Đi nước Anh. Hôm qua Phó Tư Dư đã nói với cô rằng anh sẽ ra nước ngoài, có lẽ, Từ Vi cũng sẽ đi chung với anh.
Hôm nay chính miệng Từ Vi đã nói cho cô rằng, cô ấy chuẩn bị sang nước Anh du học.
Cứ như là không hẹn mà cùng nhau thừa nhận vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phỏng đoán trong lòng Trần Tinh Độ đã được xác nhận, tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong cô cũng đã biến mất. Thế mà mấy ngày nay cô cứ rối rắm mãi, giống như một trò đùa vậy.
Trần Tinh Độ kiềm chế cảm xúc nói: “Thật sao? Nước Anh cũng khá tốt, chúc hai cậu có một hành trình vui vẻ nhé.”
“...Chúng tôi sao?” Từ Vi không kịp phản ứng lại.
Trần Tinh Độ cảm thấy bữa ăn này khá là nhạt nhẽo. Cô thu dọn đồ vật, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra là tôi còn chút việc, tôi về lớp trước đây.”
Trần Tinh Độ từ phòng ăn đi đến lớp học, trong tay cầm quyển từng vựng tiếng Anh, nhưng cô không đọc được một chữ nào. Tâm trí cứ lơ lửng trên không trung, những cụm từ phức tạp thì đi vào từ não trái, nhưng lại bay ra khỏi não phải.
Khi đi qua một góc rẽ của hành lang, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, người nọ đang ngồi trên một chiếc xe lăn, như thể biết cô sẽ đi ngang qua đây nên đã cố ý chờ đợi sẵn vậy.
Trần Tinh Độ dừng bước lại, cô bất giác siết chặt quyển từ vựng trong tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tư Dư nhìn cô, giọng điệu lạnh lẽo: “Trần Tinh Độ, đi với tôi.”
“Cậu muốn gì?” Trần Tinh Độ khẽ nhíu mày nhìn anh. Hai người đứng ngay góc hành lang không có người qua lại, lúc này đã là giờ nghỉ trưa nên đa số học sinh sau khi ăn cơm trưa xong thì đều quay trở về phòng học để nghỉ ngơi tại chỗ. Cô đi ra nhà ăn ngay khi tiếng chuông tan học vừa reo lên, cũng được xem như là người đi đến nhà ăn sớm nhất. Khi ăn cơm, cô không thấy Phó Tư Dư ở đó, hẳn là anh vẫn chưa ăn cơm trưa.
Nhưng liên quan gì đến cô chứ?
Từ Vi sẽ làm cho anh một hộp cơm hộp tình yêu thôi.
“Tại sao lại đổi chỗ rồi?” Phó Tư Dư trực tiếp hỏi, không một chút lòng vòng.
“Cậu với bạn học Từ đang ở bên nhau mà, tôi không muốn khiến người ta hiểu lầm đâu.” Trần Tinh Độ lạnh nhạt nói: “Phải duy trì khoảng cách với bạn học nam đã có bạn gái chứ.”
“Cậu ấy sẽ không để ý.” Phó Tư Dư nói.
“Sao cậu biết Từ Vi sẽ không để ý?” Trần Tinh Độ khẽ cười khẩy. Không biết là cô đang cười anh, hay đang tự cười chính mình nữa: “Căn bản cậu chẳng hiểu chút gì về con gái cả.”
“...”
Một giây im lặng ngắn ngủi trôi qua.
Phó Tư Dư lẳng lặng nhìn cô, anh nói: “Tinh Độ, cậu nhất định phải làm thế sao?”
“Đừng gọi tôi là Tinh Độ nữa!” Đôi mắt của Trần Tinh Độ bỗng chốc trở nên cay xé. Anh gọi tên cô, khiến trái tim cô loạn nhịp: “Chúng ta không thân như vậy đâu!”
Cô đã hạ quyết tâm sẽ phân rõ giới hạn với anh. Nhưng cô dứt khoát như vậy là điều khiến Phó Tư Dư không thể ngờ tới nhất.
Anh khẽ thở dài.
Phó Tư Dư nói: “Còn một tháng nữa tôi mới chuyển đi, trước đó, hãy để tôi giúp cậu, được chứ?”
“...”
Rõ ràng, người yêu cầu cô đừng chủ động tới gần anh cũng chính là anh.
Trần Tinh Độ âm thầm siết chặt hai tay thành nắm đấm, cô nói: “Cậu muốn giúp tôi cái gì?”
“Thành tích của cậu.” Phó Tư Dư im lặng nhìn cô, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Còn một trăm ngày nữa là thi đại học rồi, nhìn cậu bây giờ, tôi không yên tâm.”
Có gì mà không yên tâm chứ.
Cô thi thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Trần Tinh Độ cắn răng nói: “Tôi không cần cậu giúp tôi. Làm bạn cùng bàn với Trương Tử Nhiễm cũng rất tốt, chúng tôi có thể cùng nhau học tập.”
“Trương Tử Nhiễm lo bản thân cậu ta còn chưa xong.” Phó Tư Dư khẽ nhíu mày: “Hai người các cậu người hai trăm điểm, người ba trăm điểm thì làm sao có thể giúp đỡ nhau học tập được?”
“Cả trường cũng có phải là chỉ có mỗi mình cậu học tốt đâu!” Cảm xúc của Trần Tinh Độ trở nên kích động, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Phó Tư Dư nữa: “Tóm lại là sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu có thể yên tâm rồi!”
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi như chạy trốn.
Phó Tư Dư nhìn bóng lưng của cô, anh khẽ thở dài một hơi.
Quay trở lại phòng học, Trần Tinh Độ vẫn chưa thể bình tĩnh được sau cuộc nói chuyện với Phó Tư Dư trên hàng lang. Cô ném quyển từng vựng lên trên bàn học, rồi kéo ghế ra để ngồi xuống. Âm thanh rất lớn, lưng ghế còn không cẩn thận mà va trúng tường ở đằng sau, rầm một tiếng, lập tức đánh thức người đã ngủ từ tiết ba buổi sáng đến tận bây giờ là Trương Tử Nhiễm dậy.
Trương Tử Nhiễm ngơ ngác chống người ngồi dậy từ trên bàn, cậu ta giơ tay xoa xoa mắt, lúc này tầm nhìn mới trở nên rõ ràng hơn, đập vào mắt chính là dáng vẻ tràn đầy tức giận của Trần Tinh Độ.
Cậu ta mông lung hỏi: “Độ gia, chị làm sao vậy? Ai chọc ghẹo chị à?”
Phó Tư Dư từ bên ngoài đi vào trong phòng học, khi đi đến chỗ ngồi, ánh mắt của hai người vô thức chạm nhau.
Trần Tinh Độ nhanh chóng thu ánh mắt lại, cô khẽ cắn chặt răng, sự tức giận trong lòng lại càng tăng thêm. Cô nói: “Lũ con trai không có ai tốt đẹp hết!”
“Trương Tử Nhiễm…”
Trương Tử Nhiễm vô duyên vô cớ bị bắn một phát đạn lên người.
Cậu ta không rõ, Trần Tinh Độ chỉ mới là một thiếu nữ 17-18 tuổi thôi, ngay cả yêu đương còn chưa trải qua bao giờ, vậy mà đột nhiên lại đưa ra một kết luận như nhìn thấu cả thế giới, mang theo hận thù sâu sắc đến thế, tại sao vậy nhỉ?
Trương Tử Nhiễm khẽ hắng giọng, có ý muốn giải thích: “Không phải đứa con trai nào cũng tồi đâu, ví dụ như em nè…”
“Trong lòng tôi, cậu không có giới tính.” Bây giờ tâm trạng của Trần Tinh Độ đang vô cùng bực bội, không rảnh nói giỡn với cậu ta. Cô lật quyển sách bài tập trên bàn ra, chuẩn bị lấy sự tức giận làm động lực, cô sẽ làm ba bộ đề thi trước buổi chiều: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ta xem thường tôi.”
Cô muốn chứng minh cho anh thấy.
Trần Tinh Độ cô nếu không có Phó Tư Dư thì vẫn dư sức thi đỗ đại học.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết tiếng Anh, trước đây khi Trần Tinh Độ vẫn còn ngồi cùng bàn với Phó Tư Dư, nghiễm nhiên hai người sẽ thành một nhóm để luyện đọc tiếng Anh. Bây giờ đổi chỗ ngồi rồi, bài kiểm tra nói trong tháng 3 sắp đến, chiếm tổng cộng 15 điểm trong bài thi tiếng Anh, mỗi tuần có sáu tiết tiếng Anh thì cả sáu tiết đều luyện nói tiếng Anh cả.
Trần Tinh Độ và Trương Tử Nhiễm thành một nhóm, trình độ tiếng Anh của hai người có đổ cả xô nước cũng không đủ, một người thi được 60 điểm, một người thi được 30 điểm.
Khi bắt đầu đọc, Trần Tinh Độ và Trương Tử Nhiễm đọc vấp chỗ này chỗ kia, hai mắt trừng to, ai cũng không nắm được vấn đề của đối phương là ở đâu cả.
Trước đây, khi Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư chung một nhóm, điểm phát âm của Phó Tư Dư gần như là tuyệt đối, vậy nên chỉ cần cô mở miệng ra đọc là anh đã có thể chỉ ra chính xác lỗi phát âm của cô.
Vừa rồi khi nói chuyện ngoài hành lang, Trần Tinh Độ còn lập ra lời thề son sắt rằng cô và Trương Tử Nhiễm ngồi chung với nhau sẽ có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau học tập.
Nhưng thời gian một tiết còn chưa hết thì mặt cô đã bị vả bôm bốp rồi.
Điểm tiếng anh 35 và 147, khoảng cách không hề nhỏ chút nào.
Giáo viên đi ngang qua nhóm của bọn họ, thấy Trần Tinh Độ và Trương Tử Nhiễm bắt chước nhau đọc to lên, nhưng đã sớm không thể tiếp tục nổi nữa.
Giáo viên dạy thay này là người mới, vì lần trước Trần Tinh Độ đứng lên trả lời câu hỏi nên giáo viên khá là ấn tượng với cô.
“Hình như lúc trước em có ngồi chung bàn với bạn học này đâu nhỉ?” Giáo viên nghi ngờ hỏi.
Trần Tinh Độ khẽ khựng lại, rồi nói: “Em đổi chỗ ngồi.”
“Bảo sao.” Giáo viên khẽ nhìn Phó Tư Dư, cô ấy rất ấn tượng với bạn học đó: “Với trình độ hiện giờ của các em thì không thể thành một nhóm được, em phải làm việc với bạn có thành tích tốt hơn, vậy thì mới có thể phát hiện ra vấn đề của em.”
Trần Tinh Độ nhấp môi, cô không nói gì cả.
Giáo viên nói: “Bạn học Phó, em lại đây chút đi.”
Trần Tinh Độ: “...”
Trần Tinh Độ khẽ khựng lại.
Phó Tư Dư quay đầu ra sau, nhìn về phía cô.
Biểu cảm không một chút bất ngờ, như thể đã sớm đoán được từ trước.
Trần Tinh Độ xấu hổ cắm đầu ngón chân xuống đất, lời nói trong giờ nghỉ trưa đến giờ vẫn văng vẳng bên tai, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại, nửa khuôn mặt cô lập tức cảm thấy đau rát vô cùng.
Phó Tư Dư nhanh chóng đi lại.
Giáo viên nói: “Em với bạn học Trần là một nhóm, Trương Tử Nhiễm với Lý Âm là một nhóm.”
Giáo viên nhẹ nhàng sắp xếp chỗ ngồi xong thì lập tức rời đi ngay. Chỉ còn lại hai người đang nhìn nhau chằm chằm, trong đó có một người xấu hổ đến mức cắm đầu ngón chân xuống đất.
Trần Tinh Độ bục mặt ra, không chịu nói chuyện. Trong lòng đã sớm nhận định rằng ai lên tiếng trước thì người đó thua. Phó Tư Dư vốn là một người cực kỳ im lặng, từ nãy đến giờ, trên mặt anh không hề có một chút thái độ nào cả mà chỉ cầm tờ đề cương trong tay, bình tĩnh đọc.
Trương Tử Nhiễm trở thành người thứ ba ngồi ăn dưa, cậu ta không biết gì cả, hai ngày trước đột nhiên chứng kiến cảnh hai người cạch mặt nhau mà không rõ lý do tại sao, hiện tại lại bị kẹt ở giữa hai người đến mức tay chân luống cuống.
Cậu ta run rẩy đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Tôi đi tìm lớp trưởng…”
“Ngồi xuống đi.” Trần Tinh Độ lạnh giọng ra lệnh.
Hai chân của Trương Tử Nhiễm mềm nhũn, cậu ta nhanh chóng đặt mông ngồi xuống chỉ trong tích tắc.
Cậu ta nức nở nói: “Độ gia, chị tha cho em đi, em vô tội mà.”
Trần Tinh Độ không nói gì cả, cô đã hạ quyết tâm rằng không muốn chung tổ với Phó Tư Dư.
Không khí lập tức trở nên bế tắc.
Phó Tư Dư khép đề cương trong tay lại, anh ngước mắt nhìn cô, sau đó chợt lên tiếng nói: “Hay là chúng ta đánh cược đi.”
Anh đã chủ động lên tiếng trước.
Trong lòng Trần Tinh Độ cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trần Tinh Độ lịch sự hỏi: “Đánh cược gì?”
“Nếu cậu không đạt được chín điểm trong bài kiểm tra lần này thì cậu phải mặc trang phục nữ sinh.” Phó Tư Dư nói.
Từ cấp hai đến giờ, Trần Tinh Độ không thích mặc áo sơ mi kết hợp với váy của nữ sinh, vì ngại ngắn với quá nhã nhặn, không phù hợp với phong cách của cô chút nào. Trước giờ cô vẫn luôn mặc áo sơ mi rộng thùng thình của nam sinh.
Trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lại rất cá tính, khi đi vào cổng trường cũng bị giáo viên bắt hơn cả trăm ngàn lần rồi.
Trần Tinh Độ cảm thấy có chút buồn cười, ngay cả giáo viên cũng không quản cô được, Phó Tư Dư còn muốn quản cô sao.
Cô khẽ nhíu mày: “Nếu tôi thi được chín điểm thì sao?”
Phó Tư Dư nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh: “Vậy thì tôi sẽ mặc đồng phục nữ sinh.”
Trần Tinh Độ: “...”