Ngân hà độ anh

Sân bay Kennedy, New York. Bây giờ đang là giữa trưa, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu rọi khắp phòng chờ. Nam thanh niên mặc một chiếc áo khoác nỉ dài, ngồi trong phòng chờ của sân bay. Anh lấy điện thoại di động trong túi quần ra, chiếc điện thoại kia giống như là đã lâu không ai chạm vào, rìa màn hình xám xịt.
 
Ngón tay dài nhấn giữ vào nút nguồn, chờ đợi mấy giây, sau đó màn hình nhấp nháy ánh sáng, hiện ra giao diện khởi động máy.
 
Lông mày nam sinh gọn gàng nhã nhặn, cho dù hiện tại anh đang đeo khẩu trang, yên lặng ngồi một mình trong phòng chờ máy bay hỗn loạn thì vào mùa đông ở nơi đất khách quê người, chàng trai Trung Quốc này vẫn xuất chúng đến mức khiến người ta không thể dời mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không ít nữ sinh đi qua người anh không nhịn được dừng chân, nhỏ giọng bàn tán về anh với bạn đồng hành.
 
Nhìn chung là mấy câu bằng tiếng anh như “Anh ấy thật đẹp trai”, “Thật khí chất”, “Là người nổi tiếng nào sao?” và những lời tán dương tương tự.
 
Phó Tư Dư kiên nhẫn chờ điện thoại khởi động, anh nằm trong bệnh viện quá lâu, bị các bác sĩ và y tá cấm sử dụng điện thoại, mãi đến giây phút rời khỏi bệnh viện, anh mới được lấy lại điện thoại di động của mình.
 
Màn hình điện thoại sáng lên, không đến một phút, thân máy bắt đầu rung lên không ngừng, hơn mười tin nhắn chưa đọc liên tiếp hiện ra.
 
Tất cả đều đến từ cùng một số.
 
Tinh Độ: Tư Dư, đã có thành tích thi đại học rồi, em thi được 630 điểm, Ngữ văn 137, Toán 123, Tiếng Anh 116, Tổng hợp khoa học tự nhiên 254. Em rất lợi hại đúng không? Trước đó đã nói với anh, kỳ thi thử đầu tiên em chỉ thi được 560 điểm, tất cả mọi người đều cho là em không thi lên được 600 đâu. Mặc dù trước khi thi đại học, em cũng nghi ngờ bản thân mình như thế, nhưng cuối cùng em đã chiến thắng chính mình, he he. 
 
Tinh Độ: Nói với ba chuyện muốn đi Bắc Kinh, ban đầu ba không đáp ứng, sợ một mình em đi đến một nơi xa như vậy không an toàn, nhưng em cảm thấy con gái nên đi ra ngoài một lần, thử va chạm với xã hội, em cũng không thể đợi trong tháp ngà mà ba mẹ dựng lên cho em cả đời, đúng không? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tinh Độ: Ba mẹ đồng ý cho em đi Bắc Kinh rồi, em đã đăng ký vào khoa báo chí của Trung Truyện, điểm số có chút nguy hiểm, nhưng em tin bao nhiêu vận may đời em đều dùng hết vào kỳ thi đại học này rồi, nhất định sẽ trúng tuyển. 
 
Tinh Độ: Em trúng tuyển vào khoa báo chí của Trung Truyện rồi! Tháng chín khai giảng em sẽ đi Bắc Kinh! Đúng rồi, Trương Tử Nhiễm cũng ở đó, cậu ta thi đại học được 430 điểm, đăng ký vào một trường đại học tư nhân ở Bắc Kinh.
 
Tinh Độ: Những ngày tháng sau khi khai giảng của em rất phong phú, mỗi ngày lên lớp, tan học, cuối tuần thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chơi với bạn cùng phòng. Các cô ấy đều là người rất tốt, có cơ hội em nhất định phải giới thiệu cho anh biết.
 
Tinh Độ: Hiện tại em đã không còn xin phí sinh hoạt của ba mẹ nữa, mỗi tháng tiền thù lao viết bản thảo bán thời gian cho tạp chí đã đủ cho em sinh hoạt rồi. Tư Dư, em cũng không ngờ là sẽ có một ngày em có thể sống một cuộc sống tự lập như hôm nay, chuyện này đều nhờ có anh. Nếu anh ở bên cạnh em thì tốt rồi, vậy thì thời đại học của em sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.
 
...
 
Nam sinh kiên nhẫn xem từng tin nhắn, đôi mắt đen láy lộ ra ngoài khẩu trang không khỏi cong lên một đường cong nhỏ, ánh mắt dịu dàng ấm áp, giống như thông qua hơn một trăm tin nhắn nữ sinh gửi tới có thể tưởng tượng ra bộ dáng của cô ngay lúc đó. Chắc chắn cô sẽ nghiêm túc cẩn thận soạn từng chữ một gửi cho anh, thỉnh thoảng sẽ bởi vì anh chậm chạp không trả lời mà phồng má tức giận, thế nhưng không đến mấy ngày sau, cô sẽ kiên trì nhắn tin cho anh như cũ.
 
Đời này anh có tài đức gì mới có thể gặp được cô.
 
Hai người đã lâu không liên lạc, cuộc điện thoại cuối cùng vẫn dừng lại vào đêm hè nửa năm trước lúc cô vừa thi đại học xong. Từ đó đến nay anh vẫn luôn phải nằm trong bệnh viện làm trị liệu, sống một cuộc sống gần như tách biệt với thế gian.
 
Phó Tư Dư liên tục gõ chữ vào ô nhập văn bản rồi lại xóa đi, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm thấy phương thức biểu đạt.
 
Phải làm sao để nói với cô, anh nhớ cô đến phát điên.
 
Trong lúc Phó Tư Dư còn đang do dự, giao diện điện thoại đột nhiên hiện ra một cuộc gọi.
 
Là Lý Huân gọi tới.
 
Phó Tư Dư khựng lại một chút, sau đó ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai: “Giáo sư Lý.”
 
“Thằng nhóc này ——!” Đầu kia điện thoại lập tức phát ra tiếng gầm giận dữ của Lý Huân: “Sao con có thể thừa dịp y tá nghỉ trưa, lén lút lấy trộm điện thoại và hộ chiếu chứ! Con nói cho chú biết bây giờ con đang ở đâu?”
 
Giờ phút này anh đang ở sân bay, ván đã đóng thuyền, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản quyết tâm về nước của anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Tư Dư không hề giấu diếm: “Con đang ở sân bay Kennedy, máy bay sẽ cất cánh trong nửa tiếng nữa, con muốn về Bắc Kinh.”
 
“Con muốn về Bắc Kinh?” Giọng nói của Lý Huân lập tức cao lên một bậc, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy: “Con nói thật cho chú, không phải con đang đùa chú đó chứ?”
 
“Không phải nói đùa đâu giáo sư Lý, con sắp phải lên máy bay rồi.” Phó Tư Dư thản nhiên nói. Anh ngước mắt nhìn bảng chỉ dẫn lên máy bay, ước chừng còn ba phút nữa.
 
Lý Huân tức giận đến mức suýt nữa lên cơn đau tim.
 
“Chẳng lẽ con không biết tình trạng thân thể của mình hay sao? Con vừa mới kết thúc đợt hoá trị liệu thứ sáu, cơ thể còn rất yếu ớt, bất kỳ một trận cảm lạnh nho nhỏ cũng có thể lấy mạng con, ở Bắc Kinh có vịt nướng hay kẹo hồ lô gì dụ dỗ con đến mức không thể đợi thêm nửa năm hay sao?”
 
“Cô ấy đã đợi con một năm rồi, con không thể để cô ấy đợi thêm nữa.” Giọng nói của Phó Tư Dư vô cùng kiên định. Nghe thấy sân bay phát thông báo hành khách của chuyến bay New York - Bắc Kinh chuẩn bị lên máy bay, anh đứng dậy khỏi ghế. “Con xin lỗi, giáo sư Lý, nhưng con hiểu rõ tình trạng thân thể của mình.”
 
“Con ——” Lý Huân không ngờ thằng nhóc này lại bướng bỉnh như vậy. Lúc vừa mới bắt đầu tiếp nhận trị liệu, anh nôn hết một ngày một đêm, tác dụng phụ của xạ trị trên người anh rất lớn, khiến anh suy yếu đến mức không thể nào xuống giường, thậm chí không thể nói chuyện, không thể ăn bất cứ thứ gì. Suốt một năm trời ròng rã anh nằm im trên giường bệnh, dựa vào truyền glucose sống qua ngày. 
 
Bây giờ tình hình khá hơn một chút, đã đạt tiêu chuẩn có thể xuất viện, Lý Huân đề nghị anh lại ở lại viện tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, nào ngờ vừa có kết quả kiểm tra sức khoẻ, cho thấy trong cơ thể không còn tế bào ung thư sót lại, anh liền gấp không chờ nổi muốn trở về. 
 
“Trở về con tự giải thích với ba mẹ con đi!” Nói xong, Lý Huân giận dữ cúp điện thoại.
 
“Xin lỗi chú.” Phó Tư Dư chỉ có thể nói câu này. Mỗi một ngày một đêm ở nước Mỹ, không giây phút nào anh không nhớ tới cô gái kia. Anh sợ nếu như mình tiếp tục chờ đợi, chờ cơ thể đau ốm này khỏe hẳn thì mình sẽ mắc thêm căn bệnh tương tư vì cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh không muốn đợi thêm một giây đồng hồ nào nữa.
 
Đi đến cửa lên máy bay, Phó Tư Dư đưa vé máy bay cho nhân viên công tác, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận không có vấn đề gì, anh thấp giọng nói một câu cám ơn với đối phương rồi leo lên máy bay không quay đầu lại.
 
-
 
Trần Tinh Độ kích động đến mức cả đêm ngủ không ngon.
 
Đêm đó sau khi nhận cuộc điện thoại của anh, cô dành ra một tiếng để tự nói với mình rằng cuộc điện thoại kia là thật, anh thật sự chính miệng nói với cô qua điện thoại rằng anh muốn đến Bắc Kinh gặp cô.
 
Mãi mới chờ đến lúc cảm xúc bình phục lại, suy nghĩ dần quay trở về, bắt đầu nghĩ xem ngày hôm sau nên mặc cái gì, cô lại nhận được một tin nhắn từ anh.
 
Là một bức ảnh anh chụp ở sân bay, không có chú thích, chỉ là ảnh thẻ lên máy bay, phía trên in tên của anh và số hiệu chuyến bay, từ New York đến Bắc Kinh.
 
Chuyện này thật tốt, cảm xúc mà cô vất vả tốn một giờ để điều chỉnh lại lần nữa xảy ra một vụ nổ lớn.
 
Trần Tinh Độ lăn qua lộn lại trên giường cả đêm. Sáng ngày hôm sau sắc trời mới vừa hửng sáng, có lẽ mới hơn bảy giờ, cô đã rời khỏi giường, bắt xe đến một trường học ngoài đường vành đai năm.
 
Hôm sau chính là Tết nguyên đán. Đêm trước năm mới, không ít học sinh cúp học về nhà. Hồi trước Trương Tử Nhiễm đã gửi cô thời khoá biểu của khoa cậu ta, vì thế Trần Tinh Độ biết sáng nay cậu ta không có lớp.
 
Hôm nay mấy nữ sinh trong túc xá đều có hẹn, Trần Tinh Độ không tìm được người đi dạo phố với mình, cho nên nhớ ngay đến Trương Tử Nhiễm.
 
Thừa dịp quản lý ký túc không chú ý, Trần Tinh Độ lặng lẽ bám theo sau lưng một nam sinh, lẻn vào trong ký túc xá của bọn họ, lên lầu 7, tìm tới phòng số 70, giơ tay gõ cửa.
 
Vào giờ này, tám phần mười là Trương Tử Nhiễm còn chưa tỉnh ngủ. Dựa vào hiểu biết của Trần Tinh Độ đối với cậu ta, ngày mai là ngày nghỉ, cậu ta nhất định sẽ thức xuyên đêm, không ngủ đến khi mặt trời lên cao thì quyết không rời giường.
 
Nhưng mà hôm nay lòng cô nóng như lửa đốt, một phút cũng không chờ nổi.
 
Sau một trận gõ cửa đầy thô lỗ, bên trong cánh cửa truyền ra mấy tiếng chửi thề của nam sinh vì bị đánh thức, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng rõ.
 
Một giây sau, Trương Tử Nhiễm đi một đôi dép lê, mặc áo ba lỗ quần cộc, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ và đầu tóc rối như ổ gà xuất hiện tại cửa ra vào: “Mẹ nó thằng nào đó? Sáng sớm gà còn chưa gáy đâu ——”
 
Không chờ cậu ta kịp phản ứng, Trần Tinh Độ lập tức xông vào, túm lấy cổ áo của cậu ta, kích động hô: “Tỉnh, mau thay quần áo, theo tôi đi dạo phố ——!!!”
 
Trương Tử Nhiễm: “...”
 
Trương Tử Nhiễm thật sự không nghĩ tới, mới vừa sáng sớm, ngay cả gà trong học viện Nông nghiệp sát vách còn chưa gáy, Trần Tinh Độ lại có thể đuổi giết tới ngoài đường vành đai số năm, thậm chí còn không biết dùng phương pháp gì, tránh được vị quản lý ký túc hỏa nhãn kim tinh (1) dưới lầu kia, thừa nước đục thả câu chạy lên ký túc xá nam. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong khi Trương Tử Nhiễm đứng bên giường mặc quần, Trần Tinh Độ ngồi trên giường cậu ta nhìn cậu ta chằm chằm.
 
Một lúc sau, Trương Tử Nhiễm không khỏi đỏ mặt: “Em nói này Độ gia, tuy hai ta làm bạn bè với nhau nhiều năm, nhưng nếu chị cứ nhìn chằm chằm vào em như vậy, em cũng sẽ xấu hổ á.”
 
“Cậu bớt nói vài câu, nhanh thay quần áo đi!” Trần Tinh Độ không có nhiều kiên nhẫn, quơ lấy áo khoác ném về phía cậu ta: “Chậm thêm chút nữa là cửa hàng mở cửa luôn đấy!”
 
Trương Tử Nhiễm: “...” Vậy không phải là vừa đúng lúc sao?
 
Trương Tử Nhiễm không hiểu tại sao mới sáng sớm mà Trần Tinh Độ lại kích động như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không có lời mở đầu.
 
Vài người khác trong ký túc xá vẫn còn ngủ say, Trương Tử Nhiễm sợ đánh thức những người khác, đêm nay trở về sẽ bị tẩn cho một trận nên cố ý thấp giọng hỏi: “Sáng nay chị sao vậy? Bình thường tìm chị đi chơi còn phải ba giục bốn mời, vậy mà giờ mới sáng sớm chị lại có thể chủ động tìm đến cửa?” 
 
“Chắc chắn cậu không tưởng tưởng nổi đâu!” Trần Tinh Độ hai tay nâng mặt, nhìn lên với ánh mắt vui sướng. Bắt đầu từ đêm qua, cô cứ như đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào, cả người từ vẻ mặt đến giọng điệu đều tản ra hơi thở tình yêu: “Tối hôm qua Phó Tư Dư gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói hôm nay anh ấy lên máy bay đến Bắc Kinh, muốn đón năm mới với tôi!” 
 
“...”
 
Động tác mặc áo khoác của Trương Tử Nhiễm đột nhiên dừng lại.
 
Vài giây sau, Trần Tinh Độ vẫn đang đắm chìm trong mong ước về một buổi hẹn hò tốt đẹp của mình, Trương Tử Nhiễm chậm chạp thu lại cảm xúc, xác nhận lại lần nữa: “Chị nói là, anh Phó sắp đến Bắc Kinh?”
 
“Đúng thế, tối hôm qua chính miệng anh ấy nói với tôi!” Trần Tinh Độ đưa tay lên nhìn đồng hồ một chút, thấy thời gian không còn nhiều lắm, vội vàng thúc giục: “Cho nên cậu nhanh chân lên, có lẽ buổi chiều anh ấy sẽ đến, tôi phải tranh thủ đi mua quần áo mới trước khi anh ấy tới!”
 
-
 
Sáng sớm trung tâm mua sắm vừa mở cửa, Trương Tử Nhiễm theo chân Trần Tinh Độ đi dạo khắp bốn phía, vào cửa tiệm này, ra cửa tiệm kia, thử đồ từ phong cách ngọt ngào đến phong cách thành thục. Cô gần như đã thử hết tất cả quần áo của các nhãn hiệu lớn trong trung tâm mua sắm, nhưng vẫn chậm chạp không quyết định được.
 
Ở một cửa hàng khác, trong khi nữ nhân viên hướng dẫn bên cạnh sắp cười đến cứng cả miệng thì Trần Tinh Độ đã thử liên tục mấy bộ váy. Cô đứng trước gương, trên người mặc một bộ váy màu đỏ kiểu dáng hở lưng, là mẫu thu đông mới nhất năm nay.
 
Cô vừa soi gương, vừa hỏi Trương Tử Nhiễm ngồi trên ghế sô pha bên cạnh: “Tôi mặc bộ này nhìn đẹp không?”
 
Trương Tử Nhiễm liên tục thất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Nghe cô hỏi như vậy, cậu ta lấy lại tinh thần nhìn lên bộ đồ cô đang mặc, rồi lại sững sờ.
 
Nữ sinh quay người nháy mắt với cậu ta một cái, làn váy xoã tung bay lên theo gió, bên trong là một đôi chân thẳng tắp trắng nõn đi giày cao gót. Trần Tinh Độ rất ít khi mang giày cao gót bởi vì cô nói cô không thích những trang phục gò bó như thế, vậy mà giờ phút này, cô cười rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời mùa đông.
 
Trương Tử Nhiễm không nói được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Sau mấy giây im lặng, cậu ta mở miệng thốt ra một câu từ tận đáy lòng: “Đẹp lắm. Chị mặc cái gì cũng đẹp.”
 
Dường như Trần Tinh Độ không nghiêm túc lắng nghe cho lắm. Cô cúi đầu quan sát bộ đồ trên người mình, sau khi suy nghĩ mấy giây thì mở miệng nói: “Được rồi, tôi vẫn nên chọn bộ màu xanh kia đi, hình như Tư Dư thích màu xanh hơn.”
 
Tư Dư.
 
Đến cả xưng hô cũng thân thiết như vậy.
 
Trong lòng hơi khựng lại, không thể nói rõ suy nghĩ thật của bản thân ngay lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng có một chỗ rất khó chịu. Nó vốn đã bắt đầu đau âm ỉ từ rất sớm, chỉ là khi đó cậu ta còn có thể kiềm chế, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ta không muốn giấu diếm thêm nữa.
 
Trương Tử Nhiễm đứng thẳng người lên, định nói với Trần Tinh Độ chuyện gì đó thì cô lại đưa túi xách trong tay cho cậu ta: “Cậu cầm giúp tôi một chút, tôi đi thay bộ màu xanh kia, sau đó đi tính tiền.”
 
Ra khỏi cửa hàng, Trần Tinh Độ trực tiếp thay chiếc váy xanh kia lên người. Cửa hàng này là một nhãn hiệu nổi tiếng, một chiếc váy thôi cũng có giá từ bốn chữ số trở lên, Trần Tinh Độ vừa tiết kiệm được mấy tháng tiền nhuận bút đều sạch túi trong một lần duy nhất này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, cảm thấy đây là chiếc váy đáng giá nhất cô từng mua trên đời.
 
Trên đường đi, cô xách theo chiếc túi nhỏ khẽ hát, chân đi giày cao gót đầy sức sống, trên người như thể gắn motor, ước gì một giây sau lập tức quay về trường học, ra ngoài hẹn hò với Phó Tư Dư.
 
Trương Tử Nhiễm lặng lẽ nhìn cô từ sau lưng, trong lòng cuồn cuộn những cảm xúc không thể nói ra.
 
Cậu ta chợt mở miệng nói: “A Độ, đã bao giờ chị nghĩ, chị và anh Phó có thật sự phù hợp không?”
 
Trần Tinh Độ không nghe rõ, bước chân vô thức dừng lại, quay đầu hỏi: “Cậu vừa mới nói gì vậy?”
 
Trương Tử Nhiễm quay mặt đi, dùng sức cắn môi dưới.
 
Cậu ta thấp giọng nói: “Ý em là, có lẽ chị và Phó Tư Dư cũng không hợp nhau đến thế.”
 
...
 
Trên xe buýt, Trần Tinh Độ ngồi trên ghế gần cửa sổ, Trương Tử Nhiễm ngồi bên cạnh cô, hai người đều không nói gì, bầu không khí lúng túng. Trần Tinh Độ không hiểu Trương Tử Nhiễm đột nhiên bị làm sao.
 
Làn gió mát thổi qua cửa sổ, làm tung bay lọn tóc bên mặt cô gái. Tóc cô đã dài ra, lúc trước mới chỉ ngắn ngang tai, bây giờ đã dài đến bả vai.
 
Chẳng bao lâu nữa, đến mùa xuân năm sau, có lẽ nó sẽ dài tới thắt lưng.
 
Trương Tử Nhiễm nói: “Tóc của chị là giữ cho Phó Tư Dư đúng không. Nhưng anh ấy rời đi ròng rã một năm cũng chỉ mới liên lạc với chị mấy lần, chị không cảm thấy chuyện này rất có vấn đề sao?”
 
“Có thể có vấn đề gì?” Trần Tinh Độ nhíu mày, không muốn tâm tình tốt của mình sáng nay bị phá vỡ: “Anh ấy nói anh ấy muốn đi nước ngoài phẫu thuật, chờ phẫu thuật xong sẽ trở về.”
 
“Cuộc phẫu thuật đã hoàn thành từ lâu rồi, có thể xuống đất đi bộ luôn rồi, nhưng anh ấy đã trở về chưa?” Trương Tử Nhiễm hỏi vặn lại: “Khoảng thời gian này dài bao lâu, anh ấy thậm chí còn không có một câu giải thích.”
 
“...”
 
Trần Tinh Độ mím môi, không nói nên lời.
 
Lúc trước, quả thật Phó Tư Dư nói với cô anh muốn đi nước ngoài làm phẫu thuật, nhưng cụ thể là làm phẫu thuật gì, anh lại không nói.
 
Nếu như chỉ là chấn thương thắt lưng thông thường, vậy thì vì sao sau khi phẫu thuật thành công, anh không về nước ngay mà lại trì hoãn hết lần này đến lần khác? Trong một năm này cũng rất ít khi liên lạc với cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thấy cô không nói lời nào, Trương Tử Nhiễm không tiếng động cuộn đầu ngón tay trên đầu gối, nhỏ giọng nói: “A Độ, em không muốn chị bị lừa gạt.”
 
-
 
Sau khi ra khỏi sân bay, Phó Tư Dư trực tiếp bắt xe đi Trung Truyện. Hồi nhỏ anh lớn lên ở một thành phố phương bắc, một năm nay sống ở New York nên anh vẫn thích ứng được với khí hậu rét lạnh và khô của Bắc Kinh. Bởi vì thân thể vừa mới khôi phục nên trước khi ra đường, anh cũng chú ý mặc thêm nhiều quần áo.
 
Một năm nay anh gầy đi rất nhiều. Lúc vừa mới bắt đầu tiếp nhận xạ trị, anh không ăn nổi thứ gì, gầy đến mức không giống người. Trải qua một năm điều dưỡng, thân thể anh mới có thể khôi phục ít nhiều. Cũng chính bởi vì thế, anh mới dám trở về gặp cô.
 
Dáng vẻ trị liệu của anh khi đó quả thực là người không ra người, quỷ không ra quỷ, anh sợ mình sẽ dọa đến cô, vì vậy đến cả gọi video cho cô cũng không dám.
 
Hoá ra việc yêu một người thật sự sẽ khiến bản thân mình trở nên cẩn thận từng li từng tí.
 
Phó Tư Dư nhìn sắc trời giăng kín khói bụi của Bắc Kinh ngoài cửa sổ. Lúc còn rất nhỏ, anh từng theo cha mẹ đến Bắc Kinh một chuyến, thời điểm đó Bắc Kinh cũng giống như bây giờ, rất ít nắng, bầu trời luôn tối tăm mờ mịt.
 
Nhưng lần này trở lại, trong lòng có nhung nhớ, có chờ mong, cho nên dù cho thời tiết thế nào, là mây mù hay là mưa đá cũng không ngăn được quyết tâm muốn gặp cô của anh.
 
Phó Tư Dư rũ mắt xuống, nhìn bức ảnh chụp chung với nữ sinh trên màn hình điện thoại. Một năm nay anh chưa từng thay ảnh, mỗi khi nhớ cô, thứ duy nhất có thể khiến anh nguôi ngoai chính là bức ảnh này.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ trước tới nay anh không phải là người nóng vội, thế nhưng vào giờ phút này, anh lại hi vọng thời gian nhanh hơn một chút, chặng đường ngắn lại một chút, để một giây sau, anh có thể đi đến bên cạnh cô.
 
Chú thích: 
 
(1) Hỏa nhãn kim tinh: Bắt nguồn từ tác phẩm Tây Du Ký. Đây là một hậu quả mà lò Bát Quái gây ra cho Tôn Ngộ Không, giúp Tôn Ngộ Không “chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt, đâu là con người”. Về sau nó được dùng để chỉ những người có đôi mắt tinh tường, nhìn thấu được mọi chuyện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui