Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Địch nhân phục kích cũng không coi là nhiều, dù sao phần lớn cũng đã bị chặn, trong lúc hấp tấp thì việc bố trí vòng mai phục cũng có kẽ hở, nên chỗ để đột phá vòng vây rất nhiều.

Lạc Mẫn cùng Chu Tự đề rất lãnh tĩnh, đặc công đặc cần, hộ vệ bọn họ cũng không hoảng loạn.

Bọn họ phối hợp cũng sắp 20 năm, từ lâu hai người họ đã thành 1 thể, nên vừa nhìn là biết ý định hành động của đối phương. Bọn họ cùng lúc mở cửa xe, nhảy mạnh ra bên ngoài, lập tức lăn tròn trên bụi cỏ rậm rạp bên đường, nhanh chóng ẩn mình trong đó.

Mưa đạn dày đặc lập tức quét về phía bọn họ, lướt ngang qua người họ. Mưa lớn cũng mãnh liệt rơi xuống chỗ bọn họ, nhưng không hề cản trở sự bước tiến mẫn tiệp của bọn họ.

Tổ trưởng đặc cần ngầm mệnh lệnh, muốn ba đặc công đưa một nhà phó tổng thống lập tức rút lui khỏi, còn mình dẫn đặc công khác ở chỗ này ngăn chặn địch nhân.

Do có 2 chiếc xe đã bị tập kích, có 8 đặc công hy sinh, nên nhân viên hiện giờ của bọn họ thật là quá ít, giống như trứng chọi đá. Đương nhiên Lạc Mẫn hiểu được điều đó, lập tức thông qua micro gọi tổ trưởng đặc cần, nói chỉ cần cho 1 đặc công theo bọn họ là được.

“Tôi cùng phó tổng thống đều là chiến sĩ, chuyện này chú biết rõ mà.” Lạc Mẫn khuyên bảo đối phương. “Không có thời gian tranh luận, tuân theo mệnh lệnh.”


Tổ trưởng đặc cần không thể làm gì khác hơn là lập tức điều chỉnh, chỉ điều 1 đặc công cực kỳ ưu tú đến, cùng bọn họ chạy xuống chân núi. Những người khác di chuyển vị trí, phong tỏa đường truy đuổi của bọn truy kích, để bọn chúng trong nhất thời nửa bước khó đi.

Lạc Mẫn cùng Chu Tự khom người chạy gấp trong rừng cây, trời mưa đường trơn, bọn họ không ngừng ngã xuống đất, nhưng vẫn không hề giảm tốc độ. Chu Tự thủy chung che chở con mình, cho dù ngã sấp xuống cũng nhanh chóng nổ lực nâng vai, để con trai mình không bị tổn thương gì.

Tiếng mưa rơi ào ào che giấu thanh âm tiến lên của bọn họ, đồng thời cũng che giấu khí tức của bọn người truy tung.

Rất nhanh bọn họ liền chạy vào trong rừng mưa nhiệt đới tươi tốt, thân cây cổ thụ cao to và dây mây quấn lấy nhau chằng chịt, trong không trung đan lại thành một võng cẩn mật, khiến bọn họ khó mà tiến lên nhanh được.

Lúc này, tiếng của Lâm Tĩnh vào cái lỗ tai Lạc Mẫn. Hắn đang dùng tiếng lóng được dùng trong tình huống khẩn cấp, hỏi vị trí cùng tình huống của Lạc Mẫn. Địch nhân đang dùng trang bị dò xét thực thi quấy rầy, khiến hắn lo lắng vô cùng.

Lạc Mẫn bình tĩnh miêu tả địa hình chung quanh chỗ bọn họ đang đứng, đại thể suy đoán vị trí của chính mình, sau đó nói hắn đã bị tập kích, có đặc công bị chết, những nhân viên còn lại đang chặn kẻ địch, còn hắn cùng phó tổng thống đang rút xuống chân núi.

Tuy rằng Lâm Tĩnh gấp, nhưng lại lãnh tĩnh, lập tức mở địa đồ điện tử, tìm thấy được phạm vi đại thể chỗ Lạc Mẫn cùng Chu Tự, lập tức mệnh lệnh chia binh làm thành 2 đường, 1 đường tiếp tục đi lên theo đường cái, còn mình dẫn theo 1 đội quân khác nhảy xuống xe, tiến vào rừng rậm, vào bụng núi.

Lạc Mẫn kết thúc trò chuyện chưa được 5 phút đồng hồ thì Chu Tự liền nghe được tiếng giống như động vật nhỏ chạy qua bụi cỏ. Y ra dấu với Lạc Mẫn cùng đặc công bên cạnh, ba người mau lẹ tách ra, bí mật trốn sau thân cây.

Tiếng mưa rơi gấp gáp phô thiên cái địa, toàn bộ trong rừng tràn ngập hơi nước âm lãnh, ngoài trừ nó ra thế giới không còn âm thanh gì khác.

Ba người phi thường kiên trì chờ đợi, tuy là tình huống nguy cấp, bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải xác nhận không có gì khác thường mới có thể tiếp tục hành động.

Một hồi lâu, một tiếng động nhỏ lại vang lên.

Ba người đều chuẩn bị tốt, bàn tay Chu Tự vẫn đang che mắt con trai mình lại, thỉnh thoảng cảm giác được đôi lông mi dài của con trai mình lướt nhẹ qua lòng bàn tay, y sẽ giữa chặt tay lại thêm một chút. Hiện tại y không thể phân tâm.

Tuy là Chu Lạc lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nhưng trong cái đầu nhỏ bé vẫn nghĩ rằng cha nói là muốn cùng người khác chơi trốn tìm, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, hai tay cầm chặt vạt áo của cha mình, nhưng vẫn cố không lên tiếng, rất nhu thuận.

Tuy rằng mưa rất lớn, nhưng rừng cây rậm rạp, giọt mưa rơi xuống bị tán cây phân tán ra nên có vẻ thưa thớt hơn.


Ba người đã ẩn mình trong cơn mưa nãy giờ, mới nhìn thấy có mấy bóng đen đang tản ra tìm tòi gì đó, dần dần tới chỗ họ.

Lạc Mẫn cầm lấy súng trường đột kích, lãnh tĩnh nhắm vào, lập tức nhấn cò.

Chu Tự cùng đặc công kia cũng song song nổ súng.

Tiếng súng vừa vang, thì bóng đen lập tức rung động, vừa ngã xuống vừa nổ súng bắn trả, nhưng ít ra cũng có 4 tên bị hạ gục.

Đặc công kia lặng lẽ đứng dậy, chạy tới chỗ chúng. Lạc Mẫn cùng Chu Tự hấp dẫn toàn bộ chú ý của kẻ địch, yểm hộ hành động của người nọ.

Rất nhanh, chỉ nghe bên góc của kẻ địch truyền đến vài tiếng súng, công kích của đối phương rõ ràng yếu bớt.

Lạc Mẫn muốn Chu Tự ở yên đó đừng nhúc nhích, còn mình thì lách người qua.

Có một bóng đen lặng lẽ lùi ra phía sau, hiển nhiên dự định thoát ly chiến đấu, hắn lập tức nổ súng, thân thể tên đó chấn động, lập tức ngã quỵ trong nước bùn, không nhúc nhích.

Cuộc đánh giáp lá cà này nhanh chóng kết thúc.

Lạc Mẫn cùng đặc công kia kiểm tra từng thi thể một, không phát hiện ra đầu mối hữu dụng nào, liền cầm lấy súng trường đột kích của bọn chúng, định mang theo toàn bộ đạn, sau đó mới nhanh chóng rời đi.

Chỉ là, hiển nhiên đối phương cũng đã nhanh chóng thông báo cho quan chỉ huy bên bọn chúng hành tung của bọn họ, bên kia nhanh chóng điều chỉnh bố trí, điều binh khiển tướng vây quanh bọn họ.


Lạc Mẫn cùng Chu Tự nhanh chóng phát hiện không có khả năng xuống núi được nữa, địch nhân phong tỏa nghiêm mật. Bọn họ lập tức quay đầu hướng lên núi.

Đối phương theo đuổi không bỏ, dường như dự định bức bọn họ lên núi, sau đó bắt giữ.

Lâm Tĩnh băng qua rừng rậm rất nhanh phát hiện hành tung địch nhân. Hắn không khai chiến cùng đối phương, mà cẩn thận thông qua khe hở của hai tiểu tổ của bọn chúng, nắm được vòng vây của bọn chúng. Căn cứ vào phương hướng vận động của chúng, thì hắn có thể biết được chỗ bọn họ Lạc Mẫn đang ở, sau đó lao thẳng tới. Để phòng ngừa địch nhân nghe lén, thì tiểu đội của bọn họ không sử dụng vô tuyến truyền tin nữa, trong đó lúc thường dùng dấu hiệu tay, trong quá trình tiến lên không hề phát ra 1 thanh âm nào có thể khiến địch nhân chú ý.

Chu Tự mang theo con trai, chạy nhanh lên núi, dần dần cảm thấy có chút mệt. Y thỉnh thoảng nhìn Lạc Mẫn đang đi phía sau mình, chuẩn bị tinh thần bảo vệ hai cha con họ, trong lòng xuất hiện niềm vui. May là không để hắn mang theo con, nếu không người mệt sẽ là hắn rồi.

Khó khăn lắm mới tới được đỉnh núi, thì rừng cây bỗng nhiên trở nên thưa thớt, phía trước chỉ còn lại một số gốc cây, hiển nhiên cây rừng ở đây đã bị khai thác.

Ba người họ đứng ở đó, trong lòng hiểu rõ, nếu như rời khỏi rừng rậm, tới 1 chỗ thế này, thì sẽ trở thành bia sống cho địch nhân, muốn rời đi an toàn quả thực khó như lên trời.

HẾT CHAP 49

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận