Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn đưa tay ôm lấy ba đứa nhỏ kéo vào trong nhà, thật vất vả mới ngồi xuống sofa, đưa hai tay ra ôm lấy tụi nhỏ, dịu dàng khuyên bảo: “Đừng khóc, đừng khóc, nói ba biết, chuyện gì vậy? Sao lại khóc?”

Ba đứa nhỏ khóc rất lâu, dần dần khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy nước mắt, tựa như mới vớt ra từ trong nước.

Lăng Tử Hàn vừa phải ôm dỗ dành tụi nhỏ, vừa phải đưa tay giúp tụi nhỏ lau nước mắt, nhất thời bị tụi nhỏ nháo đến luống cuống tay chân.

Qua một hồi lâu, Đồng Húc mới nói: “Anh hai, mọi người chẳng ai về nhà hết, dì lại không cho tụi em ra ngoài, gọi điện cho mọi người ai cũng tắt máy, có phải là mọi người không cần tụi em nữa rồi không?”

Lời này vừa nói ra, ba đứa nhỏ lại khóc rống lên.

Lăng Tiêu vừa khóc vừa nói: “Ba, ba nói tụi con không thể đi cùng ba và cha, đến chỗ làm của ông nội lớn, nhưng ông nội nhỏ đang nằm viện, tại sao tụi con không thể đi thăm ông, cũng không được gọi điện cho ông?”

Đồng Húc khóc đến mặt đầy nước mắt, ồn ào nói: “Baba, em muốn baba, em muốn baba …”

Lăng Diêu nức nở oán giận: “Hai ba không ở đây, bác Hổ và bác Lang cũng không có ở đây, chỉ có bác Long đôi khi đến thăm tụi con, mọi người đều là người xấu, chỉ có bác Long là tốt nhất.”

Lăng Tử Hàn không khỏi ách nhiên thất tiếu: “Phải phải, bác Long là tốt nhất, còn tụi ba chẳng ai tốt hết.”

Triệu Hiểu Lan lúc này mới từ nhà bếp đi ra, kích động nhìn Lăng Tử Hàn: “Lăng ca, anh đã về rồi, mấy ngày nay để cho tụi nhỏ buồn đến chết đi được. Tôi thấy trên TV nói có một căn bệnh truyền nhiễm rất lợi hại, sao dám lại để cho tụi nhỏ ra ngoài? Chủ nhiệm cũng có gọi điện tới, muốn tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho tụi nhỏ, tuyệt đối không được để cho tụi nhỏ ra ngoài để bị nhiễm bệnh, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng. Anh nói đi, dù cho tôi có ăn gan hùm hổ báo gì, cũng đâu dám dắt tụi nhỏ ra ngoài.”

“Chị làm rất tốt, cám ơn.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu với cô.

“Haizzz, anh về thì tốt rồi. Vậy mọi người trò chuyện đi, tôi đi làm cơm đây.” Triệu Hiểu Lan xoa xoa nước mắt không tự chủ được chảy ra, lại lui về nhà bếp.

Ba đứa nhỏ ở trên người Lăng Tử Hàn nháo quậy 1 hồi, nước mắt cùng mồ hôi dính lên người cậu, rất nhanh biến quần áo cậu thành dưa muối. Lăng Tử Hàn không để ý, chỉ vui vẻ cười, chờ ba đứa nhỏ phát tiết xong, cậu mới dịu dàng nói: “Hai ba đi công tác, tín hiệu bên kia rất kém, không thể gọi điện được. Tụi con đều lớn hết rồi, phải kiên cường 1 chút, được không? Với lại, lần trước ba có cho tụi con bài tập về nhà, tụi con làm xong hết chưa?”

“Đã xong từ lâu rồi.” Ba đứa nhỏ hết trước lại sau lên tiếng, vẻ mặt đầu tiên là phiền muộn, bỗng nhiên hưng phấn. “Tụi con cũng đã sửa xong cái xe rồi, ba lái thử đi ba, xem có phải tốt hơn trước đây hay không?”

Lăng Tử Hàn vui vẻ đồng ý: “Được, ba đi lái thử.”

Ba đứa nhỏ liền lau nước mắt vui vẻ hoan hô, kéo cậu ra ngoài, thẳng đến gara bên cạnh.


Lăng Tử Hàn để tụi nhỏ đứng xa xa 1 chút, không cho phép tới gần, sau đó tự mình kiểm tra tình huống xe 1 chút, mới ngồi vào ghế lái, nổ máy.

Cậu đã quen lái những chiếc xe đã được Vệ Thiên Vũ tự tay thay đổi qua, nên vừa nghe tiếng liền biết, tụi nhỏ đã có được thực truyền của Vệ Thiên Vũ, tuy rằng vẫn còn non nớt, chưa đủ tinh tế, nhưng ít ra có thể phát huy tính năng xuất sắc, đồng thời có thể sử dụng bình thường.

Cậu lái xe ra ngoài, dần dần tăng tốc, chạy trên đường rải sỏi. Cậu càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng đem một chiếc Passat bình thường chuyển thành tốc độ xe đua F1, nhanh như chớp mà chạy quanh vườn.

Theo động cơ của xe, ba đứa nhỏ liền cười rộ lên, vừa vỗ tay, vừa giơ nắm tay, mừng rỡ vô cùng.

Cả hai con chó lớn nuôi trong nhà cũng chạy ra ngoài, đứng bên cạnh tụi nhỏ, hài lòng mà chạy vòng quanh, sủa lớn.

Ngay cả cảnh vệ cũng có khá nhiều người bị kinh động, liền chạy ra ngoài xem.

Lăng gia ở đây đã vài chục năm, cho tới giờ đều khá im ắng, đây là lần đầu tiên tạo ra động tĩnh lớn như vậy.

Lăng Tử Hàn chạy hơn 10 vòng, lúc này mới chậm rãi giảm tốc độ, chạy tới trước mặt tụi nhỏ thì dừng lại, mỉm cười đi ra, khích lệ: “Tụi con làm rất tốt.”

Cả ba đứa nhỏ đều vui mừng, lại đập tay nhau, ra hiệu thắng lợi.

Đúng lúc này, cả 2 con chó lớn đều thấy Lăng Tử Hàn, hưng phấn, liền nhào tới.

Lăng Tử Hàn lập tức chỉ vào chúng nó, nghiêm mặt nói: “Ngừng lại, bước từng bước một.”

Cả hai con chó đều nghe lời ngừng bước, đưa đôi mắt trông mong nhìn cậu.

Cậu dựa hẳn vào thân xe, vững chân rồi, mới khoát tay với hai con chó: “Tới đi.”

Con chó phía trước lập tức chạy ào tới, đứng thẳng người dậy, hai chân trước đặt lên vai Lăng Tử Hàn, thân thiết ôm lấy cậu.

Lăng Tử Hàn ôm lấy thân thể của con chó, tựa như với đứa nhỏ, vỗ nhẹ lên lưng nó, cười nhẹ giọng nói: “Ngoan ngoan, thật là cậu bé ngoan.”

Một người một chó cứ thân thiết như vậy, khiến con còn lại chỉ có thể chờ đợi đến gâu gâu sủa. Đợi khi con kia thả người xuống khỏi người Lăng Tử Hàn, con này mới lập tức chạy lại.

Cứ vậy mà dây dưa hơn nửa ngày, tâm tình tụi nhỏ mới khôi phục bình thường, mới vui vẻ cùng Lăng Tử Hàn vào nhà.

Chờ cậu tắm rửa xong, thay quần áo, đến giờ ăn tối, Vệ Thiên Vũ cũng đã trở về. Ba đứa nhỏ lại ở bên cạnh anh vừa cười vừa nói, hai con chó ở dưới chân anh, thích ý rung đùi đắc ý. Cả nhà đều tràn đầy bầu không khí hoà thuận vui vẻ.


Cơm nước xong, bọn họ kiểm tra bài tập của tụi nhỏ, cảm thấy rất mỹ mãn, lúc này lại sắp xếp thêm vài bài tập khác, sau đó cùng tụi nhỏ chơi khá lâu, lúc này mới để tụi nhỏ đi ngủ.

Ba đứa nhỏ hôm nay rất hưng phấn, đợi khi an tĩnh rồi, mới cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả đám tắm rửa xong, mới ngáp dài leo lên giường, nhanh chóng ngủ say.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ bèn nhìn nhau cười, tắt đèn, đóng cửa lại, trở về phòng ngủ của mình.

Ban đêm liền có mưa to, đến tận khi sáng sớm mới dừng lại, bên ngoài khắp chốn đều ướt sũng, nhưng không khí mát mẻ.

Lăng Tử Hàn ăn bữa sáng, bỗng nhiên có chút suy nghĩ, nói với Vệ Thiên Vũ: “Anh chăm sóc tụi nhỏ đi, em đến bệnh viện.”

Vệ Thiên Vũ hơi giật mình, thắc mắc nhìn cậu.

Lăng Tử Hàn khẽ lắc đầu: “Không, không có vấn đề gì, em chỉ là muốn đi xem thử mà thôi.”

Vệ Thiên Vũ liền gật đầu: “Được, em đi đi.”

Ba đứa nhỏ lập tức nhìn không chuyển mắt vào Lăng Tử Hàn, trên mặt hiện lên sự lo lắng cùng kinh hãi mơ hồ. Lăng Tử Hàn vội vã mỉm cười nói với tụi nhỏ: “Ba chỉ là đi làm, buổi trưa sẽ về nhà cùng tụi con ăn, được không?”

Ba đứa nhỏ lúc này mới vui vẻ, từ buồn sang vui, gật đầu, cùng kêu lên: “Dạ.”

Lăng Tử Hàn một mình ra cửa, đi xe thẳng đến bệnh viện 643. Chẳng biết thế nào, cậu có một trực giác khá mãnh liệt, cần phải lập tức tới bệnh viện ngay lập tức.

Trên đường, cậu gọi cho hai trợ lý của mình, báo cho bọn họ biết hướng đi của cậu. Phùng trợ lý đều biểu thị sẽ cùng chạy tới bệnh viện gặp cậu.

Lăng Tử Hàn cúp máy, chạy xe vào bãi đỗ xe bệnh viện, sau đó xuống xe, trực tiếp đi vào cửa chính Đặc Biệt Y Liệu.

Cậu ngừng 1 chút, không vào ngay tòa nhà, mà xoay người đi ra bãi cỏ.

Đình viện rộng lớn nhưng vắng vẻ, thảm cỏ rộng dính đầy nước, dưới bầu trời có chút tối tăm lại càng thêm lóe mắt, tràn ngập sức sống.

Ngay chiếc ghế trắng dài giữa bãi cỏ, có một bóng người cô đơn ngồi đó. Vóc người ông cao gầy cân xứng, mặc áo sơmi màu xám bụi cùng quần đen, tuy rằng đầu đầy tóc bạc, nhưng trên mặt lại không nếp nhăn, khiến người khác khó mà đoán ra tuổi của ông. Ông trầm tĩnh ngồi đó, xuất thần nhìn cỏ xanh trước mắt, tựa như pho tượng, không chút cảm xúc.


Rất xa, cứ 1 khoảng sẽ có 1 người đứng, hình thành vòng tròn bảo hộ cho ông, nhưng không hề quấy rối đến ông.

Lăng Tử Hàn không tiếng động mà đi qua, ngồi vào bên cạnh ông, nhẹ giọng kêu: “Cha.”

Lăng Nghị trầm mặc, một lát sau mới quay đầu nhìn con trai mình. Trên mặt ông vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra vài sự nhu hòa.

Ông thở dài 1 cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt mà nói: “Sáng sớm hôm nay Tiểu Duyệt đột nhiên bị tim tái phát, đã đưa vào phòng giải phẫu rồi, lắp đặt tim nhân tạo cho hắn.”

“Sao lại thế được?” Lăng Tử Hàn nhíu mi. “Chiều hôm qua con có đến thăm ba, thấy ba còn cùng Chu bác sĩ thảo luận mà.”

Lăng Nghị không hề động, trên mặt lại mang chút ưu sắc: “Chu bác sĩ cùng tổ chuyên gia tiến hành nghiên cứu sâu vào virút, cho rằng loại virút này có tính công kích khá mạnh với thân thể con người, cho dù có vắc-xin phòng bệnh, cũng rất có khả năng sẽ thải ra một số vật chất vào máu người, từ đó khiến các bộ phận trong cơ thể họ suy yếu đi, khiến tính mạng nguy hiểm. Hiện tại, tuy rằng tình hình bệnh dịch đã được khống chế, nhưng tình hình vẫn không hề lạc quan, càng không thể thả lỏng theo dõi quan sát với các bệnh nhân hiện tại, để có thể đưa ra cứu trị đúng lúc. Cha đã cho bọn họ báo cáo với tổ chức vệ sinh thế giới rồi, hy vọng các quốc gia trên thế giới có thể phái ra đội chữa bệnh đến Đông Nam Á, đem hết toàn lực tránh để số lượng người tử vong càng lúc càng nhiều.”

Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu: “Con sẽ trở về bảo tổ chuyên gia gia tăng thẩm vấn với Fernando.”

Lăng Nghị không thích ở nơi công cộng bàn luận chuyện công tác, liền đổi chủ đề: “Tụi nhỏ thế nào rồi?”

“Khóc đến rối tinh rối mù.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Như là bị oan ức gì lắm vậy.”

Lăng Nghị cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, tụi nhỏ chưa từng gặp qua tình huống này, khó mà thích ứng kịp.”

“Dạ, khóc xong cũng vui lại rồi.” Lăng Tử Hàn nhỏ nhẹ nói. “Tụi nhỏ thay đổi xe khá tốt, con đã lái thử, tính năng rất tốt, rất có phong cách của Thiên Vũ.”

“Vậy thật tốt quá.” Lăng Nghị nhướng mày, cảm thấy thật cao hứng. “Tụi nhỏ đều rất thông minh, sau này nhất định có thể làm tốt được.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn thoải mái mà cười nói. “Để coi sự phát triển của tụi nó vậy, hiện tại cứ cho tụi nhỏ học thêm vài thứ, sau này có thể dùng được.”

“Ừ.” Lăng Nghị gật đầu.

Hai cha con cứ thế mà tán gẫu để qua thời gian, chờ giải phẫu kết thúc.

Bỗng nhiên, trợ lý của Lăng Tử Hàn tiến lên đây, đưa điện thoại trong tay cho cậu, nhỏ giọng nói: “Sếp, Tằng cục trưởng có việc tìm anh.”

Đó là Tằng cục trưởng cục cơ quan tình báo, Lăng Tử Hàn lập tức tiếp nhận: “Alô?”

Bên kia cũng lên tiếng: “Sếp …” Sau đó lập tức báo cáo công tác với cậu.

Lăng Tử Hàn không nói thêm gì, chỉ là ngắn gọn mà nói “Tốt”, “Tôi đã biết”, “Được”, “Tôi sẽ trở về xem”, trong câu nói không hề lộ ra bất kì tin tức cơ mật.

Lăng Nghị mỉm cười ngồi ở chỗ kia, nhìn vài con chim nhỏ bay qua bên sân cỏ.

Điện thoại Lăng Tử Hàn còn chưa nói xong, trợ lý của Lăng Nghị lại chạy tới, đưa đưa điện thoại di động ra, nhẹ giọng nói: “Boss, là điện thoại của Lôi lão tướng quân.”


Lăng Nghị liền tiếp: “Alô … Đúng vậy … đang phẫu thuật … chắc là không nguy hiểm … chúng tôi đang đợi kết quả … Đúng, Tử Hàn đang ở đây … đúng vậy … cám ơn, cám ơn.”

Hai cha con họ hầu như đều đồng thời kết thúc cuộc gọi, đưa điện thoại cho trợ lý bên cạnh, sau đó lại bắt đầu nói việc nhà.

Hơn hai tiếng sau, 1 y tá vội vã chạy tới, tinh tường nói: “Lăng chủ tịch, giải phẫu rất thành công, Đồng viện trưởng đã được đưa vào phòng bệnh.”

Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn lập tức đứng dậy, theo cô vào phòng bệnh, đi tới phòng bệnh Đồng Duyệt.

Chuyên gia ngoại khoa tim tốt nhất trong bệnh viện tự mình đứng mổ, ông đứng ở chỗ này, nói với cha con Lăng gia: “Đồng viện trưởng không có nguy hiểm tính mạng. Chắc hai ba tiếng nữa, hắn sẽ tỉnh lại. Với chúng tôi, thì đây là giải phẫu thường quy, không có vấn đề gì hết, chúng tôi sẽ cố gắng toàn lực quản chế, có thể đảm bảo Đồng viện trưởng thuận lợi khôi phục.”

“Cám ơn, cám ơn.” Lăng Nghị nhiệt tình cầm tay ông, liên thanh nói lời cảm tạ.

Vị chuyên gia kia khách khí hai câu, lúc này mới rời đi.

Lăng Nghị ngồi vào bên giường bệnh, nói với Lăng Tử Hàn: “Cha sẽ ở lại đây, con đi làm đi.”

Lăng Tử Hàn cũng không muốn rời đi: “Không sao, con ở đây chờ, cũng chỉ mấy tiếng thôi, cũng không ảnh hưởng gì đâu.”

Lăng Nghị hiểu được tấm lòng con trai mình, liền không kiên trì nữa.

Tòa cao ốc này là một nơi đặc thù, luôn có bảo an nghiêm mật, bởi vậy bọn họ có thể yên tâm thảo luận công tác. Hai người liền đem các báo trước đó nghiên cứu, thương lượng kế hoạch công tác tiếp theo.

Cứ bận rộn như vậy, so với 1 người ngồi không thì tốt hơn. Dường như chỉ là nháy mắt, đã hơn 2 tiếng trôi qua. Đồng Duyệt Trên giường bệnh hơi hơi giật mình, chậm rãi mở mắt.

Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn đều nghiêng người tới, ngưng thần nhìn hắn.

Đồng Duyệt nhìn người trước mắt, sau đó nở nụ cười, thanh âm yếu ớt hỏi Lăng Tử Hàn: “Con … chưa kết hôn à?”

Lăng Tử Hàn cũng cười, ôn nhu mà nói: “Khi nào ba đứng lên được, thì con sẽ kết hôn.”

Lăng Nghị cười vươn hai tay, nhẹ nhàng cầm tay Đồng Duyệt, cúi đầu nói: “Có nghe thấy không? Vì hạnh phúc con chúng ta, em phải mau chóng khỏe mạnh đó.”

“Em sẽ cố.” Đồng Duyệt hơi hơi nghiêng đầu, thâm tình nhìn về phía ông, nhẹ giọng nói. “Đừng lo lắng, em sẽ mau khỏe mà, rất nhanh là có thể xuất viện rồi.”

Lăng Tử Hàn lập tức không ngừng cố gắng: “Ba, đây là do chính ba nói, con sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, ba không được để con chờ lâu đó.”

Đồng Duyệt cười đến vui vẻ, rất kiên định mà nói. “Được.”

HẾT CHAP 56


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận