Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Viên đạn này là được bắn ra từ bên trong phủ tổng thống, hệ thống bảo an không thể phản ứng kịp, nhưng vẫn đúng lúc phát ra cảnh báo ngay khi đạn đụng trúng cửa sổ.

Lý Nguyên gươm quý không bao giờ cùn, phản ứng mẫn tiệp, thân thể cúi xuống nấp dưới sofa, nằm sấp xuống đất. Động tác của ông rất nhanh, rốt cục cũng tránh được chỗ hiểm, viên đạn đó vốn dĩ định bắn ngay tim nhưng giờ chỉ trúng vai phải. Máu lập tức chảy ra, nhuộm đỏ áo của ông.

Nhân viên đặc cần nhanh chóng hành động, có người gọi đồng nghiệp bên ngoài lùng bắt tay súng bắn tỉa kia, có người thì gọi cho phòng bác sĩ phủ tổng thống, nói họ biết tổng thống bị trúng đạn, muốn họ lập tức chạy tới, nhiều người chạy ào tới, vừa dùng thân người che chắn bảo vệ Lý Nguyên, vừa giúp ông cầm máu, băng bó vết thương.

Lý Nguyên rất thanh tỉnh, nói với bọn họ: “Cử người bảo vệ cho Trịnh Đan Thanh.”

“Dạ, tổng thống tiên sinh.” Tổ trưởng kia lập tức gọi người chạy lên lầu hai.

Lúc này, Lăng Tử Hàn chạy vội tới.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, nhưng vẫn không kịp ngăn cản hành động ám sát lần này. Cậu chạy tới bên người Lý Nguyên, ngồi xổm xuống, gấp gáp nói: “Chú Nguyên, chúng ta cần phải rời khỏi phủ tổng thống ngay.”


Lý Nguyên mỉm cười hỏi: “Tử Hàn, nếu có người muốn giết chú, mà chú lại chạy trốn, thì đó không phải tác phong của chú.”

“Đây không chỉ là ám sát.” Lăng Tử Hàn cúi người xuống, ghé vào lỗ tai ông nhẹ giọng nói. “Ban Địch An định tối nay phát động chính biến quân sự. Dù là chú hay là Tự ca, Mẫn ca có bị người của gã phái tới giết chết hay không, thì gã vẫn sẽ xuất binh, chiếm lĩnh phủ tổng thống, tuyên bố quân quản toàn quốc, thành lập chính phủ độc tài.”

Nụ cười Lý Nguyên biến mất: “Con chắc chứ?”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh mà nói. “Hồi nãy, cha con có truyền đến cho con tin này, đây là tình báo mới nhất. Ông ấy cũng đề nghị chúng ta tốt nhất nên rời khỏi phủ tổng thống, đưa chú đến nơi an toàn tạm tránh.”

“Được.” Lý Nguyên lập tức. “Chúng ta đi.”

Lúc này, mấy bác sĩ chạy tới, có trật tự kiểm tra thương thế cho Lý Nguyên. Đạn không có nằm trong thân thể ông, do vậy cũng không có gì nguy hiểm. Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, tiến hành xử lý vết thương cho ông.

Trịnh Đan Thanh nghe các nhân viên đặc cần chạy lên lầu nói Lý Nguyên bị thương, tim và mật nứt ra, sợ muốn đứng tim. Hắn ném hết đồ trong tay, chạy vội xuống lầu, chạy tới bên người Lý Nguyên, liên tục nói: “Chú Nguyên, không phải con, không phải con.”

Những người khác đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn, có không ít người thể hiện sự hoài nghi.

Lý Nguyên cười thoải mái nói: “Tôi biết, tôi biết, cậu không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhẹ thôi, không có việc gì.”

Lăng Tử Hàn ở bên cạnh dùng micro bí mật nói với Vệ Thiên Vũ: “Y ở ngay trong phủ tổng thống, các anh đi tìm y, tốt nhất nên bắt sống, không được giết chết y.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ trả lời, cùng Mai Lâm xuống xe.

Bọn họ là dùng xe của Lăng Tử Hàn tiến vào, trên người có mang giấy thông hành đặc biệt vào phủ tổng thống mà Lăng Tử Hàn chuẩn bị cho bọn họ. Máy quản chế điện tử trước tiên quét hình bọn họ, sau đó xác nhận bọn họ hợp pháp đi vào, thì không hề phát sinh cảnh báo.

Hai người đều mặc trang phục nhân viên đặc cần, âu phục đen, quần áo trong màu trắng, cravat thâm sắc, vừa xuống xe liền chạy cùng với những người khác.

Dựa theo bức ảnh cùng số liệu biểu hiện trên hệ thống quản chế phủ tổng thống, thì sát thủ nổ súng bắn tổng thống đang ẩn nấp tại Diêu Quang Lâu, cũng có khá nhiều nhân viên đặc cần đang chạy tới đó, vây quanh trọng trọng tòa nhà này.

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm không có tùy tiện chạy theo họ. Hai người thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, sau đó trực tiếp chạy tới Khai Dương Lâu.

Nơi này là thư viện, phòng tư liệu, phòng biểu diễn, cũng là nhà bảo tàng để cất giữa các nghệ thuật cùng trân phẩm chính khách các quốc gia khác tặng, ngoại trừ tổ chức hoạt động ra, thì bình thường rất ít có người tới, buổi tối lại càng không có ai, lúc này, lại có một bóng đen đang nhanh chóng lẩn mình chạy từ lầu hai xuống lầu một, dự định ra ngoài cửa. Hệ thống quản chế trong tòa nhà không có phát sinh cảnh báo, hiển nhiên trên người anh ta cũng có giấy chứng nhận thân phận điện tử hợp pháp.


Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đi tới trước tòa nhà, ăn ý chia ra làm hai ngã, nấp trong chỗ tối. Thân pháp bọn họ như điện, bỗng nhiên biến mất, nên không khiến bất kì ai chú ý.

Bóng đen trong tòa nhà trốn ở cạnh cửa, nhìn ra ngoài một hồi, thấy phần lớn nhân viên đều đang chạy tới Diêu Quang lâu bên kia, ở đây không có ai, cũng không có bất kì thủ vệ nào, liền nhanh chóng mở cửa tòa nhà, chạy ra ngoài.

Y vừa mới lao xuống bậc thang thì Vệ Thiên Vũ đã nhắm thẳng ngay y bắn liền 5 phát. Tất cả đạn đều né tránh chỗ hiểm, lần lượt bắn tứ chi của y, đặc biệt nhắm vào tay phải đang cầm súng.

Cùng lúc đó, Mai Lâm từ bên kia phi thân ra, tay huy cước đá, như thiểm điện mà lướt tới, dự định bắt sống y.

Cảm giác của y cực kỳ nhạy cảm, cúi thấp người xuống, dán sát người xuống lăn tròn tới bụi hoa khá cao ngay góc tòa nhà. Chỉ trong 1 động tác, nhưng người y cũng run nhẹ lên hai lần, rõ ràng là đã bị trúng đạn, nhưng tốc độ không hề giảm.

Ngoại trừ chiến hữu liệp thủ ra, thì Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đều là lần đầu tiên thấy một người có phản ứng nhanh như vậy. Hành động của anh ta có chút quen thuộc với họ, dường như có chứa nhẫn thuật Nhật Bản thất truyền.

Trong lòng hai người hiểu rõ, người này rất có khả năng chính là sát thủ chuyên nghiệp Nhật Bản mới nổi gần đây, Phong Ma (Fuuma).

Bọn họ phối hợp nhiều năm, không cần phải nói, liền có thể hiểu rõ được ý nhau. Vệ Thiên Vũ một bước chạy tới con đường nhỏ ngay cạnh bụi hoa, Mai Lâm đi dọc hành lang bên tòa nhà mà chạy. Trong sự giáp công của họ, người đó tuyệt đối không thể chạy thoát được.

Đúng lúc này, không trung liên tục vang lên vài tiếng nổ, sau đó là vài tiếng rít gào hướng thẳng tới chỗ họ.

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm có chút kinh ngạc, nhưng không thể không né, hai người căn cứ tiếng huýt gió phán đoán, song song lui người xuống, cúi người nằm xuống mặt đất.

Những đạn pháo đó rơi ngay vào trong Phủ tổng thống, lần lượt rơi xuống trước 7 tòa nhà, phát sinh tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.


Đất đá văng tứ tung, khói thuốc súng tràn ngập, hòa lẫn trong đó là những tiếng thét chói tai của phụ nữ, cùng tiếng la tiếng la truyền qua tai nghe của nhân viên đặc cần, hỗn loạn vô cùng.

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm ngẩng đầu nhìn.

Nhờ Phủ tổng thống có hàng rào sắt nên có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Trên con đường rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, một đội xe tăng đang chạy nhanh tới trước, đồng thời không ngừng pháo kích Phủ tổng thống.

Phía sau xe tăng, có rất nhiều quan binh lục quân vũ trang hạng nặng, bọn họ đứng ở trên xe Jeep quân dụng, tùy thời chuẩn bị tiến công.

Không trung cũng truyền tới tiếng ầm vang của phi cơ trực thăng vũ trang, rõ ràng đang bay về hướng Phủ tổng thống.

Tai nghe bọn họ truyền đến thanh âm bình tĩnh của Lăng Tử Hàn: “Đây là chính biến quân sự, toàn thể lui lại.”

HẾT CHAP 53

Mục lục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận