Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Triệu Thiên sáng sớm đã dậy, dọn dẹp 1 chút liền xuất phát.

Lăng Tử Hàn còn thức dậy sớm hơn y, căn dặn y vài câu, nhìn y rời đi, liền vào nhà bếp làm vài thứ, từ từ ăn.

Vệ Thiên Vũ còn đang ngủ say. Nhiệm vụ chính nhất của anh hiện tại vẫn là nhanh chóng hồi phục sức khỏe, nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên ngoại trừ việc tiếp tục uống thuốc, ăn thuốc bổ, thì còn phải tận dụng khả năng mà ngủ.

Lăng Tử Hàn cũng không đi quấy rầy anh, ăn sáng xong thì đến ban công ngay bên cạnh hồ, hướng thẳng tới mặt nước xanh lặng yên không sóng nước, hít sâu 1 hơi.

Cảnh sắc rất đẹp, cậu vẫn dựa người vào lan can nhìn về phía xa, nét mặt bình tĩnh, đường cong trên mặt dường như cũng bình thản một ít.

Qua một hồi lâu, Vệ Thiên Vũ mang áo khoác cùng áo ngủ giữ ấm, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau cậu. Hành động của anh tuy rằng mẫn tiệp nhẹ nhàng, nhưng Lăng Tử Hàn đã sớm phát hiện được. Thế nhưng, cậu cũng không quay người lại.


Vệ Thiên Vũ vươn hai tay, ôm lấy thắt lưng cậu, vô cùng thân thiết dựa sát vào.

Biểu tình Lăng Tử Hàn không có gì biến hóa, chỉ là đường cong khuôn mặt càng thêm bình thản. Thân thể cậu vẫn dựa vào lan can gỗ như cũ, chỉ là hơi quay đầu, quay nhìn người phía sau mình.

Vệ Thiên Vũ ôn nhu cười, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, lập tức ôm chặt lấy cậu, đem cằm gác lên vai cậu, giương mắt nhìn về phía tuyết sơn xa xa.

“Thật đẹp.” Anh cảm thán. “Thật là một nơi tịnh dưỡng tốt.”

Lăng Tử Hàn không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu.

Vệ Thiên Vũ biết cậu đang suy nghĩ gì, liền ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng năn nỉ: “Để anh ở bên ngoài 1 chút đi, anh không thấy lạnh, muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Lăng Tử Hàn vẫn trầm mặc như cũ, chỉ là lấy tay cầm lấy tay anh, cảm giác tương đối ấm áp, liền yên lòng, không phản đối.

Nếu có người chú ý tới bọn họ, thấy trong mắt cũng chỉ là một đôi tình nhân gắn bó, nghĩ bọn họ ở nơi đây xác thực là vì tĩnh dưỡng, mà không có mục đích gì khác.


Hai người liền lẳng lặng ôm lấy nhau đứng đó, nhìn non sông tươi đẹp mỹ lệ trước mắt. Thiên địa trời mênh mông, dường như chỉ có hai người bọn họ ở nơi đây, mà bọn họ cũng đã cùng tự nhiên hòa thành 1 thể.

Nửa tiếng sau, Lăng Tử Hàn mới đứng thẳng thân thể, dự định quay về phòng. Thân thể Vệ Thiên Vũ vẫn không thích hợp đứng dài lâu ở bên ngoài trời lạnh.

Vệ Thiên Vũ lập tức cảm giác được ý định của cậu, liền không kiên trì nữa, buông thắt lưng cậu ra, cùng cậu sóng vai đi vào phòng.

Lăng Tử Hàn giám sát anh ăn bữa trưa, uống thuốc, lúc này mới ngồi vào bàn công tác, tiếp tục làm việc.

Vệ Thiên Vũ cũng đi theo cậu, thế nhưng, anh nửa nằm ở trên ghế sofa dài, tạo cho mình tư thế thoải mái.

Múi giờ ở đây so với Bắc Kinh sớm hơn 4 tiếng, ở ngay trung tâm Trung Quốc, bây giờ còn là hừng đông.

Lăng Tử Hàn ở máy vi tính làm vài công tác, liền biết cha cậu hiện tại vẫn chưa ngủ, đang làm việc, liền chuyển tới trung tâm chỉ huy Bắc Kinh.


Xuất hiện tại màn hình chính Lăng Nghị, nhưng dường như cũng không có gì khác với bình thường, lãnh tĩnh, bình thản, bất nộ tự uy, nhưng Lăng Tử Hàn có thể nhạy cảm nhìn ra uể oải ngay giữa trán cha mình. Cậu nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Cha, tình hình thế nào rồi? Có gì không tốt à?”

Lăng Nghị trước mặt con mình cũng không cố chống đỡ nữa, thoáng thả lỏng một ít. Trong mắt ông đều là sự trầm thống, thanh âm trầm thấp mà nói: “Người chết rất nhiều, tuy rằng tình hình bệnh dịch đã được khống chế, nhưng người bị nhiễm bệnh vẫn tử vong không ít. Theo công tác thống kê, hiện nay đã có hơn 300.000 người chết. Có vài người vốn dĩ là do cơ thể đã có sẵn bệnh, yếu đuối hoặc do người tuổi cao, cho dù tiêm vào vắc-xin phòng bệnh, cũng không thể chống đỡ nổi, thời gian tới phỏng đoán có thể có thêm 50.000 người chết nữa. Nếu có người bị nhiễm bệnh tiến vào các khu hẻo lánh, mà chúng ta không kịp thời phát hiện, thì tình hình bệnh dịch sẽ lại bạo phát tại nơi đó, hậu quả nghiêm trọng.”

Ông chỉ nói đơn giản vài câu, Lăng Tử Hàn liền minh bạch tất cả. Kỳ thực, với thân phận hiện tại của Lăng Tử Hàn, trên cơ bản tất cả các tình báo có được cậu đều được phép lướt qua, bởi vậy tình huống cậu cũng tương đối rõ ràng. Lăng Nghị trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng thân là tổng chỉ huy, cũng không thể dễ dàng biểu lộ với người khác, hiện tại chỉ có thể trước mặt con mình nói một chút. Đồng Duyệt chưa tỉnh, Đồng Húc cùng Lăng Tiêu, Lăng Diêu đều còn là con nít, cũng không thể chia sẻ được gì với ông, chỉ có Lăng Tử Hàn có thể hiểu được tâm tình hiện tại của ông, cùng ông không cần nói ra cũng hiểu được, hiện tại đã đứng trên vị trí cao, càng thêm hiểu được tâm tình cùng trách nhiệm mà ông đang gánh vác trên vai, ông nói với con mình vài câu, cũng có thể giảm bớt được gánh nặng thiên quân trên người.

Đối với bình dân vô tội phải chết trong đau đớn cùng với những người thân của họ vì thấy người yêu quý mất đi mà trở nên thương tâm, Lăng Tử Hàn cảm thấy rất đau lòng. Hiện tại, hơn phân nửa Á Châu đều bao phủ bi thương, còn ánh mắt hàng tỉ người mong chờ dường như đều chăm chú vào trên người Lăng Nghị, Lăng Tử Hàn hiểu rõ áp lực mà cha mình phải chịu đựng. Chỉ là, bọn họ không thể như người bình thường, có thể tùy ý thể hiện bày tỏ tâm tình bản thân, mà phải nỗ lực làm tốt công tác của mình. Suy nghĩ một chút, Lăng Tử Hàn nhẹ giọng hỏi: “Cần con giúp gì không?”

Lăng Nghị cảm giác khá hơn, tâm tình nặng nề cũng nhẹ đi 1 ít, sự ủ rũ giữa trán cũng mất đi 1 phần. Trong mắt ông đã có nhiều vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Cứ làm tốt chuyện của con đi đã.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu, thanh âm nhu hòa, tràn ngập thân thiết. “Cha, cha cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Tình hình hiện tại vẫn còn nghiêm trọng, nhưng đã khống chế được phần lớn, quan trọng hiện tại chính là ngoại trừ không để cho tình hình bệnh dịch bạo phát lại, còn phải giải quyết tốt hậu quả, trùng kiến sau tai nạn, còn rất nhiều việc, không thể một ngày hai ngày là có thể làm xong, cha không thể ngã gục vào lúc này được.”

“Cha biết.” Khóe miệng Lăng Nghị rốt cục có chút tiếu ý, tâm tình hiển nhiên tâm tình đã tốt hơn. Ông ôn hòa nói. “Cha mới đi ngủ 1 chút, sáng sớm mới rời giường công tác.”

“Dạ, có việc gì cần cứ gọi cho con.” Lăng Tử Hàn cũng nở nụ cười, nhìn cha mình cúp máy, lúc này mới tắt hệ thống liên lạc.


Cậu xoay người nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, nụ cười trên mặt biến mất. Qua một hồi lâu, cậu mới khẽ thở dài, trong ánh mắt xuất hiện tia khó xử khó thấy: “300.000 người chết, mạnh hơn lực sát thương của 1 đầu đạn hạt nhân. Có đôi khi em nghĩ, sức lực của mình quả thật quá bé, dù nỗ lực cỡ nào, cũng không thể giám sát hết mọi thứ, ngăn cản sự thương tổn đối với bọn họ.”

Vệ Thiên Vũ hiểu được tâm tình của cậu, lập tức đứng dậy, đưa tay ôm lấy cậu, dịu dàng thoải mái: “Em đã dùng hết toàn lực rồi. Nếu không phải do em chỉ huy chuẩn xác, tự mình phó hiểm, đúng lúc lấy được vắc-xin phòng bệnh, thì sẽ càng có thêm nhiều người nữa chết đi, có lẽ là 1.000.000 người, 2.000.000 người, thậm chí còn hơn 10.000.000. Kinh tế Á Châu sẽ vì chuyện này mà sụp đổ, dẫn đến phản ứng dây chuyền, khiến kinh tế toàn cầu không thể gượng dậy nổi, nói không chừng trong vài chục năm nguyên khí khó hồi phục, khiến một đời người phải sinh hoạt trong sự gian khổ. Tử Hàn, em đã cứu được rất nhiều người rồi, không ai có thể làm tốt hơn em cả, em chính là người ưu tú nhất.”

Trán Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng vùi vào trong thắt lưng anh, yên lặng lắng nghe thanh âm nhu hòa của anh, rất nhanh tỉnh táo lại. Một lát, cậu ngẩng đầu lên, cười nói: “Anh chính là dạng điển hình người yêu trong mắt hóa Tây Thi đó, khen ngợi em tốt đến vậy, có phải là nói quá không?”

“Anh chỉ là nói thật thôi, không hề khoa trương chút nào nha.” Vệ Thiên Vũ khoái trá nhìn cậu. “Em chính là độc nhất vô nhị, không ai so được với em cả.”

“Câu nói này hoàn toàn không khách quan chút nào hết.” Lăng Tử Hàn cười vỗ vỗ anh, lập tức xoay người nhìn màn hình, tiếp tục làm việc.

Vệ Thiên Vũ lui về nằm xuống, cũng bắt đầu công tác.

Nét mặt hai người đều rất chuyên chú, hoàn toàn để tâm vào công việc. Lăng Tử Hàn lần lượt trò chuyện với Lôi Hồng Phi, La Hãn, Lâm Tĩnh, Du Dặc, Triệu Thiên, tìm hiểu tình hình của bọn họ, còn Vệ Thiên Vũ thông qua hệ thống nghe lén mini mà Triệu Thiên mang theo trên người xem toàn bộ quá trình nói chuyện giữa y cùng Cook, người đại diện cho Roger, thỉnh thoảng xem một chút hệ thống nghe lén thiết lập tại chung quanh dãy biệt thự này, tùy thời nắm giữ huống chung quanh.

Trong phòng rất tĩnh lặng, tuy rằng công tác bắt bọn họ phải giữ sự chú ý, có chút hao tâm tổn sức, nhưng trong lòng bọn họ lại cảm thấy an bình.

HẾT CHAP 47


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận