Ngày hôm kia quay trở lại trường, Trần Tinh Độ không đi nhờ xe của nhà họ Phó mà ngồi xe của nhà mình. Đi vào lớp học, Trần Tinh Độ mang các loại sách tài liệu cần học xếp ra hết ở chỗ mình học, tầm mắt lén nhìn trộm bàn học của người con trai.
Trống trải, anh vẫn chưa quay lại.
"Bạn học Phó, chào buổi sáng nhé!" Lý Âm nhiệt tình chào hỏi ở trước cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ nghe tiếng nói nên quay sang, Phó Tư Dư đi từ bên ngoài vào trong, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì, gật đầu với Lý Âm: "Chào buổi sáng."
Sau đó, theo bản năng ánh mắt của anh nhìn về phía bên này, giao thoa ánh mắt cùng với ánh mắt của cô trong không trung.
Trần Tinh Độ khẽ đứng hình, sau đó nhếch nhẹ môi, trong lòng có hơi không dễ chịu. Tối qua cô gửi tin nhắn cho anh, một cái anh cũng không trả lời lại.
Phó Tư Dư bỏ ba lô xuống, cầm ly nước lên, xoay người muốn đi ra ngoài rót nước. Trần Tinh Độ gọi anh lại: "Đợi một chút."
Động tác của Phó Tư Dư ngừng lại.
Từ trước đến giờ Trần Tinh Độ nhanh mồm nhanh miệng, thích cái gì thì sẽ nói ra cái đó ngay tại chỗ, chưa bao giờ che che giấu giấu, nghĩ tới đoán lui.
Cô hỏi thẳng: "Tại sao tối qua cậu không trả lời tin nhắn?"
"Điện thoại hết pin." Phó Tư Dư nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hết pin?" Trần Tinh Độ cơ bản không tin lý do lý trấu của anh, người hiện đại luôn giữ điện thoại không rời thân, khi điện thoại chỉ còn 50% thì trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo rồi. Tối hôm qua hết pin, vậy sáng hôm nay thì sao? Cô vẫn không hề nhận được câu trả lời nào.
"Tôi không tin, đưa điện thoại của cậu cho tôi xem thử." Trần Tinh Độ đứng lên, muốn đi lấy điện thoại từ trong túi quần của anh ra.
Phó Tư Dư đè tay của cô xuống, cặp mắt lạnh lùng đảo lên nhìn cô: "Trần Tinh Độ, cậu muốn làm gì?'
"Rõ ràng cậu đang lừa tôi!" Trần Tinh Độ nói: "Cậu đã đọc rồi mà cố ý không trả lời tin nhắn của tôi."
Phó Tư Dư không nói gì.
Hai người nhìn thẳng nhau, Trần Tinh Độ khẽ nhếch môi, có cảm giác như cố ý che giấu sự tức giận.
Mãi một lúc sau.
Phó Tư Dư nói: "Trần Tinh Độ, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
"..."
Trần Tinh Độ bàng hoàng ngay tại chỗ.
"Cậu nói cái…"
Phó Tư Dư không để ý đến cô nữa mà xoay người lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
-
Ngoài hành lang, đứng trước máy lấy nước, Phó Tư Dư mở nắp ly nước ra, đặt dưới vòi rót nước rồi hứng nước.
Anh quan sát một cách bình tĩnh, nước nóng từ trong vòi rót nước chảy ồ ạt ra ngoài, đầy cả ly nước. Anh đang mất hồn lạc vía, người thì ở chỗ này nhưng tim lại không.
Nước nóng tràn qua miệng ly, từ trong ly đổ ra ngoài, chảy lên mu bàn tay. Lúc này Phó Tư Dư mới hoàn hồn, rút tay lại, mu bàn tay đã bị phỏng, đỏ cả một mảng lớn.
Anh cụp mi mắt, nhìn mu bàn tay bị phỏng đỏ của mình, từ từ cuộn tròn tay thành nắm đấm, xương ngón tay dùng sức thật mạnh, trên làn da hiện rõ các đường vân khớp xương trắng trẻo.
Hơi nóng tỏa ra từ vòi nước nóng, nước sôi bắn tung tóe. Anh im lặng quan sát, rõ ràng trên làn da như bị kim châm nhưng lại không thể so được với vị trí nào đó trên cơ thể.
Bỗng nhiên, bên cạnh có một giọng nói của người con gái xinh đẹp gọi anh: "Bạn học Phó, ly của cậu đầy tràn rồi."
Phó Tư Dư đảo mắt, là Từ Vi.
Buổi sáng Từ Vi vừa đến lớp, đi ra ngoài rót nước, từ đằng xa nhìn thấy một mình Phó Tư Dư ở đây, trên mặt không che giấu nổi sự yêu thích.
Ánh mắt của cô ấy rơi vào vết phỏng đỏ trên mu bàn tay anh, có hơi lo lắng mà nói: "Tay của cậu…"
"Tôi không sao." Phó Tư Dư nói một cách lạnh nhạt, bỏ tay xuống.
"Tôi giúp cậu vặn nắp nhé." Từ Vi vặn nắp vòi rót nước lại, lấy ly nước đầy ắp trong tay anh đổ ra một ít, vặn nắp ly lại rồi đưa ly cho anh.
"Trả cậu."
Phó Tư Dư nhận lấy, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Cảm ơn."
Anh xoay người rời đi, Từ Vi lại ở đằng sau vội gọi anh: "Đợi một chút, bạn học Phó!"
Đôi tay của cô ấy nắm chặt trước ngực một cách bất an, sắc mặt căng thẳng, lấy hết dũng khí rồi hỏi: "Cuối tuần này, tôi có thể hẹn cậu cùng đi chơi không?"
…
Trong khoảng thời gian Phó Tư Dư đi ra ngoài, Trần Tinh Độ vẫn cứ luôn ngồi ở trong lớp học nghi ngờ nhân sinh. Cô nhìn về chỗ ngồi trống trải của người con trai, trong đầu không ngừng nhớ lại lời mà anh nói với cô lúc nãy:
——"Trần Tinh Độ, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa."
Cô không hiểu anh có ý gì.
Thấy cô đang ngồi mất hồn ở chỗ ngồi, Trương Tử Nhiễm từ bên ngoài lớp học đi vào, dùng sức vỗ vào vai của cô: "Độ gia, chị làm gì thế?"
Trần Tinh Độ nhanh chóng hoàn hồn lại.
Cô cau mày: "Tôi đang nghĩ chuyện này."
Trương Tử Nhiễm hỏi: "Chị đang nghĩ chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi tôi nói chuyện với Phó Tư Dư, đột nhiên cậu ta nói với tôi là 'sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa'." Trần Tinh Độ nói: "Tôi không hiểu cậu ta có ý gì."
Trương Tử Nhiễm giật mình, dường như không dám tin: "Anh Phó thật sự nói như vậy với chị sao?"
"Thật." Trần Tinh Độ nhíu mày, trong lòng có chỗ nào đó không thoải mái lắm: "Hơn nữa vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm túc, không giống như đang đùa chút nào."
Trương Tử Nhiễm cũng không hiểu. Cậu ta cũng không phải con giun đũa ở trong bụng của Phó Tư Dư.
Cậu ta nói: "Không phải anh Phó có người yêu rồi đó chứ?"
Trần Tinh Độ sửng sốt.
Trong đầu giống như bị lag, tốc độ nói cũng trở nên ngập ngừng: "...Có người yêu sao?"
"À." Vốn dĩ Trương Tử Nhiễm cũng không dám tin lắm, nhưng liên tưởng đến chuyện lúc nãy nhìn thấy ở bên ngoài, trong lòng cũng có suy đoán: "Lúc nãy em ở bên ngoài nhìn thấy Từ Vi của lớp bảy hẹn anh Phó cuối tuần này đi chơi. Anh Phó đã đồng ý rồi."
"..."
Đột nhiên Trần Tinh Độ cảm thấy, trong tim có một nơi, bị dùng sức bóp chặt đến đau đớn.
-
Tiết thể dục buổi chiều, đủ một ngày Trần Tinh Độ không hề nói chuyện lại với Phó Tư Dư. Tự nghĩ đến buổi sáng Phó Tư Dư nói rằng sau này cô đừng đến tìm anh nữa, Trần Tinh Độ là một người vô cùng có lòng tự tôn, bị người ta từ chối đến mức này rồi, cô sẽ không làm chuyện không đáng làm.
Nhưng điều đó không có nghĩa, trong lòng cô không hề không sao.
Trên sân bóng rổ, cô dùng toàn bộ sức lực đi đón bóng, cắt bóng, dẫn bóng vào rổ. Nắng ban trưa chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, cô chảy mồ hôi nhễ nhại, dường như khiến áo quần đằng sau lưng ướt đẫm. Cô đánh một trận bóng mà không hề dừng lại nghỉ giữa hiệp.
Trương Tử Nhiễm thấy hai tay cô chống trên đầu gối, thở gấp không ra hơi, lo lắng hỏi: "Độ gia, hay là chị đi xuống uống một chút nước, đổi người khác lên đánh đi."
"Tôi không sao, vẫn còn có thể đánh một trận." Trần Tinh Độ đứng thẳng người dậy, bởi vì vận động quá sức thiếu oxy mà dẫn đến trước mắt trở nên hoa mắt chóng mặt. Cô không có nhìn rõ, một trái bóng rổ đang từ trong sân phóng thẳng về hướng cô.
"Cẩn thận——!" Đồng đội trong sân hét lớn.
Trần Tinh Độ bị tốc độ cực nhanh của trái bóng đâm thẳng vào mặt, dường như trên sống mũi có cơn đau như bị vỡ đôi ra, cả người thất tha thất thểu ngã ra phía sau, té ngồi trên đất.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là đưa tay sờ lấy mũi.
Trương Tử Nhiễm tức giận đẩy người chuyền bóng một cái: "Cmn cậu có biết chuyền bóng không vậy? Không nhìn thấy chị ấy đang nghỉ mệt sao?"
Sắc mặt đồng đội hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Tôi đâu có nhìn thấy đâu! Cô ấy lại không xuống, tôi tưởng rằng cô ấy vẫn có thể đánh."
"Vậy con mẹ nó cậu có biết nói——" Trương Tử Nhiễm tức đến điên đầu, nắm chặt cổ áo của đối phương, túm lấy đối phương mà đánh nhau.
"Đừng đánh nữa!" Trần Tinh Độ sờ mũi, muốn từ trên đất đứng dậy, lòng bàn tay sờ thấy một chất lỏng nóng ấm ẩm ướt dính dính. Trong đầu của cô vẫn còn dư chấn chóng mặt hoa mắt sau khi bị bóng rổ đập vào đầu, dùng sức đẩy đẩy đầu.
Tầm mắt dần dần tập trung lại, nhìn thấy một mảng máu tươi trong lòng bàn tay.
Cô chảy rất nhiều máu, nửa mặt đỏ hết cả lên.
"Đậu má!" Trương Tử Nhiễm nhìn thấy thì càng thêm tức giận, dùng sức đấm một đấm vào trên mũi của đối phương, ăn miếng trả miếng.
Trần Tinh Độ không đứng dậy được, cả người đều đang chóng mặt, trên mũi truyền đến cơn đau khiến cô từng nghi ngờ không biết có phải mũi của mình bị đánh gãy rồi hay không.
Bỗng nhiên, sau lưng có đôi tay lớn giữ lấy cánh tay của cô, đỡ cô từ đất dậy.
Giọng nói của người đó hờ hững: "Trần Tinh Độ, đi đến phòng y tế với tôi."
Trần Tinh Độ bị đối phương lôi kéo dắt vào phòng y tế, giữa đường cô ra sức vùng vẫy nhưng tránh thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay của anh. Sau đó đầu cô thật sự đau nhức, mỗi lần cử động, máu trong mũi sẽ chảy ra càng nhiều hơn. Cổ áo phía trước của cô đã dính máu, thậm chí có hơi dính vào trên người của người con trai.
Cô được anh đặt lên giường, cô ngọ nguậy muốn ngồi dậy nhưng lại bị anh ấn chặt vai, đè xuống giường trở lại.
Phó Tư Dư nhìn nửa dưới khuôn mặt đầy máu tươi của cô, khẽ nhíu mày nói: "Trần Tinh Độ, cậu không thể khiến người khác yên tâm một chút hay sao?"
"Liên quan gì đến cậu chứ?"
Không phải buổi sáng cậu nói là muốn sau này tôi đừng đến tìm cậu nữa sao?
Trần Tinh Độ không hiểu, thái độ lật lọng thất thường của người này khiến người ta không thể nào đoán rõ ràng được.
Như thể chơi đùa với cô trong lòng bàn tay vậy.
Bác sĩ trong trường vội vàng đi từ ngoài vào trong, dò hỏi: "Bị thương ở đâu rồi?"
"Vừa nãy ở trên sân bóng rổ, không cẩn thận bị bóng rổ đập trúng." Phó Tư Dư giải thích với một tốc độ nói rất nhanh: "Có lẽ là tổn thương niêm mạc mạch máu mũi, chảy rất nhiều máu."
Bác sĩ trường học làm kiểm tra cho cô, may là chỉ bị bầm đen sống mũi, không có gãy xương.
Bác sĩ trường học hít một hơi, nói: "Bị đập không nhẹ, cầm máu trước đã."
Trần Tinh Độ nằm trên giường bệnh, cử động một cái cũng không dám, để bác sĩ trường học cầm máu cho cô. Cô giữ chặt một bên mũi để tránh máu không chảy ra nữa.
Giữa chừng, bác sĩ trong trường tạm thời có việc cần đi ra ngoài. Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người bọn họ. Cô xử lý xong xoang mũi bị chảy máu, vết thương trên sống mũi vẫn chưa kịp xử lý xong.
Phó Tư Dư từng học cách xử lý cấp cứu, ở bên cạnh tiện tay lấy iodophor (1) và vải gạc bông tăm, đi về phía cô.
Anh dùng iodophor đổ lên bông tăm, muốn giúp cô xử lý miệng vết thương trên mũi, lúc tiến lại gần thì lại bị Trần Tinh Độ đẩy tay ra.
Trần Tinh Độ nhìn anh, bởi vì liên quan đến chuyện vết thương, giọng nói hơi khản đặc không rõ ràng: "Không cần cậu lo."
"Bây giờ không phải lúc bướng bỉnh." Anh nói.
Cô không để anh tiến lại gần.
Cô hỏi: "Phó Tư Dư, cậu và Từ Vi quen nhau rồi sao?"
Ngoài cửa sổ, ánh nắng giữa trưa từ bên ngoài chiếu vào trong, trên sân bóng rổ có tiếng học sinh có hơi ầm ĩ như thể cách nhau một khoảng cách xa.
Quạt treo tường trên đỉnh đầu quay chầm chậm, thổi vài cơn gió, yên tĩnh như ánh nhìn của người con trai.
Phó Tư Dư im lặng nhìn cô một hồi lâu, đáy mắt đen láy không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Sau đó, anh mở miệng nói: "Ừm, quen nhau rồi."
(1): dung dịch sát trùng