Trần Tinh Độ chưa từng nghĩ rằng, làm phóng viên con mẹ nó còn phải biết múa cột. Cô vừa biết đánh thái cực quyền, vừa biết đánh taekwondo, thậm chí còn từng tiếp xúc với võ tổng hợp và vịnh Xuân quyền.
Lúc còn nhỏ, Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn chưa bao giờ nghĩ đến việc cho cô đi học múa ba lê hay nhảy hiện đại để trau dồi khí chất nghệ sĩ cả.
Ồ không, học múa ba lê cũng vô ích, người ta muốn cô múa cột cơ, là loại nhảy múa mà chỉ cần một cây sào, chỉ dựa vào lực chân và sức mạnh cánh tay của vũ công để hoàn thành các động tác chống người, xoay ngược trên cây cột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, Trần Tinh Độ bắt đầu cảm thấy hối hận, ban nãy cô không nên qua bên này ngồi, cãi nhau với Phó Tư Dư không tốt à?
Từ khuôn mặt mong đợi của chủ tịch Vương ở trước mặt, ánh mắt Trần Tinh Độ cẩn thận di chuyển đến đầu bên kia của ghế sô pha.
Từ lúc cô ngồi xuống, sắc mặt của Phó Tư Dư càng trở khó coi, vừa đen vừa xanh, giống như một viên đá vừa được vớt lên từ dưới mương thối vậy.
Ánh đèn trong phòng riêng quét qua, cô mơ hồ nhìn thấy gân xanh trên trán anh đang kịch liệt co giật.
Đâm lao thì phải theo lao, ban nãy Trần Tinh Độ đã đồng ý với chủ tịch Vương sẽ biểu diễn văn nghệ, cô nhất định phải làm được. Mấy người tiếp rượu tối nay đều đã biểu diễn rồi, giờ đến lượt kẻ lừa bịp là cô, cô không thể từ chối được.
Trái tim hẫng đi một nhịp, cô đứng lên từ trên sô pha, nghĩ mình nhảy rồi, người xem mới là người thấy khó chịu, liên quan gì đến cô chứ?
Cô đi về phía sân khấu, còn chưa tới nơi, lúc đi qua trước sô pha, người đàn ông tự nhiên đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tư Dư sải bước tới, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng nói với cô: "Em đi ra đây với anh."
"..."
Trần Tinh Độ chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo ra khỏi phòng riêng.
Đã gần mười giờ tối, chính là lúc club náo nhiệt nhất, sàn nhảy trong sảnh tầng một ồn ào, tiếng nhạc xen lẫn tiếng nói chuyện của đám người, truyền đến tai không ngớt.
Phòng của bọn họ nằm trên tầng 2, nơi có sự riêng tư tuyệt đối. Mỗi phòng riêng đều có hành lang độc lập và được trang bị người phục vụ riêng, bắt buộc phải quẹt thẻ để vào.
Bên ngoài phòng riêng, Phó Tư Dư chặn cô trong góc, anh chống một tay ở bên cạnh mặt cô, cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng là đang rất tức giận: "A Độ, anh không ngờ em, em lại..." Anh nhắm mắt, vẻ mặt vừa bất lực vừa đau khổ: "... em lại sa ngã đến mức này."
Trần Tinh Độ: "..."
Tối nay Phó Tư Dư đã uống nhiều rượu, dáng vẻ trông rất khó chịu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.
Lúc này, Trần Tinh Độ vừa tức giận vừa buồn cười, ai ngờ rằng lúc cô ra ngoài làm phóng viên nằm vùng lại đụng trúng Phó Tư Dư.
Cô khoanh tay trước mặt, không khó chịu, vô cùng quan tâm hỏi: "Sao tôi lại sa ngã? Tôi dùng chính hai tay của mình để kiếm tiền, tôi tự nuôi mình."
“Em còn nói có thể tự nuôi chính mình.” Phó Tư Dư không nói nên lời nhìn cô: “Em ăn mặc như thế này...”
Anh nhìn xuống, khi ánh mắt di chuyển đến trước người cô, anh nhanh chóng thu tầm mắt lại, di chuyển sang một bên.
Không biết do uống rượu hay do cảm xúc mà tai anh đỏ bừng lên.
Trong cơn mơ màng, Trần Tinh Độ nhớ đến cậu bé năm nào mới nắm tay đã đỏ mặt.
Đồ cô mặc tối nay quả thực có hơi hở hang, nhưng đây đã là kết quả sau khi thương lượng với dì Lan rồi, chiếc áo lúc trước dì Lan đưa cho cô, mặc lên người chẳng khác nào không mặc.
Trước ngực cô có một đường cổ áo tròn, để lộ xương quai xanh mảnh mai và lồng ngực hơi nhấp nhô, phong cách khá kín đáo. Chỉ có điều do da của cô trắng, người lại gầy nên mới khiến chiếc váy trở nên rộng.
Trần Tinh Độ mỉm cười: "Phó Tư Dư, anh ở Mỹ chín năm mà sao vẫn còn bảo thủ như vậy? Không phải mọi người đều nói con gái Mỹ rất cởi mở sao?"
“Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?” Phó Tư Dư rút tay về, đứng đối mặt với cô, lặng lẽ nhìn cô.
Tối nay ra ngoài, Trần Tinh Độ không hề nghĩ mình sẽ gặp anh. Càng không ngờ cả hai sẽ nói chuyện nhẹ nhàng ở hành lang bên ngoài phòng riêng như vậy.
Đêm nay, tâm trạng Trần Tinh Độ vô cùng tốt.
"Anh ở Mỹ lâu như vậy mà chưa từng có bạn gái?"
“… Không có.” Phó Tư Dư thấp giọng nói. Anh cụp mi xuống, đứng trước mặt cô như một học sinh ngoan ngoãn.
Trần Tinh Độ sửng sốt, cô không nghĩ anh sẽ trả lời như vậy.
Cô hỏi: "Sao anh không yêu?"
Phó Tư Dư không nói, chỉ im lặng nhìn cô.
Trần Tinh Độ im lặng một lúc.
Cô nói: "Anh chưa từng nghĩ rằng, chín năm này, tôi sẽ thích người khác sao?"
Phó Tư Dư vẫn không nói gì, nhưng bàn tay bên hông đã siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy vẻ mặt có hơi thay đổi của anh, Trần Tinh Độ rất hài lòng.
Cô nói: "Năm nay tôi cũng không còn nhỏ nữa, gần hai mươi bảy tuổi rồi, người nhà tôi cũng lo lắng, dạo trước bố mẹ tôi còn nói muốn sắp xếp cho tôi đi xem mắt."
"..."
Phó Tư Dư sửng sốt một lúc, sau đó nói: "Không được."
“Tại sao không?” Trần Tinh Độ nhếch mi, lười biếng nhìn anh: “Anh cũng có phải là gì của tôi đâu, anh có quyền gì để nói 'không được' chứ?"
Phó Tư Dư im lặng.
Trần Tinh Độ khẽ hừ một tiếng, cũng lười nói chuyện với anh, đứng thẳng người, định đi vào phòng.
Vừa quay người, tay cô đã bị người phía sau kéo lại.
Cổ tay hơi dùng lực, đem cô ôm vào trong lòng.
Trần Tinh Độ không kịp giãy dụa.
Phó Tư Dư ôm chặt lấy cô, hơi thở và cơ thể đều run rẩy, anh áp môi vào tai cô, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình: "A Độ, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, chỉ cần em không ở bên người khác."
Trần Tinh Độ không nhận ra khóe môi của mình đã bất giác cong lên tự bao giờ.
Cô đẩy anh ra, nhướng mày, nói với anh: "Như vậy không được, tôi còn chưa đồng ý với anh."
Cảm xúc thật kỳ lạ, trước đây khi cô lo lắng, quan tâm thì chuyện tình cảm lại giống như nắm một nắm cát trong tay, có làm cách nào cũng không thể cầm nổi. Bây giờ cô thật sự đã chờ được anh trở lại, gần như không thể dứt ra được, nhưng cũng không còn cẩn thận với anh như trước.
Cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
Sau khi trở lại phòng riêng, uống thêm mấy vòng rượu, mấy vị sếp lớn say mèm ngủ trên sô pha, các nữ tiếp rượu bên cạnh vẫn không ngừng bảo họ mua rượu.
Trần Tinh Độ liếc nhìn đống chai rượu rỗng trên mặt đất và tiền boa chất cao trên bàn, trong lòng không khỏi thở dài trước khả năng chiến đấu của những cô gái này.
Ban nãy trước khi đi ra ngoài, chủ tịch Vương còn đang mong đợi cô múa cột, lúc này, chủ tịch Vương đã ngã xuống, say khướt nằm trên sô pha. Thấy cô bước vào, ông ta cố vùng dậy: "Ro, Rose, tối nay chúng ta cùng nhau qua đêm nhé!"
Trần Tinh Độ dừng lại, lập tức cảm nhận được điều bí ẩn.
Cô mím môi, còn chưa kịp nói, Phó Tư Dư đã chặn cô lại sau lưng.
Người đàn ông cao lớn, lưng dài vai rộng, kiên quyết chặn cô ở phía sau, không cho cô bước ra ngoài: "Tối nay cô ấy phải về với tôi."
Trên khuôn mặt của Chủ tịch Vương lại lộ ra vẻ tiếc nuối. Tuy nhiên, sau khi uống vài ly, ông ta đã không còn tự chủ được như ban đầu, mơ hồ nói: "Tôi, tôi trả 100.000 tệ!"
Phó Tư Dư cười nhẹ: "Cô ấy là vô giá."
Nói xong Phó Tư Dư cầm balo mà ban nãy cô để trên ghế sô pha, giữ lấy cổ tay cô rồi kéo ra ngoài.
Bên ngoài trời đã khuya, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy quá tốc độ, tối nay Phó Tư Dư đã uống rượu nên không thể lái xe, hai người đành phải đợi tài xế tới.
Ngồi trong xe, Trần Tinh Độ vừa đóng cửa thì một bóng đen đè lên người cô. Sau đó, một cái đầu nặng trĩu tựa vào vai cô.
Tửu lượng của Phó Tư Dư không cao, nếu không phải vì chuyện chuẩn bị cho bệnh viện tư nhân, bình thường anh sẽ tránh tham gia các buổi xã giao. Vừa rồi còn uống vội ly rượu ngoại, lúc ở trong phòng riêng thì cố nhịn không làm bậy, giờ chỉ có hai người, anh cứ để mặc cho men rượu phát tác.
Chuyện mà bình thường không dám làm, bây giờ coi như là mượn rượu làm bậy.
Trần Tinh Độ nhìn người trên vai mình, cau mày: "Phó Tư Dư, anh đang làm gì vậy? Ai cho phép anh dùng vai của tôi làm gối."
“A Độ, anh khó chịu quá.” Phó Tư Dư nói, cúi đầu vào sâu trong cổ cô. Anh vòng tay qua eo cô giống như đang làm nũng: "Em để danh dựa vào một lát."
Trần Tinh Độ: "..." Anh như vậy là đang phạm tội đó.
Trần Tinh Độ cố gắng thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh giữ chặt cô, cô không còn chỗ để di chuyển. Sau một hồi giằng co, tối nay cô lại còn mặc váy dự tiệc và đi giày cao gót, không cử động được nhiều nên đành chịu thua, để anh gối đầu lên vai.
Người đàn ông say khướt, gò má ửng hồng, dưới ánh đèn pha lờ mờ, càng khiến nước da anh trắng ngần.
Gương mặt anh tuấn, nhưng cũng không quá áp đảo, ngoại trừ dáng vẻ thay đổi theo năm tháng, vẻ tươi trẻ và lượng collagen dư thừa trên khuôn mặt đã mất dần, khiến ngũ quan trở nên sắc sảo, góc cạnh ra thì anh vẫn là chàng thiếu niên năm đó.
Trần Tinh Độ nhìn anh, bất giác thất thần, đầu ngón tay vuốt ve lông mày, đầu óc rơi vào vòng xoáy của kí ức, trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa hối tiếc.
Như thể cảm nhận được động tác của cô, Phó Tư Dư từ từ mở mắt, nắm lấy tay cô.
Trần Tinh Độ sững sờ, sau đó đột nhiên tỉnh táo, vô thức muốn rút tay về. Anh càng giữ chặt hơn.
“A Độ.” Phó Tư Dư đặt đầu ngón tay cô lên môi, nhẹ nhàng hôn. Trong men rượu, anh thì thầm với cô: "Anh yêu em."