Yes.” Lâm Tĩnh không nói nhiều, vừa cúp máy liền đi bố trí.

HẾT CHAP 46

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận