Đến khi tỉnh lại lần nữa, Trần Tinh Độ đã ở trong phòng y tế, ánh trời chiều bị tấm rèm chắn lại tạo thành lớp ánh sáng nhạt, chiếc chăn mềm mại kéo lên mặt cô.
Cô mở hai mắt ra, đón lấy màu đỏ như máu của mặt trời lặn ngoài cửa sổ, bị ánh sáng chiếu vào khiến cô hơi nheo mắt lại.
Cùng với đó, trên trần nhà của phòng y tế, chiếc quạt trần chậm rãi xoay tròn, gió chiều thổi qua tấm rèm cửa mỏng manh, chiếc kệ bên cạnh đặt các dụng cụ và thuốc thang dùng để chữa bệnh, mọi thứ dần lọt vào tầm mắt...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên Trần Tinh Độ ngồi dậy từ trên giường, khăn mặt đặt trên trán rơi xuống, dẫn đến một cơn đau nơi phần bụng.
Cô cắn răng chịu đựng, cơ thể vẫn còn nguyên cảm giác khó chịu của ban nãy, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy hơi rệu rã mất sức, không hề giống sự khó chịu lúc ban đầu.
Cô còn chưa hiểu mình đang ở nơi nào thì có người đẩy cửa bước vào từ bên ngoài.
Giáo viên y tế thấy cô đã tỉnh, kinh ngạc nói: "Cuối cùng em cũng tỉnh, ngủ dài thật đấy."
"Em đã ngủ bao lâu rồi ạ?" Trần Tinh Độ không hề có bất kì ấn tượng naog về mọi chuyện, cô chỉ nhớ một giây trước khi ngất đi, rõ ràng cô còn đang tham gia thi đấu trên sân điền kinh.
"Em đoán xem, mặt trời cũng xuống núi cả rồi." Giáo viên y tế chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Nguy rồi nguy rồi." Trần Tinh Độ vẫn luôn lo lắng mình chưa hoàn thành nội dung chạy 800 mét dài và tiếp sức 4× 200m, cô vén chăn lên định chạy ra ngoài: "Em còn phải đi thi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ài, em muốn đi đâu, đại hội thể dục thể thao cũng đã kết thúc rồi mà…" Giáo viên y tế vội vàng gọi sau lưng cô.
Trần Tinh Độ đâu để ý được nhiều như thế, xỏ dép vào lập tức chạy ra ngoài.
Cửa mở ra, bỗng nhiên bước chân của cô dừng lại, ánh mắt đối diện với người bên ngoài. Phó Tư Dư ngồi trên xe lăn, đang nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.
Ánh mắt anh nhìn từ gương mặt hơi tái nhợt của cô, đến cơ thể hơi run rẩy, đôi chân trần không đi tất xỏ trong dép lê.
Sau đó hờ hững mở lời: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi phải đi thi chứ sao nữa!" Trần Tinh Độ lo lắng nói: "Sao cậu không gọi tôi dậy?"
Cô định chạy ra bên ngoài, bị Phó Tư Dư giữ chặt lấy cổ tay.
Phó Tư Dư nhíu mày nói: "Cuộc thi đã kết thúc, cậu chưa kịp đi điểm danh, bị xem như tự động bỏ cuộc. Bây giờ trên sân thể dục đã không còn ai."
"..."
Trần Tinh Độ lập tức ngồi thụp xuống.
Cô rất giống như meme gấu trúc kia kia, lưng tựa tường tuyệt vọng trượt xuống.
Cô lùi về phía sau hai bước, đặt mông ngồi lên trên giường, hai mắt ngây ngẩn, sắc mặt đầy bi đát, nói: "Cho nên cũng có nghĩa là Trần Tinh Độ tôi, lần đầu tiên trong đời, bỏ cuộc."
Phó Tư Dư: "..."
Phó Tư Dư im lặng, không biết vì sao đến lúc này mà cô vẫn còn lo lắng mấy chuyện này.
Anh đi đến trước mặt cô, lấy một tấm huy chương từ trong túi quần ra đưa cho cô: "Đây là thầy Lưu kêu tôi đưa cho cậu."
Trần Tinh Độ đảo mắt.
Ánh mắt rơi vào tấm huy chương trong tay anh.
Trần Tinh Độ vừa lấy lại tinh thần, nhận lấy tấm huy chương kia, đứng lên từ trên giường: "Cái này cho tôi sao?"
"Ừm, nội dung 400 mét, cậu giành vị trí thứ nhất." Phó Tư Dư nói, trong giọng nói chứa sự khích lệ.
"Vui quá! Tôi còn chưa bao giờ cầm huy chương 400 mét, đây là lần đầu tiên!" Trần Tinh Độ vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ, lại tràn trề năng lượng.
Phó Tư Dư cảm thấy điểm ấy của cô rất giống trẻ con, cảm xúc luôn luôn thay đổi rất nhanh, một giây trước còn đang chìm trong tuyệt vọng, một giây sau đã có thể vui vẻ rất nhanh.
Trần Tinh Độ thích tấm huy chương đó đến mức không muốn buông ra, vừa ôm vào vừa hôn.
Phó Tư Dư hỏi: "Cậu cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Trần Tinh Độ gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi, đã không còn đau nữa."
Khoảnh khắc cô nhất đi trên sàn thi đấu kia, lưng quần áo đều bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ, bờ môi không còn chút máu nào.
Nếu không phải cô vừa yếu ớt hít thở và nhíu chặt lông mày, thi thoảng trong mê ngủ lầm bầm nói cô đau, thì gần như Phó Tư Dư đã cho rằng cô sắp chết.
Phó Tư Dư không nghĩ đến chuyện xảy ra trên sân thể dục thêm nữa, từ đầu đến cuối, anh cũng không ủng hộ cô tham gia nhiều cuộc thi như vậy.
Anh ngoảnh sang hướng khác, mặt nhìn về phía cổng: "Vậy về nhà đi, đã rất muộn rồi."
Bước ra từ sân thể dục, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đen, sân thể dục nhân dân tỉnh ở trung tâm thành phố của Nam Thành, ban đêm xe cộ như nước, dòng người đi đường nối đuôi nhau không dứt.
Nếu không phải hôm nay cơ thể cô không thoải mái, ban đầu Trần Tinh Độ đã lên kế hoạch xong, đợi sau khi cuộc thi kết thúc sẽ đi chơi xung quanh đây với bạn bè.
Chờ đến khi lái xe của nhà họ Phó đưa xe tới đón, Phó Tư Dư lạnh nhạt dặn dò: "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng nhảy nhót khắp nơi."
Trần Tinh Độ: "..." Sao người này tài vậy, thế mà lại có thể đoán đúng suy nghĩ của cô.
Tâm trạng ngày hôm nay của cô không được xem là quá tốt, tuy nói giành quán quân thi 400 mét, nhưng cô vốn dự định tham gia chạy 800 và tiếp sức 4× 200m, lần này hại lớp vắng mặt trong hai nội dung thi đấu, trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Trần Tinh Độ níu lấy dây đeo cặp, nhỏ giọng buồn buồn nói: "Biết rồi."
Phó Tư Dư thấy vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô, từ lúc rời sân thể dục vẫn luôn cúi đầu, mũi chân đá cục đá nhỏ ven đường.
Anh nói: "Chạy 800 không còn cách nào khác, trong lớp không có ai thay thế được cô. Còn 4x200m thì Lý Âm đã chạy thay cậu, lớp chúng ta còn giành được vị trí đứng đầu."
"Thật sao!" Hai mắt Trần Tinh Độ sáng lên, tâm trạng vui đến mức nhảy cẫng lên. Người này hiếm khi nói chuyện, một câu khẳng định thực lực chạy 800 mét của cô trong toàn trường, một câu an ủi cô không hề ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc thi.
Trần Tinh Độ vui vẻ nói: "Vậy thì tốt."
Phó Tư Dư khẽ cong môi.
Đúng là rất giống trẻ con.
-
Về đến nhà, Trần Tinh Độ quẳng cặp sách, cầm lấy khăn tắm và quần áo để thay sau khi tắm, lập tức lao thẳng vào phòng tắm cọ rửa.
Khi nước nóng chảy xuống từ trên đầu, cuốn trôi đi mệt mỏi và đau nhức khắp người. Mặc dù ngày hôm nay chưa thể hiện được quá hài lòng, nhưng cô đã thực sự cố gắng hết sức.
Tắm rửa xong, Trần Tinh Độ đặt đồng hồ báo thức cho buổi sáng ngày mai, bật chế độ tắt máy cho điện thoại để bảo đảm không có ai quấy rầy. Sau đó vò lên giường, lấy chăn mềm quấn cả người lại, yên lặng thiếp đi.
...
Sáng ngày hôm sau, Trần Tinh Độ bị đồng hồ báo thức đánh thức. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cơ thể khó chịu ngày hôm qua đã tốt hơn nhiều, ngoài phần eo có hơi đau nhức, những chỗ khác gần như không còn cảm thấy gì.
Cô dụi dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, nhìn thoáng qua thời gian hiện trên đồng hồ báo thức, mới bảy giờ bốn mươi phút.
Mở điện thoại ra, một đống tin nhắn nhảy lên điện thoại.
Trương Tử Nhiễm: "Độ Gia, chị tỉnh chưa? Mọi người đã đến rồi, còn thiếu chị thôi."
Trần Tinh Độ nghe tiếng của trương tử nhuộm trong điện thoại, lập tức tỉnh ngủ.
Cô vén chăn giường: "Tôi đến ngay!"
-
Đại hội thể dục thể thao tổ chức vào thứ sáu, hôm sau là cuối tuần, bởi vì lễ thành lập và đại hội thể dục thể thao ngày hôm qua, lãnh đạo nhà trường rộng lượng, bọn họ có thể không cần về trường học vào thứ bảy, tự sắp xếp tự học ở nhà.
Bình thường chơi đùa thì chơi đùa, nhưng bọn họ vẫn chưa quên sứ mệnh thân ở lớp chọn, còn cả Lưu Chấn Phong ngày nào cũng tận tâm nói với bọn họ, nếu kì thi tháng phải thi lại thì tất cả cút về nhà hết đi.
Bạn cùng lớp hẹn cuối tuần cùng nhau đến thư viện tự học, gần đây không hiểu sao Trần Tinh Độ cũng gia nhập đội quân học tập, cho nên đương nhiên không thiếu được phần của cô.
Lúc Trần Tinh Độ đeo cặp sách vội vàng chạy tới thư viện, những bạn học khác đã đến gần như đông đủ. Trương Tử Nhiễm ngồi ở chỗ của mình, vẫy tay về phía cô, nhỏ giọng gọi cô: "Độ Gia, bên này!"
Dù sao cũng đang ở thư viện, gây nên tiếng ồn quá lớn sẽ bị người khác khó chịu.
Trần Tinh Độ đi qua, chạy một mạch đến đây còn thở chưa ra hơi. Cô đặt ba lô xuống, kéo ghế ra.
Trương Tử Nhiễm ngạc nhiên nhìn sang cô: "Không ngờ chị đến thật, còn tưởng rằng chị chỉ nói mồm mà thôi."
"Ai nói tôi chỉ nói mồm chứ hả?" Trần Tinh Độ ngồi xuống, trợn mắt nhìn cậu ta: "Tôi nói muốn thi Trung Đại, là nghiêm túc."
"Phụt —— chắc được cũng nên." Suýt nữa Trương Tử Nhiễm đã cười ra tiếng: "Chị biết Trung Đại là chỗ nào không? Tên đầy đủ là đại học Trung Sơn, tên tiếng Anh là Sun Yat-Sen University, mọi người thường gọi là trường số một Hoa Nam, thi đại học phải được 620 điểm mới có thể tạm qua được ngưỡng trúng tuyển của nó."
"Đương nhiên là tôi biết." Trần Tinh Độ bình tĩnh giở sách luyện tập ra, vẻ mặt kiên quyết: "Khó đậu thì mới có tính khiêu chiến."
Trương Tử Nhiễm: "..." Tôi thấy đầu óc chị giống như bị lừa đá rồi.
Trong lòng Trương Tử Nhiễm chắc chắn Trần Tinh Độ chỉ nhất thời ấm đầu, không kiên trì được bao lâu.
Cậu ta thuận miệng nói đùa: "Được, vậy em cũng cố gắng thi Trung Đại, sau này học cùng trường với chị và anh Phó."
Trần Tinh Độ cũng không phải ấm đầu trong phút chốc, cô thực sự nghiêm túc. Lần trước Phó Tư Dư chọn một vài đề luyện tập ở tiệm sách cho cô, chưa đến nửa tháng, cô đã cày nát luôn rồi.
Trình độ hiện tại của cô đã bước vào cấp độ một, có thể bắt đầu làm đề luyện tập lớp mười.
Trần Tinh Độ đang vô cùng tập trung nghiên cứu vật lý tăng tốc độ và giảm tốc độ lớp mười, đột nhiên sau lưng bị ai đó vỗ một cái.
Cô vô thức quay đầu.
Phó Tư Dư vòng qua phía sau cô, đến vị trí bên cạnh cô, ánh mắt đặt trên tập đề ôn tập trong tay Trần Tinh Độ, nói với vẻ khen ngợi: "Vẫn được nhỉ, biết chủ động ra ôn tập vào cuối tuần."
Trần Tinh Độ không ngờ bọn họ còn gọi Phó Tư Dư.
Sợ quấy rầy đến việc tự học của người khác, Trần Tinh Độ cố ý hạ giọng, thì thầm: "Sao cậu lại tới đây?"
"Không muốn dạy kèm sao?" Phó Tư Dư giương cằm lên, chỉ đề thi trong tay cô: "Tự hiểu được sao?"
Trần Tinh Độ không chịu thua: "Tôi cảm thấy tôi có thể làm được."
"Vậy tôi rửa mắt chờ đợi." Phó Tư Dư hơi cong môi, nói.
Trần Tinh Độ ngồi bên bàn làm đề luyện tập, Phó Tư Dư ở bên cạnh lấy ra một bộ chuyên đề tọa độ toán học, tiến độ học tập của hai người cũng không giống nhau, Trần Tinh Độ đọc không hiểu đề anh làm. Mới đầu, thi thoảng trong lòng Trần Tinh Độ còn cảm thấy không công bằng, nhưng giờ phút này vô cùng tập trung vùi đầu vào trong học tập, cho nên cũng không để ý đến chuyện bên cạnh nữa.
Lúc làm đến một đề không hiểu, Trần Tinh Độ dùng cùi chỏ chọc chọc anh, hỏi: "Đề này vẽ hình của v-t như thế nào?"
Phó Tư Dư nhìn một chút, nhận lấy bài thi trong tay cô: "Đưa bút cho tôi."
Đây là một đề hình, phải dựa vào hình vẽ để đưa ra lý giải, tính toán ra tổng quãng đường và vị trí chuyển dời, tốc độ của từng đoạn đường trong giây thứ hai, trong giây thứ tư và trước dây thứ năm, và vẽ ra hình của x-t tương ứng với hình của v-t.
Trần Tinh Độ đã tính ra tổng quãng đường, vị trí chuyển dời và tốc độ trước rồi, đang kẹt ở chỗ hình vẽ.
Phó Tư Dư nhìn xuống thấy vậy mà cô lại tính đúng được toàn bộ: "Chỉ cần vẽ hình tương ứng với v-t là được rồi."
"Ừm ừm." Trần Tinh Độ nói: "Không rõ v-t là ý gì."
"..."
Phó Tư Dư chợt im lặng, ngước mắt liếc nhìn cô một cái, người này có thể sử dụng được công thức, tính toán ra đáp án chính xác, bây giờ có thêm một chút vận dụng, cô lại thấy mơ màng.
Phó Tư Dư giải thích: "V-t hình vẽ mà tọa độ ngang biểu diễn thời gian, tung độ biểu diễn tốc độ, nói tóm lại là đường parabol biến thiên của tốc độ."
"Cậu xem tôi vẽ." Phó Tư Dư cầm bút lên, biểu diễn trên giấy nháp cho cô xem.
Trần Tinh Độ chăm chú nhìn, thấy anh dùng bút vẽ ra giấy nháp một trục ngang x, mũi tên dưới cùng đánh dấu t/ S, sau đó vẽ ra một trục dọc y, mũi tên bên cạnh đánh dấu (v/m·-1 ) S.
Trần Tinh Độ bất chợt hiểu ra.
Cô chủ động muốn cầm bút: "Để cho tôi vẽ, để cho tôi vẽ!"
Qua lần trước học bổ túc trong nhà, Phó Tư Dư đã có ấn tượng nhất định về hành động cướp bút ác liệt của cô, lần này Trần Tinh Độ lặp lại chiêu cũ, anh sẽ không dễ dàng để cô đạt được mục đích.
Lúc người con gái ấy đưa tay sang, còn chưa kịp chạm đến thân bút đã bị anh lấy tay đè lại.
Tay chàng trai có lực, lòng bàn tay khô ráo, vững vàng ấn bàn tay nhỏ nhắn của cô lên bàn, từng ngón tay nắm lấy giữa các ngón tay cô.
Phó Tư Dư nhìn sang cô, nhíu mày nói: "Trần Tinh Độ, cậu ngồi yên một chút."