Sau đó, Phó Tư Dư cúi đầu, môi khẽ ngậm lấy đầu ngón tay cô. Trong nháy mắt, cánh môi ấm áp của anh chạm vào, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, cả khuôn mặt của Trần Tinh Độ đỏ bừng lên.
Biết rõ đó là trò lừa bịp của cô, anh lại tự nguyện đắm chìm vào trong đó.
“Anh...” Trần Tinh Độ không ngờ rằng anh sẽ dễ dàng mắc mưu như vậy, đầu ngón tay cong lại theo ý thức, lướt qua cánh môi mềm ấm của nam sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tư Dư ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ trêu ghẹo: “Sao rồi? Không phải mong muốn như vậy à?”
“Mới không có!” Hóa ra anh đã biết từ lâu. Trần Tinh Độ xấu hổ đến mức hai má nóng bừng, bỗng chốc đứng lên từ băng ghế dài: “Vừa rồi em, em thật sự bị chích mà!”
“Ừ, bình thường bị ong chích sẽ xuất hiện sưng đỏ và đau đớn, miệng vết thương còn có thể lưu lại ngòi ông bị gãy.” Phó Tư Dư liếc mắt nhìn sang miệng vết thương của cô, giọng điệu trêu chọc: “Có sưng đỏ lên rồi, ngòi ong ở đâu?”
“...”
Trần Tinh Độ mím môi, trong chốc lát không nói được lời nào. Ánh mắt cô lấp la lấp lánh, sốt ruột giậm chân, vô cùng xấu hổ mà lên tiếng: “Người như anh thật đáng ghét!”
Cô mắc cỡ đến nỗi không biết giấu mặt vào đâu (1), xoay người định chạy trốn. Ngay sau đó, Phó Tư Dư nắm chặt tay cô, kéo cô đến trước mặt.
“A Độ, lần sau đừng như vậy, em bị thương, anh sẽ lo lắng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ chôn chân đứng trước mặt anh, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, trái tim không yên phận trong lồng ngực kia, hồi hộp đến mức đập thình thịch.
Phó Tư Dư nhẹ nhàng ấn lên đầu ngón tay đỏ bừng của cô, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
“Không hề,” Trần Tinh Độ lắc đầu, lúc này đây, cô đành phải thành thành thật thật mà thú nhận: “Lúc nãy tự dùng miệng cắn.”
“...”
Phó Tư Dư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngước mắt nhìn về phía cô, giọng điệu ôn hòa: “Lần sau muốn làm gì, cứ nói thẳng với anh, đừng như vậy nữa.”
“...”
Nghe thấy vậy, mặt của Trần Tinh Độ càng đỏ hơn.
Đến cùng cô muốn cái gì chứ?
...
Thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua, giữa trưa, bọn họ ăn cơm trưa ở nhà hàng gấu trúc không công viên. Nơi này gần vườn voi, nhiệt độ không khí vào buổi trưa cao, thế cho nên lúc Trần Tinh Độ ăn cơm, thấp thoáng ngửi được mùi vị của voi bay từ bên ngoài vào.
Trần Tinh Độ gọi một phần cơm gà rán, của Phó Tư Dư là sườn lợn. Hai người ngồi xuống một cái bàn trống trong nhà hàng, Trần Tinh Độ hít hít mũi, mày hơi nhướng lên: “Dù sao em cũng cảm thấy mình ngửi được một mùi lạ.”
Bên trong công viên, động vật rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ có một vài mùi vị khác lạ. Chẳng qua là lúc tham quan còn đỡ, lúc ăn cơm trưa thì có chút ăn không nuốt nổi.
Phó Tư Dư hỏi: “Tiếp theo muốn đi đâu?”
Trần Tinh Độ vừa gắp một miếng gà rán cho vào miệng, vừa xem bản đồ, chỉ vào ký hiệu của rừng rậm kỷ Jura rồi nói: “Nếu không thì chúng ta đi xem khủng long đi? Khu vực này mới mở trong hai năm này, em cũng chưa từng đến, nghe nói còn có trải nghiệm mô phỏng núi lửa và động đất.”
“Được.” Phó Tư Dư đều tùy theo ý kiến của cô.
Trong lúc ăn cơm, tốc độ ăn cơm của Trần Tinh Độ rất nhanh, Phó Tư Dư tương đối chậm hơn một chút. Cô đã ăn xong một phần cơm trưa, mà trong dĩa cơm của Phó Tư Dư vẫn còn dư hơn một nửa.
Phó Tư Dư thấy dáng vẻ còn chưa đủ thỏa mãn (2) của cô, hỏi: “Ăn no chưa? Có muốn mua thêm cái khác hay không?”
“Không cần.” Trần Tinh Độ lắc đầu lên tiếng: “Cũng gần no rồi.”
Cũng gần no rồi.
Cũng có nghĩa là vẫn chưa ăn no.
Phó Tư Dư cắt một phần sườn lợn trong dĩa cơm của mình thành miếng nhỏ, dùng nĩa ăn đút đến bên miệng cô: “Nếm thử cái này xem?”
Trần Tinh Độ ghé đầu qua, đang chuẩn bị cắn, Phó Tư Dư lại rụt tay lại.
Cô nhào vào khoảng không.
Trần Tinh Độ tức giận lườm anh, trong mắt Phó Tư Dư tràn đầy ý cười.
“Mau cho em ăn!” Trần Tinh Độ ra vẻ giận dữ mà nói.
Phó Tư Dư lại đưa sườn lợn đến bên miệng cô, đút cho cô ăn.
Miệng Trần Tinh Độ nhai thịt, lấy khăn giấy lau sạch nước sốt trên môi, ánh mắt nhắm vào quả cà chua nhỏ trong dĩa cơm của anh, nói: “Em còn muốn ăn cái đó.”
Phó Tư Dư cũng đút cho cô ăn.
Từ trong nhà hàng ra ngoài, đi thêm mấy chục mét nữa là rừng rậm kỷ Jura. Trần Tinh Độ ăn no đến độ bụng nhỏ căng tròn, lấy bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cái bụng tròn xoe.
“Thật muốn ăn thêm một phần đồ ngọt nữa, bữa trưa mới hoàn hảo.”
Có một quầy bán kem thủ công ở cách đó không xa. Phó Tư Dư hỏi: “Có muốn ăn kem không?”
“Có chứ.” Trần Tinh Độ trả lời ngay lập tức.
Vừa rồi bữa trưa và đồ uống là Phó Tư Dư trả tiền, hơn nữa trước kia ra ngoài đi chơi, vẫn luôn là anh trả tiền. Trần Tinh Độ cũng cảm thấy có hơi ngại, mới chủ động đề nghị để cô đi mua kem.
Phó Tư Dư ở chỗ cũ chờ cô, một lát sau, trong tay Trần Tinh Độ cầm một que kem ốc quế quay lại.
Phó Tư Dư hỏi: “Sao chỉ mua có một cái?”
Mặt mày Trần Tinh Độ ủ rũ: “Hôm nay công viên có rất nhiều người, tất cả đều bán hết rồi, chỉ còn lại một que kem cuối cùng thôi.”
“Vậy em ăn đi.”
“Không cần, muốn ăn thì ăn cùng nhau.”
Trần Tinh Độ chủ động đưa kem ốc quế đến trước mặt anh, thoải mái phóng khoáng nói: “Anh ăn trước đi.”
Phó Tư Dư ngừng một chút, trong chốc lát lại không muốn từ chối, hơi nghiêng đầu về phía trước, môi cắn một miếng trên que kem.
Ngọt ngào, kem dâu tây hòa quyện với hương thơm của bơ, trong chớp mắt đã lan tràn khắp môi và răng.
Trần Tinh Độ dắt tay anh theo thói quen, đi về phía rừng rậm kỷ Jura cùng với anh, đưa que kem mà anh vừa cắn lên bên môi, cũng thoải mái cắn một ngụm: “Chúng ta mau qua đó đi, vừa rồi em nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng.”
Cánh môi của nữ sinh đỏ thắm và tươi mát, giống như dâu tây tươi chín vào đầu mùa đông. Bên khóe môi còn dính một chút kem.
Phó Tư Dư bất giác hơn nóng mặt.
Đi vào rừng rậm kỷ Jura, đầu tiên bọn họ phải xuyên qua một cái đường hầm thời gian, ánh sáng u ám màu xanh đậm trôi nổi trong toàn bộ đường hầm thủy tinh, giống như lời mời đến từ thế giới cổ xưa. Bọn họ xếp hàng ở bên ngoài khoảng chừng ba mươi phút, lúc đến lượt bọn họ vào nhà trải nghiệm, người phía sau không còn nhiều lắm, trong đường hầm cũng chỉ còn lại bọn họ và vài người du khách.
Bên trong, điều hòa mở rất mạnh, vừa bước vào, khắp nơi đã thay đổi thành chế độ nhiệt độ thấp, kết hợp với tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng của khủng long vang lên bên tai, tất cả hình ảnh khủng long trên hình chiếu ba chiều không ngừng biến đổi. Khủng long bạo chúa cao mấy chục mét ở trong thế giới kỳ Jura chỉ cách một tấm thủy tinh, trên đỉnh đầu còn có thằn lằn bay bay thấp vụt qua, và loài Velociraptor (3) như bóng ma.
Kỹ thuật mô phỏng quá mức chân thật và cảnh tượng thời kỳ kỷ Jura được khôi phục nguyên trạng khiến cho người ta có cảm giác nhập vai, Trần Tinh Độ ngắm đến say mê, bỗng nhiên lên tiếng: “Em rất sợ chúng ta sẽ bất ngờ sống lại, rồi ăn thịt em luôn.”
Phó Tư Dư bật cười: “Em xem nhiều rồi.”
Nước ngoài cũng có một bộ phim tương tự, nhân vật chính vô tình xông vào công viên khủng long, ai lại ngờ được rằng các nhà khoa học đang nghiên cứu ở bên trong, vậy mà thật sự ấp ra được khủng long từ thời cổ đại.
Rừng rậm kỷ Jura được chia thành hai bộ phận, khu tham quan thưởng thức và nhà trải nghiệm, khủng long làm bá chủ thế giới trong thời kỳ cổ đại, nhưng vì núi lửa phun trào mà gây ra sự tuyệt chủng của các loài. Các dự án bên trong nhà trải nghiệm là để du khách trở về kỷ Phấn trắng (4), cảm nhận các vụ núi lửa phun trào và động đất với khủng long.
Bởi vì dự án có tính nguy hiểm nhất định, trước khi tiến vào, nhân viên công tác đã giải thích những điều cần lưu ý với bọn họ. Bọn họ sẽ lấy hai người một nhóm, ngồi vào một chiếc “tàu con thoi thời gian”, nhập vai trải nghiệm thời kỳ khủng long ở bên trong. Có chút tương tự với dự án VR mà bọn họ đã chơi trước đó, thế nhưng lần trải nghiệm này không cần đeo kính thực tế ảo và sử dụng thao tác.
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần ngồi yên ở chỗ ngồi, thắt dây an toàn là được.
Ngồi vào trong tàu con thoi thời gian, nhân viên làm việc đã thắt đai an toàn giúp bọn họ, sau đó đóng cửa khoang tàu lại, Trước khi bắt đầu trải nghiệm, trong cabin hoàn toàn tối tăm. Trong công viên, tiền vốn đầu tư vào dự án này là nhiều nhất, mặc dù mỗi tàu con thoi chỉ có thể chứa được hai du khách, nhưng không gian trong khoang tàu lại lớn khoảng mười mấy mét vuông.
Không gian lớn mà số người ít, hơn nữa ở trong bóng tối giơ tay không thấy năm ngón, không biết lúc nào sẽ đối mặt với nguy hiểm, Trần Tinh Độ không khỏi nâng cao cảnh giác.
Cô vốn rất sợ tối, còn sợ ma, lần trước đi chơi VR với anh, khiến cô sợ hãi không ít, sau khi trở về đã mơ thấy ác mộng trong một tháng. Nhà trải nghiệm khủng long lần này, cô luôn cảm thấy không khá hơn là mấy.
Trong bóng tối, Phó Tư Dư ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “A Độ, em đang sợ sao?”
“Ừ, có một chút.” Trần Tinh Độ run rẩy lên tiếng, trong hoàn cảnh tối đen, ánh mắt mở rất to, muốn đánh giá khắp nơi, nhưng mà chẳng ăn thua gì, cô không nhìn thấy gì hết.
Bởi vì quá mức tĩnh lặng, lỗ tai có hơi ù đi.
“Nếu sợ thì nắm chặt tay của anh.” Phó Tư Dư nói với cô.
Bàn tay nhỏ bé của nữ sinh mò mẫm qua, bởi vì căng thẳng, lòng bàn tay của cô rịn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh. Lướt qua đầu gối của nam sinh, đan chặt lấy năm ngón tay to lớn của anh.
Cô thật sự rất sợ hãi, máu toàn thân giống như lạnh đi.
“Đừng sợ.” Phó Tư Dư lên tiếng an ủi.
Không biết là do nhân viên làm việc thao tác sai, hay là bản thân cabin xảy ra vấn đề, bọn họ đợi ở bên trong một hồi lâu, cũng không thấy máy móc khởi động.
Bên trong hoàn cảnh bị khép kín, nhiệt độ không khí dần dần trở nên ngột ngạt.
Trần Tinh Độ hỏi: “Sao vẫn chưa xong nhỉ?”
“Có lẽ còn đang chuẩn bị.”
Trần Tinh Độ thật sự ngồi không yên, đợi khoảng năm phút đồng hồ, cô đã hoảng sợ, lại hít thở không thông, ước gì ngay sau đó sẽ thoát ra khỏi tình huống khép kín này.
Cô vội vàng cởi đai an toàn thắt trên người ra, đứng lên từ chỗ ngồi: “Em, em ra xem xem!”
Ngay lúc cô đứng lên, bỗng nhiên ánh đèn xung quanh sáng lên, thời kỳ kỷ Jura cổ đại gần ngay trước mắt, bên tai vang lên tiếng khủng long lập thể gầm thét xung quanh.
Trần Tinh Độ lập tức tê dại từ sống lưng lên đến da đầu.
Ngay sau đó, cabin bắt đầu chấn động, mô phỏng tình cảnh các vụ núi lửa phun trào và động đất của thời kỳ kỷ Phấn trắng.
“Á——!” Dưới chân Trần Tinh Độ không ổn định, bị chấn động dữ dội thình lình xảy ra dọa đến, cả người mất đi trọng tâm mà ngã sấp về phía trước.
Cô loạng choạng ngã vào trong lòng thiếu niên, Phó Tư Dư nắm chặt lấy cánh tay cô, đề phòng cô bị ngã xuống đất.
“A Độ, nhắm mắt lại đi.”
Trước mắt, một con khủng long bạo chúa hốt hoảng lánh nạn chạy vọt đến trước mặt, đầu óc Trần Tinh Độ còn chưa trở lại bình thường, lại bị dọa đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Ngay lúc cô đang hoảng sợ, lòng bàn tay to lớn ấm áp của nam sinh đã bao bọc lấy ánh mắt của cô.
Trong nháy mắt, tầm nhìn được bao quanh bởi cảm giác an toàn.
Cô cảm giác được bàn tay to lớn của nam sinh đang nắm chặt lấy cánh tay cô buông ta, một tay kia nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên.
Ngay sau đó, đôi môi như hai cánh hoa mỏng lạnh lẽo nhẹ nhàng, dán lên môi cô.
(1) Nguyên văn là “vô địa tự dung”: không có chỗ dung thân/ giấu mình, ý chỉ tình huống vô cùng quẫn bách hoặc cực kỳ xấu hổ
(2) Nguyên văn là “ý do vị tẫn”: ý chỉ viết chưa hết ý hoặc là làm điều gì mà chưa đủ thỏa mãn
(3) Velociraptor: gọi tắt là Raptor, nghĩa là chim săn mồi tốc độ, động vật ăn thịt có lông vũ, đi bằng hai chân với một cái đuôi dài, khỏe và vuốt rộng trên mỗi chi
(4) Kỷ Phấn trắng: hay kỷ Creta là một kỷ địa chất chính trong niên đại địa chất, bắt đầu từ khoảng 145 triệu năm trước cho đến khoảng 66 triệu năm trước đây, là kỷ địa chất dài nhất trong Đại Trung sinh