Trần Tinh Độ nghĩ cái thế giới này thật sự quá nhỏ, cô càng không muốn gặp người nào thì sẽ càng đụng phải.
Cô nằm ở trên giường, giống như một con cá biển thoi thóp, nhắm chặt mắt, giả bộ bản thân chưa từng nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, vẻ mặt của Phó Tư Mặc hiện lên sự sững sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ giải quyết công việc hàng ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hỏi: “Tình huống bệnh nhân như thế nào”
“Sau nửa tiếng bệnh nhân đến khám bệnh thì nói là đau bụng, có tiền sử bị viêm dạ dày, tôi đã kiểm tra bụng của cô ấy, không cảm giác được đau đớn.” Phương Sơ Tâm báo cáo.
Phó Tư Dư đi đến trước giường bệnh, đang muốn kiểm tra cho cô, còn chưa chạm vào người cô, Trần Tinh Độ bỗng nhiên nói nhỏ: “Đừng chạm vào tôi, đi tìm bác sĩ khác đến đây.”
“Đêm nay bệnh viện bận rộn nhiều việc, toàn bộ bác sĩ của khoa cấp cứu đều đang ở trong phòng giải phẫu, bây giờ không phải là lúc bốc đồng.” Phó Tư Dư nhìn cô, nói nhỏ.
“...”
Trần Tinh Độ mấp máy môi, sắc mặt càng trở nên trắng bệch hơn, dường như một giây sau sẽ ngất ngay tại chỗ.
Cô bắt đầu phát sốt từ sáng sớm ngày hôm qua, sau đó phát triển trở thành chán ăn, buồn nôn, mệt mỏi. Tận tới đêm khuya, sau khi tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường cấp ba, sáng sớm quay trở về nhà lại bắt đầu phát sốt, nôn mửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này lăn qua lăn lại mới đến bệnh viện, cả người đã không còn sức lực nữa.
Cô mở mắt ra, giãy dụa muốn ngồi dậy từ trên giường bệnh: “Tôi quay trở về.”
“Đừng lộn xộn.” Phó Tư Dư khẽ nhíu lông mày, ấn bả vai của cô: “Ngay cả để cho anh kiểm tra em cũng không chịu sao?”
Phương Sơ Tâm đứng ở bên cạnh nhìn bầu không khí hai người giằng co không nghỉ, vẻ mặt của Phó Tư Dư nghiêm túc mà khẩn trương, đây không phải là lần đầu tiên cô đi theo Phó Tư Dư, rất hiếm khi nhìn thấy Phó Tư Dư có dáng vẻ tức giận như vậy.
Lại nhìn bệnh nhân nữ đang nằm ở trên giường bệnh… Rõ ràng vẻ mặt đau đến sắp chết, nhưng lại quật cường chống thân thể không chịu nhượng bộ nửa bước.
Trần Tinh Độ nhắm mắt lại, đau đến mức không còn sức lực để đấu tranh, môi trở nên trắng bệch, nói nhỏ: “Để cho anh khám thì chỉ cảm thấy mình bệnh quá nặng.”
Ánh mắt Phó Tư Dư trầm xuống, tay hơi dùng sức, đè cô nằm ở trên giường: “Vậy cũng phải kiểm tra xong rồi hãy nói.”
Anh đeo bao tay vào, hỏi Phương Sơ Tâm ở bên cạnh: “Ban nãy cô đã kiểm tra vị trí nào của cô ấy?”
“...”
Phương Sơ Tâm vẫn còn chìm đắm trong phỏng đoán về mối quan hệ giữa hai người, nghe thấy câu hỏi của Phó Tư Dư, vội vội vàng vàng lấy lại tinh thần: “Là bên trên bụng phải và bên dưới bụng trái.”
Trần Tinh Độ nằm ở trên giường đã đau đến mức sắp không xong rồi, ở trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, thấm ướt cả trán, Phó Tư Dư giật áo khoác của cô ra, lấy tay đè ở bên dưới bụng phải của cô.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Trần Tinh Độ đã đau đến mức cả người căng cứng lại, cổ họng nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ.
Lông mày Phó Tư Dư càng nhíu chặt lại.
Anh nói: “Sáng sớm hôm qua bệnh nhân đã bắt đầu lên cơn sốt, xuất hiện triệu chứng kén ăn, nôn mửa, nhịp tim đập nhanh hơn, ấn lên mạch dưới bụng phải thì thấy đau đớn, chẳng lẽ như vậy mà cô cũng không chẩn đoán ra được bệnh nhân bị viêm ruột thừa phát tác sao?”
Phương Sơ Tâm ngẩn người, sau lưng lập tức lạnh lẽo.
“Tôi cứ nghĩ cô ấy bị…”
“Đôi khi bệnh nhân có những phán đoán không chính xác với tình huống của bản thân, bởi vì trước đây từng bị viêm dạ dày cho nên liền nghĩ bản thân bị viêm dạ dày cấp tính tái phát, chẳng lẽ trong năm năm học ở trường giáo viên không dạy cô cách phân biệt nguyên nhân đau bên dưới bụng phải với bên trên bụng phải, đau bên dưới bụng trái với đau bên trên bụng trái sao?”
“...”
Phương Sơ Tâm bị chất vấn đến mức không nói nên lời.
Phó Tư Dư tháo găng tay xuống: “Bệnh nhân đã đau bụng quá tám tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể cao đến 39.2 độ, có các triệu chứng sốt và trúng độc, nghi ngờ là thủng ruột thừa, cần phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”
Rốt cuộc Phương Sơ Tâm cũng hồi phục lại, lập tức phản ứng kịp: “Tôi sẽ đi chuẩn bị phòng giải phẫu.”
Sau khi Phương Sơ Tâm rời khỏi, trong phòng khám chỉ còn có hai người bọn họ. Trần Tinh Độ nằm ở trên giường, đau đến mức rên hừ hừ, mơ hồ nghe anh nói muốn phẫu thuật cô, vô ý thức lấy tay nắm chặt áo khoác trắng của anh: “Phó… Phó Tư Dư… Anh không nên thừa dịp tôi sinh bệnh mà báo tư thù…”
“...”
Vẻ mặt khẩn trương của Phó Tư Dư khi răn dạy Phương Sơ Tâm lúc nãy thoáng chốc trầm tĩnh lại, anh dịu dàng nhìn cô, cầm bàn tay nhỏ đang kéo vạt áo của mình, giọng nói mềm mỏng nói: “Em bị viêm ruột thừa tái phát, rất nghiêm trọng, nhất định phải tiến hành phẫu thuật.”
Từ nhỏ đến lớn Trần Tinh Độ sợ nhất chính là phòng phẫu thuật, nhớ cấp ba năm xưa cô đã không cẩn thận bị thương ở chân, phải khâu vết thương, kêu khóc khiến cho cả cái bệnh viện đều nghe thấy.
Cô đau đến mức rên hừ hừ, cố gắng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, thế nhưng lúc này cô sinh bệnh không có sức, chỉ có thể mặc cho anh áp bức: “Phó Tư Dư, tôi và anh không đi chung đường.”
Nói xong cô liền đau đến mức ngất đi.
Sau khi tỉnh lại thì cuộc phẫu thuật đã xong, bởi vì tình huống của cô rất nghiêm trọng, Phó Tư Dư đặc biệt chuẩn bị một phòng phẫu thuật, vốn thủ thuật cắt bỏ ruột thừa đơn giản như vậy không đến lượt khiến Phó Tư Dư mổ chính, thế nhưng lúc đó anh lại kiên định muốn vào phòng giải phẫu.
Từ lúc mổ bụng, cắt bỏ, dẫn mủ và dịch ra ngoài, rửa lại đến bước khâu lại cuối cùng đều do anh tự mình ra tay, người phụ trợ thứ hai ở bên cạnh gần như bị gạt sang một bên, không thể nhúng tay vào.
Toàn bộ bệnh viện Nam Thành, ngoại trừ bản thân Phó Tư Dư, không có người nào biết được vì sao anh lại khẩn trương như thế.
Sau khi hết thuốc tê, Trần Tinh Độ dần dần tỉnh lại, đập vào mắt là đèn chiếu sáng ở trên trần nhà màu trắng của phòng bệnh, ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến cho cô choáng váng. Mùi nước khử trùng cay mũi xông vào khoang mũi, cơ thể mệt mỏi không có sức lực khiến cho cô vô thức nhíu mày.
Y tá ở bên cạnh đang rút kim tiêm cho cô, có một cái máy theo dõi nhịp tim được gắn liền với cô, lúc này ở trong điện tâm đồ, nhịp tim của cô đập mạnh, liên tục phát ra tiếng kêu.
Cô vừa mới muốn cử động một chút, bên dưới bụng truyền đến một trận đau nhức.
Y tá vội vàng nói: “Cô vừa mới phẫu thuật xong, không thể lộn xộn được.”
“... Phẫu thuật?” Thuốc tê còn chưa hết, đầu óc Trần Tinh Độ mơ hồ, mãi một lúc sau cô mới phục hồi được tinh thần: “Đã phẫu thuật rồi? Ai nói tôi muốn làm phẫu thuật?”
“Cũng đã làm xong rồi.” Y tá thấy thế cũng không thể trách được, có một số bệnh nhân rất nhạy cảm đối với thuốc tê, sau khi tỉnh lại thì đầu óc cũng không được rõ ràng: “Là giáo sư Phó đã chủ đạo giúp cô. Cô thật sự may mắn đấy, giáo sư Phó mới về nước không lâu, bên ngoài có đầy người ầm ĩ muốn tranh giành còn không được, danh sách phẫu thuật của anh ấy kéo dài đến ba tháng sau, cô chỉ là một cuộc phẫu thuật cắt ruột thừa nho nhỏ lại có thể khiến cho giáo sư Phó mổ chính cho cô.”
Trong lời nói còn mang theo ý hâm mộ và ghen ghét.
“...”
Trần Tinh Độ thầm khinh bỉ ở trong lòng, vận may ấy cho cô có được hay không?
Sau khi thuốc tê dần dần hết đi, đầu óc Trần Tinh Độ khôi phục lại sự tỉnh táo, hồi tưởng lại tình huống ở trong phòng cấp cứu. Hình như cô bị viêm ruột thừa tái phát, hơn nữa còn là loại rất nghiêm trọng, cũng không phải giống như cô dự đoán là viêm dạ dày bình thường.
Phải làm phẫu thuật là làm, thoáng cái chín năm đã qua đi, cô không còn là cô gái yếu ớt la hét om sòm khi bị khâu mấy mũi kia nữa. Thế nhưng chuyện duy nhất không thoải mái đó là Phó Tư Dư động dao với cô, cô đã lập lời thề không đi chung đường với anh, thế nhưng vừa mới quay trở về đã bị anh nhìn thấy thân thể.
Trần Tinh Độ không còn nhiều sức lực để nói chuyện nữa, trong lòng buồn rầu, xoay người nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, phiền cô nói với Phó Tư Dư sau khi xong việc thì qua đây tìm tôi một chuyến.”
“...”
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ hờ hững của Trần Tinh Độ, y tá còn cảm thấy kỳ lạ, sau khi Phó Tư Dư quay về nước thì cũng là một nhân vật nổi tiếng trong bệnh viện, bình thường khi anh phẫu thuật cũng có rất nhiều cô gái hộ sĩ cùng với bác sĩ tập sự tranh nhau muốn đi xem, bệnh nhân hy vọng anh phụ trách cũng càng ngày càng đổ xô đến.
Thế nhưng không ngờ ngày hôm nay còn có người không biết tốt xấu như vậy, có Phó Tư Dư mổ chính còn mang vẻ mặt ghét bỏ.
Y tá nghĩ mãi mà không rõ, lắc đầu thở dài, sau khi treo lọ thuốc chống viêm cho Trần Tinh Độ đã bỏ ra ngoài.
Chờ Trần Tinh Độ tỉnh ngủ đã là chạng vạng tối, ánh chiều tà theo song cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh. Tối hôm qua cô vội vàng nhập viện, buổi sáng ngày hôm nay thì phẫu thuật, thời gian phẫu thuật ba tiếng đồng hồ, chờ thuốc tê cũng ba tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian về nước này đã lăn qua lăn lại, thể xác thực sự mệt mỏi, thoáng cái không chịu nổi đã bị bệnh, nằm viện cả ngày ngược lại thể xác và tinh thần đều trở nên bình tĩnh trở lại, giấc ngủ ngược lại yên ổn.
Cô đang muốn giơ tay dụi dụi mắt, ánh mắt liếc qua nhìn thấy ở bên cạnh giường bệnh có người. Không biết người đàn ông đã ngồi ở bên giường bệnh của cô bao lâu, có lẽ đã tan tầm, bỏ đi áo khoác trắng ở trên người, mặc quần tây cùng áo sơ mi, thắt một cái cà vạt màu xanh ngọc, lưng ưỡn thẳng ngồi đó, yên tĩnh chờ cô tỉnh lại.
Khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, vẫn có vẻ trong sáng dịu dàng thời niên thiếu, chẳng qua thời gian đã mài mòn sự ngây ngô ở trên khuôn mặt của anh, đường viền khuôn mặt càng ngày càng trở nên trưởng thành hơn, góc cạnh rõ ràng.
Gương mặt này vừa khiến người ta quen thuộc, thế nhưng cũng xa lạ.
Bởi vì Trần Tinh Độ chủ động nhờ người gọi anh qua, đối với sự xuất hiện của anh, Trần Tinh Độ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cô chống cơ thể, cố gắng ngồi ở trên giường, thế nhưng bị đối phương ngăn cản.
Phó Tư Dư lấy tay đè chặt vai của cô, hơi nhíu lông mày, giọng nói mềm mỏng: “Vừa mới phẫu thuật xong, không nên lộn xộn.”
Cho dù có tức giận anh vẫn mang theo vẻ nhã nhặn.
Dường như từ lúc còn là học sinh anh vẫn mang dáng vẻ như không hề có chút rung động nào như thế, chỉ có rất ít thời gian, Trần Tinh Độ có thể nhìn thấy một chút tình cảm dưới khuôn mặt lạnh như núi băng đó của anh.
Bây giờ Trần Tinh Độ còn đang sinh bệnh, không có nhiều sức lực để đấu tranh, bị anh nhẹ nhàng ấn một cái đã thuận thế nằm ở trên giường.
Đêm kỷ niệm thành lập trường gặp lại nhau, cô vẫn còn chưa khống chế được tâm trạng, thế nhưng lúc này ở trong phòng bệnh, lòng Trần Tinh Độ như mặt hồ phẳng lặng.
Cô nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt từ từ nhắm hai mắt lại: “Anh nói đi, lần này quay trở về tìm tôi là có ý đồ gì?”
Phó Tư Dư không nói lời nào, lấy ra một chiếc khăn tay ngắn ở bên hông, lau mồ hôi trên mặt cho cô.
Đời này chuyện mà Trần Tinh Độ không chịu được nhất chính là già mồm cãi láo, sống thì phải yêu ghét rõ ràng, rất nhiều chuyện là một thì là một, là hai thì là hai, không có che che lấp lấp, trốn trốn tránh tránh.
Cô xoay mặt đi, tránh động tác của anh: “Anh đừng chơi trò tình nhân cũ gặp mặt lại với tôi, chúng ta ngay cả quan hệ tình nhân cũng không tính.”
Cùng lắm chỉ là thời học sinh ngu ngốc không hiểu chuyện, nảy sinh tình cảm, cô tình nguyện cho rằng có thể cùng anh sống đến hết một đời, cho rằng chờ đợi sẽ có kết quả tốt, trông cậy vào cục đá có thể nở ra hoa, núi băng sẽ vì cô mà biến thành biển lửa.
Kết quả anh dùng hành động thực tế để nói cho cô biết, tất cả đều chỉ là do cô một mình mơ mộng viển vông.
Tám năm qua đi, tỉnh mộng, Trần Tinh Độ đã sớm ý thức được tất cả mọi chuyện nên kết thúc, không hiểu anh quay trở về tìm cô thì có ý nghĩa gì.
Phó Tư Dư nhìn cô: “A Độ, anh biết em rất khó tiếp thu, nhưng anh mong rằng em có thể cho anh một cơ hội, nghe anh giải thích.”
“Giải thích? Giải thích như thế nào? Giải thích ngày đó tám năm trước rõ ràng anh nói muốn tới tìm tôi, nhưng thất hứa sao?” Trần Tinh Độ nhìn về phía anh, đề cập chuyện năm đó, tâm trạng không còn bình tĩnh như cô tưởng tượng nữa, giọng nói không tự giác trở nên nghẹn ngào: “Anh có biết tôi đã chờ anh trong bao lâu không, tôi…”
Vừa nói đến đây, cô không có cách nào nói tiếp được nữa, xoay mặt sang chỗ khác, không muốn để cho anh nhìn thấy viền mắt đã ửng hồng của cô.
Cô nhắm mắt lại bình tĩnh lại, đè xuống yêu hận đang dâng trào trong lồng ngực của mình.
Phó Tư Dư nói nhỏ: “Xin lỗi.”
“Bây giờ nói những chuyện này đã không còn ý nghĩa, hai chúng ta không thể nào.” Trần Tinh Độ hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng. Cô là một người rất kiêu ngạo, không có cách nào tha thứ cho người mà hết lần này đến lần khác chạm vào điểm mấu chốt của cô: “Tôi rất cảm ơn chuyện ngày hôm nay. Nhưng cũng chỉ là như thế, tôi không hy vọng anh còn ôm mơ mộng hão huyền về quan hệ của chúng ta nữa.”
Phó Tư Dư mấp máy môi, còn chưa nói được lời nào, cửa phòng bệnh đã bị người ta gõ ở bên ngoài.
Y tá ở bên ngoài cửa nhắc nhở anh: “Giáo sư Phó, hôn thê nhỏ của anh đến rồi.”