Năm phút sau, Trần Tinh Độ bưng một bát mì nóng bừng bừng lên, khi xuất hiện trước cửa nhà anh, vẻ mặt ai oán: "Anh con mẹ nó là đồ ma quỷ, tôi về đến nhà còn chưa được năm phút, anh lập tức hỏi tôi cơm nước xong chưa.”
Phó Tư Dư nhìn qua ngoài cửa sổ vội vàng chạy đến, hết sức hài lòng nhướng mày: "Tôi cho rằng với tốc độ của cô, cô đã ăn xong rồi chứ."
“Trông tôi giống như một kẻ ăn như hổ đói sao?” Trần Tinh Độ phàn nàn từ bên ngoài bước vào, đặt bát mì tôm trong tay lên chiếc tủ bên cạnh. Cô cúi xuống, thay giày ở cửa ra vào.
Vội vàng đến đây, cô về đến nhà còn chưa kịp thay dép, còn chưa kịp tắm, mì cũng không kịp ăn một miếng, lại vội vàng đi ra ngoài.
Cô ngẩng đầu lên và nói với anh: "Anh phải bồi thường cho tôi." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái gì?” Phó Tư Dư không kịp phản ứng.
Thay dép lê xong, Trần Tinh Độ đứng thẳng dậy, mặt không thay đổi chỉ vào thùng mì ăn liền trên tủ nói: "Mì của tôi nát hết rồi, anh phải bồi thường cho tôi."
Phó Tư Dư đã hiểu ý của cô.
Anh hơi nhíu mày: "Cơm tối hôm nay có đủ hay không?"
Trần Tinh Độ đi vào trong nhà, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ phòng bếp bay tới, mới phát hiện nhà họ Phó chuẩn bị bữa tối. Bốn món mặn và một bát canh, có món cá hấp cô thích ăn, khoai tây sợi dấm chua, còn có sườn xào chua ngọt, giờ phút này đang được bày biện chỉnh tề ở bàn ăn.
Nhà họ Phó có mời một dì quản lý, bởi vì Phó Minh Lễ và Trần Phinh Đình bận rộn với công việc nên họ thường xuyên vắng nhà, bình thường Phó Tư Dư phải đến trường, nhất định phải có người chăm lo cho cuộc sống hàng ngày.
Phó Tư Dư xoay người lăn xe, mặt hướng về phía thư phòng: "Ăn cơm xong thì tới phòng tìm tôi.”
Trần Tinh Độ: "..."
Cái này nghe có vẻ không đúng.
Tốc độ ăn uống của Trần Tinh Độ có thể ví như gió cuốn mây tan. Bình thường ở trong nhà tầm mười phút có thể ăn xong một bữa cơm, trong thời gian cấp bách, chỉ cần bảy tám phút cô đã ăn xong, đứng dậy khỏi bàn ăn.
Phó Tư Dư cũng không ăn cùng cô, mà đã đi vào thư phòng. Thức ăn trên bàn mặc dù phong phú, nhưng đồ ăn trong đĩa không nhiều, cứ như là đặc biệt chuẩn bị cho một mình cô vậy.
Trần Tinh Độ thu dọn bát đũa, đặt chúng vào bồn rửa bát. Đi ra khỏi bếp, mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
7:40 tối, bình thường cô sẽ về trước mười giờ.
Không biết nó bắt đầu từ khi nào, nhưng mỗi tối Phó Tư Dư đều xem bài tập về nhà của cô.
Trần Tinh Độ đi tới thư phòng, do dự giơ tay lên gõ cửa: "Tôi vào nhé." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, không đợi Phó Tư Dư trả lời, cô vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào.
Trong thư phòng, nam sinh đang yên lặng ngồi trước bàn sách, ánh đèn màu vàng ôn nhu chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, chiếu vào mặt mày chóp mũi thanh tú của anh. Sống mũi cao ngất, hốc mắt sâu, lông mi rất dài và dày, khiến người ta nhớ tới hồ điệp màu đen vỗ cánh muốn bay trong công viên.
Ánh sáng chiếu xuyên thấu qua chiếc áo sơ mi, phản chiếu thân hình mảnh mai của thanh niên, bờ vai gầy nhưng thẳng và tứ chi thon dài.
Các xương cổ tay nhô ra khỏi miệng áo một đoạn, trắng nõn rõ ràng, khớp xương cường tráng.
Những ngón tay thon dài, đầu ngón tay khẽ di chuyển, từ điển tiếng Anh trong tay anh lật đi một trang.
Không khí trong thư phòng khá yên tĩnh, tiếng lật sách lật qua lật lại bên tai.
Nghe thấy giọng nói, anh nhìn lên: “Ăn no rồi sao?"
“... Ừm.” Trần Tinh Độ đứng ở cửa, không biết có phải vì trong phòng làm việc khép kín hay không, không khí nóng bức khiến hô hấp của cô có chút dồn dập. Cô nói: "Anh thật sự muốn làm tác nghiệp sao?"
“Bằng không thì sao?” Phó Tư Dư nhướng mày: “Cho cô ăn chùa còn đi nhờ xe của tôi?”
Trần Tinh Độ: "..." Tốt.
Trần Tinh Độ không phải là người nói gì nghe đấy, sẽ làm theo kế hoạch của giáo viên và cha mẹ, lúc đó Bạch Nguyễn đã thuê Lưu Chấn Phong đến trường trung học số 1 là để bắt cô học. Nhưng suốt những năm qua Trần Tinh Độ đã trở thành một học sinh hư, từ lâu cô đã quen với sự vô tư, đột nhiên có người trông coi mình học tập, cô có chút không quen.
Phó Tư Dư cũng vậy.
Người này chính là học trò tâm đắc của Lưu Chấn Phong, được Lưu Chấn Phong cố ý sắp xếp ngồi cùng bàn với cô, mục đích rất rõ ràng.
Có thể ăn người nhu nhuợc bắt người nương tay, mấy ngày nay cô ăn cơm ở nhà họ Phó, đi nhờ xe, trả một cái gái lớn một chút cũng là chuyện phải làm.
Trần Tinh Độ ôm chiếc cặp trên ngực, bất đắc dĩ đi tới, kéo một chiếc ghế bên cạnh anh ngồi xuống. Cô mở khóa ba lô ra lấy tờ giấy kiểm tra mà giáo viên giao trong tiết học hôm nay: "Làm thì làm, dù sao tôi cũng không biết làm."
Trong lời nói, có một chút vò đã mẻ lại còn sứt.
Phó Tư Dư nhận lấy bài kiểm tra của cô, liếc nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Lần trước không phải cô nói muốn tham gia kỳ thi Trung Đại sao?”
Trần Tinh Độ: "..."
Trần Tinh Độ dừng lại.
Anh đặt bài kiểm tra lên bàn, mở dọc theo nếp gấp, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng các nếp gấp: "Cô cứ thế này, làm sao có thể thi khảo được?"
Có vẻ Trần Tinh Độ bị kích thích một chút.
Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút do dự: "Anh cảm thấy tôi thật sự có thể thi đậu Trung Đại sao?"
Những năm trước là 620 điểm.
Cô còn kém một đoạn rất dài.
Vẻ mặt Phó Tư Dư rất nhạt, như thể anh không quan tâm đến điểm số cơ bản của cô: "Nếu không cố gắng thì làm sao biết được?"
Trần Tinh Độ như được dấy lên ý chí chiến đấu.
Phó Tư Dư dùng bút đỏ đánh dấu vào các câu hỏi trong đề thi, chọn ra một số câu hỏi cơ bản, bắt đầu bằng các câu hỏi trắc nghiệm. Sau đó dọc theo mặt bàn, đẩy tờ giấy kiểm tra lại trước mặt cô.
Đưa đến trước mặt rồi gật đầu: "Làm trước đi, làm xong đưa tôi sửa.”
Trần Tinh Độ làm bài kiểm tra, Phó Tư Dư ngồi ở bên cạnh đang ghi nhớ các từ vựng tiếng Anh, khi Trần Tinh Độ đang nghĩ về đề bài, cô liếc qua và phát hiện Phó Tư Dư đang cầm từ vựng tiếng Anh cấp 4.
Nghe nói bài kiểm tra tháng lần trước, anh đạt 147 điểm môn tiếng Anh, đứng nhất lớp.
Học thần quả nhiên là học thần, thậm chí tiến độ học tập còn vượt mức quy định. Khi học sinh bình thường vẫn đang liều mạng ôn tập, sắc mặt anh không thay đổi, bắt đầu nghiên cứu nội dung đại học. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ nhìn chuỗi từ tiếng Anh lộn xộn và phức tạp trên đó, sọ não chỉ cảm thấy đau âm ỉ. Trong giờ thi tiếng Anh lần trước, cô chỉ làm 30 phút, thậm chí cô còn không hiểu ngữ pháp cơ bản nhất.
Trần Tinh Độ hít một hơi thật sâu, như thể cảm nhận được chỉ số IQ của mình đang bị chèn ép, cô lắc đầu thật mạnh, ném những suy nghĩ đang phân tán ra khỏi đầu, tập trung lại vào bài kiểm tra trước mặt.
Những câu hỏi mà Phó Tư Dư chọn ra đều là những câu hỏi cơ bản nhất, tức là chỉ cần nắm chắc kiến thức sách giáo khoa, không cần biến đổi phức tạp, nhìn thoáng qua là có thể thấy đáp án.
__ Còn được gọi là "câu hỏi phụ" trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tuy nhiên, đã nhiều năm Trần Tinh Độ đã không động đến sách giáo khoa, cũng là gần đây, bị lão Lưu Hòa chú ý, cô miễn cưỡng đọc một vài quyển sách.
Trong đầu cũng không có hiệu nghiệm như cô tưởng tượng, lúc nào cũng nhìn sau quên trước, khi áp dụng vào đề thi thì chẳng còn bao nhiêu.
Đề tổng cộng có mười câu, Trần Tinh Độ vò đầu bứt tai, suy đi nghĩ lại, nửa tiếng cô mới làm xong, điền xong đáp án cuối cùng, nội tâm cô thở dài một hơi. Thay vào đó, cô lại sắp đối mặt với sự phê phán lúc chữa đề.
Tâm tình tinh thần Trần Tinh Độ bất định, đưa bài kiểm tra cho anh: "Ừm, tôi làm xong rồi, anh xem thử đi. Tôi không biết có đúng hay không."
Phó Tư Dư nhận lấy, không để ý tới giọng điệu thiếu quyết đoán của cô.
Người này bình thường gan to bằng trời, làm chuyện gì cũng tự tin mười phần, duy chỉ có trong học tập, cô sợ hãi giống một con chim cút nhỏ.
Phó Tư Dư đặt quyển sách trên tay xuống, bấm bút, ánh mắt rơi vào tờ giấy kiểm tra trước mặt, chữa đề cho cô.
Mỗi lần ngòi bút đánh dấu "√" hoặc "x", lá gan trong lồng ngực của Trần Tinh Độ sẽ nhảy một cái. Cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, miệng khô khốc, cô nhịn không được liếm môi, rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Sau khi chữa đến câu cuối cùng, Phó Tư Dư đặt bút xuống và nhẹ nhàng nói: "Cũng coi như làm được."
Trần Tinh Độ: ?
Trần Tinh Độ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Thật sao?"
“Ừm, cô nhìn xem.” Phó Tư Dư đẩy tờ giấy kiểm tra dọc theo bàn: “Mười câu sai bảy.”
Trần Tinh Độ: "..." Anh là một sư lão âm dương, không nên nói chuyện ẩn ý như vậy, có thể nói thẳng thắn một chút được không.
Phó Tư Dư nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất của cô, anh khẽ nhướng mày: "Lần trước, mười câu sai chín, nhưng lần này chỉ sai bảy câu, coi như có tiến bộ."
Trần Tinh Độ: "... Ồ." Không cao hứng nổi.
Tối nay Phó Tư Dư có sự kiên nhẫn hiếm có, không bắt gặp nỗi đau của cô trong việc học, cũng không làm cô đau thêm vài câu. Thay vào đó, bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên, anh dùng bút gạch lại những kiến thức rồi giải thích một chút: “Bộ này là đề thi đại học chính thức của năm 2010, với tư cách là năm đầu tiên phân hóa văn lý cải cách nên độ khó của đề thi là thấp nhất.”
"Câu hỏi này là sơ đồ về sự hấp thụ của thực vật đối với một ion khoáng từ đất và cách ion này xâm nhập vào tế bào lông rễ qua màng là sự vận chuyển tích cực."
Trần Tinh Độ không nhìn ra khác nhau giữa đề thi chính thức và đề thi mô phỏng, cũng không thể phân biệt được độ khó. Cô chỉ biết bản thân đã thực sự cố gắng hết sức, vò đầu bứt tai suốt nửa tiếng đồng hồ, tóc rụng một núm to, nhưng ngay cả những câu hỏi dễ nhất cũng làm sai.
Cô lập tức mất tự tin, ủ rũ nằm sấp trên mặt bàn: "Được rồi được rồi không học nữa, trước đó tôi đã nói là tôi không có thiên phú, lần trước trùng hợp tôi chỉ làm một bài vật lý thôi. Anh lại cho tôi làm sinh học, tôi có chết cũng không học được.”
Phó Tư Dư như bị cách từ bỏ dễ dàng của cô chọc giận.
Cau mày nhìn cô: "Trần Tinh Độ."
Trần Tinh Độ không nhúc nhích, gục trên bàn như lợn chết không sợ nước nóng, ánh mắt không mở, như thể bị ông trời làm cho oan ức.
“Không có ai nói với cô rằng rất dễ dàng đạt điểm cao trong kì thi sao.” Phó Tư Dư nói: “Nếu gặp phải chuyện đơn giản như vậy, cô đã muốn từ bỏ, về sau làm sao cô có thể trở thành phóng viên, làm sao có thể bảo vệ để xã hội công bằng và chính nghĩa.”
"..."
Trần Tinh Độ nhíu mày, chống người lên khỏi bàn, cau mày nói: "Cái đó không giống."
“Tại sao lại không giống?” Khuôn mặt Phó Tư Dư căng thẳng, lời nói rất nghiêm túc: “Một người dễ bỏ cuộc khi gặp khó khăn trong công việc, cô cảm thấy người đó có thể lấy được lòng tin của công chúng sao?”
Trần Tinh Độ: "..."
Trần Tinh Độ mím môi, cô vậy mà á khẩu không trả lười được.
Từ trước đến nay, cô luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, luôn cảm thấy làm chuyện gì cũng là nước chảy thành kênh mương. Trong trường học thì lơ là, ngủ trong lớp, ăn cơm, chơi game, cãi nhau ầm ĩ cùng bạn học, ngày nào cũng như vậy, từ trường cấp hai đến trường cấp ba. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong kế hoạch ban đầu của cô, thậm chí cô còn muốn học đại học, sau đó tốt nghiệp, làm những gì cô muốn một cách hợp lẽ.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến vì mấy thứ đó mà mình phải trả giá.
Ánh mắt Trần Tinh Độ rơi vào bài kiểm tra đầy dấu vết sửa chữa, rõ ràng cùng là học sinh, Phó Tư Dư đang dạy kèm cho cô, nhưng anh còn nghiêm túc hơn cô.
Cô đã làm côn đồ được ba năm rồi, chỉ có điều nước đến chân rồi mới nhảy đọc qua vài quyển sách, trong bài kiểm tra có chút thông minh được 30 điểm, nhưng cô cảm thấy có chút nhẹ nhàng.
Những câu nói khoác lác "tôi mà chăm chỉ học tập thì cả mình cũng phải sợ" luôn tát vào mặt cô.
Cô thật sự từng chăm chú học tập sao?
Thấy cô không nói, Phó Tư Dư đặt bút xuống và nói với cô: "Cô ngẫm lại cho tốt đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Sau khi Phó Tư Dư rời khỏi, cửa đóng lại, để Trần Tinh Độ một mình trong phòng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức lỗ tai cô hơi ù đi, hình như con muỗi nhỏ chui vào lỗ tai, vo ve lúc nào không hay.
Ngay cả đầu cô cũng ong ong.
Trần Tinh Độ nhìn bài kiểm tra trước mặt, một lúc lâu không lên tiếng, lần đầu tiên trong nội tâm cô nảy sinh ý nghĩ khác về việc học tập.