Ngân hà độ anh

Chóp mũi Trần Tinh Độ chua xót, nước mắt thoáng trào lên trong hốc mắt. Cô cố gắng kìm nén, khàn giọng nói: "Em cũng rất nhớ anh."
 
Phó Tư Dư nhìn cô, mỉm cười dịu dàng.
 
Có người đi tới và gọi anh từ phía sau, đó là một người phụ nữ Mỹ tóc vàng mắt xanh, hơi mập và có vẻ ngoài tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, chắc là y tá. Sau khi nói vài câu nói với anh bằng tiếng Anh, tiếp đó, Phó Tư Dư nói với cô: "A Độ, anh phải về rồi, trong khoảng thời gian tới đây anh sẽ ở trong bệnh viện nên có thể không liên lạc được với em kịp thời."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không sao, em..." Trần Tinh Độ còn muốn nói thêm điều gì đó, nhân lúc vẫn chưa cúp máy. Nhưng không biết là do bên kia hay do phòng cô tín hiệu không tốt, mạng đột ngột bị ngưng, giao diện video call với anh bị gián đoạn.
 
"Phó Tư Dư?" Trần Tinh Độ bối rối, cầm điện thoại tìm tín hiệu trên ban công, lại mở cửa sổ sát đất lên, một lần nữa đi vào phòng.
 
Đợi mãi mới đến lúc mạng bình thường trở lại, bên kia đã ngắt cuộc gọi.
 
Trần Tinh Độ nhìn màn hình điện thoại di động dần tối đen, trái tim như chìm dần theo ánh sáng trên màn hình.
 
Cô chợt hiểu những mối tình đường xa đó, hóa ra khó khăn như vậy, cách nhau một sợi dây mạng, người yêu ở nơi ngàn vạn cây số, nhìn thấy những không cảm nhận được.
 
Mối quan hệ giữa hai người gửi gắm trên một sợi cáp mạng mỏng manh, tín hiệu bị cắt, thẻ mạng bị kẹt và người yêu biến mất.
 
Trần Tinh Độ ngồi trên giường, cầm điện thoại ngơ ngẩn thêm một lúc, sau khi xác nhận Phó Tư Dư sẽ không gọi lại nữa, cô lắc đầu nguầy nguậy, ném ra những suy nghĩ bực bội trong đầu ra ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ mới là ngày thứ ba, cô đã hứa với anh rằng cô sẽ ổn và sẽ không suy nghĩ lung tung. Cô là Trần Tinh Độ, cô sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy.
 
Trần Tinh Độ hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi giường, sau khi thực hiện một vài động tác mở rộng lồng ngực, thêm năm phút nâng chân cao, phấn chấn tinh thần.
 
Hiện tại mới mười một rưỡi.
 
Cô nên làm thêm một bộ đề thi nữa rồi mới đi ngủ.
 
...
 
Ngày hôm sau, ở trường, Trần Tinh Độ đến lớp từ sớm, cô lấy tài liệu học tập cho giờ truy bài đầu giờ và tiết học đầu tiên từ trong cặp sách ra. Trong khoảng thời gian này cô luôn là người đầu tiên đến lớp, có một vài lần Lưu Chấn Phong đến trường sớm, thấy chưa đến bảy giờ mà bên trong lớp học chỉ có một mình Trần Tinh Độ, cô ngồi trong lớp xem lại bài thi của mình, ông ấy đã ngạc nhiên trong một thời gian dài.
 
Trong khoảng thời gian này, những cố gắng và sự trả giá của cô đã nằm ngoài sức tưởng tượng của nhiều người.
 
Người thứ hai đến lớp là Trương Tử Nhiễm. Kể từ khi bị tinh thần hăng hái học tập của Trần Tinh Độ truyền nhiễm, Trương Tử Nhiễm quyết định học hành chăm chỉ và ngày ngày tiến bộ cùng với cô. Cậu ta cứ thể thuận lý thành chương gia nhập hàng ngũ dậy sớm đến lớp học bài của cô.
 
Có điều, Trương Tử Nhiễm bắt đầu muộn, vẫn chưa thay đổi được thói quen xấu của đại vương đi muộn trước đây. Giờ cậu ta buộc phải thức dậy lúc lúc sáu rưỡi và đến trường lúc bảy giờ kém mười, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, gần như đánh răng rửa mặt xong là vội vàng lao ra khỏi nhà.
 
Vừa bước vào phòng học, thấy Trần Tinh Độ đang ngồi trước bàn học với tinh thần phấn chấn, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt cách bàn năm đấm tay, dáng ngồi tiêu chuẩn của học bá, đang siêng năng làm bài thi trong tay.
 
Trương Tử Nhiễm sốc đến mức suýt rớt hàm, thấy cô làm xong một tờ đề lại lấy tờ tiếp theo làm tiếp, sữa và bánh ở góc trên bên phải của bàn còn chưa kịp ăn.
 
Cậu ta hỏi: "Sáng nay chị dậy lúc năm giờ sao?"
 
"Bốn giờ." Trần Tinh Độ không ngẩng đầu lên, cô nói, ánh mắt vẫn tập trung vào tờ đề trước mặt. Cô phát hiện ra rằng khi tinh thần một người mệt mỏi đến một mức độ nhất định, dường như sẽ có cảm giác siêu thoát. Linh hồn dường như tách ra khỏi thể xác, lơ lửng trên không trung, chú ý tới chuyện thân thể đang thực hiện, từ đó tinh thần càng tập trung hơn.
 
Trương Tử Nhiễm bội phục sát đất.
 
Cậu ta kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với cô, nhìn quầng thâm dưới mắt gần như rơi xuống cằm của Trần Tinh Độ, hỏi: "Cả đêm qua chị ngủ không ngon sao?"
 
"Ừ." Không phải là ngủ không ngon, mà là không thể ngủ được. Soát đề đến hơn một giờ sáng, vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, muốn nằm trên giường nghe mấy đoạn hội thoại tiếng anh, ai ngờ càng nghe càng tỉnh táo.
 
Hơn ba giờ, khó khăn lắm mới mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng cô lại mơ thấy anh. Tỉnh lại chỉ thấy trống rỗng, trong lòng cô càng thêm khó chịu, thà rằng không ngủ.
 
Trương Tử Nhiễm thở dài một hơi: "Độ gia, chị cứ tiếp tục như vậy là không được, cho dù tinh thần không suy sụp, cơ thể sớm muộn cũng sẽ sụp đổ."
 
"Tôi còn trẻ, tôi còn chịu đựng được." Trần Tinh Độ qua loa nói. Trong khoảng thời gian này cô nghỉ ngơi không tốt, bản thân cô trái lại còn cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ thỉnh thoảng lại cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh, cả người không ổn lắm.
 
Trương Tử Nhiễm lo lắng đến đau tim, nhưng cậu ta biết mình không thể thuyết phục được cô.
 
Cậu ta mở cặp sách, lấy đề thi bên trong ra, ấn nắp bút trong tay, bắt đầu cẩn thận soát đề: "Không nói nhảm nữa, anh em tốt sẽ cùng thi Trung Đại với chị."
 
Thời gian truy bài đầu giờ trôi qua nhanh chóng, tiết thứ nhất là tiếng Anh, giáo viên phụ trách từ bên ngoài bước vào. Giáo viên phụ trách trước đây hết thời nghỉ thai sản, đã trở lại đảm nhiệm vị trí chuẩn bị cho kỳ thi đại học của lớp 12. Giáo viên phụ trách trước đây cũng hài hước không kém thầy giáo dạy thay, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm luyện thi, bình thường khi lên lớp không khí lớp học vô cùng nghiêm túc, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến việc các nhóm luyện khẩu ngữ.
 
Sau khi Phó Tư Dư xuất ngoại, Trần Tinh Độ vẫn luôn ngồi một mình, Lưu Chấn Phong đề nghị sắp xếp Lý Âm ngồi chung bàn với cô, tuy nhiên gần Trương Tử Nhiễm và Lý Âm thân với nhau, Trần Tinh Độ cũng không làm được chuyện đánh bổng uyên ương.
 
Huống chi, cô không muốn người khác ngồi vào vị trí của anh.
 
Giáo viên tiếng Anh yêu cầu cả lớp lấy đề kiểm tra của tuần trước ra, bình luận trong tiết này. Trần Tinh Độ lật trái quay phải trong ngăn kéo, nhưng không tìm thấy nó.
 
"Lạ thật, mình nhớ rõ ràng..." Trần Tinh Độ gần như lật ngược ngăn kéo ra, lớp 12 có quá nhiều tài liệu ôn tập, dù có chia thành từng loại thì vẫn luôn có lúc sai sót và nhầm lẫn.
 
Khi lật phần dưới cùng của chồng đề thi ra, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại trên một cuốn sổ ghi chép màu xanh lá cây.
 
Đây vốn là cuốn nhật ký của cô.
 
Trần Tinh Độ đột nhiên nhớ ra rằng, có một lần cô đến nhà Phó Tư Dư, dường như cô đã đánh rơi cuốn nhật ký của mình. Nhưng quan hệ giữa hai người lúc đó không tốt, cô không rõ là do nó nơi ở chỗ anh hay chính cô làm mất.
 
Trần Tinh Độ không hỏi, Phó Tư Dư cũng không đề cập đến chuyện đó với cô. Dần dần, cô cũng quên mất chuyện này.
 
Trần Tinh Độ lấy cuốn sổ ra khỏi ngăn bàn và mở nó ra.
 
Những chuyện được ghi lại bên trong vẫn dừng lại ở thời điểm vừa mới khai giảng, ngày hai mươi hai tháng tám.
 
"Ngày hai mươi hai tháng tám."
 
Trương Tử Nhiễm gặp tai nạn, cậu ta bị sốc tim cấp tính, bất ngờ ngất xỉu trên đường băng. May mà Phó Tư Dư có mặt ở đó, đã làm cái gì CPR... hồi sức tim phổi cho cậu ta, cả hô hấp nhân tạo nữa. Tiến hành cấp cứu kịp thời, nghe bác sĩ nói, nếu chậm một chút nữa, Trương Tử Nhiễm sẽ không qua khỏi.
 
Thật đáng sợ.
 
Sau này chúng ta phải chăm sóc cơ thể thật tốt, không nên thức khuya.
 
...
 
Thực ra, nếu  Phó Tư Dư không làm bột mặt nghiêm túc đó, thì hình như cũng không đáng ghét lắm.
 
...
 
Trần Tinh Độ sững sờ.
 
Ở dưới cuối nhật ký của cô, nơi đáng lẽ phải để trống, không biết từ bao giờ, một dòng chữ viết tay màu đen lưu loát nằm ở đó:
 
"Vậy sau này anh sẽ mỉm cười với em nhiều hơn một chút."
 
Nhìn thoáng qua là cô đã nhận ra, đó là chữ của anh.
 
Hóa ra, nhật ký của cô vẫn luôn ở chỗ anh.
 
Đầu ngón tay Trần Tinh Độ vuốt ve những chữ cái đó, như thể có thể cảm nhận được độ nhấn và nhiệt độ khi nam sinh viết dòng chữ này; tưởng tượng anh trông thế nào lúc ấy, dáng vẻ cái đầu hơi cúi xuống, sợi tóc trên trán trượt xuống sống mũi, ánh mắt tập trung của anh.
 
Cảm xúc giống như biển cả sôi trào mạnh mẽ, một khi cánh cổng đã mở ra thì không thể ngăn lại được nữa.
 
...
 
Nước Mỹ, New York. Sau lễ Giáng sinh, New York có trận tuyết đầu tiên trong năm, nhiệt độ năm nay lạnh hơn bình thường. Sau một đêm, ngoài đường phủ đầy tuyết, người đi bộ và xe cộ qua lại để lại những mảng màu khác nhau trên tuyết.
 
Xe dọn tuyết bắt đầu làm việc từ rất sớm, đến chín giờ sáng, Phó Tư Dư yêu cầu y tá đánh thức anh dậy.
 
Thật ra cả đêm hôm qua anh không ngủ được, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua, anh ngắm nhìn bức ảnh chụp chung của hai người đến tận khuya, mãi đến gần ba bốn giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ quên. Trong giấc mơ đều là khung cảnh khi ở bên cô.
 
Anh chợt thấy hối hận một chút, giá như ngay từ khi mới quen, anh không gây lộn với cô,  như vậy, hai người sẽ có nhiều thời gian vui vẻ bên nhau hơn.
 
Thấy anh thức dậy, y tá ngạc nhiên hỏi: "Đêm qua cậu không ngủ sao?"
 
"Có ngủ, nhưng không ngon giấc." Phó Tư Dư trả lời bằng tiếng Anh. Anh chống người lên khỏi giường, từ chối nhã nhặn từ chối ý muốn giúp mình cử động của y tá.
 
Dì y tá nâng cao đầu giường cho anh và nói an ủi: “Rất nhiều người đều như vậy, không thể ngủ ngon trong đêm trước ngày làm phẫu thuật. Tuy nhiên, tay nghề của bác sĩ Lý rất giỏi, cậu có thể yên tâm."
 
Phó Tư Dư khẽ mỉm cười, coi như là tán thành.
 
Bọn họ lặn lội hàng nghìn dặm đến nước Mỹ để thực hiện ca phẫu thuật này, không phải vì không tin vào kỹ thuật y học trong nước, mà là đối diện với bệnh tật, phải đối mặt với người thân của mình đang nằm trên bàn mổ, cho dù là bác sĩ cũng tuyệt đối không thể thong dong và bình tĩnh.
 
Ca phẫu thuật sẽ do Phó Minh Lễ và Lý Huân thực hiện, cả hai đều là những người đi đầu trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh, nếu bọn họ không thể thực hiện được, vậy ở trong nước và trên khắp nước Mỹ sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn.
 
Phó Tư Dư ngỏ ý rằng muốn được ở một mình một lúc, yêu cầu y tá gọi anh sau.
 
Cánh cửa phòng khép lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình anh. Ánh mắt Phó Tư Dư nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn ngắm con đường bên ngoài.
 
Hoa tuyết trắng xóa, những bông tuyết bay phấp phới trên bầu trời, người đi đường vừa nói vừa cười, hoặc đi xe đạp, hoặc tự lái xe, còn anh lại ngồi một mình ở chỉ nơi cách đó một khung cửa sổ, nhưng nơi đó như là một thế giới khác.
 
Tuy nhiên, trái tim anh không còn tê liệt và thờ ơ như trước nữa, anh lại một lần nữa có sự chờ đợi và mong chờ với thế giới này.
 
Anh khao khát được đứng dậy sau khi thực hiện phẫu thuật, đi lại như một người bình thường, nắm tay cô, đi đến bất cứ nơi nào hai người muốn đặt chân đến.
 
Đôi mắt anh nhìn xuống màn hình điện thoại của mình.
 
Bên trên là ảnh chụp chung của anh và cô gái ấy, trước hồ Hồng Hạc ngập tràn ánh nắng trong sở thú, hai người thân mật với nhau, mỉm cười rạng rỡ trước ống kính.
 
Cô là nữ chủ nhân khiến anh khao khát có được một cuộc sống mới.
 
...
 
Ở bên ngoài, dì y tá gõ cửa rồi bước vào, nhắc nhở anh: "Phó Tư Dư? Chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi sắp đẩy cậu vào thực hiện phẫu thuật."
 
...
 
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Lý Huân đưa giấy tờ đồng ý thực hiện phẫu thuật đến, yêu cầu anh ký xác nhận.
 
Sinh ra trong một gia đình theo nghề y, Phó Tư Dư hiểu rất rõ cuộc phẫu thuật này sẽ trải qua quy trình gì, kéo dài bao lâu và nếu có vấn đề xảy ra sẽ gây ra những hậu quả gì.
 
Ánh mắt anh nhìn hàng chữ bên trên tờ giấy: "Liệt nửa người, chi dưới tê liệt, chấn thương tủy sống, đại tiểu tiện không tự chủ, nhiễm trùng tủy sống..." Anh nhìn một loạt các biến chứng sau phẫu thuật giống như câu trả lời cho bài toán khó cuối cùng trong đề thi đại học, sau đó anh cầm bút lên, nhanh chóng ký tên mình lên đó.
 
Sau đó đưa giấy đồng thuận lại cho Lý Huân.
 
Lý Huân cầm rồi xem qua, hỏi theo thông lệ: "Cậu biết hôm nay cậu sẽ tiến hành phẫu thuật gì không?"
 
"Phẫu thuật cắt bỏ khối u bên trong tủy." Phó Tư Dư nói.
 
Lý Huân nói: "Chúng tôi sẽ mở một lỗ hổng rộng năm cm giữa đốt sống thứ tư và thứ năm trên cột sống của cậu, sau đó sử dụng kính hiển vi để loại bỏ khối u cậu."
 
"Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này là bao nhiêu?"
 
"Ít hơn ba mươi phần trăm."
 
Trong lòng Phó Tư Dư hiểu rõ điều đó.
 
Anh nói: "Có thể bắt đầu được rồi."
 
Trước khi phẫu thuật, anh được đẩy vào phòng phẫu thuật và thay quần chuyên dùng trong giải phẫu. Đèn sợi đốt trên bàn mổ chiếu xuống khiến anh không thể mở mắt ra được, anh thoáng cảm thấy như bản thân đang ở một thế giới khác.
 
Phó Minh Lễ và Lý Huân thay trang phục phẫu thuật và bước từ ngoài vào, y tá thiết bị đeo găng tay cho họ.
 
Trước bàn mổ, Phó Minh Lễ an ủi anh: "Con ngoan, đừng quá lo lắng, bọn cha sẽ cố gắng hết sức."
 
"Không cần lo lắng cho con, con rất ổn." Phó Tư Dư nói. Trước ca mổ, anh đã tưởng tượng ra vô số hậu quả nếu ca mổ thất bại, nhưng khi thực sự nằm trên bàn mổ, trong lòng anh lại là cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Như thể khi ca mổ kết thúc, anh có thể đứng dậy và một lần nữa quay lại bên cô.
 
Y tá đeo mặt nạ dưỡng khí và đặt máy theo dõi điện tâm đồ trên đầu ngón tay anh. Trước khi thuốc mê dần phát huy tác dụng trong cơ thể, Phó Tư Dư vẫn còn tỉnh táo thì thào nói: "Con muốn nghe một ca khúc."
 
"Bài hát gì?"
 
"Shape of my heart."
 
Bài hát chủ đề bộ phim Léon.
 
Léon đã sống một mình trong nhiều năm, bên cạnh chỉ có gốc cây xanh không có rễ làm bạn. Không phải anh không có tình cảm, mà là anh đã từng vĩnh viễn mất đi tình cảm chân thành. Lựa chọn làm sát thủ không phải vì quyền lực hay tiền bạc, mà là chỉ có như vậy anh mới sống mà không tiếp tục yêu.
 
Nhiều năm trôi qua, anh từng sống như một hòn đảo, cách biệt với thế giới, luôn thờ ơ với mọi thứ, cả con người và sự vật. Anh sống một cách tê liệt, như thể chỉ bằng cách này anh mới có thể cắt đứt mọi ràng buộc với thế giới này.
 
Cho đến khi cô gái đó xuất hiện trong cuộc đời anh.
 
Giống như Léon cuối cùng đã yêu Mathilda, anh không muốn làm một kẻ giết người chỉ có ngày hôm nay, không có ngày mai. Anh được nếm trải hương vị cuộc sống, cảm nhận được niềm vui, anh muốn ngủ cùng cô trên một chiếc giường, có cội nguồn của chính mình.
 
Tiếng hát trầm và khàn của Sting từ từ vang lên bên tai anh, rủ rỉ kể lại câu chuyện ly kỳ chỉ có phần mở đầu và một kết thúc hơi đáng tiếc.
 
...
 
I know that the spades are the swords of a soldier
 
I know that the clubs are weapons of war
 
I know that diamonds mean money for this art
 
But that's not the shape of my heart
 
(Quân bài bích là thanh kiếm của chiến binh
 
Quân bài chuồn là vũ khí chiến tranh
 
Quân bài rô gợi đến tiền thắng cuộc
 
Nhưng chúng chẳng khi nào là quân cơ
 
Chẳng khi nào, chẳng khi nào giúp con tim tôi tìm được câu trả lời)
 
...
 
Thuốc tê trong cơ thể có tác dụng, Phó Tư Dư nhắm mắt lại.
 
Anh tin, câu chuyện của hai người chắc chắn sẽ có một cái kết thúc có hậu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui