Ngân hà độ anh

Ở phòng trải nghiệm VR hơn một tiếng, trải nghiệm ba trò chơi sống còn trong tuyệt cảnh, gay cấn mạo hiểm, khiến huyết áp người ta tăng cao, khoảnh khắc tháo kính xuống, trở lại thế giới hiện thực, Trần Tinh Độ như được tái sinh vậy.
 
Lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, ở trong thế giới hư ảo bao lâu, thì cô cũng chịu sự sợ hãi bấy nhiêu lâu.
 
Phó Tư Dư kéo kính xuống, tóc trên trán hơi rối, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như thường, ánh mắt quét qua khuôn mặt cô gái bị kinh sợ quá mức, hai mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mất đi sắc máu, khẽ run rẩy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bây giờ mái tóc ngắn mềm mại ngày thường giống như ổ gà trên đỉnh đầu cô vậy.
 
Phó Tư Dư không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
 
Anh nói: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”
 
Sau khi thanh toán ở quầy lễ tân, Trần Tinh Độ và anh đi thang máy xuống lầu, trong lúc cả hai đứng bên đường đợi xe, Trần Tinh Độ bí mật quan sát góc nghiêng của anh.
 
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh yên tĩnh và ôn hòa, sống mũi cao và thẳng tắp, sắc môi hơi nhạt giống như một lưỡi đao mỏng.
 
Đèn đường chiếu lên mặt anh thêm một tầng hào quang ấm áp, trông không lạnh lùng như lúc thường ngày, mà lại có vài phần dịu dàng.
 
Trần Tinh Độ tò mò hỏi: “Cậu không sợ chút nào sao?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sợ cái gì?” Phó Tư Dư liếc mắt nhìn cô.
 
“Chính là...” Trần Tinh Độ do dự.
 
“Cậu mà cũng sợ hãi, tôi lại có chút ngạc nhiên đó.” Phó Tư Dư cười, nói.
 
Trần Tinh Độ thấy rõ sự trêu chọc trong mắt anh.
 
Hai tay cô chống lên hông, vô cùng hung dữ nói: “Đúng là tôi sợ ma, thì sao chứ? Có ai quy định tôi không được quyền sợ hãi không?”
 
Phó Tư Dư sững sờ trong giây lát.
 
Có lẽ do biểu hiện thường ngày của cô gái này quá phô trương, luôn trong dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, lúc nãy chọn trò chơi, đương nhiên anh mới bỏ qua điểm này. 
 
Phía không xa, chiếc xe mà họ đặt đang từ từ chạy tới.
 
Phó Tư Dư thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chiếc xe, “Lần sau, để cậu chọn trò khác.”
 
Về tới trước cửa nhà, trên đường về Trần Tinh Độ không ngừng suy nghĩ, liệu có phải hành vi lúc nãy của cô quá dữ dằn hay không, tốt xấu gì thì tối nay anh còn mời cô một bữa cơm, lại rủ cô chơi game, tiêu của anh mấy nghìn tệ lận. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Là một người vừa ăn chùa lại chơi game chùa, dường như không nên đưa ra nhiều yêu cầu như thế.
 
Phó Tư Dư đưa cô về nhà trước, lúc đi tới trước cửa nhà, Trần Tinh Độ dừng bước, xoay người lại, đứng đối mặt với anh.
 
Trần Tinh Độ nắm lấy dây balo, mím mím môi, nói với vẻ mặt ngập ngừng: “Số tiền tiêu tối nay coi như là tôi vay cậu, đợi tháng sau tôi được phát tiền tiêu vặt, tôi sẽ trả lại cho cậu trong thời gian sớm nhất.”
 
Phó Tư Dư nhìn cô, “Không phải cậu nói chú dì đã dừng thẻ tín dụng của cậu, còn hạn chế tiền tiêu vặt của cậu rồi sao?”
 
Trần Tinh Độ: “...” Đúng ha.
 
Phó Tư Dư: “Nếu như vậy, tháng sau có đủ tiền trả không?”
 
Trần Tinh Độ: “...” Hình như không đủ, bây giờ tiền tiêu vặt một tháng của cô chỉ có ba trăm tệ, theo như mức tiêu dùng tối nay, ít nhất cô còn phải trả hơn một nghìn tệ nữa.
 
“Vậy thì...” Trần Tinh Độ vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện làm sao trả được tiền cho anh.
 
Phó Tư Dư đột nhiên mở miệng nói: “Không cần đâu.”
 
Anh lấy thứ gì đó từ trong túi áo ra, tiện tay ném vào lòng cô: “Cái này coi như là gán nợ.”
 
Lúc Trần Tinh Độ còn chưa kịp phản ứng lại, chàng trai đó đã bước vào thang máy rồi.
 
Cửa thang máy từ từ đóng lại, bóng dáng chàng trai dần biến mất sau cánh cửa.
 
Trần Tinh Độ mở lòng bàn tay, cúi đầu nhìn đồ trong tay.
 
Là một cái kẹo mút cầu vồng.
 
Kẹo cầu vòng có năm màu, giống như công viên ngày hè đầy sôi động, bong bóng khiêu vũ trong không trung, giống như vòng quay ngựa gỗ vui vẻ chuyển động.
 
Đó là những màu sắc vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy vui vẻ và tràn đầy năng lượng.
 
Gía thị trường là năm đồng một cái.
 
Hóa ra lúc nãy anh đứng trong tiệm tạp hóa để mua cái này.
 
Trần Tinh Độ ôm chặt cái kẹo trong tay, bất tri bất giác khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
 
Năm thứ ba trung học bắt đầu, thời gian trôi qua rất nhanh, sau tháng chín, đại hội thể thao mùa thu ở trường sắp được khai mạc.
 
Năm nay vừa hay trùng với lễ kỉ niệm sáu mươi năm thành lập trường trung học số một, nhà trường đặc biệt chú trọng tới các hoạt động trong trường, do nhà thi đấu của trường còn đang sửa chữa lại, tạm thời quyết định đại hội thể thao năm nay sẽ được tổ chức trên sân vận động ở đường Giác Tràng Đông. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau một tháng ở nhà dưỡng sức, cuối cùng qua tháng mười một Trương Tử Nhiễm cũng trở lại trường học.
 
Sáng sớm Trần Tinh Độ vừa tới lớp, đặt ba lô xuống, mông còn chưa kịp đặt lên ghế, Trương Tử Nhiễm đã chồm từ bàn sau kích động chào hỏi cô: “Độ Gia, sớm nha, em quay lại rồi đây!” 
 
Trần Tinh Độ dậy sớm vẫn còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần vẫn còn mệt mỏi, nghe thấy giọng nói của Trương Tử Nhiễm, cô sững sờ một lúc.
 
Sau đó, cô tát một nhát vào sau đầu của Trương Tử Nhiễm, vui vẻ nói: “Cuối cùng cậu cũng quay lại rồi!”
 
“Ý, nhẹ chút, nhẹ chút, đừng đập em ngu đi, em còn dựa vào cái đầu này để thi đại học đó.” Trương Tử Nhiễm xoa xoa đầu, nhe răng cười toe toét nói.
 
Cậu ta nhìn quanh tứ phía, hỏi: “Ân nhân của em đâu? Vẫn chưa quay lại à?”
 
“Đó, ở đằng sau.” Trần Tinh Độ hất cằm, Phó Tư Dư đi học muộn hơn so với cô, đang vừa lúc đi vào từ cửa lớp.
 
“Ân nhân cứu mạng!!” Trương Tử Nhiễm vội vã đi qua.
 
Trần Tinh Độ: “...”
 
Trong nháy mắt Trương Tử Nhiễm chạy đến chỗ Phó Tư Dư, bụp một tiếng quỳ xuống, hai mắt ngấn lệ, nắm lấy tay anh kích động nói: “Anh Phó, nếu không phải hôm đó anh kịp thời hô hấp nhân tạo cho em, vậy cái mạng này của em không cứu được nữa rồi.”
 
“Sau này anh chính là anh ruột của em, ân nhân cứu mạng của em, đời này em nguyện làm trâu làm ngựa làm lợn làm chó, cũng phải trả ơn anh!!!”
 
Phó Tư Dư đột nhiên thăng cấp làm anh: “...”
 
Phó Tư Dư ngừng lại, sau đó tinh thần nhanh chóng trở lại bình thường: “Cậu không sao thì tốt, sau này chú ý sức khỏe.”
 
“Vâng nha! Cái này là chắc chắn rồi!” Trương Tử Nhiễm lau nước mắt, đứng từ dưới đất lên.
 
Trần Tinh Độ đi tới, nhéo tai cậu ta, “Cậu còn dám nhắc chuyện hô hấp nhân tạo, hôn cậu không phải là thiên sứ tỷ tỷ à?”
 
“Ai yo, ai yo, Độ Gia chị nhẹ chút.” 
Trương Tử Nhiễm bị cô nhéo tai kéo lại, rên rỉ nói, “Dù gì đi nữa em và đại ca Phó cũng từng hôn nhau…”
 
Tay Trần Tinh Độ dùng để nhéo cậu ta càng dùng sức hơn nữa.
 
“Ối!” Ngay lập tức Trương Tử Nhiễm ngậm mồm.
 
Trở lại vị trí ngồi xuống ghế, tai của Trương Tử Nhiễm bị cô nhéo đỏ hồng lên, đáng thương mà không dám nói tiếng nào. Trần Tinh Độ bỏ đề thi thử trong balo ra, đặt trên bàn sắp xếp gọn gàng. Đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói: “Bài tập về nhà hôm qua làm chưa?”
 
Trần Tinh Độ rùng mình.
 
Cô ngượng ngùng quay đầu, nhếch môi, “Chưa, chưa làm.”
 
Phó Tư Dư nhướn mày.
 
Trần Tinh Độ lập tức cầm bút lên, “Bây giờ tôi làm bù luôn!”
 
Tiết đầu tiên là tiết của Lưu Thần Phong, từ sớm Lưu Thần Phong đã ôm bài thi thử đi từ bên ngoài vào, phất tay để các tổ trưởng lên phát bài thi xuống, tới thời gian ôn lại bài cũng không cho bọn họ.
 
Đập mạnh đống bài thi và thành tích lên bàn, nghiêm nghị nói: “Kết quả kiểm tra hằng tháng có rồi, điểm trung bình lớp chúng ta kém lớp hai ba điểm, ba điểm đó! Ai có thể nói cho tôi biết tại sao, tại sao vậy?!”
 
Trần Tinh Độ: “...”
 
Trương Tử Nhiễm: “...”
 
Hai cục phân chuột khiến lớp tụt lùi không dám hé răng nửa lời.
 
Lưu Thần Phong đứng trên bục giảng, nhìn quanh lớp một vòng, Trần Tinh Độ và Trương Tử Nhiễm vô cùng tự giác, cúi đầu không dám đối mắt với ông ấy.
 
Lưu Thần Phong tức tới mức đầu bốc khói, là lớp trọng điểm khoa lý của trường cơ sở số một, ông ấy tuyệt đối không thể để thành tích đứng đầu thuộc về những lớp khác.
 
“May mắn thay, bạn học Phó Tư Dư vẫn như trước là người có thành tích cao nhất trong khối, giữ vững số điểm 749.”
 
“Không tiến bộ chính là thụt lùi.” Trần Tinh Độ nhỏ giọng lẩm bẩm.
 
Phó Tư Dư liếc nhìn cô, “Cậu vẫn còn không biết xấu hổ nói vậy?”
 
Trần Tinh Độ bĩu bĩu môi.
 
Lưu Thần Phong nói: “Chỉ còn chưa đầy ba trăm ngày nữa là tới kỳ thi đại học, tiếp theo mỗi ngày, tôi hy vọng các em sẽ chạy đua với thời gian, trừ thời gian ngủ ra, bắt buộc phải dùng để học tập!”
 
“Đồng thời, tôi cũng hy vọng các em suy nghĩ cho kĩ về phương hướng trong tương lai của chính mình, muốn báo danh trường đại học nào, học chuyên ngành gì, coi đó là mục tiêu phấn đấu tiếp theo của bản thân.”
 
Trần Tinh Độ nghĩ, với thành tích của Phó Tư Dư, thi vào Bắc Đại Thanh Hoa chắc chắn không có vấn đề gì.
Nghe nói khoa y của trường Thanh Hoa rất nổi tiếng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong khi Lưu Thành Phong nói, Trần Tinh Độ lặng lẽ dùng bút chọc vào cánh tay Phó Tư Dư, nhỏ giọng gọi anh: “Ây.”
 
Phó Tư Dư nhìn xuống.
 
Cô gái giống như con chuột lang nhỏ lén lút làm chuyện xấu, khủyu tay chống cằm, sợ thầy phát hiện ra, lặng lẽ dịch về phía anh.
 
Đôi mắt to sáng bừng trong veo, nhìn thẳng vào anh: “Cậu muốn thi vào trường đại học nào?”
 
Phó Tư Dư dường như không ngờ được cô sẽ đột nhiên hỏi tới vấn đề này, ngừng lại trong giây lát.
 
Sau đó lại nói: “Trung Đại.”
 
Trần Tinh Độ: ?
 
Một đáp án gây ngạc nhiên.
 
Trần Tinh Độ: “Cậu không thi vào Thanh Hoa Bắc Đại á?”
 
“Trung Đại là trường cũ của ba mẹ tôi, bọn họ đều tốt nghiệp học viện y học Trung Đại.” Thần sắc Phó Tư Dư nhàn nhạt, trong tay lật dở đề thi thử sang trang mới, “Nếu có thể, tôi cũng muốn tới đó thử xem.”
 
Nếu có thể.
 
Trần Tinh Độ không hiểu, tại sao lại không thể. Thang điểm ở Trung Đại còn thấp hơn chút so với Bắc Đại Thanh Hoa, với thành tích của Phó Tư Dư, cơ bản là có thể chắc chắn thi đỗ.
 
Trần Tinh Độ gật đầu, bày tỏ đã hiểu rõ. Sau đó nói: “Tôi cũng muốn thi vào Trung Đại. Sau này muốn làm phóng viên.”
 
Phó Tư Dư liếc cô, có chút ngạc nhiên, “Cậu?”
 
Dường như Trần Tinh Độ vẫn không hiểu, sự khó khan để vào được Trung Đại chỉ thấp hơn so với Bắc Đại Thanh Hoa một chút, nhưng năm ngoái ít nhất cũng phải cao hơn điểm trung bình 100 điểm, mới có thể chọn được chuyên ngành yêu thích của bản thân.
 
Mà thành tích hiện tại của cô chẳng qua chỉ hơn hai trăm điểm, tức là còn kém bốn trăm điểm nữa mới bước vào được cánh của của trường đại học số một Hoa Nam.
 
Phó Tư Dư không quan tâm tới cách biệt thành tích của cô, chỉ hỏi: “Tại sao lại muốn làm phóng viên?”
 
“Bởi vì…” Trần Tinh Độ nghĩ ngợi rồi nói, “Muốn bảo vệ công bằng và chính nghĩa của xã hội này.”
 
“…”
 
Phó Tư Dư sững sờ một lúc, sau đó hơi nhếch môi, “Ấu trĩ.”
 
Trần Tinh Độ: “…”
  
Trần Tinh Độ mở to mắt, “Tôi ấu trĩ chỗ nào chứ?”
 
Phó Tư Dư không trả lời cô nữa.
 
Sau khi tan học, Trần Tinh Độ đứng một mình trước vòi nước lấy nước, nước tí tách chảy ra từ vòi, đổ vào cốc. Lúc gần đầy nước, Trần Tinh Độ vươn tay vặn công tắc, sau đó đóng nắp lại.
 
Ngón tay lại không cẩn thận đụng vào thân cốc, nước nóng tràn ra ngoài.
 
“A” Trần Tinh Độ giật mình, lập tức rụt tay lại, mu bàn tay không tránh khỏi việc bị bỏng nước nóng, lập tức đỏ lên.
 
“A, cái cốc nát này, sớm nên đổi một cái cốc lớn hơn rồi.” Trần Tinh Độ bị bỏng không nhẹ, cúi đầu liều mạng thổi khí vào mu bàn tay, cố gắng hạ nhiệt độ xuống.
 
Cánh tay một chàng trai từ bên cạnh giơ tay qua, đưa cho cô một chiếc khăn.
 
Trần Tinh Độ hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn qua.
 
Lương Khởi cười với cô, nói: “Cậu cầm lấy dùng đi.”
 
Trương Tử Nhiễm từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào, đặt mông ngồi lên cái ghế trước mặt Phó Tư Dư, thở hổn hển nói: “Anh Phó, không xong rồi!”
 
“…Cậu từ từ nói.” Phó Tư Dư nhướng mắt cảnh cáo cậu.
 
Trương Tử Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, liếm liếm bờ môi khô cong, cuối cùng cậu cũng khôi phục được chút. Dường như biết được tin tức gì kinh thiên động địa, mặt đầy kinh hãi nói: “Độ Gia vừa nãy đứng bên ngoài lấy nước, không ngờ lại có tên đàn ông muốn quyến rũ chị ý!”
 
“…”
 
“Độ Gia không cẩn thận làm bỏng tay, con nghé đó rất ân cần, lập tức đưa khăn tay cho Độ Gia!”
 
Trương Tử Nhiễm nói một tràng không đầu không cuối, lại còn thở hổn hển, Phó Tư Dư nghe không hiểu lắm, chỉ biết là Trần Tinh Độ ra ngoài lấy nước, không cẩn thận làm bỏng tay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh khẽ cau mày, “Giờ cậu ta vẫn đang lấy nước à?”
 
“Không, chị ấy…”
 
Trương Tử Nhiễm vươn tay chỉ ra ngoài cửa, lời vẫn chưa nói hết, đã nhìn thấy Trần Tinh Độ và một chàng trai sóng vai nhau đi tới.
 
Lúc đi qua cửa lớp số một, Lương Khởi bất giác nhìn vào bên trong, vừa hay đối mắt với Phó Tư Dư ngồi trong lớp.
 
Hai người họ nhìn nhau, đồng thời đều sững sờ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui