Trần Tinh Độ đứng yên ngay tại chỗ chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy cái người đó tự chống đỡ đứng dậy từ trên ghế xe lăn, cho dù động tác rất loạng choạng, rất mất sức, nhưng anh vẫn dựa vào năng lực của bản thân mà rời khỏi ghế xe lăn.
Nhưng anh vẫn hêth như những người đàn ông say rượu, đôi chân giống như dẫm trong một đám cây vải bông nhưng lại không có lực, một tay chống vào tường, đi về phòng ngủ một cách liêu xiêu lảo đảo.
Trần Tinh Độ bất ngờ, không dám tin, cả người đứng ngay tại chỗ ngớ ra, tay chân không biết nên phản ứng như thế nào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho đến khi mắt thấy dưới chân anh bị vấp phải thứ gì đó, cả người nghiêng ngả, gần như sắp ngã xuống bên cạnh, Trần Tinh Độ mới hốt hoảng hoàn hồn, vội vàng gọi: "Phó Tư Dư!"
Cô nhanh chóng đi lên phía trước dìu anh, nhắc nhở: "Cậu cẩn thận một chút."
Đầu ngón tay vừa đụng đến cánh tay anh thì lại bị anh dùng sức hất ra: "Không cần cậu giúp đỡ!"
Trần Tinh Độ bị anh đẩy ra, chân đứng không vững, lảo đảo về phía sau mấy bước, mở to mắt nhìn vào cơ thể nghiêng ngả của người trước mặt, sau đó ngã thẳng xuống đất.
"Phó Tư Dư!" Trần Tinh Độ hoảng hốt.
Trần Tinh Độ phải mất sức của ba bò chín trâu mới kéo người con trai từ trên nền nhà phòng khách đi thẳng về phòng. Người con trai rất cao, bình thường ngồi trên ghế xe lăn thì không có cảm giác, chiều cao của anh ít nhất là một mét tám mươi mấy, đứng lên thì cao hơn cô vừa đúng một cái đầu. Khung xương lại nặng, lúc người ta đang say rượu thì không có ý thức, khi Trần Tinh Độ khoác hai cánh tay của anh rồi kéo về phòng, giống như đang kéo một cục đá nặng ngàn cân.
Tuy cô có nền tảng tập luyện thể thao nhưng cũng chịu không nổi, suýt nữa làm cho eo của mình gãy luôn rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không dễ dàng gì mà kéo được Phó Tư Dư vào phòng, anh đã ngủ mê, hoàn toàn không còn ý thức rồi. Trần Tinh Độ dựa vào bên giường thở dốc không ra hơi, đêm khuya lạnh như vậy, nhưng lại khiến cô chảy mồ hôi đầy người. Cô nhìn cái người đang nằm sấp bên cạnh giường, trong lòng nghĩ vẫn nên hao phí sức lực thêm một lần nữa, đưa anh lên giường, cũng không thể để anh ngủ ở dưới đất cả một đêm như vậy được.
"Vừa rồi cậu bản lĩnh như vậy, sao bây giờ không đứng dậy đi?" Trần Tinh Độ hít sâu một hơi, đi đến đằng sau lưng anh, hai tay đỡ lấy cánh tay của anh, kéo anh lên giường.
Sức cùng lực kiệt rồi, cô cắn răng cắn lợi nói: "Phó Tư Dư, cậu nặng giống y như đầu heo vậy."
Người con trai cao to chân dài, không dễ dàng gì để nửa thân người lên trên được, nhưng đôi chân dài vẫn còn bỏ thõng ở bên ngoài. Trần Tinh Độ lật ngược cơ thể anh lại, kê đầu lên gối xong rồi lại ôm hai cái chân anh, đưa cả người anh di chuyển đến chính giữa giường để nằm thẳng.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Trần Tinh Độ mệt đến không còn một chút sức lực nào.
Cô ngồi bên cạnh giường, thở một hơi thật dài, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái người đang ngủ say trên giường, vẻ mặt oán hận mà nói: "Ngày mai đi học, tôi cho cậu biết tay."
Lúc này đã sắp một giờ rồi, tiếng ve bên ngoài cửa sổ đã không còn nữa, chỉ có một chút ánh đèn đường mờ nhạt chiếu từ bên ngoài vào. Trong phòng ngủ mở đèn đọc sách, trong tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, giống như cách một lớp vải mỏng mờ ảo không rõ ràng. Bốn phía yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ù nhẹ trong lỗ tai.
Người con trai nhắm mắt, ngủ say ở trên giường, dường như không còn biết gì với mọi thứ xung quanh.
Trần Tinh Độ để ý mồ hôi ở góc trán anh, áo sơ mi hơi ướt. Vốn dĩ muốn vứt anh như vậy cho rồi, nhưng trong lòng không nỡ lắm.
Cô mím môi, trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng là đứng dậy từ trên ghế: "Thôi được rồi, đưa Phật đến phía Tây (1) thôi."
Trần Tinh Độ đi vào trong nhà tắm vắt cho anh một chiếc khăn lông lạnh, đêm khuya cuối thu, nước máy lạnh đến thấu xương. Trần Tinh Độ đứng trước gương trong nhà tắm, lần lượt lấy khăn lông làm ướt rồi lại vắt khô. Đảo mắt nhìn thấy mặt mình trong gương, mái tóc ngắn hơi loạn, vì mồ hôi nóng nực mà đôi má hiện lên một mảng đỏ ửng, gương mặt tinh xảo nhưng lại không hề liên quan gì với miêu tả của anh ở trong KTV.
Nói tới nói lui, vẫn là thích cái kiểu con gái như Từ Vi.
Trần Tinh Độ oán hận trong lòng.
Cũng đúng, Từ Vi có vẻ ngoài rất xinh đẹp, tính cách lại tốt, có người con trai nào mà không thích chứ?
Trần Tinh Độ vắt khăn lông xong, đi ra khỏi nhà tắm, phát hiện người ở trên giường đã thay đổi tư thế ngủ. Vừa rồi vẫn còn nằm thẳng, lúc này đã đổi sang nằm nghiêng, hướng lưng đối diện với cô mà ngủ say.
Trần Tinh Độ đi qua đó, đứng bên cạnh giường, vươn một đầu ngón tay ra chọc chọc vào lưng anh: "Phó Tư Dư, cậu tỉnh rồi sao?"
"..."
Người ở trên giường không có phản ứng.
Xem ra là chưa tỉnh, chỉ là theo tiềm thức mà thay đổi tư thế thoải mái hơn thôi.
Trần Tinh Độ kéo vai của anh, để anh xoay người lại, nằm thẳng trên giường, sau đó dùng khăn đã gấp lại, học theo cách chăm sóc người khác, lau mồ hôi trên trán cho anh từng chút từng chút một.
Gương mặt người con trai hình lập thể, vầng trán đầy đặn bốn phía, trông có vẻ rất giống những chàng trai trẻ đẹp trai phong độ trong phim truyền hình. Hàng lông mày đen nhánh như mực, cho dù là đang ngủ say cũng khiến người ta khó dời mắt khỏi gương mặt của anh.
Trần Tinh Độ thuận theo đường nét khuôn mặt của anh, lau xuống thẳng một đường, đến dưới cằm, cổ của anh. Bởi vì lúc nãy anh cựa quậy dữ dội nên cổ áo sơ mi đã mở ra hai cúc, lộ ra xương quai xanh và khuôn ngực tinh xảo đẹp đẽ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi lau đến xương quai xanh của anh, đột nhiên động tác của Trần Tinh Độ dừng lại, tầm mắt rơi vào phần ngực giãn nở của người con trai mới ý thức được động tác của bản thân.
Trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng lên.
Cô ném chiếc khăn đi, hai tay che lấy mặt: "Rốt cuộc mình đang làm gì vậy chứ?"
Qua một lúc sau, cô dùng một tay che mắt, một tay khác vươn ra, kéo một bên cổ áo của anh, giúp anh gài nút áo lại.
Cô không biết đã gài được chưa, lại lén lút hở ngón tay ra, trộm nhìn một cái.
Việc gài nút áo cuối cùng cũng xong, Trần Tinh Độ thở phào một hơi, nhìn đồng hồ ở bên cạnh, thế mà đã sắp một giờ rưỡi rồi.
Nếu còn không trở về ngủ, trời sẽ sáng mất.
Hai tay cô chống nạnh, đứng ở bên giường một lúc, nhìn về hướng người đang ngủ say trên giường, hơi thở đều đặn. Trong đầu cô sượt qua một suy nghĩ, cô mím môi, hơi khom lưng, đến gần phía cái người ở trên giường.
Hai ngón tay nặn cái mũi cao cao của anh, mắt không đổi hướng quan sát phản ứng của anh.
Rất nhanh, do hơi thở không thông thoáng, người ở trên giường bắt đầu cau mày, theo bản năng mà lấy tay hất tay của cô ra, cuốn chăn lại, lưng đối diện với cô.
Trần Tinh Độ mím môi nhịn cười, ở trong lòng vui như nở hoa.
-
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu Phó Tư Dư đau như muốn nứt ra. Bình thường anh hiếm khi say, có lẽ là do kiềm chế quá lâu nên tìm một con đường thích hợp để giải tỏa.
Bây giờ là tám giờ sáng, ánh nắng buổi sáng xuyên qua tấm màn khung cửa sổ, được lọc thành một lớp mỏng màu vàng nhạt, từ bên ngoài cửa sổ hắt nhẹ vào. Phó Tư Dư ở trên giường mở mắt ra, vẫn có hơi không quen, khẽ híp mắt lại, dùng cánh tay gác lên trán, chắn ánh sáng quá đỗi chói mắt.
Anh không nhớ tối hôm qua làm sao về nhà được, rồi lại làm sao đi vào phòng được.
Hai tay anh chống xuống hai bên người, từ trên giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Đầu vẫn còn say rượu chưa tỉnh, từng cơn từng cơn chóng mặt hoa mắt kéo tới. Anh cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, tầm mắt để ý thấy chiếc ghế xe lăn đã để quên mất ở phòng khách.
Anh lại ở trong phòng.
Tối qua, anh tự đi về phòng sao?
Ở bên ngoài có người gõ cửa, giọng nói Trần Phinh Đình dịu dàng: "Dư Dư, con tỉnh rồi sao?"
Phó Tư Dư ngừng một lúc, nói: "Tỉnh rồi."
Trần Phinh Đình ở bên ngoài đi vào, trong tay cầm một chén canh giải rượu. Tối qua bà ấy và Phó Minh Lễ ở lại bệnh viện, có ca phẫu thuật cần làm chung, về đến nhà thì trời cũng đã sáng rồi, bây giờ vẫn chưa ngủ.
Bà ấy lấy nước canh đưa cho con: "Này, uống cái này trước đi."
Phó Tư Dư nhận lấy, hỏi: "Con trở về bằng cách nào vậy?"
Anh tưởng rằng, anh về nhà không bao lâu thì Trần Phinh Đình và Phó Minh Lễ cũng quay về.
"Là Tinh Độ đưa con trở về." Không biết Trần Phinh Đình nhìn thấy cái gì, từ khi vừa đi vào, khóe môi vẫn luôn kìm nén ý cười, ngồi xuống bên cạnh giường anh: "Tối hôm qua Tinh Độ sợ ba mẹ lo lắng, cố ý gửi tin nhắn nói với mẹ rồi. Tối hôm qua sinh nhật của con bé, các con ở KTV uống một ít bia rượu, con có hơi say nên con bé đưa con về trước."
Nói như vậy, hình như Phó Tư Dư có một chút ấn tượng rồi.
Anh đưa tay lên xoa xoa thái dương ngày càng đau nhức của mình, không ngờ tới mức phát triển của sự việc: "Con không nghĩ tới con sẽ uống say."
"Thỉnh thoảng cùng bạn học đi ra ngoài chơi cũng là chuyện tốt, không thể ở nhà buồn bã hoài được." Từ trước đến nay Trần Phinh Đình cởi mở, từ bên giường đứng dậy, không cản trở anh nghỉ ngơi.
Trước khi đi ra, bà ấy đưa tay chỉ vào mặt của mình, ý nói: "Đợi lát nữa dậy, nhớ rửa mặt cho sạch nhé."
Bây giờ Phó Tư Dư mới phản ứng lại kịp, từ lúc mới bước vào, Trần Phinh Đình ở bên cạnh vẫn luôn nhịn cười.
Anh khẽ nhíu mày, lấy cái gương ở bên cạnh đầu giường ra, nhìn vào khuôn mặt mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên má trái và má phải, bị người con gái dùng bút lông dầu viết hai chữ lớn một cách xiêu xiêu vẹo vẹo:
——'Đồ ngốc'.
-
Ngày hôm sau quay lại trường, Trần Tinh Độ vẫn luôn dậy sớm, trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần, tinh thần cả người thoải mái, có thể đánh chết hai con hổ.
——Đương nhiên, cũng là do trêu chọc được Phó Tư Dư một vố đau đớn.
Trần Tinh Độ là người đến lớp sớm nhất, tuần này là đến ngày trực của cô, vừa vào lớp học, cô bỏ ba lô xuống, lấy cái giẻ lau đi ra bên ngoài nhúng nước, chuẩn bị lau bảng đen và khay đựng phấn.
Người đang đứng ở trên bục giảng, khi đang tập trung lau bảng đen, phía sau lưng lại truyền đến một giọng nam lạnh lùng trầm thấp: "Chào buổi sáng."
Sống lưng Trần Tinh Độ giật mình run rẩy, giống như đứa trẻ lén lút làm chuyện xấu bị bắt gặp tại trận. Tuy là nói cô đã có linh cảm từ lâu, nhưng cái người đó chủ động chào hỏi với cô, vẫn khiến cô giật mình một phen.
Trần Tinh Độ xoay đầu một cách cứng nhắc, nhìn về phía Phó Tư Dư, khóe môi căng ra, để lộ ra một nụ cười vô cùng dối lòng: "Chào buổi sáng."
Phó Tư Dư không để ý đến cô, đi thẳng qua bục giảng rồi tiến về phía chỗ ngồi
Khi sắp bảy giờ rưỡi, cơ bản các bạn học đã lên lớp đủ rồi, mọi người ai thu bài tập thì thu bài tập, chuẩn bị đọc bài trước thì chuẩn bị đọc bài trước, trong lớp học toả ra đủ mùi vị của bữa ăn sáng. Trần Tinh Độ lau bảng đen xong, đặt giẻ lau qua một bên, từ bục giảng đi xuống.
Cô ngồi lại chỗ mình, nhìn sang phía bên cạnh một cái như một thói quen, Phó Tư Dư giống như chẳng xảy ra chuyện gì, đang viết phần bài thi tiếng Anh một cách lưu loát, trong lòng Trần Tinh Độ đột nhiên thở phào một hơi.
Cái người này thế mà dễ tính như vậy sao? Chẳng lẽ là không nhìn thấy à? Không thể nào, hai chữ 'đồ ngốc', rõ ràng là cô viết nét chữ sắc sảo rắn rỏi, nét nào ra nét nấy mà.
Trần Tinh Độ nhìn chằm chằm vào góc mặt sạch sẽ của anh một hồi, dường như không báo trước, Phó Tư Dư thuận mắt nhìn sang: "Làm gì vậy?"
Trần Tinh Độ giật mình, sống lưng dựng lên một lớp da gà, theo tiềm thức mà nói dối: "Không, không có gì!"
Phó Tư Dư đã sớm biết tính cách nghĩ trong đầu nhưng không có gan làm của cô.
Anh căng khóe môi, ánh mắt lại đảo về bài thi trước mặt, giọng điệu lạnh lùng: "Lần sau muốn làm chuyện xấu, thì đừng để lại dấu vết gây án rõ ràng như vậy."
Buổi tối hôm đó chỉ có hai người ở trong phòng, là ai viết, chữ viết vừa xấu lại giống như gà bới, vừa nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.
Trần Tinh Độ bĩu môi, không lên tiếng.
Trong lòng lại thoải mái chết đi được.
Tiết đầu tiên của sáng hôm nay là tiết của Lưu Chấn Phong, tiết đọc bài trước vừa bắt đầu, Lưu Chấn Phong đã cầm cuốn sách từ bên ngoài đi vào. Theo quy ước quốc tế, trừ phi là họp lớp, nếu không thì sẽ cố gắng không chiếm dụng thời gian của lớp học. Đại hội thể dục thể thao của trường sắp bắt đầu, lớp còn chưa có vận động viên chính thức nên chỉ có thể tạm hy sinh thời gian đọc bài trước của môn tiếng Anh.
Lưu Chấn Phong vẫy tay, để người dẫn dắt tiết tiếng Anh đi xuống, nói với các học sinh ở phía dưới: "Cuối tháng là đại hội thể dục thể thao của trường rồi, chủ nhiệm năm học cũng đang hối thúc, phải nhanh chóng quyết định chuyện báo tên."
"Các môn vận động thể thao vẫn luôn là những hạng mục nóng, chạy ngắn 50 mét, 100 mét và 200 mét đã có người báo tên rồi, chỉ còn lại 400 mét và 800 mét vẫn còn thiếu người, có bạn học nào muốn tự đề cử mình không?"
400 mét thuộc loại chạy dài tầm trung, nằm giữa 200 mét và 800 mét, thực tế thì độ khó lại lớn hơn so với 800 mét, bởi vì phải duy trì thể lực tiến hành giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, ở giữa lại không thể bị người trước mặt kéo khoảng cách quá lớn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn 800 mét chỉ cần nửa đoạn trước duy trì tốc độ, đợi thể lực của người phía trước kiệt sức, cuối cùng lại bắt đầu tăng tốc một lần nữa thì lấy quán quân dễ như trở bàn tay.
Mỗi năm Trần Tinh Độ đều có chiến lược như vậy.
Lý Âm thân là lớp trưởng, áp lực đại hội thể dục thể thao của trường đều ở trên người cô ấy. Nghe thấy lão Lưu đã nói ở trên, cô ấy cũng thuận theo đó, thấp giọng gọi Trần Tinh Độ: "Tinh Độ, năm nay cậu có muốn báo tên tham gia 400 mét lại không?"
"Mình á?" Trần Tinh Độ giật mình.
Cô còn chưa phản ứng kịp, người bên cạnh lại nhanh hơn cô một bước mà lên tiếng.
Phó Tư Dư nói: "Cô ấy đã báo tên tham gia 800 mét rồi."
Trần Tinh Độ nghĩ tới, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Gương mặt Lý Âm đầy vẻ tiếc nuối: "Nhưng mà mình thật sự tìm không ra người tham gia 400 mét nữa, năm ngoái có một cô gái cứ chạy cứ chạy đến nôn ra, mọi người đều biết 400 mét không dễ chạy nên đều không muốn báo tên."
Rõ ràng, lão Lưu lại không hy vọng mục báo tên bị trống, mỗi hạng mục phải có ít nhất một học sinh báo tên mới được.
Trần Tinh Độ không nhẫn tâm nhìn thấy Lý Âm khó xử, trong lòng cân nhắc một hồi, hạ quyết tâm nói: "Vậy được rồi, cậu viết tên của mình vào đi, mình chạy cho."
"Thật sao?" Mắt Lý Âm sáng lên.
"Ừm, dù gì chỉ cần tham gia một cái là được." Trần Tinh Độ nói: "Cùng lắm hết sức thì mình chạy chậm một chút."
"Tinh Độ, thật sự rất cảm ơn cậu." Lý Âm kích động đến sắp khóc.
Trần Tinh Độ xoay người lại. Phó Tư Dư ở bên cạnh nhìn cô: "Sau khi thi 400 mét là 800 mét, năm nay cậu muốn nôn ở trên sân thể thao sao?"
"Cậu không thể trông mong vào tôi một chút sao?" Trần Tinh Độ tức đến phát cười, hỏi ngược lại: "Nói không chừng tôi phát huy hơn bình thường, mỗi hạng mục đều có thể lấy hạng nhất thì sao?"
Năm nay cô không chỉ báo tên tham gia 800 mét, 400 mét mà còn có một cuộc thi nam nữ tiếp sức 4x200 mét.
Thời gian của ba cuộc thi sát nhau, dường như cái này liên tiếp cái khác.
Cô có thể có sức lực chạy hết cả quá trình mới lạ.
Phó Tư Dư tự biết không thể thuyết phục cô, thu ánh mắt lại, nhìn vào bài thi ở trước mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay lật qua một trang, giọng điệu không rõ ràng: "Trần Tinh Độ, cậu thực sự xem bản thân là siêu nhân nữ hay sao?"
(1): Làm chuyện tốt thì làm đến cùng.