Trần Tinh Độ bỗng cảm thấy rất may mắn dạ tiệc hóa trang được tổ chức vào buổi tối, cô đã đeo mặt nạ từ trước cho nên đã che đi phần lớn vẻ mặt méo mó và châm biếm của cô.
Chín năm nay cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng bọn họ gặp lại, thế nhưng cũng không phải giống như bây giờ, bên cạnh anh còn có người khác.
Phó Tư Dư nhìn thấy cô cũng ngẩn người ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái kia dùng tiếng Anh hỏi anh: “Là bạn gái?”
“Ừm.” Phó Tư Dư nói nhỏ. Anh không đeo mặt nạ, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Trần Tinh Độ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thế nhưng cũng không có hiểu lầm ý tứ “bạn gái” ở trong câu nói đó. Ở nước ngoài, bạn gái thường để chỉ bạn nữ giới, đơn thuần là hữu nghị, không mang theo tình cảm nam nữ.
Nhưng mà giữa bọn họ, ngay cả bạn bè cũng không tính.
Trần Tinh Độ không có hứng thú chờ đợi lâu ở nơi này, càng không có hứng thú phá hỏng ngày lành tháng tốt của người khác, cô đựng dậy, trực tiếp đi lướt qua người của anh:
“Sẽ không quấy rầy sự vui vẻ của giáo sư Phó.”
“Chờ một chút.” Phó Tư Dư gọi cô lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ còn chưa đi xa, bước chân hơi chậm lại.
Phó Tư Dư nhìn về phía của cô: “A Độ, chờ anh ở bên ngoài.”
“…”
Trần Tinh Độ không tự chủ được, siết chặt nắm tay.
Cô không nói gì, cũng không quay đầu lại, một giây sau liền cất bước rời khỏi.
Đêm khuya trong khuôn viên giảng đường, cây bạch quả ở hai bên đường nhựa vẫn giống như quá khứ, cuối đông, toàn bộ lá cây ở bên trên đều là màu vàng, dưới ánh trăng dường như có những vệt sáng màu vàng chảy xuống.
Trần Tinh Độ ngồi ở bên trên rào chắn bên đường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, tháo mặt nạ xuống, châm một điếu thuốc.
Khói thuốc trắng xóa phả ra trước mắt theo hô hấp của cô, trong thoáng chốc, dường như Trần Tinh Độ nhớ đến quãng thời gian năm mười bảy tuổi của bọn họ.
Bỗng nhiên, một bóng người thon dài xuất hiện che đi tầm mắt của cô.
Chín năm không gặp, vầng trán người đàn ông càng trở nên sắc bén và trưởng thành hơn, đường nét khuôn mặt đã bớt đi dáng vẻ ngây ngô non nớt của thời thiếu niên, mà lại sắc bén như dao, chỉnh tề rõ ràng. Khung xương to, thân thể cường tráng, bờ vai rộng và lưng thẳng, mặc một bộ quần áo vest được thiết kế riêng, giống như phong cách của một người thành đạt vừa mới đi du học trở về.
Mặc dù những năm nay hai người không gặp mặt nhau, thế nhưng vẫn giữ liên lạc với một vài người bạn học, Trần Tinh Độ cũng từng nghe qua một số tin tức có liên quan đến anh. Ví dụ như sau khi anh hoàn thành ca mổ vẫn ở lại nước Mỹ, đọc sách, bồi dưỡng, sau khi tốt nghiệp trường Y khoa nổi tiếng nhất nước Mỹ, hai mươi bảy tuổi đã được trao bằng giáo sư, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất du học ở Mỹ.
Bây giờ anh quay về nước, có lẽ là do được tổ quốc gọi về, trường Y khoa cho anh đãi ngộ không thấp, trong khoảng thời gian ở nước Mỹ, năm nào cũng nhận được lương ít nhất hơn chục triệu.
Nhưng tất cả những chuyện này có liên quan gì đến Trần Tinh Độ cô chứ?
Bọn họ đã không còn quan hệ từ lâu, từ ngày anh lỡ hẹn tám năm về trước.
“Em học hút thuốc rồi.” Phó Tư Dư nhìn cô khẽ nói.
Trần Tinh Độ không để ý, vẫn ngồi ở trên rào chắn như cũ, một tay chống vào rào chắn, một tay cầm điếu thuốc, ngẩng đầu không nhanh không chậm nhìn về phía anh, vẻ mặt ngạc nhiên trêu chọc: “Giáo sư Phó, nếu như anh đến tìm tôi để ôn chuyện cũ, tôi khuyên anh cũng không cần phải như thế, dù sao tôi cũng không có thời gian.”
Nói xong cô giơ tay định hút thuốc, thế nhưng thuốc còn chưa chạm vào miệng đã bị đối phương đoạt lấy.
Hai ngón tay Phó Tư Dư nghiền nát điếu thuốc, tiện tay ném đi.
Vẻ mặt rất bình tĩnh như cũ, nhìn ánh mắt của cô dần dần trở nên thâm trầm, mang theo sự tức giận.
Trần Tinh Độ cũng buồn bực.
Sắc mặt của cô lạnh xuống: “Anh làm gì?”
“A Độ, là anh có lỗi với em.” Phó Tư Dư nói, giọng điệu không biểu lộ nhiều cảm xúc. Trước đây giọng nói của thiếu niên trong trẻo mượt mà, thế nhưng bây giờ lại là giọng trầm thấp của một người đàn ông trưởng thành: “Muốn đánh phải không, anh tùy cho em xử lý.”
Trần Tinh Độ nghĩ buồn cười, chuyện giữa cô và anh đã qua giai đoạn chỉ cần đánh chửi là có thể giải quyết từ lâu rồi. Tám năm trước cô vẫn còn cố chấp cho rằng anh có lý do để thất hứa, thế nhưng bây giờ ngay cả hỏi cô cũng không muốn hỏi nữa.
Cô đứng lên từ trên rào chắn: “Nực cười, xin anh không nên tự mình đa tình, tôi đã quên anh từ lâu rồi. Nếu như anh không xuất hiện ở trước mặt của tôi, thậm chí anh là ai tôi cũng không nhận ra.”
Trần Tinh Độ xoay người muốn rời đi, thế nhưng cánh tay lại bị người ở phía sau kéo lại. Bàn tay người đàn ông to rộng có lực, vững vàng kéo cánh tay nhỏ gầy của cô về phía anh.
Trần Tinh Độ không có phòng bị, lảo đảo ngã về phía anh.
Không hề báo động trước, cô bị Phó Tư Dư ôm vào trong ngực, mùi thơm cơ thể thanh đạm ở trên người của anh dũng mãnh tràn vào trong mũi của cô. Bả vai anh rất rộng, dáng người thon dài, dường như có thể bao vây cả cơ thể của cô.
Phó Tư Dư cố sức ôm cô, nhỏ giọng nói ở bên tai của cô: “A Độ, xin lỗi.”
Lúc anh nói những lời này, giọng nói khàn khàn, đè nén cảm xúc nồng đậm. Dường như tám năm trước người phụ tình không phải là anh, mà là cô mới đúng.
Đại não của Trần Tinh Độ đột nhiên mất phản ứng trong chớp mắt, lâu lắm rồi cô chưa từng cảm nhận độ ấm ở trên người đàn ông này. Khi anh vẫn còn là một thiếu niên, bọn họ đã từng ôm nhau, thế nhưng khi đó vóc người thiếu niên gầy yếu thon dài, cho dù là hôn môi hay ôm ấp, anh vẫn luôn dè dặt, hô hấp đều mang theo sự run rẩy.
Thoáng qua nhiều năm, dường như thời gian đã trôi qua cả một thế kỷ.
Ở một nơi nào đó trong tim của Trần Tinh Độ càng cảm thấy đau đớn hơn, ký ức khi xưa quay về như bão lũ, tập kích cô, đau đến mức dường như cô không thể thở nổi, cô dùng hết toàn bộ sức lực để tránh thoát khỏi anh, lực mạnh đánh một cái lên trên lồng ngực của anh, viền mắt không khỏi phiếm hồng, không kìm chế được nỗi lòng mà hét lên với anh: “Anh đừng đến tìm tôi nữa! Chúng ta không thể nào.”
Nói xong, cô giống như một đào binh chiến bại trên chiến trường, giẫm lên giày cao gót lảo đảo bỏ chạy.
Phó Tư Dư đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo cô nữa, chẳng qua ánh mắt mang theo sự đau xót, trong lồng ngực cũng đau đớn hít thở không thông.
Hôm sau bệnh tình của Trần Tình Độ nặng thêm, cô vốn sốt nhẹ 37 độ, bây giờ biến thành sốt cao 38.6 độ, cô ngây người nằm ở trên giường, uống mấy viên thuốc hạ sốt cũng vô ích, thậm chí tình trạng càng ngày càng trở nên không ổn, từ chán ăn phát triển đến mức nôn mửa.
Cô muốn lấy điện thoại di động ở trên ngăn tủ đầu giường, thế nhưng cơ thể lại không làm gì được, trở mình một cái liền lăn từ trên giường xuống dưới đất, ngay cả gối đầu cũng bị rơi ở trên mặt đất. Trần Tinh Độ ôm eo, quỳ rạp ở trên mặt đất bi thảm kêu rên, nghĩ thầm đã nhiều năm bản thân không quay trở về rồi, vừa quay trở về hết lên cơn sốt rồi lại đến nôn mửa, thật con mẹ nó số đen tám kiếp.
Trần Tinh Độ nghĩ thầm có lẽ quãng thời gian này cô bị khắc thủy, chờ lúc nào hết bệnh phải nhanh chóng đi đến chùa miếu xua tan vận rủi.
Lúc này ở bên cạnh không có một người nào có thể chăm sóc cô được, khoảng thời gian này Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn còn đang vội vàng chăm cháu trai, ngược lại một chuyện cảm cúm nóng sốt, cùng lắm là đau dạ dày tái phát, không đến mức đả động được đến hai người.
Từ nhỏ Trần Tinh Độ cũng không phải là người yêu thích chuyện gây phiền phức cho người khác, những vấn đề có thể tự giải quyết được thì cô sẽ tự mình giải quyết. Cô cố gắng chống đỡ thân thể vô lực mềm yếu đứng lên từ dưới đất, cố gắng thay quần áo cho mình, đón xe đi bệnh viện.
Chín giờ tối, bác sĩ khám bệnh đã tan tầm, Trần Tinh Độ chỉ có thể đăng ký khám gấp, trong lúc chờ đợi được gọi tên, cô ôm bụng cong lưng ngồi ở phòng chờ khám bệnh, lại nôn ra nhiều lần. Cuối cùng vẫn là y tá trực ban nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, dường như lúc nào cũng có thể ngất đi mới dìu cô đến bên cạnh giường bệnh rồi nằm xuống.
Đến lượt cô, bác sĩ khám bệnh trực tiếp đến xem bệnh cho cô.
Bác sĩ khám bệnh là một cô gái rất trẻ tuổi, giống như vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, hoặc vẫn là thực tập sinh ở trong trường học. Ánh mắt của cô ấy liếc nhìn sắc mặt của Trần Tinh Độ, hỏi câu hỏi thông thường: “Khó chịu ở đâu?”
“Tôi, tôi đau bụng…” Trần Tinh Độ cắn răng nói, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng không rõ ràng lắm. Cả cơ thể co ro ở trên giường, tràn đầy mồ hôi lạnh.
Tối nay là lần đầu tiên Phương Sơ Tâm chịu trách nhiệm, cô ấy vừa mới vào bệnh viện này không lâu, vẫn không thể độc lập khám bệnh được, đêm nay đột nhiên đưa tới nhiều bệnh nhân bị tai nạn xe hơi, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại cùng với bác sĩ khoa chỉnh hình đều bị gọi vào trong phòng giải phẫu, trong phòng cấp cứu chỉ còn một mình cô ấy là bác sĩ tập sự.
Phương Sơ Tâm bóp đầu, nhíu chặt lông mày, lấy tay đè lên một vị trí ở trong bụng của cô: “Nơi này có đau không?”
Trần Tinh Độ lắc đầu.
“Trước đây từng có tiền sử bệnh gì?” Phương Sơ Tâm hỏi.
“Đã từng đau dạ dày cấp tính…” Trần Tinh Độ nói. Làm phóng viên là một công việc rất không ổn định, thường xuyên bận rộn, đến cơm còn không kịp ăn, cho nên những bệnh lý dạ dày là chuyện hết sức bình thường.
“Có vẻ không giống lắm…” Phương Sơ Tâm cũng vội vàng, cô ấy có thành tích khá, thế nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế, rời khỏi tri thức lý thuyết trong sách vở thì đầu óc lại trống rỗng.
Phương Sơ Tâm lại đè vị trí ở dưới bụng trái của cô hỏi: “Chỗ này có đau không?”
Trần Tinh Độ vẫn lắc đầu.
Phương Sơ Tâm nghĩ có lẽ mình không thể làm được, không dám tiếp tục trì hoãn nữa, vội vội vàng vàng nói: “Trước hết cô hãy chờ một chút đã, tôi đi gọi giáo sư của tôi đến đây.”
“…”
Trần Tinh Độ nghĩ bản thân thật sự không may mắn, cơ thể khỏe mạnh tám trăm năm không hề sinh bệnh một lần nào, vừa vào bệnh viện thì lại đụng một người có trình độ tay nghề không cao.
Cô nhắm mắt nằm ở trên giường, cố nén cơn đau ở bụng, yếu ớt thoi thóp.
Chờ một lát sau, Trần Tinh Độ đau đến mức sắp ngất đi, tấm màn ở bên giường bệnh bị kéo xuống. Ở phía sau bác sĩ tập sự trẻ tuổi lúc trước còn có thêm bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
Người đàn ông chân dài, mặc trên người một chiếc áo khoác trắng, khẩu trang tháo xuống treo ở một bên tai, hai tay tùy ý thả vào trong túi, có lẽ là vừa mới ra khỏi phòng giải phẫu liền vội vàng chạy tới, ở bên ống tay áo bên cạnh còn dính một chút máu.
Vừa nhìn thấy cô, người đàn ông vốn đang nghiêm túc rõ ràng, lông mày không khỏi nhíu sâu lại.
Trần Tinh Độ bỗng nhiên nghĩ, hình như lúc này đầu không còn hôn mê nữa, cái bụng đã hết đau, cũng không muốn nôn mửa, cả người lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, thậm chí muốn xoay người chuồn luôn.
Cô nhắm chặt hai mắt, ngã xuống giường, giả bộ chưa từng nhìn thấy cái gì, chỉ mong rằng một giây sau cả thế giới này hủy diệt đi thôi.