Hôm sau Trần Tinh Độ lo lắng muốn ra viện, bởi vì nghe nói “Thiên Đường Đoạ Lạc” mới ra thông báo tuyển dụng, Lý Sùng Thanh nói cho cô biết đó là cơ hội tốt ngàn năm có một, bảo cô nên nắm bắt thật tốt.
Trần Tinh Độ nằm viện mấy ngày nay đã học thuộc lòng, đại khái đã nắm rõ ràng kết cấu bên trong của cái hội sở này, nếu muốn điều tra những quan hệ không đứng đắn, cô cần phải đi sâu vào hơn, trở thành một nhân viên chính thức.
Bởi vì không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng nay Phó Tư Dư không có tới kiểm tra phòng, đại khái là có việc, cho nên hôm nay người đến là bác sĩ tập sự ở trong phòng cấp cứu đêm đó. Sáng sớm Phương Sơ Tâm nhìn thấy Trần Tinh Độ xuống dưới đất hoạt động, hết co duỗi chân rồi lại tập ngực, giật mình thiếu chút nữa hét lên: “Cô đang làm gì thế? Vừa mới phẫu thuật xong không thể vận động mạnh được, vết thương sẽ bị hở.”
Trần Tinh Độ bị ép nằm ở trong bệnh viện mấy ngày rồi, mỗi ngày ngoại trừ ăn lại ngủ, cảm giác giống như nuôi heo vậy. Làm phóng viên nhiều năm, cô vẫn chưa từng được thử qua cuộc sống nhàn nhã như vậy, cả người đều không quen.
Bây giờ cô giống như một cái mô tơ tích đầy điện, lúc nào cũng có thể nổ tung: “Bác sĩ, cô thấy tôi khoẻ rồi này, có thể cho tôi xuất viện được không?”
“...”
Phương Sơ Tâm hơi do dự, quan sát sắc mặt phấn chấn tinh thần của Trần Tinh Độ, động tác của cô lưu loát, thậm chí còn đứng tại chỗ tạo thành hình chữ mã.
Phương Sơ Tâm nói: “Thế nhưng giáo sư Phó kiến nghị cô ở lại viện quan sát thêm vài ngày.”
“Quan sát cái rắm.” Trần Tinh Độ vừa nghe thấy tên của anh thì tức giận, bật dậy từ dưới đất nói: “Tôi tự biết rõ tình huống thân thể của chính mình, còn cần anh ta cho phép?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm đó Phương Sơ Tâm nhìn thấy thái độ của Phó Tư Dư đối với Trần Tinh Độ, cũng nhìn thấy thái độ của Trần Tinh Độ đối xử với Phó Tư Dư ở trong bệnh viện mấy ngày nay. Một người quan tâm an ủi, cẩn thận tỉ mỉ, một người thì khuôn mặt lúc nào cũng không thể nhịn được, ước gì một giây sau đối phương sẽ biến mất trên thế giới này.
Phương Sơ Tâm chắc chắn trước đây hai người từng có quan hệ.
Ngày hôm nay Phó Tư Dư không đến bệnh viện, Phương Sơ Tâm không có giáo sư ở bên cạnh cẩn thận dạy dỗ cho nên rất lo lắng, lộ ra dáng vẻ nữ sinh nhiều chuyện. Cô bỏ bệnh án xuống tò mò hỏi: “Trước đây cô có quen biết với giáo sư Phó sao?”
“...”
Trần Tinh Độ vô ý thức nói: “Không biết.”
“Cô nói dối.” Ngày hôm nay dáng vẻ của Phương Sơ Tâm giống như quyết tâm hỏi ra bằng được: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm việc với giáo sư Phó, lúc anh ấy đang ở nước Mỹ, tôi từng nghe nói mỗi lần anh ấy phẫu thuật đều có cấp bậc cao thế nào. Làm sao lại tuỳ tiện thực hiện một cuộc phẫu thuật nhỏ như cắt bỏ ruột thừa này được?”
Ruột thừa thì làm sao? Cho dù ruột thừa không phải là một bộ phận có ích gì, thế nhưng dù sao đó cũng là một bộ phận ở trên cơ thể của cô mà, tại sao ở trong lời nói của bác sĩ tập sự và y tá thì khi nhắc đến chuyện Phó Tư Dư tự mình cắt ruột thừa cho cô, giọng nói đều chẳng đáng như thế.
Trần Tinh Độ nói: “Có lẽ đúng lúc ấy anh ta nhàn rỗi, không có quan hệ gì với tôi.”
Phương Sơ Tâm lắc đầu: “Giáo sư Phó không phải là bác sĩ chuyên trách ở bệnh viện này, anh ấy chỉ đến trợ giúp trong một khoảng thời gian, dựa vào lý lịch của giáo sư Phó cũng có thể chuẩn bị tự mình treo biển hành nghề mở bệnh viện ở bên ngoài rồi, mỗi một ca phẫu thuật cũng hơn một triệu, cô…”
Trần Tinh Độ: “...” Đang có ý khinh thường ruột thừa của cô sao?
Trần Tinh Độ không có ý định tiếp tục dây dưa nữa, chuyện của cô với Phó Tư Dư đã là chuyện ngày xửa ngày xưa rồi, không định để cho người bên cạnh biết.
Cô nói: “Nói chung tôi với Phó Tư Dư không có quan hệ, các cô muốn biết cái gì thì tự đi hỏi anh ta đi.”
Phương Sơ Tâm đi rồi, Trần Tinh Độ nằm ở trên giường bệnh suy nghĩ, chắc chắn bác sĩ và y tá ở trong bệnh viện này đều nghe theo sự chỉ huy của Phó Tư Dư, sẽ không dễ dàng thả cô xuất viện, nhưng mà tình huống lúc này của cô rất khẩn cấp, thực sự không có rảnh tiếp tục ở đây dông dài.
Trong lòng Trần Tinh Độ lo lắng, còn chưa nghĩ ra được đối sách, xoay người ở trên giường, bỗng nhiên, ánh mắt chú ý đến một tờ giấy mà Phương Sơ Tâm để quên ở trên bàn lúc nãy.
“Đơn đồng ý cho bệnh nhân xuất viện của bệnh viện.”
Bệnh nhân bình thường muốn xuất viện phải thông qua ý kiến của bác sĩ trưởng, Trần Tinh Độ nhìn vị trí ký tên trống không, đột nhiên có một ý nghĩ.
Lần này Phó Tư Dư về nước không phải vì trở thành bác sĩ của bệnh viện công, mà anh đã có dự định từ trước đó rất lâu rồi, chuẩn bị quay trở về để mở bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này hỗ trợ ở bệnh viện Nam Thành chỉ là tạm thời, chủ yếu là do Phó Minh Lễ và Trần Phinh Đình sắp xếp, trước kia hai người công tác ở bệnh viện Nam Thành, năm đó bởi vì bệnh tình của anh, cha mẹ dứt bỏ sự nghiệp trong nước, thiếu rất nhiều ân tình. Cha thiếu con đền, hôm nay anh khỏi bệnh, cho nên về lý nên gánh vác trách nhiệm.
Trong khoảng thời gian này, trách nhiệm với bệnh viện và công việc xã giao liên tiếp, cho dù là người có tinh thần tốt đến đâu cũng ăn không tiêu. Phó Tư Dư chào tạm biệt với bạn bè, đi ra khỏi quán rượu, đang chuẩn bị khởi động xe hơi, trước mặt chậm rãi xuất hiện một chiếc Porsche Cayenne màu đen.
Cửa xe ở chỗ ngồi phía sau hạ xuống, Trương Tử Nhiễm ở bên trong chào hỏi anh: “Giáo sư Phó, đã lâu không gặp, không biết có thể tụ họp với đứa em này một chút hay không?”
…
Phó Tư Dư xuất ngoại được vài năm, đã lâu không gặp những bạn học cũ, Trương Tử Nhiễm cũng thật sự không ngờ còn có thể có một ngày nhìn thấy anh ở trong nước.
Trương Tử Nhiễm dẫn theo anh đi đến quán bar mà mình mới mở, lúc này sắc trời còn sớm, quán bar bình thường đến bốn giờ mới bắt đầu mở cửa, Trương Tử Nhiễm điền mật mã, mở rộng cửa đi vào, bật đèn ở bên trong lên, tiện tay ném chìa khoá xe xuống cái sô pha ở bên cạnh.
Vừa đi cậu ta vừa giới thiệu: “Đứa em bất tài, không có bản lĩnh lớn như giáo sư Phó, có thể từ nước ngoài du học trở về, còn chuẩn bị mở bệnh viện tư nhân. Mấy năm nay yên lặng kinh doanh, coi như cũng có chút thành tích, mở mấy quán rượu ở trung tâm thành phố.”
Phó Tư Dư nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu ta, lại không để ý, ánh mắt lạnh nhạt quan sát bốn phía một vòng, giọng nói cũng nhẹ như thế: “Rất tốt.”
Từ lúc còn đi học thì tính cách của anh đã lạnh nhạt như thế, cho dù ngôn từ hay hành động vẫn luôn có dáng vẻ nước chảy mây trôi. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, bởi vì cái dáng vẻ như không quan tâm đến mọi chuyện của anh mà hấp dẫn biết bao nhiêu nữ sinh xông pha khói lửa vì anh.
Trần Tinh Độ còn là người liều mạng nhất.
Trương Tử Nhiễm chủ động mời anh đến, tất nhiên phải ra dáng người chủ, lúc này nhân viên phục vụ còn chưa đến, cậu ta đứng ở trong quầy bar, tự mình làm bartender: “Muốn uống chút gì không? Rượu whisky?”
“Cũng được.” Phó Tư Dư nói. Anh không có nghiên cứu về rượu.”
Trương Tử Nhiễm mở nắp bình, lại đặt một cục đá vào trong cốc, đổ rượu dọc theo thành cốc, giọng nói rất lạnh nhạt: “Anh có biết đêm anh quay trở về Nam Thành, một cốc rượu Whisky lớn như thế, cô ấy uống bao nhiêu hay không?”
Phó Tư Dư không nói gì, lông mày khẽ nhíu.
Trương Tử Nhiễm nói: “Sáu cốc.” Khoé môi cậu ta nở nụ cười cay đắng, nhớ lại cảnh tượng đêm đó: “Cô ấy uống giống như không muốn sống nữa, rót từng cốc từng cốc vào trong dạ dày, ai khuyên cũng không nghe.”
Rót hết một cốc rượu, Trương Tử Nhiễm đưa cốc rượu Whisky đã rót ra trước mặt anh.
Mọi người đều hiểu rõ chuyện, bây giờ là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Phó Tư Dư hỏi: “Mấy năm nay cậu không ở cùng A Độ sao?”
Trương Tử Nhiễm hơi ngẩn người một chút, dường như không ngờ rằng anh đột nhiên hỏi vấn đề này.
Cậu ta lắc đầu, bên môi mang theo nụ cười tự giễu: “Không có. Ngược lại thực ra tôi rất muốn, nhưng từ lúc bắt đầu tôi đã biết rõ chuyện này không có khả năng.”
Bầu không khí rơi vào im lặng, hai người đàn ông tập trung uống rượu, bốn phía yên tĩnh, chỉ có âm thanh nuốt rượu.
Uống hết một chén rượu mạnh, bình thường Trương Tử Nhiễm là người có tửu lượng vô cùng tốt, thế nhưng ngày hôm nay hơi say. Cậu ta cúi đầu đi về phía trước, lướt qua quầy bar, một tay túi lấy cà vạt của Phó Tư Dư nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Lần này trở về, anh phải đối xử thật tốt với cô ấy, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Phó Tư Dư không có động tác, cứ thế để cậu ta uy hiếp chính mình.
Ánh mắt của anh an tĩnh: “Được.”
Buổi chiều chuồn êm xuất viện, trước hết Trần Tinh Độ đi đến “Thiên Đường Sa Đoạ” xin làm việc, để thuận tiện cho cô điều tra, Lý Sùng Thanh đã sắp xếp cho cô một thân phận mới. Tên tiếng Trung của cô là Lý Hồng, tốt nghiệp ở một học viện chuyên ngành kỹ thuật. Bằng cấp không cao, là người ở huyện thành, bởi vì ở trong nhà có cha mẹ và em trai cần phải nuôi dưỡng, cho nên mới bất đắc dĩ phải trở thành phục vụ.
Bề ngoài “Thiên Đường Đoạ Lạc” là một hội sở cấp cao, tuy nhiên bên trong là một khu giải trí tích hợp massage chân, spa, ca hát, vũ trường. Vừa đi từ cổng chính vào, ở bên trong mờ tối cùng với bên trên tường treo đầy tranh ảnh mỹ nữ không khỏi khiến người ta nghĩ đến những điều không đứng đắn.
Khó trách bị tố cáo tồn tại những giao dịch không đứng đắn, hoàn cảnh như thế, có nói là trong sạch cũng không có người nào tin.
Trần Tinh Độ đến nhận công việc hầu rượu, cô có dung mạo thanh tú, dáng người thon thả, liếc mắt đã được người phụ trách là dì Lan nhìn trúng. Dì Lan đọc sơ lược lý lịch của cô, đưa cô đến tầng hai, vừa đi vừa giới thiệu với cô: “Tầng một là phòng ca múa, tầng hai là do tư nhân thuê phòng, giống như là tiếp đãi khách quý. Cô biết ông chủ của chúng ta lợi hại như thế nào hay không, khách đến đây đều giàu có, tiền thưởng cả đêm hầu rượu cũng phải đến con số này.”
Liên quan đến số tiền, dì Lan cũng không nói rõ ràng, chỉ quay đầu nói phát âm qua miệng rồi giơ tay ra hiệu.
Ít nhất cũng phải năm chữ số.
Cả đêm có thể kiếm được số tiền hơn vạn, còn cao hơn tiền lương một tháng của rất nhiều người.
Trần Tinh Độ yên lặng một lúc, giơ tay khẽ điều chỉnh khuyên tai ở trên lỗ tai một chút, ở bên trên khuyên tai có camera lỗ kim và ghi âm.
Cô hỏi: “Tôi bắt đầu đi làm từ ngày mai sao?”
“Nếu như cô đã chuẩn bị tốt, tối nay cũng có thể đến.” Đi lên tầng hai, lần thứ hai dì Lan quan sát dáng người của Trần Tinh Độ, cười đến híp cả mắt nói: “Dựa vào điều kiện của cô, nhất định sẽ lên phòng thuê ở tầng hai. Cô yên tâm, khách ở nơi này đều rất hào phóng, sẽ không bạc đãi đâu.”
Trần Tinh Độ ngoan ngoãn trả lời: “Cảm ơn dì Lan.”
“Haiz, không khách khí không khách khí.” Dì Lan nhìn thấy được lợi thế ở cô, gần đây bên này rất thiếu người, hiếm lắm mới tuyển được một người có điều kiện tốt như thế, trong lòng rất mừng rỡ: “Sau này cô làm việc ở đây, sẽ gọi là Mai Khôi.”
“Dạ.” Trần Tinh Độ lại khéo léo trả lời.
Đi ra khỏi hội sở, Trần Tinh Độ đón ánh nắng hoàng hôn, chậm rãi ổn định lại tâm trạng. Ban nãy ở bên trong căn phòng tối tăm, trong không khí lại nồng nặc mùi thuốc lá và mùi nước hoa, suýt chút nữa khiến cho cô buồn bực không thở nổi nữa.
Cô đứng ở ven đường chờ xe, lấy ra một bao thuốc từ trong ba lô, châm một điếu, hít sâu một ngụm, giảm bớt cái khí bẩn ở trong lồng ngực kia đi.
Bỗng nhiên ở trong đầu nhớ lại bức ảnh mỹ nữ trên bức tường giữa tầng một và tầng hai, từng bức ảnh đều ăn mặc như khoả thân, lộ ra cơ thể trắng nõn nhìn không sót một cái gì, Trần Tinh Độ thiếu chút nữa bị sặc điếu thuốc.
Cô ho mạnh vài cái, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, mặc dù nói rằng cô đi đến đây để điều tra, bản chất vẫn là một phóng viên, thế nhưng trình độ ác liệt của câu lạc bộ tư nhân này đã vượt qua tưởng tượng của cô. Từ nhỏ đến lớn cô đều rất hiếm khi đi đến quán bar, chứ đừng nói là những nơi ăn chơi không đứng đắn như thế này.
Trong lòng Trần Tinh Độ hơi buồn phiền, ngoại trừ hút hai điếu thuốc giải sầu thì cũng không có cách nào tốt hơn.
Xe đến, cô mở cửa xe ngồi xuống, nói với tài xế địa chỉ nhà, trực tiếp rời khỏi.
Sau khi quay trở lại căn hộ cũng đã hơn sáu giờ, mùa đông trời tối nhanh, vừa mới đi ra khỏi hội sở thì bầu trời ở bên ngoài còn có ráng chiều đỏ, ánh sáng màu đỏ nhuộm đến tận phía cuối chân trời. Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn ở trong nhà hắt ra, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống trên đường đá ven vườn hoa.
Trần Tinh Độ quẹt thẻ ở cổng ra vào, đi vào trong căn hộ, để ý ở bãi đậu xe cách đó không xa có thêm một chiếc Porsche đen nhánh.
Làm phóng viên nhiều năm, cô bồi dưỡng được năng lực quan sát tỉ mỉ, vừa mới vào đến tiểu khu Trần Tinh Độ đã chú ý đến bốn phía, bao gồm cả chỗ đậu xe ở dưới tầng. Ở nơi này phần lớn là phòng cho dân văn phòng thuê, ngoài bên ngoài chiếm đa số, đều là những thanh niên nam nữ bình thường, làm sao lại mua được chiếc xe đắt tiền như vậy?
Trần Tinh Độ nghĩ có lẽ là khách thuê mới.
Cô không để ý nhiều nữa, lăn lộn ở bên ngoài từ buổi trưa, đau đớn ở trên người còn chưa khỏi hẳn, bây giờ chỉ cảm thấy cả người mệt nhọc. Cô nhấc một cái túi ở trong tay, lúc nãy trước khi vào cô đã đến siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn tối nay.
Trần Tinh Độ ấn nút thang máy, trực tiếp đi lên tầng hai mươi ba. Còn đang cúi đầu tìm chìa khoá ở trong ba lô, chợt nghe thấy cửa thang máy ở phía sau vang lên một tiếng “keng”, mở ra một lần nữa.
Động tác tìm chìa khoá của Trần Tinh Độ dừng lại, vô ý thức xoay đầu nhìn.
Cửa thang máy vừa mở, một đôi chân thon dài lưu loát xuất hiện. Người đàn ông có dáng người cao ngất, bờ vai rộng rãi, cả người mặc âu phục chỉnh tề đang xuất hiện ở trước mắt cô.
“...”
Lạch cạch một tiếng. Cái chìa khoá ở trong tay Trần Tinh Độ rơi xuống mặt đất, con ngươi mở to, không thể tin được.