Trái tim Trần Tinh Độ rung động, cô bỗng không biết nên nói gì, trái tim không chịu yên trong lồng ngực đập thình thịch, nhưng khác với lúc hai người gần gũi nhau trong rạp chiếu phim, đây là sự kích động và vui mừng xuất phát từ việc được tin tưởng, được thẳng thắn giãi bày.
Cô bất giác mím môi, cổ họng khô khốc như lửa đốt, mở miệng muốn nói gì đó nhưng đối phương lại mở miệng nói trước cô.
“Nhưng hiện tại tôi không thể nào hứa hẹn với cậu bất kỳ điều gì, bởi vì tôi không biết tôi phải đi bao lâu, bao giờ tôi mới có thể về.” Phó Tư Dư nói rõ ràng rành mạch. Những lời tối nay đã được anh ấp ủ trong lòng rất lâu, giờ được nói ra hết cho cô nghe, cảm xúc chất chứa trong lòng mới vơi đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không xin cậu chờ đợi tôi, cũng không định hứa hẹn suông với cậu.”
Trong lòng họ đều hiểu rõ, bàn chuyện yêu đương ở tuổi này là quá sớm, huống hồ thực tế sức khỏe anh như vậy, anh không muốn liên lụy bất kỳ ai.
Trần Tinh Độ nói khẽ: “Tôi hiểu.”
Họ nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh, đèn đường lẳng lặng rọi sáng hai vai họ. Ngây thơ nhưng rất chân thành.
“Thực ra, tôi cũng thích cậu.” Trần Tinh Độ nói thật khẽ, trong lòng không khỏi hồi hộp. Cô siết chặt dây ba lô như tự động viên mình: “Nhưng nhiệm vụ chính của tôi bây giờ là học, tôi chưa thể ở bên cậu được.”
Cô là một người rất kiêu hãnh, anh cũng vậy.
Khi cả hai người vẫn chưa thể trở thành một người tốt đẹp hơn, họ sẽ không vội vã đưa ra một số quyết định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tư Dư thả lỏng cơ mặt, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tôi thu hồi lại lời tôi nói với cậu hồi mới khai giảng.”
“Lời gì?”
“Thực ra cậu hoàn toàn không ngốc.” Phó Tư Dư cười khẽ, nói với cô: “Cậu là cô gái thông minh nhất tôi từng gặp.”
-
Về đến nhà, ra khỏi thang máy, Phó Tư Dư tiễn cô về tới cửa. Trần Tinh Độ vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc thổ lộ từ cả hai phía của họ. Cô đứng im lặng trước cửa ra vào nhìn anh, nói khẽ: “Vậy tôi về nhé.”
“Ừm, về đi.” Phó Tư Dư nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp: “Sáng mai cùng nhau đi học.”
“Được thôi.”
Trần Tinh Độ vẫy tay chào tạm biệt anh, đưa mắt nhìn theo anh vào trong thang máy, sau đó mới xoay người vào nhà.
Họ không biết tương lai sẽ ra sao.
Chỉ có điều, hiện tại, cả hai đều không muốn suy nghĩ quá nhiều. Đối với họ, lúc này có chuyện quan trọng hơn đang chờ họ làm.
-
Sáng hôm sau, Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư cùng nhau đi vào trường. Lúc hai người vừa nói vừa cười đi vào lớp, cả nhóm bạn học sợ ngây người.
Dường như bầu không khí giương cung bạt kiếm trong lớp, hai bên coi nhau như không tồn tại mấy ngày nay không phải do hai người họ gây ra.
Người kinh ngạc nhất là Trương Tử Nhiễm.
Trần Tinh Độ đang hỏi Phó Tư Dư một câu toán. Trương Tử Nhiễm nịnh nọt lại gần, ngồi xuống đối diện hai người.
Cậu ta thò đầu lại, tò mò hỏi: “Hai người sao rồi? Làm hòa rồi à?”
“Làm hòa là sao? Cậu thấy bọn tôi cãi nhau khi nào?” Trần Tinh Độ trợn mắt, phẩy tay như đuổi ruồi: “Tránh ra, đừng cản trở gia học tập.”
“Thật kỳ lạ.” Trương Tử Nhiễm vẫn còn nhớ tối hôm đó tan học, Từ Vi chờ ngoài lớp, chính miệng Phó Tư Dư nói với cậu ta mấy câu nhẫn tâm dứt khoát đó.
Cậu ta lặng lẽ vẫy vẫy tay gọi Phó Tư Dư, ra hiệu anh kề lại gần, đừng để Trần Tinh Độ nghe thấy, đè thấp giọng hỏi: “Anh Phó, chuyện gì vậy? Không phải tối đó cậu còn nói với tôi là…”
“Cô ấy biết hết rồi.” Phó Tư Dư chợt ngắt lời Trương Tử Nhiễm.
Trương Tử Nhiễm: ?
Phó Tư Dư vẽ thêm một đường vào hình vẽ trong bài thi, vừa hướng dẫn Trần Tinh Độ kẻ thêm đường phụ để chứng minh, vừa hờ hững giải thích: “Chuyện tôi thích cô ấy.”
Trương Tử Nhiễm: ? ? ?
Trương Tử Nhiễm kinh ngạc.
“Anh Phó, cậu nói gì cơ, cậu nhắc lại lần nữa đi…?!”
Trần Tinh Độ cảm thấy Trương Tử Nhiễm thực sự quá ồn ào, mất công mãi cô mới hơi nghĩ ra được một chút, thế mà bị cậu ta làm loạn lên hết.
Cô nhíu mày nói: “Tôi cũng thích cậu ấy. Cho nên cậu có thể yên lặng một chút được không? Có còn cho người khác làm bài nữa không đây?”
“Câu này làm thế này, đầu tiên kẻ thêm đường phụ, chứng minh mặt phẳng CDE vuông góc với mặt phẳng ABC. Với trình độ hiện tại của cậu thì chắc có thể làm được.” Phó Tư Dư nói.
“Tôi thử xem.” Trần Tinh Độ ghi nhớ cách anh dạy, cầm lại bài thi, hí hoáy giải đề.
Trương Tử Nhiễm trơ mắt nhìn hai người hờ hững thổ lộ tình cảm xong, một người nghiêm túc cắm đầu làm câu chứng minh, một người tập trung giải câu hỏi lấy điểm tối đa.
Dường như không phải họ vừa nói câu tôi thích cậu làm người ta đỏ mặt mà chỉ là hai học sinh giỏi nhất nhì lớp trao đổi bí quyết học tập tâm đắc với nhau.
Trương Tử Nhiễm dựa người vào lưng ghế, bất lực ngửa mặt nhìn trời, rên rỉ: “Trời xanh ơi, đi học còn phải ăn cơm chó, chẳng bằng giết quách tôi đi cho rồi!”
-
Buổi chiều mở cuộc họp toàn khối, tiến hành hướng dẫn học sinh lớp mười hai điền nguyện vọng thi đại học. Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư đều ngồi hàng trước. Trong lúc Lưu Chấn Phong đang đưa bản tờ khai mô phỏng cho mọi người truyền tay nhau phát xuống cuối lớp, Trần Tinh Độ xem trộm nội dung trên đó.
Có lẽ là giống giấy ghi nguyện vọng mà năm sau thi đại học xong họ phải điền. Bao gồm hệ chính quy tuyển sinh sớm, hệ chính quy tuyển đợt 1, hệ chính quy tuyển đợt 2, hệ chính quy tuyển đợt 3.
Bên dưới còn có nguyện vọng song song và lựa chọn chuyên ngành.
Còn chưa đầy sáu tháng nữa là tới kỳ thi đại học, kết quả thi tốt nghiệp sẽ có vào khoảng cuối tháng 7, đầu tháng 8.
Trần Tinh Độ gần như không chút do dự, bấm bút, nghiêm túc viết vào ô hệ chính quy tuyển đợt 1 bốn chữ “Đại học Trung Sơn”.
Do Phó Tư Dư đã quyết định đi nước ngoài nên không tham gia kỳ thi đại học trong nước, hôm nay anh chỉ ngồi nghe dự thính buổi họp lớp.
Anh xem nguyện vọng cô điền, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn lên: “Không điền thêm những cái khác à?”
“Không, không muốn thi trường nào nữa.” Trần Tinh Độ lắc đầu, đáp đầy kiên định.
Phó Tư Dư im lặng nhìn cô một lúc lâu, từ lâu anh đã biết tính cô bướng bỉnh như vậy, một khi đã quyết tâm muốn làm gì đó thì sức mười con trâu cũng không kéo lại được.
Phó Tư Dư nói: “Nếu như cậu muốn học tin tức hay tiếng Trung thì có rất nhiều trường tốt hơn Đại học Trung Sơn.”
Đại học Trung Sơn có xếp hạng không tồi trong hệ thống trường đại học trên cả nước, nổi tiếng là trường đại học số một của vùng Hoa Nam. Tuy nhiên, chuyên ngành tiếng Trung và tin tức của trường không thuộc top đầu, các trường như Đại học truyền thông Trung Quốc sẽ là lựa chọn lý tưởng hơn.
Huống hồ, với điểm số hiện tại của cô, nếu liều lĩnh thi Đại học Trung Sơn thì ít nhiều có phần miễn cưỡng.
Tất cả học sinh và giáo viên đều biết rõ tầm quan trọng của việc điền nguyện vọng.
Thay vì được một trường chọn rồi bị điều chuyển chuyên ngành thì chẳng thà chọn phương án chắc ăn, đảm bảo có thể được học chuyên ngành mình muốn.
Huống hồ cô đã có mục tiêu rõ ràng.
Trần Tinh Độ hiểu ý anh nhưng cô chỉ lắc đầu, nói đầy cương quyết: “Tôi nhất định sẽ thi đậu.”
-
Thực ra câu “nhất định sẽ thi đậu” ít nhiều có phần trẻ tuổi xốc nổi, bướng bỉnh không chịu thua.
Từ nhỏ, cuộc đời của Trần Tinh Độ đã rất thuận lợi, chưa bao giờ phải lo nghĩ gì, có cơm ăn áo mặc đầy đủ, thậm chí từ tiểu học, lên cấp hai rồi cấp ba, phần lớn thời gian cô đều mang mác con gái cành vàng lá ngọc của nhà họ Trần.
Dường như cô chưa bao giờ tự dựa vào sức một mình mình hoàn thành bất kỳ việc gì.
Giờ cô không còn nhỏ nữa, đã mười tám tuổi rồi, bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, cô bỗng ý thức được mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
Đương nhiên ban đầu cô quyết tâm thi Đại học Trung Sơn cũng có một phần nguyên nhân là do anh.
Buổi chiều tan học, Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư cùng sóng vai đi ra cổng trường. Sau khi cuộc họp toàn khối kết thúc, đáng lẽ ra còn phải tự học buổi tối, nhưng gần đây Phó Tư Dư đang dạy kèm cho cô, không muốn ảnh hưởng tới các bạn khác trong lớp nên xin Lưu Chấn Phong cho về sớm.
Lưu Chấn Phong biết tình hình dạo này của cô nên vui vẻ đồng ý.
Chiều tối, người đi đường nườm nượp, có học sinh và người nhà đạp xe đi ngang qua cô, bấm chuông kêu kính coong. Không biết Trần Tinh Độ làm sao mà có vẻ buồn rầu, không được vui. Từ lúc ra khỏi cổng trường, hai má cô phồng lên, hai tay kéo dây ba lô, cúi đầu đá những hòn đá nhỏ dưới đất.
Một chiếc xe đạp chạy sát ngay bên cạnh suýt nữa tông vào cô. Phó Tư Dư nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại: “Cẩn thận.”
Trần Tinh Độ hoàn hồn.
Phó Tư Dư nói: “Thi đại học Trung Sơn thì thi đại học Trung Sơn, dù sao cũng phải chăm sóc cho mình thật tốt, giờ cậu như vậy, sao tôi yên tâm đi nước ngoài được đây?”
“Có phải cậu cảm thấy tôi không thi đậu nổi phải không?” Trần Tinh Độ nhìn anh, hỏi.
“Không phải.” Phó Tư Dư ăn ngay nói thật: “Tôi chỉ lo cậu lại vì tôi mà chọn làm điều cậu không muốn.”
Trần Tinh Độ sững sờ.
“Sao lại vậy?”
Phó Tư Dư lặng lẽ nhìn cô: “Ban đầu cậu là vì tôi, thuận miệng nói muốn thi đại học Trung Sơn, tôi chỉ nghĩ là cậu nói đùa thôi nhưng hôm nay tôi mới biết cậu nói nghiêm túc.”
Trần Tinh Độ không nói gì, im lặng nghe anh nói.
“A Độ, cậu cũng biết với tình hình của tôi hiện tại thì tôi không thể cùng thi vào Đại học Trung Sơn với cậu được.” Phó Tư Dư nói: “Tương lai, có lẽ tôi phải ở nước ngoài một thời gian dài không thể về được. Cho nên thực ra bất kể cậu học trường nào trong nước cũng không liên quan lắm với tôi.”
“...”
Trần Tinh Độ mím môi, trái tim như thể bị thứ gì đó đánh trúng, nhói lên một chút.
Phó Tư Dư không cho cô cơ hội mở miệng.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay cô, ôn tồn nói với cô: “Nếu như tôi ở lại trong nước, tôi nhất định sẽ thi trường cậu muốn học cùng với cậu. Nhưng hiện tại, tôi hi vọng cậu sẽ chọn trường mình thực sự thích.”