Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

La Hãn, Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ đều trong văn phòng cục hành động, đang hướng về màn hình máy tính của mình, khẩn trương thảo luận.

Lăng Tử Hàn đi vào cửa, ba người họ đều ngẩng đầu lên, thắc mắc nhìn cậu.

Lăng Tử Hàn biết bọn họ muốn hỏi việc gì. Cậu đến vị trí của mình, nhàn nhạt mà nói: “Hiện tại Đồng viện trưởng hôn mê bất tỉnh, các chuyên gia kiểm tra đo lường thấy trong cơ thể hắn có một vật chất bất minh, có thể là dược vật về gien, hoặc là một loại virut đã được kỹ thuật gien cải tạo. Tình trạng Đồng viện trưởng hiện nay hoàn toàn không có biến đổi gì lớn, hẳn là vật chất bất minh trong cơ thể hắn vẫn chưa phát tác. Hiện tại chúng ta cần phải giành giật từng giây, nhanh chóng điều tra rõ tình hình. Các anh ở đây thế nào rồi? Có thẩm tra người bị bắt chưa? Có phát hiện được gì không?”

Du Dặc nhìn màn hình máy vi tính trước mắt, nói với cậu: “Ở trong ổ chúng tôi tìm thấy được 7 tên không cùng một bọn, Thiên Vũ cùng La Hãn đã tiến hành tra tìm trên online, có thể xác nhận, bọn chúng thuộc về “Founder” cùng “Kẻ hủy diệt”. Căn cứ phân tích của chúng tôi, trong mắt Antinogen, Đồng viện trưởng cùng Ngô Tiệp hẳn là những người quan trọng, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không làm sẽ làm bị thương Đồng viện trưởng, hành động lần này không thành công, hoàn toàn có thể bỏ qua. Vì vậy, chúng tôi cho rằng, bọn người đã đẩy vật chất bất minh vào cơ thể Đồng viện trưởng nhất định là “Kẻ hủy diệt”. Người của chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn bọn chúng, nhưng hiện nay vẫn chưa có tiến triển mang tính đột phá. Mai Lâm đem những tên mà tối qua y cùng cậu bắt được tới, bọn chúng cũng phân biệt thuộc về “Founder” cùng “Hủy diệt người”, chúng tôi đang gia tăng thẩm vấn.”

La Hãn nói tiếp: “Hành động của bọn Triệu Thiên rất thành công, từ hiện trường cảnh sát xem xét, bọn họ đã từ bên trong phía cảnh sát cướp đi 1 người, hơn nữa rất thuận lợi thoát ly hiện trường. Chúng tôi đã mời cảnh sát đến khám hiện trường, kết luận cơ bản của bọn họ là vậy, các báo cáo sẽ cần phải tiến thêm bước kiểm nghiệm vật chứng mới đưa ra được, nhưng, tin tức chung thì là vậy.”

“Rất tốt.” Lăng Tử Hàn gật đầu, quay đầu nhìn về phía Vệ Thiên Vũ. “Bọn Mạc Thanh Hải đến Bắc Kinh chưa?”

“Hừng đông hôm nay đến rồi.” Giữa trán Vệ Thiên Vũ có chút uể oải, nhưng thanh âm vẫn rõ ràng. “Chúng tôi đã phái người đưa hai đứa nhỏ sắp xếp an toàn. Mạc Thanh Hải cùng bạn đời của hắn, Đàm Như Thủy đang ở bên phòng bên, chúng tôi muốn lập tức bắt đầu công tác.”

Lăng Tử Hàn nhìn bọn họ, nghiêm túc mệnh lệnh: “Hiện tại các anh phải lập tức đi ngủ, chí ít phải ngủ đủ bốn tiếng đồng hồ, mới có thể tiếp tục công tác, bằng không hành động tiếp theo không được tham gia.”

Ba người nhìn thoáng qua nhau, trăm miệng một lời: “Chúng tôi chưa mệt.”

“Phải chờ đến khi các anh ngã gục rồi cho người đưa các anh đi ngủ mới chịu sao?” Lăng Tử Hàn đề cao thanh âm. “Công tác chúng ta cần hết sức chăm chú, phản ứng mẫn tiệp, nếu người mệt mỏi thì sẽ trì độn, mất đi sức phán đoán chuẩn xác, đây là điều các anh đều biết. Tôi đã ngủ tại phòng nghỉ bệnh viện 643 mấy tiếng, lúc này mới tới được. Hiện tại, các anh đều phải đi ngủ, đưa hết tư liệu cho tôi là được. Tôi sẽ đi tìm Mạc Thanh Hải cùng bạn đời của hắn nói chuyện, không cần các anh theo. Chờ các anh tỉnh lại, chúng ta tiếp tục nghiên cứu phương án hành động tiếp theo.”

Ba người xác thực cảm thấy mệt mỏi rã rời, thấy Lăng Tử Hàn nói như vậy, cũng sắp ra luôn mệnh lệnh, liền cười nói: “Được rồi, lão đại, chúng tôi đi ngủ đây.”

Vệ Thiên Vũ chờ bọn họ đi ra ngoài, mới đi tới ôm lấy Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng thoải mái: “Không cần quá lo lắng, chú Đồng không có việc gì đâu.”


“Em cũng mong như vậy.” Lăng Tử Hàn cười khổ. “Từ xưa đến nay, người đầu tiên phát bệnh luôn không thể may mắn tránh khỏi.”

“Chúng ta sẽ không để nó phát tác.” Nét mặt Vệ Thiên Vũ rất kiên định.

Lăng Tử Hàn gật đầu, đưa tay ôm lấy anh, thân thiết mà nói. “Anh bận rộn mấy ngày qua rồi, mau đi ngủ đi.”

Vệ Thiên Vũ không nói gì, trầm mặc ôm lấy cậu 1 hồi, lúc này mới xoay người rời đi.

Lăng Tử Hàn mở máy vi tính chính mình, nhìn tư liệu mà Vệ Thiên Vũ chỉnh lý xong gửi tới, sau đó mở hệ thống trò chuyện nội bộ, hỏi nhân viên công tác cục hành động: “Mạc tiên sinh cùng Đàm tiên sinh ở nơi nào?”

“Bọn họ đang uống trà trong phòng nghỉ.”

“Được, vậy cậu mời bọn họ tới văn phòng tôi.” Lăng Tử Hàn nói. “Đem trà của bọn họ pha nước sôi thêm 1 lần, mang tới đây luôn.”

Nhân viên công tác đáp ứng một tiếng, lập tức đi làm.

Rất nhanh, cửa ban công đẩy ra, Mạc Thanh Hải cùng 1 người đàn ông bước vào.

Lăng Tử Hàn cười ra đón, cùng bọn họ bắt tay, nhiệt tình mời họ ngồi.

Một nhân viên công tác sau đó tiến vào, đưa hai ly trà Long Tĩnh đặt ở trước mặt bọn họ.

Bạn đời của Mạc Thanh Hải, Đàm Như Thủy, là một người ôn nhuận như nước. Anh thấp hơn Mạc Thanh Hải nửa cái đầu, tương đối gầy, ngũ quan đoan chính, da cũng bị dương quang mưa gió của cao nguyên làm cho thô ráp, nhưng không có đen như Mạc Thanh Hải. Anh mỉm cười ngồi bên cạnh Mạc Thanh Hải, vừa nhìn liền biết tình cảm của hai người họ rất tốt.

Văn phòng của bọn họ chia thành 2 khu vực, có dùng vách ngăn bằng thủy tinh khắc hoa, Lăng Tử Hàn cùng bọn họ đang ngồi ở bên ngoài, ở đây thỉnh thoảng dùng để hội báo công tác cho các lãnh đạo cấp chủ quản, giới thiệu tình huống, cũng đôi lúc dùng để tiếp khách đặc biệt, giống như bây giờ.

Lăng Tử Hàn ngồi trên sofa thư thích, trước mặt đặt một ly nước sôi. Cậu mỉm cười nhìn hai người ngồi trên chiếc ghế sofa dành cho 3 người trước mặt kia, ôn hòa nói: “Rất xin lỗi, không thể không đưa các anh rời khỏi nơi mình đang sống, cũng may thời gian cũng không lâu. Chờ khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ cố gắng sắp xếp, đưa các anh trở về cuộc sống lúc trước, không bị ai quấy rối nữa.”


“Không sao. Mạc Thanh Hải hạ thấp người, hào sảng cười nói. “Cha tôi là người Trung Quốc, người yêu tôi cũng là người Trung Quốc, bản thân tôi cũng từng sống ở Trung Quốc một thời gian lâu, hai đứa nhỏ cũng được sinh ra ở Trung Quốc, tôi hy vọng có thể để tụi nhỏ tiếp tục sống ở Trung Quốc. Hiện tại, có cơ hội vì quốc gia xuất lực cũng là quang vinh của tôi.”

“Đúng.” Đàm Như Thủy cười gật đầu.

“Vậy thật tốt quá, cám ơn các anh.” Lăng Tử Hàn khoái trá mà nói. “Được rồi, tôi tự giới thiệu 1 chút, tôi là Lăng Tử Hàn, phó bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia, lời hứa của tôi với các anh là chắc chắn, quốc gia cũng đã thừa nhận, xin các anh cứ yên tâm. Các anh có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra, chỉ cần trong trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định cố gắng thỏa mãn.”

“Tôi không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng các anh có thể hỗ trợ công tác của ảnh thôi.” Mạc Thanh Hải cười chỉ chỉ người bên cạnh, thái độ vô cùng thân thiết.

Đàm Như Thủy thoáng do dự một chút, liền nói: “Tôi ở bên Thanh Hải mấy năm qua, cũng không hề từ bỏ việc nghiên cứu của mình. Lúc trước, khi em ấy đề nghị muốn cùng tôi đến cao nguyên ẩn giấu, tôi đã vui vẻ đồng ý, ngoại trừ tình cảm, cũng là vì việc nghiên cứu của chính mình.”

Lăng Tử Hàn không có dự định ngừng lời anh, nét mặt chuyên chú lắng nghe.

Đàm Như Thủy có chút xấu hổ, như là một đứa trẻ đang giở trò lừa gạt người lớn. Anh từ tốn nói: “Kỳ thực, suy nghĩ nghiên cứu của tôi cũng tương tự như Robert Jon, nhưng phương hướng tuyệt nhiên tương phản. Ông ta một mực nghiên cứu cách làm sao phá hư sự cân đối của con người, lợi dụng gien biến dị của sinh vật công kích nhân loại, còn tôi thì nghiên cứu làm sao tạo ra một loại gen bảo vệ con người. Tôi nghĩ, sau khi sinh con, chúng ta dựa vào từng độ tuổi của tụi nhỏ mà tiêm vào các loại vắc-xin phòng bệnh khác nhau theo đúng liều lượng, để ngừa rất nhiều tật bệnh, nếu vậy, tôi hy vọng mình có thể nghiên cứu chế tạo ra một loại dược vật hữu hiệu hoặc là một dạng kỹ thuật, có thể ngay lúc tụi nhỏ vừa sinh, có thể căn cứ vào gien của đứa bé, tiêm vào một tấm chắn của gien bảo hộ vào cơ thể bé đó.”

Lăng Tử Hàn hơi hơi chấn động, nhịn không được tán thán: “Đây quả là một ý kiến vĩ đại.”

Đàm Như Thủy nghe sự ca ngợi thật lòng của cậu, không khỏi mặt đỏ.

Mạc Thanh Hải lập tức gật đầu: “Đúng vậy,tôi cũng nghĩ vậy, nên luôn toàn lực ủng hộ ảnh.”

“Đây là đáng giá, bao nhiêu tiền đều đáng giá.” Lăng Tử Hàn lập tức nói. “Tôi sẽ lập tức hội báo với lãnh đạo liên quan, quốc gia khẳng định sẽ phe duyệt đủ tài chính, ủng hộ nghiên cứu của anh. Đàm tiên sinh, một mình anh cũng có hạn, chúng tôi có thể cấp cho anh một tổ chuyên gia, cũng có thể để chính anh lựa chọn người cùng nghiên cứu hoặc là trợ thủ. Tất cả yêu cầu của anh chúng tôi đều có thể đáp ứng.”

Đàm Như Thủy có chút hưng phấn: “Tôi đề nghị sở nghiên cứu đặt ở Thanh Hải. Ở đó là cao nguyên, các sinh vật sống ở đó đều có sinh mệnh lực ngoan cường, tôi cần nghiên cứu giống gen như vậy, bao gồm cả ngựa, dê, bò, động thực vật hoang dại, cùng với đủ loại người. Đương nhiên, tôi chỉ thu thập gien của bọn họ, tuyệt đối không có thương tổn đến bọn họ.”

“Tôi tin anh.” Lăng Tử Hàn gật đầu, “Những yêu cầu này của anh tôi đều có thể đáp ứng, anh cứ yên tâm. Nghiên cứu của anh hiện tại tiến triển đến bước nào rồi?”

“Đã thành công trên thí nghiệm động vật.” Đàm Như Thủy chân thật nói. “Nhưng vẫn chưa có thí nghiệm lâm sàng, tôi không tuyệt đối chắc chắn, hiện tại điều kiện cũng không cho phép.”


“Tôi hiểu.” Lăng Tử Hàn trầm tư một hồi, bỗng nhiên nhớ tới, liền nói. “Chúng tôi có 1 người bị phân tử khủng bố tiêm vào một loại vật chất bất minh, các bác sĩ hoài nghi đó là một loại dược vật về gien hoặc virut mới, anh có thể xem qua giúp tôi không?”

“Đương nhiên có thể.” Trên mặt Đàm Như Thủy toát ra hiếu kỳ. “Hiện tại có thể đi xem không?”

“Có thể.” Lăng Tử Hàn đứng dậy vào gian phòng bên trong, thông qua đường bảo mật chuyển tới chuyên gia sinh vật học di truyền ở bệnh viện 643. “Tương giáo sư, ngài có thể chuyển các kết quả kiểm tra đo lường của Đồng viện trưởng đến chỗ tôi không?”

Vị tương giáo sư kia ở bệnh viện 643 nhiều năm, cũng là một trong những chuyên gia cấu thành tổ chuyên gia trị liệu cho Lăng Tử Hàn, biết rõ thủ tục bảo mật, lúc này không hỏi vì sao, chỉ nói 1 tiếng “Được.”, liền đem hết toàn bộ số liệu đã được mã hóa, gửi tới chỗ cậu.

Lăng Tử Hàn giải mã, lướt qua 1 lần, thấy không có điều gì cần che giấu, mới mang máy vi tính đem ra bên ngoài, kết nối với màn hình lớn, đưa điều khiển vô tuyến điện tử đến tay Đàm Như Thủy, để anh tự mình điều chỉnh số liệu hiển thị.

Đàm Như Thủy nhìn kỹ từng số liệu, biểu đồ, hình ảnh kính hiển vi, xem từ đầu tới đuôi, lại đảo ngược lại xem qua thêm 1 lần, đặc biệt nhìn kỹ một ít số liệu cùng hình ảnh.

Lăng Tử Hàn cùng Mạc Thanh Hải cũng không quấy rầy anh, ngồi ở đó, lẳng lặng cùng anh xem những số liệu khô khan không rõ đó.

Một lúc lâu, Đàm Như Thủy mới hỏi Lăng Tử Hàn: “Theo bệnh án mà nói, người này cứ luôn hôn mê không tỉnh, còn theo số liệu hiển thị thì triệu chứng cũng không có biến hóa nào lớn.”

“Đúng.” Lăng Tử Hàn gật đầu.

Đàm Như Thủy trầm tư một hồi, mới nói: “Tôi không dám khẳng định, thế nhưng, tôi thấy cách suy nghĩ và phương pháp của loại dược vật này giống nghiên cứu của Robert Jon trước đây.”

Lăng Tử Hàn lập tức nói rõ: “Đây là bọn tổ chức khủng bố quốc tế ‘Kẻ hủy diệt’ tiêm vào cơ thể bệnh nhân, mà bên trong ‘Kẻ hủy diệt’ có không ít nồng cốt lúc trước đã từng là người của ’25’.”

“Vậy là được rồi.” Đàm Như Thủy gật đầu. “Nhất định là người của ’25’ mang virut lúc trước đó tới, mấy năm qua có thay đổi, chế tạo ra giống mới.”

Lăng Tử Hàn có chút khẩn cấp hỏi: “Đàm bác sĩ, anh có cách trị liệu không?”

“Đây là thứ mới, hiện tại chưa nói tới việc trị liệu thế nào.” Đàm Như Thủy mang sự lý trí cùng lãnh tĩnh của bác sĩ. “Tôi phải nghiên cứu cẩn thận mới được. Nếu quả thật là lấy khuôn từ dự án lúc trước của Robert Jon, thì tôi cũng biết được chút cách. Tôi nghĩ các anh cũng biết, Robert Jon đã từng dùng Mạc Thanh Hải làm thí nghiệm, là tôi trị cho em ấy.”

“Vậy thật tốt quá.” Lăng Tử Hàn vui mừng nở nụ cười. “Đàm bác sĩ, tôi xin anh, tôi sắp xếp cho anh tới bệnh viện, xin anh trị liệu cho bệnh nhân này được không? Ở đó có thiết bị tiên tiến, hoàn cảnh rất tốt, cũng có không ít chuyên gia cấp quốc tế, có thể thỏa mãn các điều kiện để anh tiến hành nghiên cứu.”

“Tôi thì không có vấn đề gì, rất nguyện ý cống hiến sức lực.” Đàm Như Thủy tao nhã mà nói. “Bất quá, nghiên cứu y học mất rất nhiều thời gian, cũng không phải là chuyện dựng sào thấy bóng, cần rất nhiều thời gian, nhiều lần cân nhắc, nhiều lần thí nghiệm, muốn tìm ra cấu tạo gien chuẩn xác của vật chất này không phải chuyện một sớm một chiều, mà thứ trong cơ thể bệnh nhân có thể phát tác bất kì lúc nào, rất nguy hiểm. Cho nên, tôi kiến nghị, các anh nên cố gắng hết sức tìm được người tiêm thuốc, tìm được đúng vacxin, mới đúng lúc cứu trị bệnh nhân.”


“Tôi hiểu, đây cũng là việc mà chúng tôi đang làm.” Lăng Tử Hàn thành khẩn nhìn anh. “Đàm bác sĩ, chuỵện của bệnh nhân này xin nhờ anh.”

“Được.” Đàm Như Thủy xúc động gật đầu.

“Tôi sẽ lập tức sắp xếp. Vì an toàn của anh cùng tương lai sau này của cả hai có thể có cuộc sống tự do tự tại, chúng tôi sẽ làm một thân phận mới cho hai người, để hai người tới bệnh viện.” Lăng Tử Hàn lấy ra điện thoại, gọi tới trưởng phòng kỹ thuật của cục hành động, muốn y dẫn Đàm Như Thủy đi làm một số thuật sửa dung.

Chờ bọn họ rời đi, Lăng Tử Hàn mới nói với Mạc Thanh Hải: “Mạc tiên sinh, chúng tôi mời anh tới, chủ yếu là vì muốn nắm được tình hình phần nào của ’25’, tình hình của chính anh cùng một số chuyện mà chúng tôi khó mà biết được, càng rõ càng tốt.”

“Không có vấn đề gì.” Mạc Thanh Hải mỉm cười. “Tôi thấy vị tiên sinh đi cùng các anh tới chỗ tôi rất giống tôi. Nếu tôi đoán không sai, các anh định cho anh ta giả dạng tôi?”

“Mạc tiên sinh quan sát nhạy cảm, ý nghĩ của mau lẹ, khiến người khác bội phục.” Lăng Tử Hàn thoải mái mà cười nói, “Đúng vậy, chúng tôi có quyết định này. Cho nên không muốn gạt anh, chính là muốn để anh nắm được phương pháp của chúng tôi, để chúng ta toàn diện hợp tác.”

Mạc Thanh Hải có chút cảm động. “Cám ơn các anh, lại có thể tôn trọng một người như tôi. Tôi nhất định toàn lực hợp tác với các anh.”

“Cám ơn.” nét mặt Lăng Tử Hàn thủy chung rất ôn hòa, giống như đang cùng 1 người bạn cụ nói chuyện phiếm.

Mạc Thanh Hải bị nhiễm trong bầu không khí thoải mái mà cậu xây dựng, cũng không câu nệ nữa, bạo gan hỏi: “Các anh cho người giả thành tôi, là muốn tiếp cận ai?”

Lăng Tử Hàn rất thống khoái trả lời: ““Founder” cùng “Kẻ hủy diệt”.”

“À?” Mạc Thanh Hải ngửa đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười cười. ““Founder” … tôi có biết Heinz, cũng đã từng lên giường với y.”

Lăng Tử Hàn giật mình, nhưng vẫn bất động thanh sắc. “Lúc nào?”

Mạc Thanh Hải hồi tưởng một chút, có chút cảm khái. “Lúc sắp 16, lúc đó, tôi còn khá trẻ.”

Nét mặt Lăng Tử Hàn không biến, ôn hòa mà nói. “Có thể kể tôi nghe 1 chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Mạc Thanh Hải thở dài một tiếng. “Đây cũng là chuyện cũ từ lâu lắm rồi, hiện tại nhớ tới, giống như là chuyện xảy ra hồi kiếp trước vậy.”

HẾT CHAP 15


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận