Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Màn đêm buông xuống, thành Bắc Kinh phồn hoa vẫn náo nhiệt xôn xao như cũ, nhưng trên con đường ngoại thành thì lại an tĩnh.

Dưới sự giám thị trực thuộc Bộ Quốc An, Feldman Blatherwick dẫn theo 5 người trong tiểu tổ mình khêu đèn đánh đêm, tiếp tục thẩm vấn Heinz.

Thư ký của Lăng Tử Hàn, Phùng Vũ Giang nghe Feldman nói bọn họ sẽ thẩm vấn cả đêm, liền giúp họ phân ca trực cho nhân viên tiểu tổ, mỗi ca 2 người, cứ 4 tiếng đổi ca 1 lần. Sau khi báo cáo với Lăng Tử Hàn xong, anh liền rời khỏi ngục giam về nhà nghỉ ngơi.

Feldman Blatherwick chỉ hỏi Heinz tình hình của Jack là chính, những người cao cấp đã từng biết đến sự hiện diện của “Founder cũng đều đề cập. Heinz vẫn chỉ mỉm cười, chỉ trả lời “Không biết”.

Feldman tức giận không ngớt, không thể làm gì khác hơn là chọn dùng chiến thuật “xa luân” (cậy đông hiếp yếu), năm người thay phiên thẩm tra, cũng không dùng chung 1 phương cách mà hỏi y, Heinz bất biến ứng vạn biến, với những câu hỏi của họ chỉ cười lắc đầu. Chỉ có một lần, có người lần thứ hai nhắc tới Jack thì y lại nói 1 câu khác: “Jack là một cậu nhóc ngoan.” Câu nói khen thưởng ẩn chứa tình cảm đó khiến Feldman tức giận đến vỗ bàn.

Nhiều lần dây dưa như vậy nhưng lại không hề có tiến triển gì, tất cả mọi người cảm thấy có chút uể oải, Feldman cũng chẳng muốn buông tha, nên nói với hai nhân viên Bộ Quốc An phái tới trợ giúp nói: “Có thể mang chút thức ăn tới cho chúng tôi không? Chúng tôi muốn tiếp tục hỏi.”

Nhân viên công tác kia lập tức gật đầu đáp ứng, rồi đi ra cửa.

Feldman gật đầu một cái với bốn người đang ngồi hai bên đối diện mình, lập tức hành động.

Một người lấy ra một cái máy quấy rầy mini, đặt lên vách tường phía sau. Nó có thể phóng xuất sóng điện tử quấy rầy, khiến máy giám sát cứ vô hạn tuần hoàn, nhiều lần truyền phát hình ảnh của 5 phút đồng hồ vừa qua. Ít nhất phát qua 2 lần thì nhân viên xem màn hình giám thị mới có thể phát hiện ra điều khác lạ, mà với 10′ thì họ dư sức để làm việc.

Feldman vừa xông lên trước, lập tức đem máy giải mã nhắm ngay xiềng xích mật mã điện tử đang khóa Heinz, 10s sau đã mở ra.

Heinz lập tức đứng dậy. Từ đầu tới đuôi y vẫn không hề biểu hiện ra ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh, trong mắt có chút ánh sáng vui vẻ.


Tên còn lại lập tức mở cửa, thoải mái đi ra ngoài, thấy trái phải không có ai, liền đem máy quáy rầy đặt lên tường bên ngoài, lập tức nghiêng người vào trong phòng lắc tay với người bên trong.

Người trong phòng cũng mở cửa ra ngoài, Feldman phía trước, 4 người khác cùng Heinz vây quanh ở giữa. Bọn họ không đi ra cửa chính mà đi nhanh đến hướng ngược lại.

Đi qua 2 căn phòng, Feldman liền quẹo vào thư viện nhỏ trong ngục. Y nhìn đồng hồ 1 chút, ra dấu, 4 người khác lập tức che chở Heinz đứng sát tường.

Chỉ nghe 1 tiếng nổ nhỏ, ở ngay giữa dần sụp đổ xuống hiện ra một cái động lớn.

Feldman dẫn đầu nhảy xuống, Heinz theo, bốn người kia nhảy sau, tất cả biến mất trong động.

Heinz vừa rơi xuống đất, liền được một người ôm chặt lấy. Tuy rằng không thấy được mặt người kia, nhưng y vẫn nở nụ cười vui vẻ: “Jack, làm rất đẹp.”

Jack buông y ra, đưa cho y một cây súng tự động, rồi đi nhanh trên con đường ra ngoài.

Đây là một con đường do người tạo, dài 10km, công trình khá lớn khiến người ta lóa mắt.

Bọn họ cũng không quay đầu lại cứ chạy về phía trước, người mà Jack mang đến cứ cách 10 thước lại lắp đặt 1 quả bom trên tường.

Người trong ngục giam có phát hện bọn họ đã chạy thoát hay không bọn chúng không biết, nhưng hiện nay bọn chúng vẫn chưa nghe được tiếng bước chân đuổi theo phía sau, có thể thấy tất cả thuận lợi.

Đi ra khỏi cửa là ngay trong núi, phía trước có hai chiếc phi cơ trực thăng tĩnh âm đang đậu ngay trên mặt đất phẳng.

Jack cùng Heinz, Feldman leo lên 1 cái, những người khác lên cái thứ 2. Máy bay rất nhanh phát động, lập tức bay đi hướng bắc.


Sau khi bay lên cao, người sắp đặt thuốc nổ khởi động điều khiển từ xa, chỉ nghe một loạt tiếng vang nặng nề truyền đến, trên mặt đất không có cái gì khác thường, thế nhưng toàn bộ con đường ngầm đều đã bị lắp kín.

Jack lúc này trầm tĩnh lại, lần thứ hai ôm lấy Heinz, vô cùng thân thiết nói: “Em đã chuẩn bị 10 năm, rốt cục thành công rồi.”

Heinz vươn hai tay ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, nhẹ giọng nói: “Anh biết em sẽ đến, Jack, anh luôn chờ em.”

“Em cũng vậy.” Jack rất kích động. “Em luôn cố gắng chính là vì ngày này”

Heinz quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài: “Chúng ta đang bay đi đâu?”

“Mông Cổ.” Jack mà nói rõ ràng. “Tất cả đều đã sắp xếp xong hết rồi. Chúng ta qua cao nguyên Mông Cổ, đến biên cảnh thì dùng xe hơi, bên kia đã có người tiếp ứng. Chúng ta đi từ Ulan Bator đến Kazakhstan, rồi tới Âu Châu. Bên em đã giúp anh chuẩn bị 1 thân phận mới, dọc theo đường cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, tất cả đều không có vấn đề.”

Heinz gật đầu, quay đầu nhìn về phía hắn, có chút do dự, không biết phải nói gì.

Nhưng Jack hiểu rõ ý người, nhẹ giọng nói: “Một đội khác của bên em đã đi cứu Antinogen rồi. Chỗ của hắn dễ xử lý hơn, Feldman dùng hết 10 năm mới có thể lẻn vào cao tầng tổ chức cảnh sát quốc tế, bên em mới có cơ hội cứu anh ra. Antigonen muốn nghiên cứu, thì bên cạnh phải được cấp cử vài người để hỗ trợ, bọn em đã thu mua được vài người trong số đó, chờ tận mấy năm, cũng vì ngày hôm nay. Anh yên tâm đi, cứu hắn ra không có vấn đề gì đâu.”

Heinz vui sướng hôn hắn, nhẹ giọng nói: “Anh yêu em.”

Jack mỉm cười gật đầu, bổ sung: “Chúng ta sẽ cùng bọn Antinogen hội hợp tại Sainshand (1).”

Heinz gật đầu, thoải mái mà lùi người về phía sau, cười hỏi: “Có thuốc không?”


Jack trêu chọc nói: “Hút thuốc hại sức khỏe.”

Heinz cười ha ha.

Máy bay của bọn họ một đường bay qua nơi hoang tàn vắng vẻ, thông suốt tiến vào biên cảnh Trung – Mông.

Cùng lúc đó, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, ngồi dậy. Trong bóng tối, cậu bật người quá mạnh tựa như thiên toàn địa chuyển nên cả người liền thấy choáng, thân bất do kỷ ngã xuống.

Vệ Thiên Vũ đúng lúc ôm lấy cậu.

Cậu vừa ngồi dậy thì Vệ Thiên Vũ đã tỉnh, suy nghĩ còn chưa kịp thì đã phản ứng, hai tay theo bản năng vươn ta, vừa lúc đón được cậu.

“Làm sao vậy?” Vệ Thiên Vũ lo lắng hỏi. “Tử Hàn, em khó chịu ở đâu?”

“Không phải.” Lăng Tử Hàn nhíu chặt lông mày, suy tư nói. “Em nghĩ dường như có chuyện gì rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Vệ Thiên Vũ đặt cậu lại lên giường nằm xuống, xoay người nhấn đèn đầu giường.

“Anh gọi điện giúp em.” Lăng Tử Hàn thanh âm yếu ớt. “Gọi vào số ngục giam số 1.”

Vệ Thiên Vũ biết đó là nơi giam giữ Heinz, nghe vậy trong lòng cả kinh, lập tức xuống giường gọi điện, kiểm tra tình hình mã hóa, lập tức gọi tới đó. Anh nghe thấy bên kia bắt máy, liền đưa microphone vào bên tai Lăng Tử Hàn.

“Alô.” Chậm rãi chậm rãi ngồi dậy. “Tôi là Lăng Tử Hàn.”

Người bên kia lập tức báo cáo với cậu, thanh âm rõ ràng khiến Vệ Thiên Vũ nghe được nhất thanh nhị sở: “Lăng bộ trưởng, 5′ trước, chúng tôi phát hiện Heinz chạy thoát, Interpol lần này là đồng bọn của y. Bọn chúng đào hầm, từ bên ngoài trực tiếp thông đến trong ngục giam, sau đó đã cho nổ hủy đường, chúng tôi không thể đuổi theo.”

Mi Lăng Tử Hàn nhăn lại, nhưng thanh âm rất lãnh tĩnh: “Được, tôi biết rồi. Cậu lập tức truyền tin đi, tôi lập tức phái người tới đó.”


Cúp máy, cậu lại gọi điện tới nơi giam giữ bí mật Antinogen, nhưng chỉ là tiếng máy bận.

Lăng Tử Hàn lập tức gọi điện cho Lôi Hồng Phi, đồng thời nói với Vệ Thiên Vũ: “Giúp em gọi cho Du Dặc cùng Mai Lâm, để bọn họ tách ra chạy tới ngục giam số 1 và chỗ số 7.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ lập tức dùng điện thoại bảo mật của mình.

Lăng Tử Hàn đánh thức Lôi Hồng Phi đang ngủ say, trấn định tự nhiên mà nói: “Hồng Phi, Heinz cùng Antinogen chạy thoát, có thể là “Founder” cướp ngục, đưa bọn chúng đi. Anh thông báo cho bộ đội biên phòng, cần phải bảo vệ biên cảnh, nghiêm mật kiểm tra người qua lại. Theo sự phỏng đoán của em, bọn chúng có khả năng đi hướng bắc tới biên cảnh Mông Cổ, cũng không loại trừ hướng đông, tẩu thoát qua đường biển.”

“Được, anh hiểu rồi.” Lôi Hồng Phi trên giường nhảy dựng lên. “Em yên tâm, anh sẽ lập tức hạ lệnh.”

Lăng Tử Hàn lập tức gọi tới cục trưởng cảnh sát Bắc Kinh, yêu cầu ông nhanh chóng phái cảnh lực phong tỏa sân bay, nhà ga, cùng toàn bộ các đường rời khỏi thành phố. Cục trưởng cảnh sát đáp ứng, lập tức hành động.

Lăng Tử Hàn cúp máy, Vệ Thiên Vũ nói với cậu: “Du Dặc cùng Mai Lâm đã xuất phát.”

“Được.” Lăng Tử Hàn xuống giường tiến phòng tắm rửa mặt.

Vệ Thiên Vũ đi tới cửa, chân thành nói: “Anh đi cùng em.”

Lăng Tử Hàn muốn tới trung tâm chỉ huy “Thứu tháp”, bố trí công việc đuổi bắt Heinz cùng Antinogen, mà bản thân Vệ Thiên Vũ lại là lãnh đạo bộ môn tin tức cung cấp kỹ thuật ủng hộ. Cậu gật đầu, lau khô mặt rồi đi ra phòng tắm.

Động tác hai người rất nhanh cũng rất nhẹ. Thay đồ xong, bọn họ mở cửa xuống lầu, ra khỏi biệt thự, không kinh động tới bất kì ai, liền lái xe rời đi.

HẾT CHAP 03

(1) Sainshand là thủ phủ của tỉnh Dornogovi tại Mông Cổ. Thành phố nằm ở thảo nguyên phía đông của sa mạc Gobi, có đường sắt Xuyên Mông Cổ đi qua địa bàn.

Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Sainshand


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận