Ngân hà độ anh

“Bắc Kinh?” Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn đều sững sờ.
 
“Từ nhỏ con đã lớn lên dưới sự che chở của ba mẹ, rất ít khi tự mình hoàn thành chuyện gì. Hồi bé mỗi khi con phạm lỗi ở bên ngoài, luôn có ba mẹ chỉ dẫn cho con. Nhưng bây giờ con đã trưởng thành, con không thể mãi ỷ lại vào sự che chở của ba mẹ. Thế giới này rộng lớn như vậy, con muốn được ngắm nhìn nó một lần.” Trần Tinh Độ nghiêm túc giải thích.
 
Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn không nghĩ tới Trần Tinh Độ lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy với bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Vạn Hòa buông đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nói với cô: “A Độ, thế giới bên ngoài không đơn giản như vậy, từ nhỏ con chưa từng xa nhà, huống chi là đến tận Bắc Kinh. Nơi xa như thế, lỡ như có chuyện gì xảy ra...”
 
“Cho nên con mới càng muốn đi.” Trần Tinh Độ nói. Suy nghĩ muốn đến Bắc Kinh của cô không phải ngày một ngày hai, càng không phải là nhất thời ấm đầu. Sau kỳ thi thử đầu tiên, cô đã hạ quyết tâm. “Con muốn biết chỉ dựa vào bản thân mình, con có thể làm tới mức nào.”
 
Thấy cô đã quyết, Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn nhất thời không biết nói gì.
 
Trong nhà cả thảy có hai đứa, sau khi tốt nghiệp trung học Trần Tinh Liệu đã ra nước ngoài, mấy năm nay sự nghiệp bận rộn, hiếm khi về nhà. Ở nhà chỉ còn lại một cô con gái nhỏ, tuy bình thường dạy dỗ cô nghiêm khắc, cần dạy thì dạy, cần mắng thì mắng, Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn quyết không mềm lòng, nhưng khi cô thật sự trưởng thành, đến giai đoạn chim non rời tổ, trong lòng bọn họ lại vô cùng không nỡ.
 
Trần Vạn Hòa thở dài một hơi, rời khỏi bàn ăn, cũng chẳng còn tâm tình mà ăn sáng nữa, quay người trở về phòng.
 
Trái lại trong lòng Bạch Nguyễn rất ủng hộ Trần Tinh Độ ra bên ngoài xông pha một lần. Cho dù kết quả có như thế nào, trong nhà vẫn sẽ mãi là cảng tránh gió của cô. Chỉ là ngoài mặt không tiện bác bỏ mặt mũi ông chồng nhà mình.
 
Bạch Nguyễn lén lút nháy mắt với Trần Tinh Độ: “Con cứ ăn sáng đi, về phía ba con, mẹ sẽ thay con giải quyết.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cám ơn mẹ.” Trần Tinh Độ cảm động nói.
 
...
 
Ăn sáng xong, Trần Tinh Độ một mình đến Trung Đại. Cô không để tài xế trong nhà chở đi mà tự ngồi tàu điện ngầm, từ tuyến số ba chuyển sang tuyến số một. Vào giờ cao điểm buổi sáng, tuyến số ba có thể xưng là tuyến đường tử vong, đoàn người đi làm chen chúc nhau như cá mòi, cả trong sân ga lẫn toa xe đều nhốn nháo, mỗi một chuyến tàu có vô số người chen nhau đi lên, vô số người chen nhau đi xuống, sau đó lại có vô số người vội vàng đuổi tới, anh chen tôi cướp chờ đợi chuyến tàu tiếp theo.
 
Dáng người Trần Tinh Độ mảnh mai, giống như một cọng giá đỗ chen giữa đám người, trong không khí đủ loại mùi mồ hôi, mùi nước hoa, mùi bữa sáng trộn lẫn vào nhau, khiến cô nhiều lần cảm giác như mình sắp ngất vì ngạt thở.
 
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, cho dù vào thời điểm bị Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn hạn chế tiền tiêu vặt, bên cạnh cô vẫn luôn có bạn bè bí mật giúp đỡ. Sau này cô bị thương, Trần Vạn Hòa trực tiếp cử tài xế đưa đón cô đi học mỗi ngày. Nhưng mà tất cả những điều này đều là gia đình cho cô, cô chỉ may mắn được sinh ra trong một gia đình khá giả, hưởng thụ những ưu đãi mà ba mẹ cho mình, không phải là bản thân cô kiếm được.
 
Cô muốn đi ra thế giới bên ngoài quan sát dáng vẻ thực sự của thế giới này.
 
“Trạm tiếp theo, nghĩa trang liệt sĩ ——” Thông báo đến trạm vang lên bên tai, Trần Tinh Độ vừa nói khẽ với mấy người bên cạnh: “Ngại quá, cho tôi đi qua chút, xin cám ơn.”, vừa tốn sức chen xuống xe.
 
Rời khỏi tàu, cuối cùng Trần Tinh Độ cũng có thể thở ra một hơi. Có lẽ cô đã sai khi chọn xuất phát vào giờ cao điểm buổi sáng. Đôi giày màu trắng cô đi ra đường sáng nay, bây giờ đã bị giẫm thành màu xám đen.
 
Rời khỏi ga, đi bộ lên trước hai bước chính là viện y học Trung Đại (1). Trước kia Trần Tinh Độ đã từng ngồi xe qua đây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tiến vào bên trong.
 
Trường học đang mở cửa. Hôm nay Trần Tinh Độ cố ý không mặc đồng phục, giả bộ là học sinh của trường, theo nhóm người bên cạnh trà trộn vào.
 
Tượng đồng tưởng niệm Tôn Trung Sơn được đặt ngay trước cửa ra vào, bốn phía có lan can đá bao quanh bảo vệ, chính giữa dựng một tảng đá để đặt tượng lên đó.
 
Trên bệ khắc bia ký (2) của Hứa Sùng Thanh, hiệu trưởng trường đại học Trung Sơn: “Tượng đồng này do bạn cũ người Nhật của ngài Trung Sơn, ông Shōkichi Umeya (3) gửi tặng. Mùa đông năm 1933 được đặt tại địa điểm cũ của đại học Trung Sơn, mùa xuân năm 1954, chính quyền thành phố mượn đặt ở nhà tưởng niệm Trung Sơn, ngày 12 tháng 11 năm 1956 được vận chuyển đến địa điểm hiện tại của Trung Đại.”
 
Bức tượng tưởng niệm tọa lạc ở hướng Nam và quay mặt về phía Bắc, là biểu tượng của đại học Trung Sơn, cũng là niềm tự hào của sinh viên Trung Đại. Mấy chục năm nay, ảnh tốt nghiệp của vô số sinh viên Trung Đại đều được dán trước bức tượng này.
 
Trần Tinh Độ đứng nhìn trước bức tượng đồng kia hồi lâu, trong lòng không khỏi nhớ tới dáng vẻ của nam sinh.
 
Nếu như anh không rời đi, chắc chắn anh sẽ tới đây hoàn thành việc học, trở thành một bác sĩ ưu tú như ba mẹ anh.
 
Còn cô thì sao? Cô có đi theo anh hay không?
 
Cô đã từng bướng bỉnh muốn thi vào Trung Đại, không vì điều gì khác, chỉ bởi vì nơi này có anh. Nhưng sau khi nghe Phó Tư Dư nói chuyện ở buổi đại hội lớp đêm đó, cô bất chợt ngộ ra, khi yêu người khác cũng phải biết yêu lấy bản thân mình.
 
Hai người bọn họ đều có những giấc mộng riêng, lúc quen nhau là một thể, khi tách ra vẫn là hai cá thể độc lập.
 
Cho dù anh không ở bên cạnh, cô cũng không thể vì vậy mà từ bỏ lý tưởng của mình.
 
Trần Tinh Độ đứng lặng hồi lâu trước tượng đồng, hai bàn tay thả lỏng bên người chậm rãi nắm chặt, ánh mắt đầy kiên định nhìn bức tượng tưởng niệm kia, như thể băng qua bờ biển Thái Bình Dương dài hàng trăm ngàn cây số, nói chuyện với nam sinh:
 
“Tư Dư, em chưa hề nuốt lời, em nhất định sẽ hoàn thành lý tưởng của mình, chờ anh trở về.”
 
-
 
Ngày công bố kết quả thi hôm đó, Trần Tinh Độ vẫn thức dậy sớm như thường lệ, ra ngoài một vòng rèn luyện thân thể, sau đó làm bữa sáng. Trước đây cô đột nhiên nhắc đến chuyện muốn đi Bắc Kinh với Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn, sau một thời gian ngắn phản đối, Trần Vạn Hòa cũng bị vợ mình thuyết phục, hiện tại đã bắt đầu thu xếp để chuẩn bị cho cô đi Bắc Kinh.
 
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, trong lòng Trần Tinh Độ cũng hiểu rõ khả năng phát huy của mình, hơn nữa mấy đáp án công bố trên mạng cũng không sai lệch bao nhiêu so với những gì cô đã dự đoán, vì vậy thời gian nửa tháng từ khi kết thúc kỳ thi đến ngày công bố kết quả thi, Trần Tinh Độ vẫn rất nhàn nhã.
 
Nhưng tuy trong lòng bình tĩnh đến đâu, buổi trưa khi đã có thể lên mạng kiểm tra thành tích, cô vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
 
Trần Tinh Độ biết thành tích của mình rất đột ngột. Lúc đó trong tay cô đang cầm một cái đùi gà, vừa xem tivi vừa ăn cơm, nghĩ rằng còn nửa giờ nữa mới đến giờ tra cứu điểm, cơm nước xong xuôi rồi tra cũng không muộn thì điện thoại để trên bàn đột nhiên rung một cái. Màn hình điện thoại sáng lên, hiện ra một tin nhắn:
 
Họ và tên: Trần Tinh Độ. Thành tích thi tốt nghiệp trung học năm 2013: Ngữ văn 137, Toán 123, Tiếng anh 116, Tổng hợp khoa học tự nhiên 254. Tổng điểm: 630
 
Bộp một cái, đùi gà trong tay cô rớt thẳng xuống bát. 
 
Trần Tinh Độ trợn tròn mắt khó tin, nhìn chằm chằm vào tin nhắn đến từ hệ thống giáo dục trên màn hình điện thoại một hồi lâu, sau đó cô đột nhiên bật dậy khỏi ghế, lớn tiếng hét với Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha đầu kia:
 
“Mẹ! Ba! Con thi đại học được 630 điểm ——!!!!!”
 
Trần Vạn Hòa đang gọi điện thoại thảo luận với một người bạn ở Bắc Kinh về chuyện báo danh cho cô thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô, nhíu mày hỏi: “Cái gì? Con thi được 603? Vậy thì không đi Bắc Kinh được rồi.”
 
“Là 630 ——!!!” Trần Tinh Độ kích động đến mức sắp điên rồi. Cho đến nay, đây là thành tích tốt nhất cô từng thi được trong đời học sinh, phải biết rằng vào kỳ thi thử đầu tiên, cô chỉ đạt 560 điểm. Khi đó Lưu Chấn Phong còn an ủi cô, 560 điểm đã có thể gọi là rất cao rồi, huống chi cô chỉ mới bắt đầu học bổ túc nửa chừng, đạt được thành tích như vậy cũng đủ để thấy thiên phú và nỗ lực của cô.
 
Chỉ thoáng chốc Trần Tinh Độ đã đỏ cả vành mắt, tiến lên ôm chặt Trần Vạn Hòa: “Ba, con có thể đăng ký Trung Truyện (4), có thể học khoa báo chí mà con muốn học. Lần này con đã làm được bằng nỗ lực của mình.”
 
Trần Vạn Hòa cũng không ngờ tới cô có thể thi được kết quả này, vẻ mặt không khỏi dịu lại, vỗ về tấm lưng đang khóc nức nở của con gái: “Ba vẫn luôn tin tưởng rằng con có thể làm tốt.”
 
“Cám ơn ba.” Ngày hôm nay, Trần Tinh Độ khóc không thành tiếng trong vòng tay của ba mẹ.
 
-
 
Hôm cô đi Bắc Kinh là một ngày rất đẹp, trời trong gió nhẹ. Thành phố vốn luôn bị chỉ trích vì sương mù, vào ngày tân sinh viên năm nhất nhập học hiếm khi lại trong xanh thoáng đãng.
 
Tháng chín cuối hè, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu. Khí hậu khô ráo ở phương bắc là điều mà một đứa trẻ từ nhỏ lớn lên trong khí hậu ôn hòa ẩm thấp của phương nam như Trần Tinh Độ chưa bao giờ trải nghiệm, vừa tới ngày đầu tiên cô đã bị chảy máu mũi. Khi Trương Tử Nhiễm thay cô xách hành lý lên ký túc xá, cô vừa đi theo sau lưng cậu ta, vừa ngửa đầu dùng khăn giấy bịt lỗ mũi đang chảy máu của mình. 
 
Trương Tử Nhiễm nhìn chiếc áo trắng bị nhuộm đỏ của cô, chậc chậc nói: “Chị có thấy không? Vừa rồi trong số mấy đàn anh đàn chị ở chỗ báo danh của tân sinh viên kia, không một ai dám đi lên nói chuyện với chị. Chị vừa mở miệng, máu mũi đã tuôn ra ào ào —— “
 
Nếu không phải hiện tại Trần Tinh Độ không rảnh tay, cô thật sự muốn đấm cho Trương Tử Nhiễm hai cái.
 
Cô nói: “Nam Thành nhiều trường đại học như vậy, sao cậu lại muốn đến Bắc Kinh?”
 
“Còn không phải là do em trai của vợ của con trai chị họ nhà dì hai em làm hiệu trưởng của một trường tư thục ở đây, muốn em tới giúp đỡ sao.” Trương Tử Nhiễm nói.
 
Trần Tinh Độ thật là phục cậu ta. Làm gì có ai lại nói lên đại học thành đi giúp đỡ như vậy chứ.
 
Cô thuận lợi trúng tuyển vào khoa báo chí của Trung Truyện, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tới Bắc Kinh. Hôm lên máy bay bất ngờ trông thấy Trương Tử Nhiễm ngồi sát vách, cô vẫn cho là mình gặp ảo giác.
 
Trương Tử Nhiễm đăng ký vào một trường tư thục ở Bắc Kinh, tuy rằng trước kỳ thi tốt nghiệp cậu ta nghiêm túc chạy nước rút mấy tháng, thế nhưng tài năng có hạn, Trần Tinh Độ thi được 630, cậu ta chỉ thi được 430.
 
Từ nay về sau, truyền thuyết về phân chuột trong lớp trọng điểm trường Nhất Trung chỉ còn lại một mình cậu ta.
(Chỗ này raw ghi vậy, vì không biết nội dung chương trước nên c thấy khá tối nghĩa, nếu các chương trước hông có nội dung gì liên quan thì c nghĩ bỏ lun câu này cũng được)
 
Trương Tử Nhiễm giúp cô xách hành lý lên tầng xong còn phải chạy đến trường mình báo danh. Trần Tinh Độ tới sớm nhất nên chỉ có thể một mình một người thu dọn đồ đạc trong ký túc xá trước.
 
Trần Tinh Độ đẩy cửa bước ra ban công ký túc xá, đứng nhìn sinh viên đi tới đi lui trên sân trường, bãi tập cách đó không xa dựng đầy những lều nhỏ đủ màu.
 
Tâm tình của cô cũng sáng rõ tươi đẹp như thời tiết hôm nay.
 
Hít sâu một hơi.
 
Cuộc sống đại học mới đã bắt đầu.
 
Chú thích: 
 
(1) Trung Đại: Viết tắt của Đại học Trung Sơn (Sun Yat-sen University).
 
(2) Bia ký: một hình thức lưu trữ tư liệu thành văn có từ thời cổ đại, ngày nay thường được dùng để ghi thông tin người đã qua đời hoặc được dựng lên ở các địa điểm diễn ra sự kiện lịch sử để ghi lại tư liệu về sự kiện đó.
 
(3) Shōkichi Umeya: người đã hỗ trợ tài chính cho các hoạt động cách mạng của Tôn Trung Sơn trong khoảng thời gian gần 20 năm.
 
(4) Trung Truyện: Đại học Truyền thông Trung Quốc (Communication University of China).

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui