Vào đầu tháng mười một, bọn họ bắt đầu kỳ thi khảo sát hàng tháng lần thứ ba của khối mười hai, trong hai lần kiểm tra trước đó, Trần Tinh Độ lần lượt thi được 200 và 201 điểm, đã nhiều lần ngồi vững vị trí thứ năm đếm từ dưới lên.
Nhưng lần này thì khác, Trần Tinh Độ tự hỏi bản thân lần này đã chuẩn bị (khá) đầy đủ trước khi thi chưa, xem như cô đã thuộc làu đẳng cấp tính nhẩm, tính nhanh từ năm năm học tiểu học học rồi. Cô có thể nhắm mắt làm đề câu hỏi đọc hiểu và ngữ pháp Tiếng Anh của bậc trung học cơ sở mà vẫn đạt được điểm cao, kiểm tra tốt nghiệp vật lí và hóa học lớp mười khá ổn định, có thể nắm chắc tới 60 điểm.
Lại có thêm thầy giáo Lưu Chấn Phong và Phó Tư Dư mỗi ngày đều thay phiên nhau dạy phụ đạo cho lớp, nắm chắc được kiến thức cơ bản và củng cố chuẩn bị ôn tập để cho đợt kiểm tra của khối mười hai, Trần Tinh Độ cho rằng, kì thi khảo sát lần này, chắc chắn cô có thể đột phá bước vào trường Trung Đại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau buổi trưa thứ tư, thành tích kì thi khảo sát được niêm yết trên bảng thông báo, các bạn học sinh vây chật cửa phòng làm việc như nêm cối, phía trên nhất của bảng vàng, cái tên đứng đầu danh sách không ai khác chính là Phó Tư Dư.
Cái tên thứ hai là Lý Âm, tên thứ ba tên là Mã Nhất Tề. Ba vị trí dẫn đầu này vẫn bị học sinh lớp một chiếm chỗ như mấy năm trước.
Trần Tinh Độ cố gắng nhón chân lên, vượt qua những đầu người nhấp nhổm phía trước, tìm kiếm tên của mình trên bảng xếp hạng thành tích.
Ngay sau đó, ánh mắt cô tập trung vào cột điểm ở phía dưới.
Trần Tinh Độ, tổng điểm 350, xếp hạng 251.
"..."
Trong thoáng chốc, Trần Tinh Độ đã tức đến nỗi hít thở không thông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm cả nửa ngày, mà cô chỉ đạt được 350 điểm.
Vẫn còn một khoảng cách lớn, rất lớn, siêu lớn để vươn tới đại học.
Trong lòng Trần Tinh Độ bỗng nhiên chán nản, chợt hiểu được chuyện học tập, lần trước cô cho rằng nó rất khó, nhưng thực tế, hóa ra là cô sai.
Không phải rất khó, mà là siêu cấp khó mới đúng. Đối với một đứa học kém mấy vạn năm đều không cố gắng chăm chỉ nỗ lực học tập, bỗng nhiên có một ngày hi vọng hão huyền muốn thi đỗ vào trường đại học, nền tảng để hứa hẹn cũng bằng không.
Cô muốn chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi là hai trăm ngày phải bù lại được hết những lỗ hổng kiến thức kia, muốn đuổi kịp bước tiến của bạn học. Trừ khi cô không ăn không uống không ngủ, mỗi ngày cột tóc vùi đầu học hành chăm chỉ, có như vậy mới có một phần một vạn khả năng trúng tuyển.
Trần Tinh Độ ủ rũ trở lại phòng học, hoàn toàn không có tinh thần phấn khởi chờ mong bảng thành tích được niêm yết như buổi sáng nữa. Cô trở lại chỗ ngồi, đặt mông xuống ghế, không hề hé nửa lời, ỉu xìu gục đầu xuống bàn, giống như bị người ta chọc cỏ đuôi chó vào người vậy.
Sĩ tử mạnh mẽ được một lần, rồi lại uể oải, nhụt chí gấp ba lần. Bây giờ, Trần Tinh Độ mới tham gia kì thi khảo sát lần thứ nhất, vẫn chưa đến lần thứ hai, thứ ba mà đã cảm thấy bản thân mình không ổn.
Dường như Phó Tư Dư đã đoán trước được từ sớm, thấy dáng vẻ như đưa đám kia của cô bèn nhíu mày hỏi: "Đi xem thành tích chưa, thi được cao hay thấp vậy?"
"... Đừng nói nữa, cậu sẽ không muốn biết đâu." Trần Tinh Độ cảm thấy chuyện học tập này thật sự không hề giống với chuyện tập luyện thể dục. Trong thể dục, chỉ cần bạn cố gắng nỗ lực dù nhiều hay ít vẫn sẽ nhận được hồi báo. Nhưng chuyện học tập thì khác, cho dù cô có cố gắng hết mình, trăm phần trăm đi chăng nữa thì hồi báo đến với cô cũng chỉ có mỗi ba mươi phần trăm.
Cô gục đầu xuống trong cánh tay của mình, buồn bã nhìn sang phía khác, thở dài nói: "... Quả thực rất thê thảm."
Phó Tư Dư thấy tờ phiếu điểm mà cô nắm chặt trong tay.
Anh đưa tay muốn cầm lấy, nhưng lại bị Trần Tinh Độ mạnh mẽ giữ lại, có thế nào cũng không chịu buông tay.
Phó Tư Dư nói: "Dù gì cậu cũng từng được 200 điểm rồi, cậu không thể kém hơn trước kia được nữa đâu."
Trần Tinh Độ: "..."
Trần Tinh Độ cảm thấy cũng có lý.
Cô buông tay ra, tâm trạng tụt dốc không phanh, chạm đến tận đáy lòng, nghĩ rằng sau khi Phó Tư Dư nhìn thấy thành tích của cô sẽ chế giễu cô. Bỏ ra thời gian một ngày một đêm dạy bổ túc cho cô, kết quả cô chỉ thi được ba trăm điểm, chưa kể đến Lưu Chấn Phong và Phó Tư Dư, ngay cả bản thân cô cũng rất thất vọng về chính mình.
Phó Tư Dư mở tờ phiếu điểm bị cô vò nát thành một cục kia ra, dùng lòng bàn tay để vuốt phẳng nó.
Trần Tinh Độ, xếp hạng thứ 251, tổng 350 điểm.
Ngữ văn 130, toán học 55, tiếng Anh 60, tổng hợp khoa học tự nhiên 105.
Nhớ lần kiểm tra khảo sát lúc trước, trừ ngữ văn ra, cô chỉ thi được 0 điểm toán, 30 điểm tiếng Anh, 50 điểm tổng hợp khoa học tự nhiên.
So sánh với lần trước, chỉ mới một tháng trôi qua, cô đã có thể tiến bộ vượt bậc thế này.
Phó Tư Dư nhìn xong, khép tờ phiếu điểm lại, giọng nói lạnh nhạt: "Kết quả thi không tệ."
Trần Tinh Độ: ?
Trần Tinh Độ nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Cô chống người đứng dậy từ trên bàn, không thể tin được mà nhìn về phía anh: "Cậu nói gì cơ?"
"Không có ai có thể một bước đã lên trời được, học bá cũng không phải sinh ra đã là học bá." Phó Tư Dư nhìn về phía cô, đẩy tờ phiếu điểm kia dọc theo mặt bàn sang cho cô: "Tiếp tục cố gắng, bây giờ vẫn còn hai trăm ngày nữa mới tới kì thi đại học, chí ít vẫn có thể đậu một trường chính quy bình thường."
"..."
Trần Tinh Độ khựng lại mất mấy giây.
Sau đó nhìn sang anh, ánh mắt kiên định, mở miệng: "Tôi chỉ muốn vào Trung Đại thôi, chứ tôi không cần mấy trường học khác."
Phó Tư Dư không hiểu lắm, hỏi lại: "Vì sao lại có chấp niệm lớn với trường Trung Đại như thế?"
"Bởi vì..." Trần Tinh Độ nói từng chữ một, nhấn rõ từng từ với vẻ kiên định: "Tôi muốn học chung một chỗ với cậu."
"..."
Phó Tư Dư ngây ngẩn cả người.
Dáng vẻ của cô gái rất chân thành, cứ thẳng thắn như vậy, nhìn anh mà không hề kiêng kị, ánh mắt trong suốt thấu đáo, có lòng quyết tâm và sức mạnh không gì sánh được.
Ngay trong lúc Phó Tư Dư vẫn chưa kịp phản ứng.
Trần Tinh Độ đã duỗi một ngón tay ra, chỉ vào anh, không chút do dự nói: "Một ngày nào đó, tôi muốn kéo cậu xuống khỏi cái ghế đầu bảng đấy!"
Phó Tư Dư: "..."
Lúc Phó Tư Dư phản ứng lại, anh đã buột miệng bật cười.
Rất giống phong cách của cô. Vừa mới uể oải nản chí xong, giây sau đã bừng bừng ý chí chiến đấu.
Anh nhíu mày, vẫn nói lời cũ: "Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem."
Trong buổi chiều muộn, Lưu Chấn Phong trực ban, thời gian đã điểm tám giờ, tất cả mọi người đều chăm chỉ ôn tập, Trương Tử Nhiễm nhân lúc thầy Lưu ngồi trên kia đang ngủ gà ngủ gật, lén lút gọi thầm tên cô từ phía sau lưng: "Độ gia, Độ gia."
Trần Tinh Độ quay đầu, không nhịn được nói: "Làm sao? Đừng làm phiền ông nội cậu học hành."
Trương Tử Nhiễm: "..."
Trương Tử Nhiễm cảm thấy thế giới thật sự thay đổi rồi, Trần Tinh Độ bắt đầu học tập, cô cũng không tiếp tục làm một học tra giữ vững phong độ xếp thứ năm từ dưới đếm lên như mọi năm nữa.
Mà đang hướng bước chân về con đường học bá.
Trương Tử Nhiễm sợ đánh động thầy Lưu, nhỏ giọng xuống, lén nói trộm với bọn họ: "Mọi người nghe nói gì chưa? Hôm nay, ngày 12 tháng 11 năm 2012 là tận thế đấy."
Trần Tinh Độ: "..."
Trần Tinh Độ nhíu mày: "Cậu nghe mấy tin gà tin vịt này từ chỗ nào đấy?"
Phó Tư Dư bên cạnh nghe thấy vậy, nói: "Nếu như có thời gian rảnh rỗi để quan tâm tận thế, còn chẳng bằng giải thêm hai cái đề nữa."
"..."
Trương Tử Nhiễm không quan tâm Trần Tinh Độ dần bị Phó Tư Dư đồng hóa, giải thích nói: "Các cậu không xem phim «2012 » sao? Hôm nay là ngày mà người Maya tiên đoán là tận thế, nghe nói sẽ có lũ lụt, động đất, khí hậu biến đổi..."
"..."
Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không hẹn mà có sự ăn ý trong suy nghĩ "Người này là tên thiểu năng, không cần phải để ý".
Hai người lần lượt quay đầu lại, không thèm để ý đến cậu ta.
Thoáng cái đã tám giờ rưỡi, khoảng nửa tiếng nữa mới tới chạng vạng tối, Trần Tinh Độ làm thêm một tờ đề, giờ đây có chút buồn ngủ, nửa ghé vào mặt bàn, nửa gục đầu xuống cánh tay, ráng vực dậy tinh thần để làm nốt cho xong bài thi tiếng Anh.
Vừa ngáp một cái, vừa gắng gượng huênh hoang nói: "Cậu nói xem trên thế giới này có thật sự có tận thế không?"
"Có, nhưng chắc chắn không phải hôm nay." Phó Tư Dư nhìn về phía cô, nhíu mày: "Làm sao, cậu thật sự tin vào 2012?"
"Nói thật, tôi từng xem bộ phim kia rồi, có hơi đáng sợ." Trần Tinh Độ nhớ lại cảnh phim mà bản thân đã xem, loại cô xem là bản 3D đặc biệt, trong phim có cảnh động đất, sóng thần, nhà lầu sụp đổ, dáng vẻ con người hốt hoảng chạy nạn, nhìn thấy mà giật cả mình. "Trong vài thập kỷ qua, con người đã phá hủy môi trường tự nhiên để phát triển bản thân, và một ngày nào đó chúng ta sẽ tự nhận lấy quả báo của chính mình."
"Ừm, quả thật là như vậy, sông băng đang tan rã, hàng năm, mức nước biển lại ngày một dâng cao, khí hậu quanh năm cũng dần biến thành ấm áp." Hiếm khi có thể thảo luận chủ đề khác ngoài việc học tập với cậu, Phó Tư Dư lật qua lật lại một tờ của cuốn sách đang cầm trong tay, giọng nói lạnh nhạt: "Nhưng khoa học kỹ thuật đang phát triển, tôi tin rằng quốc gia sẽ không làm như không thấy vấn đề này."
"Nhưng nếu như ngày đó thật sự đến, nhất định toàn bộ con người đều sẽ gặp tai họa nhỉ." Trần Tinh Độ ngồi dậy, nhìn sang anh.
Phó Tư Dư cũng đang nhìn cô. Ban đêm, phòng học yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng ngòi bút đang không ngừng tô tô viết viết trên trang giấy, đôi bên chạm mắt nhau, như thể có cảm giác không cần nói cũng biết ăn ý.
Phó Tư Dư mấp máy môi, vẫn chưa phát ra âm thanh.
Ánh đèn trên đỉnh đầu bất chợt chớp tắt hai lần, giống như con đom đóm đang dần lụi tàn, sau đó xung quanh chìm vào một màu đen tĩnh mịch.
Phía bên ngoài tòa nhà cũng vậy, cả tòa nhà dạy học đều vang lên tiếng kêu sợ hãi be bé của các bạn học sinh.
Tầm nhìn của Trần Tinh Độ bỗng nhiên bị chặn lại, bốn phía rơi vào tình trạng đen tuyền một mảng không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay. Rõ ràng vừa có thể nhìn rõ gương mặt của đối phương mà giờ đây chỉ có thể mượn chút ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ để quan sát bóng người mờ ảo trước mặt.
Trong lòng cô khẽ giật mình, không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy, buột miệng thốt lên: "Không phải là ngày tận thế chứ? Hình như dự cảm xấu linh nghiệm rồi."
Phó Tư Dư nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói: "Chắc là chỉ là đứt cầu dao thôi."
Trần Tinh Độ đứng dậy từ chỗ ngồi, muốn đi ra ngoài nhìn xem thế nào. Nhưng bây giờ, trong phòng học đã hỗn loạn vô cùng, bỗng nhiên bị cắt điện làm rối loạn hết kế hoạch học tập của mọi người.
Giọng nói của thầy Lưu vang lên từ hướng bục giảng: "Yên tĩnh, tất cả mọi người yên tĩnh, ngồi đợi trên vị trí chỗ ngồi của mình!"
Không biết có ai đẩy Trần Tinh Độ từ sau lưng một cái, trong lúc hỗn loạn, Trần Tinh Độ lảo đảo hướng về phía ngược lại, không kịp hét lên thành lời.
Hình như bắp chân của cô va chạm vào ai đó, người kia ngồi trên xe lăn bằng kim loại, trong bóng tối, không ai có thể nhìn rõ gương mặt đối phương. Trần Tinh Độ chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, đôi môi mang theo hơi thở ấm áp của chàng trai khẽ lướt qua chóp mũi của cô, cô ngã thẳng vào trong lồng ngực của người kia.